Lâm Khiếu quay đầu, nhìn về phía Lãng Chân.
- Khăng khăng một mực? Binh bộ Thượng thư, xin nhớ thân phận của ngươi, trước khi nói chuyện xin nghĩ đến hậu quả!
Lâm Khiếu trừng mắt nói.
- Hừ, hậu quả? Ta chính là không ưa nhìn ngươi lũng đoạn, Đại Tranh thiên hạ sắp hủy ở trong tay ngươi, Vô Song Thành bị mất, ngươi khó thoát khỏi tội này, nếu không phải ngươi tử thủ cấm quân, sao lại xảy ra loại sự tình này? Không có bản lãnh, lại một mực giữ chặt quân quyền, nắm chặt binh phù, ngươi là tội nhân của Đại Tranh!
Lãng Chân kêu lên.
- Xin Đại tướng quân giao ra binh phù!
20 tên quan viên bỗng nhiên bước ra khỏi hàng kêu lên.
Lâm Khiếu hai mắt híp lại, trong mắt lóe lên một cỗ hàn quang.
- Các ngươi thật sự là suy nghĩ cho Đại Tranh sao?
Lâm Khiếu lạnh lùng nói.
- Chúng ta tâm sáng như trăng, vĩnh viễn trung thành với Đại Tranh, Lâm Khiếu, giao binh phù ra, Đại Tranh ta còn có thể cứu!
Lãng Chân lại lần nữa nói.
- Xin Đại tướng quân giao ra binh phù!
Gần 30 tên quan viên cùng nhau kêu lên.
Đây là ép Lâm Khiếu?
Văn võ bá quan cả triều còn dư lại đều trầm mặc, từng người đều vô cùng kinh ngạc. Đây là?
- Ha ha ha ha hắc!
Lâm Khiếu cười to một tiếng.
- Đại tướng quân còn có gì muốn nói?
Lãng Chân tự tin nói, dường như nắm chắc phần thắng vậy.
- Lời Thánh Vương trước khi đi mọi người đều quên mất hay sao?
Lâm Khiếu trầm giọng nói.
Nghe Lâm Khiếu nói vậy, Lãng Chân biến sắc, ba mươi quan viên bước ra khỏi hàng kia cũng như vậy.
- - - -
- Trẫm hy vọng thọ cùng trời đất, Đại Tranh thọ ngang với trời, cho nên, ở trong này trẫm làm một chút an bài Đại Tranh về sau, nhớ kỹ, trẫm an bài ngày hôm nay, chính là thánh chỉ cao nhất, mặc kệ phát sinh bất kỳ tình huống gì, ai cũng không được vi phạm, mặc kệ bất kỳ tình huống gì, có người dám thí chủ, dùng tội phản quốc trị tội.
- Đây là thánh chỉ cao nhất, mặc kệ phát sinh bất kỳ tình huống gì, ai cũng không được vi phạm, mặc kệ bất kỳ tình huống gì, có dám tự tiện thí chủ, dùng tội phản quốc luận xử!
Lâm Khiếu quát lớn 1 tiếng.
Vừa quát xong, trong quan viên bước ra khỏi hàng có vài tên bỗng nhiên cả người run lên.
- Người đâu, bắt lại những người phản quốc này lại cho ta.
Lâm Khiếu hét lớn một tiếng.
- Vâng!
Ngoài điện lập tức truyền đến thanh âm của rất nhiều thị vệ.
Lãng Chân sắc mặt thay đổi, không phải vì lời nói của Lâm Khiếu mà là người bên ngoài.
Dần Lạc Nhật, Quy Xà? Tinh nhuệ các tộc, một đám người mạnh nhất của Đại Tranh?
Trong chớp mắt, Lãng Chân hiểu, Lâm Khiếu cố ý, sự tình đã bại lộ?
Căn bản không có chút cầu xin tha thứ, Lãng Chân quát to:
- Đi!
Ba mươi quan viên đã sớm hoảng hốt, lấy Lãng Chân cầm đầu, Lãng Chân quát đi một tiếng, mọi người thuận thế bay ra ngoài.
- Vù!
Trong giây lát, 31 người trốn ra ngoài.
Quan viên còn dư lại hơi hơi kinh ngạc, từng người tràn đầy vẻ ngoài ý muốn, biết thế cục khẩn cấp nhưng không cần thiết phải khẩn cấp như vậy chứ? Tội phản quốc? Trốn chạy?
- Chư vị đồng nghiệp!
