Tô A Phật mặt mày nhăn chặt, dường như đang tiêu hóa cái suy đoán này vậy.
- Nhưng, Ngạo Lai Hải vô cùng lớn, phạm vi bầu trời cũng cực kỳ rộng lớn, buổi trưa tuần đầu tháng sáu, chỉ có một canh giờ, chúng ta làm sao tìm được phương vị cụ thể chứ?
Cửu Vĩ Quận chúa hỏi.
- Chỗ cũng không khó tìm, mọi người đều biết!
Chung Sơn cười nói.
- Mọi người đều biết? Làm sao có thể!
Tô A Phật không tin nói.
- Ngay tại ngay phía trên chỗ Thái Thượng Thánh nhân biến mất, trong vô hạn tinh không xa xôi!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Chỗ Thái Thượng Thánh nhân ngã xuống?
Tô A Phật mặt co rụt lại.
- Không sai!
Chung Sơn vô cùng khẳng định.
- Ngươi làm sao xác định là trên vùng trời chỗ Thái Thượng Thánh nhân ngã xuống? Nếu Thái Thượng Thánh nhân và Nữ Oa nương nương căn bản không có quan hệ gì thì sao?
Tô A Phật nói.
- Không có vấn đề gì? Làm sao có thể, Thánh nhân làm việc, từ xưa đều huyền diệu như vậy! Hoằng Tiêu Tướng quân, làm phiền ngươi dùng pháp thuật ngưng hiện mảnh hải vực kia ra đi!
Chung Sơn nói.
- Ừ!
Hoằng Tiêu gật gật đầu.
Pháp thuật mở ra, hải vực chỗ Thái Thượng Thánh nhân ngã xuống lập tức mở ra.
- Chỗ này có cái gì?
Tô A Phật còn chưa thể lý giải.
- Tư liệu bên này, Hoằng Tiêu Tướng quân đều xem qua rồi chứ?
Chung Sơn chỉ vào tư liệu Hoằng Tiêu thu thập tới hỏi.
- Vâng, đều xem qua, nhưng không nhìn ra gì!
Hoằng Tiêu gật gật đầu.
- Đem tất cả những tông môn khai tông lập phái tuần đầu tháng sáu toàn bộ hiển lộ ra đi!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Ách? Này, có chút nhớ không rõ!
Hoằng Tiêu cổ quái nói.
Chung Sơn lật tay lấy ra một tấm lụa trắng đưa cho Tô A Phật.
- Đây là ta sửa sang lại, ngươi đọc đi, Hoằng Tiêu Tướng quân phụ trách làm ký hiệu trên bản đồ!
Chung Sơn nói.
Tô A Phật lập tức tiếp nhận.
- Lăng Vân Môn, Thiên Chiết Đảo! Quy Nguyên Tông, Thanh Hồ Đảo!...!
Tô A Phật nhớ kỹ.
Mà ở trên bản đồ, Hoằng Tiêu lập tức dùng điểm đỏ làm ký hiệu.
Khi Tô A Phật đem hơn 100 tông môn ký hiệu xuống, Hoằng Tiêu đã mở to hai mắt nhìn.
Trên bản đồ, giờ phút này điểm đỏ nối với nhau tạo thành một chữ màu đỏ thật to.
- Oa?
Cửu Vĩ Quận chúa thì thầm.
- Oa? Là một chữ Oa, Nữ Oa nương nương? Chính là chỗ này?
Tô A Phật kinh ngạc nói.
- Nhưng, những tông môn này trong mấy chục vạn năm mới xuất hiện a, làm sao lại trùng hợp như vậy.
Hoằng Tiêu lập tức không hiểu.
- Không phải trùng hợp, là mấy chục vạn năm này, luôn luôn có người trợ giúp, hoặc là nói sau khi Nữ Oa nương nương chết lưu lại chuẩn bị.
Chung Sơn nói.
- Không thể nào, Nữ Oa nương nương lợi hại như vậy? Ngay cả chuyện sau mấy chục vạn năm ngã xuống đều tính kế ra?
Tô A Phật bất khả tư nghị nói.
