Phía đông Thiên Lang đảo, chí tôn lang tộc Đế Huyền nhìn lên trời sao xa xa, lại nhìn về hướng tây, khóe miệng nhếch lên nụ cười kinh ngạc: “Khai Dương Tông, Bắc Đẩu Thất Tinh đại trận? A!”
Phía bắc Thiên Lang đảo, Âm nguyệt hoàng triều Lục Đạo nhìn lên bầu trời, trong mắt chớp qua một tia sợ hãi. Tiếp đó dần dần nheo mắt lại nói: “Khai Dương Tông? Thiên Tinh Tử? Đến cùng hắn muốn đối phó ai? Thù hận lớn đến như vậy? Tinh hỏa đoạn thiêu?”
Người thuộc những tiên môn khác cũng lộ ra vẻ kinh hãi, có một số người hiểu chuyện gì đang xảy ram nhưng càng nhiều người lại tịnh không hiểu gì, chỉ cảm thấy bầu trời trở nên dị thường. Tiếp đó, ở nơi xa xôi, về phương hướng U Ảnh tông, linh khí trở nên cực kỳ hỗn loạn, hỗn loạn vô cùng. Mộ số người bắt đầu bay về hướng này.
U Ảnh tông, bên trong Thất Tinh Đại trận, tiếng kêu thảm không dứt bên tai.
“Thiên Tinh Tử.”
Trong đại trận truyền đến tiếng tức giận.
Thiên Tinh Tử trên bầu trời giận dữ hét lên: “Ảnh Vô Tà! Còn nhớ trước kia xông vào Khai Dương Tông ta không? Là vì muốn đoạt Khai Dương Vũ Khúc chước. Giết ái thê của ta, hôm nay phải để U Ảnh tông của ngươi bồi táng theo.”
Tinh hỏa còn đang tiếp tục thiêu đốt U Ảnh tông, Lửa đại trận cường hãn vô cùng, người bị vây khốn trong đó căn bản không thoát ra được.
Nhưng có một thứ có thể đi ra, lần trước ở Thái Đan tông đã được chứng thực, chính là phân thân tà ma của Ảnh Vô Tà.
Quả nhiên, chỉ trong tích tắc, chín mươi chín phân thân tà ma nơi xa đột nhiên xông ra khỏi đại trận.
Thời khắc chúng tà ma xông ra đại trận, mặt đất đột nhiên chìm vào u tối, loại bóng tối này đối lập với ánh sáng chiếu ra từ Bắc Đẩu Thất Tinh đại trận. Hơn nữa đột nhiên mặt đất cũng tự mình phát sáng, đủ loại màu sắc bất nhất rực lên, có đỏ hồng, có vàng, có xanh lục, có đỏ tía.
La bàn, toàn bộ mặt đất dưới chân Nê Bồ Tát đột nhiên lồi lên mộ cái la bàn cực lớn, Chung Sơn và Nê Bồ Tát đang đứng trong thiên trì la bàn, mà chín mươi chìn tên tà ma vô luận đi ra từ góc độ nào của Bắc Đẩu Thất Tinh đại trận đều cũng xuất hiện trên la bàn.
Một thời gian, hệt như hết thảy ngoại vật đã biến mất, chỉ còn lại mỗi la bàn cực lớn. Nơi xa bỗng truyền đến tiếng kinh khiếu của Ảnh Vô Tà, Hơn nữa chín mươi chín tên phân thân tà ma khoái tốc lao nhanh về hướng thiên trì la bàn, giống như muốn đến đó trong thời gian nhanh nhất, cấp tốc xé nát hai người đang đứng trên thiên trì vậy.
Nhưng la bàn cực lớn kia từ từ xoay tròn, chúng phân thân tà ma đang cuồng chạy hệt như quay chậm lại, chạy nửa ngày mới đi được một quãng ngắn.
Bê Bồ Tát lạnh giọng nói: “Thiên Nguyên thần đan? Thiên Nguyên thần đan thật bá đạo, nếu cho ngươi thêm thời gian một tháng, dù có là ta cũng không chế trụ được phân thân của ngươi.”
Tiếp đó cánh tay vung lên, trên la bàn cực lớn, trừ thiên trì, mười bảy vòng luân khoái tốc quay vòng, không ngừng xoay vòng, giống như núi đồng mặt đất đều theo gót mà động, Nê Bồ Tát khuynh tận toàn lực, ca bao trên mặt đất càng nhiều. Nhưng Nê Bồ Tát căn bản không quan tâm, hai mắt lạnh lẽo thúc giục vòng luân.
“Ba”
Một phân thân tà ma bị nổ tung, thân thể phá toái, nháy mắt đã tan biến.
“Ba ba ba…” tiếng vang liên tiếp, một tên phân thân tà ma biến đi, giống như la bàn cực lớn này là một phiến đá mài khổng lồ, không ngừng nghiền ép không gian bốn phía, mà trên mặt la bàn chính là lĩnh vực của Nê Bồ Tát, vừa vào trong đó, lập tức sinh tử do một tay Nê Bồ Tát khống chế.