Thủy Vô Ngân bỗng nhiên kêu lên.
Quần thần lập tức bị Thủy Vô Ngân dời lực chú ý lại.
- Đại Tranh xuất hiện phản nghịch, bọn họ là do Đại tướng quân tìm được, thật đáng mừng!
Thủy Vô Ngân nói.
Thủy Vô Ngân nói xong, chúng thần không khỏi nhíu mày, một thần tử lão làng bỗng nhiên bước ra khỏi hàng.
- Đại tướng quân, bây giờ quốc gia lâm nguy, Lãng Chân và quan viên vừa rồi là nhất thời kích động, nhưng tội không đáng chết a, bọn họ cũng là vì suy nghĩ cho Đại Tranh, xin Đại tướng quân hãy chớ tức giận.
Cựu thần tử nói.
Lâm Khiếu nhìn hắn, cũng không tức giận mà gật gật đầu nói:
- Lễ bộ Thị lang, một lòng vì nước, Lâm Khiếu bội phục, chỉ là, việc này cũng không phải là đơn giản như vậy!
- Ồ?
- Chư vị, theo ta đi ra là biết.
Lâm Khiếu nói.
Những thần tử tận trung với Đại Tranh này, Lâm Khiếu tự nhiên tôn kính, tuy rằng bọn họ trí tuệ không đủ để chấn nhiếp tứ phương, nhưng bọn hắn trung tâm so với những 'Nhân tài' kia còn mạnh hơn gấp trăm lần.
Mỗi người đều cho rằng Chung Sơn đã chết, bọn họ vẫn tin tưởng vững vàng là Chung Sơn còn sống, cùng Đại Tranh tồn vong, người như vậy, mới là người đáng quý nhất của Đại Tranh!
- Ồ? Chẳng lẽ còn có chuyện khác?
Rất nhiều thần tử đều lộ ra vẻ ngoài ý muốn, cũng có người dường như đoán được điều gì xảy ra.
Thủy Vô Ngân, Thủy Kính và Lâm Khiếu chậm rãi đi ra đại điện.
Ngoài đại điện, Lãng Chân cùng các quan viên bị một đám cường giả tuyệt thế Đại Tranh vây lại, những người này đều là tinh nhuệ, người mạnh nhất.
Các cường giả vây quanh Lãng Chân, Lãng Chân không có chỗ để đi!
- Lãng Chân, ngươi nên thúc thủ chịu trói đi!
Thủy Vô Ngân thản nhiên nói.
- Thúc thủ chịu trói? Ha ha ha!
Đúng lúc này, xa xa bỗng nhiên một đạo khói lửa xông lên trời.
- Hưu!
Trong lúc ngọn lửa xông lên tận trời.
Ánh mắt Lãng Chân lập tức sáng lên. Đồng thời âm thầm thở phào.
- Thúc thủ chịu trói chính là các ngươi, hiện tại, Lăng Tiêu Thiên Đình đã bị ta khống chế, tất cả cứ điểm, toàn bộ là người của ta, các ngươi còn không thúc thủ chịu trói?
Lãng Chân chợt cười to nói.
- Vù, vù!
Đồng thời, xung quanh Trường Sinh Điện, đột nhiên có rất nhiều tướng sĩ bay lên trời, ước chừng hơn vạn người, từng người tay cầm trường cung, nhắm thẳng vào Trường Sinh Điện.
- Đại trận hoàng cung bị phá sao? Bọn họ vào bằng cách nào?
Lễ bộ Thị lang lúc trước bỗng nhiên kêu lên.
- Vào bằng cách nào? Tự nhiên là người trông coi trận pháp, biến thành người của ta! Ha ha ha ha!
Lãng Chân cười to nói.
- Lãng Chân, chư vị, các ngươi thật sự phản quốc!
Thủy Vô Ngân trong mắt lóe lên vẻ tiếc hận.
Lãng Chân, từ tiểu thế giới đã cùng mọi người quen thân, từng bước một đi đến vị trí Binh bộ Thượng thư, có thể thấy được khó được cỡ nào, không thể tưởng được đồng nghiệp ngày trước, giờ phút này không ngờ xung đột vũ trang?
- Phản quốc? Còn có nước gì? Hiện tại, toàn bộ Lăng Tiêu Thiên Đình đều ở trong tay ta, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Đại Tranh không trở lại, chư vị tốt hơn theo ta gia nhập Thái Cực Thánh đình đi!
Lãng Chân cười to nói.