- Chuyện này không khó, trước đó tổ chức tốt vị trí là được rồi, chỉ cần tìm người tin cậy theo Nữ Oa sau khi chết làm theo trình tự là được, an bài một số người thành lập tông môn không được sao? Hơn nữa, không phát hiện những tông môn này đều có 1 đặc điểm sao? Chính là vô duyên vô cớ biến mất.
Chung Sơn cười nói.
Mà giờ khắc này, Tô A Phật và Hoằng Tiêu đều cổ quái nhìn Chung Sơn.
Quá biến thái đi, chỉ vẻn vẹn bằng vào một ít tư liệu tông môn thành lập, không ngờ có thể sắp ra chữ này? Đây là người sao? Điều này ai mà nghĩ tới chứ?
Nhìn Chung Sơn, mọi người trầm mặc nửa ngày.
Chung Sơn làm sao nhớ nhiều thế? Sắp lại quỷ dị như vậy, Chung Sơn lại còn nói là chuyện này không khó? Tô A Phật có loại xúc động đâm đầu vào cột. Đồng dạng là đầu, chênh lệch sao lại lớn như vậy chứ?
- Có thể khẳng định, di bảo của Nữ Oa nương nương liền ở trên vùng trời chỗ này, Thái Thượng Thánh nhân ngã xuống ở trong này, cũng nói rõ một vấn đề, chính là Thái Thượng Thánh nhân là vì Nữ Oa nương nương mà đến, nhưng mà Nữ Oa nương nương đã ngã xuống, Thái Thượng Thánh nhân tới làm gì? Cái này còn chưa nghĩ ra!
Chung Sơn cau mày nói.
- Vậ, chuyện Thái Thượng Thánh nhân đến thì không cần nghĩ nữa, ta đã có chút mơ hồ, vậy là nơi này đi, còn nữa, làm sao có thể chiếm được di bảo của Nữ Oa nương nương vào tay! Đây mới là điểm mấu chốt!
Cửu Vĩ Quận chúa lập tức nói.
- Tô Đắc Kỷ tiền bối không cùng Quận chúa nói sao?
Chung Sơn bỗng nhiên cười nhìn về phía Cửu Vĩ Quận chúa.
Dường như bí mật bị Chung Sơn phát hiện, Cửu Vĩ Quận chúa sắc mặt đỏ lên.
- Tốt lắm, tốt lắm, quên đi, nói cho ngươi biết. Đồ vật Tô Đắc Kỷ tiền bối cho ta, nhưng vật kia phải sau khi tới chỗ mới dùng được, cũng là chìa khoá sau cùng, cho nên người khác cho dù tìm được thì cũng lấy không được, hiện tại xong chưa?
Cửu Vĩ Quận chúa con mắt đảo một vòng.
- A? Ngươi sao không nói sớm?
Tô A Phật kêu lên.
- Ngươi ngay cả Đại Tiên khí đều nhỏ mọn không cho ta, ta tại sao phải nói cho ngươi biết!
Cửu Vĩ Quận chúa khịt mũi nói.
Tô A Phật ngậm miệng.
- Lại nữa, không phải chỉ có chúng ta mới biết được chứ?
Tô A Phật bỗng nhiên lại kêu lên.
- Không có khả năng, khẳng định có rất nhiều trí giả biết được, loại mật mã này cũng không khó nhìn ra, ít nhất, ta tin tưởng Ly tiên sinh nhất định có thể đoán ra được!
Chung Sơn nói.
Tô A Phật: “......!”
- Nhưng, trên tinh tú, xa như vậy, với thực lực của chúng ta, không mất ba năm rưỡi, căn bản không thể bay tới bất kỳ một tinh tú nào!
Tô A Phật lại lần nữa rầu rỉ nói.
- Nữ Oa nương nương an bài, khẳng định có chỗ đặc thù, đến lúc đó chúng ta chỉ cần tới nơi là được!
Chung Sơn nói.
- Được rồi!
- Chung Sơn, ngươi đi ra cho ta.................!
Đúng lúc này, ở ngoài đại điện bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.
Nghe tiếng quát này, mọi người cau mày.
- Tư Mã Túng Hoành?