“Không” Trong đại trận truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Ảnh Vô Tà, trong tiếng kêu tràn đầy oán khí chấn thiên.
Vừa cướp về được Thiên Địa Huyền Hoàng đỉnh, từ nội bộ giành được Thiên Nguyên thần đan, giờ chính là quan khẩu đột phá, ý chí phấn chấn… Thế mà đột nhiên xuất hiện Bắc Đẩu Thất Tinh đại trận, còn có la bàn phong thủy cực lớn dưới đất, chuyện xảy ra trong chớp mắt khiến Ảnh Vô Tà kích động vô cùng: Không tin, không cam tâm….
Chín mươi chín phân thân tà ma. Thoáng chốc liền bị Nê Bồ Tát giải quyết sạch. Ca bao tên mặt trái Nê Bồ Tá đã truyền đến mặt phải. Nhưng mà, có thể là do báo thù được cho Niết Vô Ưu, Nê Bồ Tát có mệt cũng cảm thấy thỏa mãn.
Chỉ là sau khi báo thù, Vô Ưu cũng không thể tỉnh lại.
Một thời thần, chỉ sau thời gian một thời thần, tiếng kêu thảm trong Bắc Đẩu Thất Tinh trận đã tan biến triệt để. Thất tinh Bắc Đẩu trên trời cũng không chiếu xạ tinh hỏa hượng đại trận phía dưới nữa mà sáng lên rồi chầm chậm tán đi, ba người chủ trì đại trận cũng chậm rãi rút ra.
Chung Sơn nhìn chăm chăm Thiên Tinh Tử trên trời, đầu tóc Thiên Tinh Tử đã trắng xóa, nếp nhăn trên mặt đã chồng chất, mặt mũi trắng bệch, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, nhưng trên khuôn mặt đầy tử khí ấy lại lộ ra một tia thỏa mãn.
“Sư huynh.”
Nơi xa truyền đến tiếng kêu gào của Cô Sương Tử và Huyền Tâm Tử, trong chớp mắt hai người đã bay tới gần, nắm chặt lấy Thiên Tinh Tử, trên mặt đầy vẻ bi thương.
Thiên Tinh Tử mang hai người rơi xuống trước mặt Chung Sơn và Nê Bồ Tát.
Chung Sơn lập tức bước tới nắm lấy tay Thiên Tinh Tử: “Sư tôn.”
Trên khuôn mặt trắng bệch của Thiên Tinh Tử lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Ha ha, xem xem, thù của Vô Ưu đã báo được chưa?”
“Báo, báo rồi. U Ảnh tông đã chết hết, thù của Niết Vô Ưu đã được báo.” Cô Sương Tử thương tâm nói.
Chung Sơn nhìn lại nơi xa, phiến đất U Ảnh tông xây dựng đã không còn tồn tại, một khu vực rộng lớn trắng xóa, kko có núi, không có cỏ cây, mà đều là cát bụi trắng xóa. Bất luận là người hay vật thể ở đó đều bị tinh hỏa thiêu đốt thành một đống tro tàn, đất đai cũng bị sa hóa, thiêu cháy sạch sẽ.
Tiêm đấu thất tinh đại trận?
Chung Sơn thương cảm nói: “Sư tôn! Ta ma chết rồi, thù sư mẫu cũng đã được báo.”
Đột nhiên khuôn mặt trắng bệch của Thiên Tinh Tử trừng lớn: “Ngươi xem, nơi đó còn phát sáng.”
Chúng nhân cùng nhìn lại. Quả nhiên ơ nơi xa, sau một cồn cát đang sáng lên một tia hồng quang.
Nhìn hồng quang kia, Thiên Tinh Tử nóng ruột, không để ý đến chúng nhân, khoái tốc phi thân đến, Bê Bồ Tát cũng không nghĩ tới, chuyện gì? Có thứ Bắc Đẩu Thất tinh đại trận không thiêu cháy được?
Huyền Tâm Tử và Cô Sương Tử phi thân đến, đuổi gấp theo Thiên Tinh Tử, chớp mắt đã xông ra phiến rừng kia.
Chung Sơn bị tụt lại sau cùng, đột nhiên thấy cảnh ấy, tát nhiên ác cũng nhanh chóng chạy tới. Nhưng một khắc này, đột nhiên Chung Sơn không cách nào cử độn, một hơi lạnh từ đỉnh đầu Chung Sơn truyền thẳng xuống chân, chuyện gì vậy? Không thể cử động?
Chung Sơn kinh hoàng cảm thụ màn kia, cảm giác này khiến Chung Sơn nghĩ tới lần gặp Băng Độc Bất Tử Nhân ở miệng núi lửa cùng vơi Thiên Linh Nhi.
Người đó dùng thần thức cầm cố Chung Sơn, mà hiện giờ cũng y như thế.
Thiên Ma Túy thể,.. Đệ nhị trọng!
Chung Sơn tấn tốc thúc giục toàn lực, lực lượng gấp ba, lúc đó thân thể mới hơi đung đưa, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phá mở cầm cố, cảm thấy hy vọng, Chung Sơn càng tấn tốc vặn vẹo.