Nắm chắc phần thắng! Lãng Chân cũng khoa trương lên!
- Phải không?
Lâm Khiếu quát lạnh một tiếng.
- Hừ, Lâm Khiếu, giao binh phù ra, ta có thể vì chuyện xưa bỏ qua cho ngươi, nếu như ngươi không giao ra, như vậy người nhà của ngươi...!”
Lãng Chân lộ ra nụ cười tà nói.
Hiển nhiên muốn dùng người nhà Lâm Khiếu uy hiếp Lâm Khiếu.
- Đánh hạ đi, bọn họ đã hoàn toàn không thể cứu được!
Thủy Vô Ngân lắc đầu.
Đám người Dần Lạc Nhật gật gật đầu. Chuẩn bị ra tay.
- Làm gì? Muốn chết?
Lãng Chân trừng mắt.
Vung tay lên, hiển nhiên để 10 vạn cường giả trên bầu trời động thủ, nhưng 10 vạn tướng sĩ kia cũng chậm rãi bay trở xuống. Lãng Chân trừng mắt, chẳng lẽ tay ta vung thế sai rồi sao?
- Người sâu, giết bọn họ, giết bọn họ?
Lãng Chân kêu lên.
Nhưng những kia tướng sĩ kia căn bản không nghe được vậy, cứ như vậy bay đi.
31 quan viên trợn trừng hai mắt, vẻ mặt đầy khó tin.
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
- Vô dụng, Lăng Tiêu Thiên Đình, tất cả ám cọc của ngươi đều đã bị rút ra, thậm chí chỗ ở của sứ giả Thái Cực ngươi cũng vậy. Lãng Chân, việc tới bước này, ta cũng cảm thấy rất đáng tiếc! Nhưng, quốc pháp lớn như trời, người phản quốc giết cửu tộc, cửu tộc của ngươi vừa rồi đã trảm toàn bộ rồi, hiện tại chỉ còn dư ngươi!
Thủy Vô Ngân lắc lắc đầu nói.
- Không thể như vậy, không thể như vậy!” Lãng Chân khó tin nói.
Ba mươi quan viên khác vẻ mặt đầy bi tráng.
- Liều mạng với bọn hắn!
Lãng Chân hét lớn.
- Liều mạng!
Ba mươi quan viên bằng bất cứ giá nào. Phát cuồng nhằm về phía đám người Dần Lạc Nhật.
Mà Lãng Chân cũng thừa dịp người khác liều mạng, nhanh chóng chạy trốn về sau.
- Trốn? Ngươi trốn đi đâu?
Trước mặt Lãng Chân bỗng nhiên hiện ra một người, Chí Tôn Huyền Vũ tộc, Quy Xà!
- Ầm ầm.................!
Trước Trường Sinh Điện, đại chiến không thể vãn hồi! Chiến đấu cường thế, phát ra ánh sáng hoa mỹ. Toàn bộ Lăng Tiêu Thiên Đình đều nhìn về phương hướng hoàng cung.
Từ sáng đánh tới tối, 30 tên quan viên bị đánh gục toàn bộ tại đương trường, chỉ còn một mình Lãng Chân giãy giụa trong đau khổ.
Lãng Chân toàn thân đẫm máu, vẻ mặt tức giận, tuy nhiên Lãng Chân cũng không hối hận, Chung Sơn đã chết, Đại Tranh không đáng giá lưu luyến, chỉ là không nghĩ tới Tử Thần Vương bọn họ lại cảnh giác như vậy, bọn họ làm sao biết hôm nay mình động thủ?
Bọn họ làm sao biết?
Quan viên cả triều lạnh lùng nhìn, không ai cầu tình cho đám người phản quốc này, nhìn chiến đấu một hồi lâu, đám quan viên đối với Đại Tranh càng thêm trung tâm.
- Thế nào, còn chưa chấm dứt a!
Bỗng nhiên một tiếng nhàn nhã truyền đến.
Thanh âm tới rất đột ngột, hơn nữa có loại hương vị mê hoặc lòng người. Mọi người dừng tay lại, hơi kinh hãi nhìn bầu trời.
Chẳng biết lúc nào, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện mười mấy thân ảnh.
Cầm đầu là một gã nam nhân áo bào tím, phía sau đều là thuộc hạ. Nam nhân áo bào tím vẻ mặt đầy trêu tức, mà những người khác cũng một thân ngạo khí, dường như khinh thường những người phía dưới vậy.