Cửu Vĩ Quận chúa chân mày cau lại.
Mọi người bước ra đại điện. Trên quảng trường, giờ phút này có một loạt nam nhân đang đứng, cầm đầu chính là Tư Mã Thanh và Tư Mã Túng Hoành, trên tay áo một đám người này còn đeo một miếng vải đen tròn.
Mà ở trước mặt bọn họ, giờ phút này đặt một cái quan tài!
Có lẽ với thân phận của Tư Mã Túng Hoành và Tư Mã Thanh đều rất cao, bởi vậy bọn thị vệ trên quảng trường, cũng không dám ngăn cản.
- Tư Mã Túng Hoành, ngươi muốn làm gì?
Cửu Vĩ Quận chúa trừng mắt hỏi.
- Làm gì? Chung Sơn giết Tư Mã Thiên Quân cháu ta, các ngươi nói làm gì?
Tư Mã Túng Hoành lạnh giọng nói.
- Tư Mã Thiên Quân? Ta không nhớ rõ giết qua người như vậy?
Chung Sơn cười nhạt nói.
Chung Sơn nhìn về phía Tư Mã Thanh, Chung Sơn không cần nghĩ cũng biết, đây chỉ là một cớ mà thôi, Tư Mã Thanh vội vã tới đây không phải là vì Tư Mã Thiên Quân, mà là vì Ngũ Sắc Thần Thạch.
Bởi vì ở trong tư tưởng của Tư Mã Thanh, Ngũ Sắc Thần Thạch ở trong tay Chung Sơn, hiện tại không cướp về, chờ Chung Sơn luyện hóa thành hóa thân, thì có lấy cũng không lấy được.
- Nhiều người như vậy chứng kiến, ngươi còn nguỵ biện?
Tư Mã Túng Hoành lạnh lùng nói.
- Nguỵ biện cái rắm a, Tư Mã Túng Hoành ngươi điên rồi? Mấy ngàn vạn người tận mắt nhìn thấy, là Tư Mã Thiên Quân hèn hạ đánh lén Chung Sơn, chỉ là không đánh lén được, ngược lại bị mũi tên của mình bắn lại mà thôi, loại sự tình mất mặt này, Tư Mã gia ngươi cũng không biết xấu hổ lấy ra khóc lóc om sòm nữa?
Cửu Vĩ Quận chúa kêu lên.
- Hừ, Quận chúa, Tư Mã Thiên Quân không phải là thân nhân của ngươi, ngươi chắc sẽ không hiểu, bất kể như thế nào, Chung Sơn giết Tư Mã Thiên Quân, phải lấy mạng bồi thường cho Tư Mã Thiên Quân!
Tư Mã Túng Hoành lạnh lùng nói.
- Bồi thường mạng? Ngươi có tư cách gì để ta bồi thường mạng?
Chung Sơn khinh thường cười nói.
- Tư Mã gia ta chính là tư cách, một mình ngươi phụ thuộc triều ta, không ngờ giết lương đống Tư Mã gia ta, ta có quyền xử trí ngươi!
Tư Mã Thanh bỗng nhiên mở miệng nói.
- Ngươi có quyền?
Chung Sơn cau mày nói.
- Ly tiên sinh, xem lâu như vậy, ngươi cũng nói câu đi, Tư Mã Thanh ta có quyền lợi xử trí Chung Sơn hay không?
Tư Mã Thanh bỗng nhiên lên tiếng nói.
Khi nói chuyện, cách đó không xa bỗng nhiên hiện ra thân ảnh của Ly tiên sinh.
- Ngươi nằm mơ, Tư Mã Thiên Quân gieo gió gặt bão, mắc mớ gì đến Chung Sơn? Chung Sơn là môn khách của ta, ai cũng không cho động vào hắn!
Cửu Vĩ Quận chúa lập tức kêu lên.
Ly tiên sinh lộ ra nụ cười khổ, sớm biết như vậ thì đừng tới.
- Đây là quy củ Thái Sơ, người ngoài phụ thuộc quyền lợi vĩnh viễn không bằng trọng thần trong triều ta. Ly tiên sinh ngươi nói đúng không?