Nhưng lúc này trước mặt, Chung Sơn chợt xuất hiện một thân ảnh màu làm, bộ dáng trong suốt hệt như hồn phách, nhưng cũng không phải là hồn phách, thân hình quỷ dị kia chính là tà ma Ảnh Vô Tà.
Chung Sơn vừa nhìn liền nhận ra, thân hình bẹp dí, Ảnh Vô Tà! Hắn không chết!
Không, nhục thân Ảnh Vô Tà bị thiêu cháy, đây là Nguyên Thần, Nguyên Thần trốn ra được, nhưng sao Nguyên Thần hắn trốn ra được? NGuyên Thần còn giòn yếu hơn cả nhục thân cơ mà? Tuyệt đối không thể tránh khỏi bị tinh hỏa thiêu đốt.
Đồng thời Chung Sơn nhìn thấy trong Nguyên Thần Ảnh Vô Tà có một cái gương nhỏ bát giác trong suốt. Chẳng lẽ chính là gương nhỏ này đã bảo trụ Nguyên Thần cho Ảnh Vô Tà?
Chung Sơn không có thời gian để tự hỏi, khoái tốc xoay động thân thể, Nguyên Thần Ảnh Vô Tà một thoáng, xông thẳng tới.
Trong lòng Chung Sơn tràn đầy kinh hãi, bởi vì Chung Sơn biết, y muốn đoạt xá, Ảnh Vô Tà muốn đọa xá thân thể mình.
Hai mắt bạo trừng, Hồng Loan hỏa diểm nơi mi tâm cuồn trào, đại lượng Hồng Loan mê vụ xôn thẳng tới Nguyên Thần Ảnh Vô Tà.
“Hô.”
Hồng Loan mê vụ bao bọc lấy Ảnh Vô Tà. Chỉ trong chốc lát, Chung Sơn đã có thể cử động.
Thân hình nhảy ra, đại đao Ngạc Mộng Khuynh tận toàn lực, hung hăng hướng một đao chém về Nguyên Thần Ảnh Vô Tà trong Hồng Loan mê vụ. Bởi vì Nguyên Thần là thứ yếu ớt nhất.
“Độc.”
Đao cương mười trượng bắn thẳng về phía Ảnh Vô Tà, một tiếng nổ vang, Ảnh Vô Tà điên cuồng quay động thân thể, nhưng giống như bị Hồng Loan mê vụ quấn chặt, Nguyên Thần căn bản không thoát ra được, mặc dù ở bên trong giãy dụa không ngừng nhưng vẫn không sao trốn được.
Ảnh Vô Tà gào lên một tiếng không cam tâm, tùy theo đạo đao cương bổ xuống, đột nhiên bị chia thành hai nửa.
Nguyên Thần Ảnh Vô Tà bị chém đoạn, Hông Loan mê vụ nhanh chóng được Chung Sơn thu lại, mà chúng nhân nơi xa nghe được tiếng kêu thảm của Ảnh Vô Tà, mới vộ vã bay tới.
Khi chúng nhân chạy tới mới nhìn thấy một chiếc gương nhỏ từ giữa không trung rơi xuống, mà đại đao Chung Sơn cũng vừa bổ một cái Nguyên Thần ra làm hai. Nguyên Thần lảo đảo một cái, vẫn tụ nhưng không tán đi, mãi sau mới dần hóa thành một làn khói xanh tan biến. Nhưng Chung Sơn có thể cảm thụ được, tùy theo Nguyên Thần tán đi, nơi Nguyên Thần kia chợt cuống phún linh khí ra bốn phía.
Trong mắt Thiên Tinh Tử chớp qua một tia than thở nói: “Ảnh Vô Tà, ngươi đến chết vẫn không cho ta tự tay báo thù sao?”
Ba người khác lại đều nhìn về phía Chung Sơn, đến giờ họ vẫn còn sợ hãi, Ảnh Vô Tà còn Nguyên Thần liền có thể đoạt xám mà tất phải nhanh chóng đoạt xá, nếu vừa rồi không phải Chung Sơn chém chết hắm vậy lần này vây giết U Ảnh tông không phải đã uổng công? Hơn nữa Chung Sơn có thể bị hại.
Nê Bồ Tát nhè nhẹ nhặt mặt gương nhỏ dưới đất lên, nhìn một cái rồi nói: “Tà công, Vạn Ảnh Thiên Kinh. Chẳng qua là đem người luyện thành quỷ, cho dù là thiên cực công pháp cũng không nên tồn tại trên đời.”
Thiên Tinh Tử đột nhiên lạnh giọng nói: “Nê Bồ Tát, Chung Sơn chém chết Ảnh Vô Tà, mặt gương này giao cho Chung Sơn xử lý.”
Nhìn lại gương nhỏ, Nê Bồ Tát thở dài một hơi, đưa Chung Sơn nói: “Nếu ngươi không muốn biến thành bộ dáng như Ảnh Vô Tà, vậy lập tức hủy đi.”
Thiên Tinh Tử lập tức nói: “hủy hay không là chuyện của Chung Sơn.”
Chung Sơn lập tức lật tay thu mặt gương nhỏ kia lại: “Đa tạ sư tôn.”