- Tề Minh vương gia, ngươi rốt cũng tới!
Lãng Chân ngạc nhiên hét lớn.
- Thái Cực Thánh đình, Tề Minh Vương?
Thủy Vô Ngân lạnh lùng nói.
Chiến đấu vừa rồi mọi người xung quanh lập tức ủng hộ đám người Thủy Vô Ngân.
- So với ta tưởng tượng còn ưu tú hơn, Đại Tranh tam hùng! Một cái Thánh Đình xuống dốc? Không ngờ tra ra tất cả ám cọc? Xem ra Lãng Chân so với các ngươi còn kém xa!
Tề Minh Vương gật gật đầu nói.
Lãng Chân nghe Tề Minh Vương nới vậy, vẻ mặt đầy khó coi.
- Vương gia, ta!
Lãng Chân muốn phản bác.
- Ngươi cái gì mà ngươi? Bảo ngươi ép ra binh phù, cho tới hôm nay cũng không có hiệu quả, còn bồi mạng tất cả thuộc hạ và người nhà của mình vào, rác rưởi! Đến Thái Cực ta cũng vẫn là rác rưởi, Thái Cực Thánh đình ta cũng không thu rác rưởi!
Tề Minh Vương lạnh lùng nói.
- Vương gia, ngươi đã đáp ứng ta, ngươi đã đáp ứng ta!
Lãng Chân luống cuống, vẻ mặt đầy khó tin, Tề Minh Vương tại sao có thể lật lọng như vậy?
- Cút ngay!
Tề Minh Vương thản nhiên nói.
- Ầm!
Phía sau có người ra tay đánh Lãng Chân ở dưới, ở trên quảng trường Trường Sinh Điện đập ra một cái hố to.
Lãng Chân bị Tề Minh Vương vứt bỏ, khiến các quan viên Đại Tranh không khỏi hả giận, kẻ phản quốc, báo ứng a!
Mà Lãng Chân nằm ở trong hố to, khó tin nhìn Tề Minh Vương, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Lãng Chân cảm giác trước mắt tối sầm, dường như toàn thế giới đều thay đổi.
- Chung Sơn đã chết, Thủy Vô Ngân, Thủy Kính, Lâm Khiếu, ta hỏi các ngươi, các ngươi có nguyện ý gia nhập Thái Cực Thánh đình ta không?
Tề Minh Vương trịnh trọng nói.
- Ha ha ha! Tề Minh Vương, ngươi đã biết rõ cần gì phải hỏi chứ? Một người trung thành với Thái Cực, ngươi không ngờ đánh hắn thành như vậy, chúng ta đi còn có đường sống sao?
Thủy Vô Ngân trào phúng nói.
Lời này còn trào phúng Lãng Chân ở trong hố sâu.
Lãng Chân chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực, mà người phía sau Tề Minh Vương biến sắc, chỉ có Tề Minh Vương còn trầm ổn được.
- Cấm!
Tề Minh Vương nói.
Bỗng nhiên, bốn phía Lăng Tiêu Thiên Đình đột nhiên xuất hiện một cái lồng giam màu lam khổng lồ, bao phủ toàn bộ Lăng Tiêu Thiên Đình vào trong.
Biến hóa thình lình khiến rất nhiều người trên Lăng Tiêu Thiên Đình lộ ra vẻ kinh ngạc, một số người bay lên trời.
- Ầm!
Mới vừa bay lên trời, đã bị cái lồng màu lam oanh tạc rơi xuống đất.
- Không cần chạy trốn, đây là Cổ Tiên khí, chỉ có thể vào, không thể ra! Tề Minh cười nói.
Thủy Vô Ngân hai mắt híp lại, khốn trụ Lăng Tiêu Thiên Đình?
- Ta tạm thời cũng không cần cùng đám người các ngươi nhiều lời vô nghĩa, ta biết các ngươi ngoan cố, thu phục các ngươi, để cho Thánh Vương đến thu phục đi, ta bây giờ cho các ngươi 3 ngày, giao binh phù, Thừa Tướng Ấn, Tử Thần Vương Ấn Đại Tranh ra! Ta có thể không làm suy suyển Lăng Tiêu Thiên Đình một chút nào. Suy nghĩ thật kỹ đi!
Tề Minh Vương cười nói.
Nói xong, Tề Minh Vương mang theo hơn mười thuộc hạ đột nhiên biến mất.
Cấm phong Lăng Tiêu Thiên Đình?