Tư Mã Thanh ép nói.
- Ly tiên sinh, không được khi dễ ta, bằng không quay ta lại nói cho Thánh Vương!
Cửu Vĩ Quận chúa trừng mắt nói.
- Đúng vậy, Thái Sơ là có quy củ này, tuy nhiên, Tư Mã Thiên Quân trước đây đánh lén, tiểu vương gia cũng không có toàn quyền xử lý Chung Sơn, tuy nhiên, ngươi có thể thiết kế trừng phạt nhất định, chỉ cần Chung Sơn có thể chịu đựng. Tư Mã Thiên Quân chết sẽ không còn quan hệ với Chung Sơn!
Ly tiên sinh nói.
Chung Sơn hai mắt híp lại nhìn, quy củ Thái Sơ? Quy củ này rõ ràng cho thấy chuyên môn giúp người Thái Sơ. Mình là ngoài, ở Thái Sơ vĩnh viễn không có nhân quyền bình đẳng. Thái Sơ? Xem ra đúng là chỗ không nên ở lâu.
- Vậy Tru Tiên Kiếm Trận đi, chỉ cần Chung Sơn có thể từ trong Tru Tiên Kiếm Trận ta đi ra, chuyện Tư Mã Thiên Quân, ta làm chủ, Tư Mã gia vĩnh không truy cứu!
Tư Mã Thanh trầm giọng nói.
- Tư Mã Thanh, ngươi tại sao không đi chết đi, Tru Tiên Kiếm Trận, đây là người nói sao? Ngươi đây là muốn mạng của Chung Sơn rồi.
Cửu Vĩ Quận chúa giận kêu lên.
- Hắn có bằng mạng Tư Mã Thiên Quân không?
Tư Mã Thanh lạnh lùng nói.
- Hôm nay ta không cho ai động vào Chung Sơn, nếu không, ta liều mạng với ngươi!
Cửu Vĩ Quận chúa giận kêu lên.
- Ly tiên sinh, ngươi nói đi, nếu không kinh động 'Chúng vương quyết định', đối với người nào cũng không tiện nghi à, ta nghĩ Thánh Vương cũng không muốn nhìn thấy vậy đi!
Tư Mã Thanh lạnh lùng nói.
Chúng vương quyết định? Nhóm từ này hình như cực kỳ mẫn cảm, Ly tiên sinh đồng tử lập tức co rụt lại.
- Ly tiên sinh, ngươi muốn đứng bên kia?
Cửu Vĩ Quận chúa cả giận nói.
- Quận chúa, việc này ta bây giờ tuy có thể mặc kệ, nhưng mà Thánh Vương về sau...!
Ly tiên sinh khó khăn vô cùng nhìn về phía Cửu Vĩ Quận chúa, thái độ rất rõ ràng, quyết định hy sinh Chung Sơn.
Chung Sơn luôn luôn để ý thái độ của mọi người, chúng vương quyết định? Thật sự trọng yếu như vậy? Thế cho nên Thái Sơ Thánh Vương đều không muốn lặp lại chuyện này? Khó trách, khó trách Trang Tử từng nói 'Nội ưu mới có thể ngoại lợi', bên trong Thanh Khâu này còn có pháp quy Thái Sơ Thánh Vương không thể khống chế?
- Ly tiên sinh, ngươi thật muốn Chung Sơn đi chịu chết?
Cửu Vĩ Quận chúa giọng căm hận nói.
- Tru Tiên Kiếm Trận mà thôi, có đáng gì?
Chung Sơn chộp một cánh tay Cửu Vĩ Quận chúa nói.
- Ha ha, khẩu khí thật là lớn, Đại Tranh Thánh Vương? Ngươi cũng quá đề cao mình đi!
Tư Mã Túng Hoành ở một bên cười lạnh nói.
- Tru Tiên Kiếm Trận? Chung Sơn ta cũng không phải chưa trải qua, chỉ là sợ có vài người bị ta phá Tru Tiên Kiếm Trận, lại ôm đùi trưởng bối, không biết xấu hổ khóc nhè!
Chung Sơn cười lạnh nói.