Đại Tranh tam hùng liếc nhau, đồng thời cũng nhìn thấu tính toán của Tề Minh Vương, Đại Tranh chỉ cần có ba vật kia là có thể điều binh khiển tướng, có thể hạ được chiếu thư! Là có thể chỉ huy được cả Đại Tranh, ba thứ này há có thể giao cho Tề Minh Vương?
Trường Sinh Điện trở nên tĩnh mịch!
Ba ngày thoáng một cái đã qua, Tề Minh Vương lại lần nữa mang theo các thuộc hạ cường thế đến.
Vẫn là cái quảng trường kia, trên quảng trường, quần thần thấy chết không sờn, trong ba ngày này, mỗi người bọn họ trở về thông báo hậu sự, tiếp đó cùng nhau theo Thủy Vô Ngân trở lại quảng trường, nghênh đón ác nhân địch triều.
- Khá lắm Chung Sơn, không ngờ có nhiều người tận trung như vậy!
Tề Minh Vương vô cùng cảm thán nhìn những người này.
Tự vấn lòng, Tề Minh Vương biết, coi như Thánh Vương mình cũng không có khả năng có nhiều người tận trung như vậy.
- Nghĩ ra chưa?
Tề Minh Vương nhìn về phía mọi người.
Đám người Thủy Vô Ngân lạnh lùng nhìn.
- Ba ngày, cấm quân bắt đầu rối loạn rồi chứ? Còn có, xung quanh không chiếm được tin tức của các ngươi, cũng khẳng định bắt đầu luống cuống rồi, hiện tại không giao binh phù và đại ấn ra cho ta, Đại Tranh không tới nửa tháng, nhất định diệt vong!
Tề Minh Vương tự tin nói.
- Ngươi nói là cái này sao?
Thủy Vô Ngân bỗng nhiên nói.
Tử Thần Vương bỗng nhiên lấy ra Vương Ấn, Lâm Khiếu lấy ra binh phù, Thủy Kính lấy ra đại ấn!
- Không sai, không thể tưởng được a, các ngươi không ngờ cũng...!
Tề Minh Vương còn chưa có nói xong.
- Ầm!
Binh phù, Vương Ấn, Thừa Tướng Ấn, ầm ầm nổ tung, bị ba người phá hủy.
- Các ngươi?
Tề Minh Vương cả giận nói.
- Ha ha ha ha, Tề Minh Vương, Thái Cực Thánh đình đúng là để mắt chúng ta, để một mình Cổ Tiên ngươi tiến đến Đại Tranh ta, chúng ta không bảo vệ được Đại Tranh, nhưng chúng ta cũng sẽ không bán Đại Tranh, chúng ta và Đại Tranh cùng tồn tại!
Thủy Vô Ngân cười nhạt nói.
Tề Minh Vương sắc mặt âm trầm, lần này mục đích hàng đầu là lấy được đại bộ phận lãnh thổ Đại Tranh, tiếp theo mới là ba người này. Binh phù, Vương Ấn, Thừa Tướng Ấn vỡ nát. Thái Cực Thánh đình nhất định chỉ lấy được một ít lợi ích.
- Muốn chết, các ngươi muốn chết!
Tề Minh Vương nổi giận.
- Thánh Vương sẽ báo thù cho chúng ta, Đại Tranh và chúng ta cùng tồn tại!
Thủy Vô Ngân kêu lên.
- Đại Tranh và chúng ta cùng tồn tại.................!
Văn võ quan viên cũng quát lên một tiếng.
Đại Tranh và chúng ta cùng tồn tại, thanh âm chấn vang bầu trời, trong lúc nhất thời, Lăng Tiêu Thiên Đình nơi nơi đều vang vọng thanh âm này. Dân chúng Lăng Tiêu Thiên Đình đã biết được nguyên nhân, trong lúc nghe thanh âm này đều rơi lệ đầy mặt.
- Thánh Vương, Thánh Vương ngươi rốt cuộc ở đâu! Ngươi mau trở lại đi!
Dân chúng trong lòng gào thét.
Một màn nhục nhã này, một phần bi tráng này, khiến mọi người đều siết chặt nắm tay, trong lòng mọi người tràn đầy lửa giận.
- Tốt, tốt, tốt, các ngươi đã muốn chết, cũng đừng trách ta, người đâu, trừ Thủy Vô Ngân, Thủy Kính và Lâm Khiếu, những quan viên khác đều giết cho ta, giết, giết.................!
Tề Minh Vương bị chọc giận.
Hung tính bừng bừng, phải đại khai sát giới.
- Xoạt xoạt!
Lâm Khiếu, Thủy Vô Ngân, Thủy Kính và những người khác đều lấy pháp bảo ra.
Nhìn thái độ ba người, Tề Minh Vương bỗng nhiên nhắm mắt, hít một hơi thật sâu nói:
- Cùng nhau giết đi, ba người bọn họ cũng không cần để lại.
Tề Minh Vương nhìn ra, ba người này, vĩnh viễn không thể thu phục. Tề Minh Vương mang tới đều là Đại Tiên, tự nhiên có tư cách giết hại quần thần Đại Tranh.
- Không chừa một mống, giết............!
Theo Tề Minh Vương gào to một tiếng, dường như tuyên bố tất cả tính mạng mọi người trước Trường Sinh Điện vậy, xa xa, Lãng Chân vẫn nằm trong hố không hề nhúc nhích trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn cay độc.
Chết, các ngươi đều chết đi!
- Ai dám giết ái khanh của trẫm?
Bỗng nhiên, dường như đất bằng phẳng vang lên một tiếng thiên lôi vậy, một tiếng thanh âm khí phách mười phần vang vọng toàn bộ Lăng Tiêu Thiên Đình!
Tề Minh Vương biến sắc, nhìn lại phương tây, phương tây, 1 cái chấm đen cấp tốc phóng tới Lăng Tiêu Thiên Đình.
Quá xa, cũng quá nhanh!
Người chưa tới, tiếng đã tới trước, 1 cổ sóng khí kinh khủng thổi tới.
- Ào ào.................!
Gió lớn thổi qua Trường Sinh Điện, sau khi cát bay đá chạy, trên quảng trường lập tức xuất hiện một thân ảnh áo bào đen.
Ai dám giết ái khanh của trẫm?
Nghe được thanh âm này, toàn bộ dân chúng Lăng Tiêu Thiên Đình bỗng nhiên ngừng lại. Tiếp theo, toàn bộ Lăng Tiêu Thiên Đình đều sôi trào lên.
- Đây là?
- Đây là tiếng của Thánh Vương? Tiếng của Thánh Vương!
- Tiếng của Thánh Vương, Thánh Vương đã trở lại, Thánh Vương đã trở lại..........
- Thánh Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.................!
- Thánh Vương tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất........!
Toàn bộ Lăng Tiêu Thiên Đình lập tức vang lên tiếng hoan hô, từng dân chúng kích động cả người đều run rẩy, kích động, trong lòng kêu gọi đã trở thành hiện thực, là Thánh Vương, đúng thật là Thánh Vương!
Trong lúc kích động, nước mắt không ngừng rơi xuống, mọi người quay sang phương hướng hoàng cung quỳ bái.
Trước Trường Sinh Điện cũng như vậy, đám quan ôm ý niệm phải chết trong lòng, đã chuẩn bị làm trận tử chiến cuối cùng, đại trượng phu sao phải sợ chết! Từ lúc bắt đầu còn là phàm nhân, một đường theo Đại Tranh sống mấy trăm năm, còn sợ chết sao?
Bi tráng tràn ngập trong lòng mọi người, Thánh Vương, chúng ta tận trung với người.
Trong lúc không để ý sinh tử, bầu trời nổ vang một tiếng, đồng dạng tất cả thần tử cũng kinh ngạc, ta gặp ảo giác sao?
Sẽ không sai, là thanh âm của Thánh Vương, Thánh Vương đã trở lại, Vương giả trở về! Một ít cựu thần lập tức kích động môi run lên.
Cũng chỉ một lát, một cơn gió lớn thổi qua, sau ánh mắt mê man, chúng thần nhìn thân ảnh vô cùng quen thuộc kia, vẫn vĩ ngạn như trước, vẫn cao lớn như trước. Vẫn quen thuộc như trước.
- Thánh Vương.................!
Các lão thần sinh tử trước mặt cũng chưa từng rơi lệ, bây giờ nước mắt rơi như mưa, nhao nhao quỳ lạy.
Đám người Lâm Khiếu, Thủy Vô Ngân, Thủy Kính cũng kích động môi run run, ba người hít mấy hơi thật sâu, không thể nói nên lời cỗ kích động trong lòng kia.
- Thánh Vương thật sự còn sống, Thánh Vương đã trở lại, Đại Tranh Thánh Vương lại đã trở lại........