Bởi vì đạo cảnh của Trang Tử đã không thể thỏa mãn Chung Sơn, hoặc là nói Chung Sơn chỉ cần một câu kia mà tâm tự đắc là đủ.
Chung Sơn xông phá đạo cảnh của Trang Tử, tiến vào bên trong đạo cảnh của mình. Đây cũng là lần đầu tiên Chung Sơn hiểu rõ đạo cảnh của mình, thật giống như đi vào cõi thần tiên, chỉ có tiềm thức tồn tại.
Ở bên trong đạo cảnh, đại đạo của Chung Sơn dần dần hoàn mỹ.
94%, 95%...
Càng hoàn mỹ, Chung Sơn thậm chí mơ hồ cảm nhận được một tiếng rồng ngâm hùng hồn nổ vang trong thần hồn, rồng ngâm không giống rồng ngâm tầm thường, mà là một loại thanh âm như thiên địa sơ khai, còn có loại khí thế vô địch.
Long uy vô hạn, tự nhiên là đối với bên ngoài chứ không đối với bên trong, cảm xúc nhiều nhất của bản thân Chung Sơn cũng là thư sướng, vô hạn vô hạn thư sướng. Hận không thể ngửa mặt lên trời mà huýt sáo.
Trong lúc mơ hồ, Chung Sơn cảm thấy ý thức của mình theo đại đạo hoàn thiện, biến thành nâng cao vô hạn.
Quân lâm thiên hạ, quân lâm thiên hạ! Trong lòng Chung Sơn có thêm một cổ khí phách quân lâm thiên hạ.
96%, 97%, 98%! Cuối cùng, thần hồn Chung Sơn vang lên một trận huýt sáo, muốn mượn lần này để đại đạo hoàn mỹ một cách triệt để.
- Grào...!
Ầm! Ầm! Ầm!
Cũng là một thoáng mấu chốt nhất kia, một cổ âm thanh như sóng nước bỗng nhiên đánh sâu vào tiềm thức của Chung Sơn, thật giống như một người nằm mơ, đang mơ tới lúc đặc sắc nhất, ngoại giới bỗng nhiên truyền đến tiếng động lớn đánh thức hắn.
Một âm thanh sóng nước vô cùng khó chịu truyền đến, nhưng Chung Sơn lại tỉnh lại mà lại không cách nào kháng cự.
Bành!
Đạo cảnh bể tan tành, đại đạo của Chung Sơn dừng lại ở 99%.
Chung Sơn đưa tay bắt trạng thái này, nhưng làm sao cũng không bắt được, bởi vì đạo cảnh, Chung Sơn vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc, giống như người bị đánh thức, lại đưa tay nắm lấy cảnh trong mơ, căn bản không thể vãn hồi, tỉnh lại không có chút phản kháng nào.
Còn kém một chút như vậy.
Trong lòng Chung Sơn tràn đầy oán giận ngập trời. Thanh âm sóng nước đến từ mi tâm Hồng Loan Phấn Liên ở cái hồ nước kia.
Nước hồ vang lên tiếng sóng, đồng thời Hồng Loan Phấn Liên lớn nhất kia biến thành màu lam, tướng số đại hung, vô số nụ hoa sen cũng là màu lam. Tướng số đại hung!
Người nào? Người nào quấy rầy ở thời điểm mấu chốt nhất?
Cái loại cảm giác bị cắt đứt này, làm cho Chung Sơn giận đến mức ngửa mặt rống lớn.
- Hừ!
Chung Sơn căm phẫn ngửa mặt lên trời thét dài. Một tiếng thét dài tạo thành một cổ khí lãng mênh mông, ầm ầm làm cho đỉnh cung điện của Côn Bằng nổ tan toàn bộ.
Chung Sơn nổi giận, vô cùng nổi giận.
Một tiếng thét dài ầm ầm cắt đứt Trang Tử giảng đạo.
Cơ hồ tất cả mọi người bỗng nhiên bị thức tỉnh từ trong đạo cảnh của Trang Tử, không chỉ có thanh âm, lại càng là một loại khí lãng, thổi ra bốn phương tám hướng, đại điện chỗ Chung Sơn bị nổ, Hồ Điệp đầy trời tức thì bị đánh chết.
Một khí lãng xông lên trời, để cho không gian trời cao cũng thay nhau nổi lên.
Chung Sơn gầm lên giận dữ, tất cả quần thần Đại Tranh đều tỉnh lại.
Trong lúc nhất thời, một đám Tổ Tiên nhất thời cảm thấy không ổn.
Trang Tử quay đầu, trong mắt lóe lên một cổ ngoài ý muốn, cao thủ bốn phía nhất thời nhíu mày, người nào, ở Đạo tràng của Trang Tử?
- Không tốt, bị phát hiện, phát động, mau phát động!
Tuyết Mai lão tổ lo lắng nói ở dưới chân núi.
Tuyết Mai lão tổ làm sao cũng không nghĩ đến, đại trận của chính mình mới vừa thiết kế xong, cư nhiên bị phát hiện? Mệnh Trận này, cho dù giết mọi người, mọi người cũng không thể phát hiện a, làm sao Chung Sơn phản ứng lớn như vậy? Tại sao phải như vậy?
- Grào...!
Đột nhiên, trong miệng Chung Sơn phát ra một tiếng rồng ngâm, hơn nữa còn là thanh âm phẫn nộ, thanh âm này vừa ra, chỗ Chung Sơn bỗng nhiên xuất hiện một cái thiên đạo nghiêng.
Không, kia đã không thể gọi là thiên đạo, là một con trường long màu vàng, trường long màu vàng uốn lượn chạy dài cùng thiên địa, cái đuôi cắm sâu vào trời, bắn vào tinh không, mà hai móng cũng là cắm vào sâu trong đất. Mắt rồng trừng lớn, miệng rồng dữ tợn, làm cho người ta nhìn vào sinh ra cảm giác vô lực.
Giờ phút này, Chung Sơn đang đứng ở đầu rồng.
Thiên đạo? Không, là đại đạo, đại đạo của Chung Sơn, một cái đại đạo hình dáng của một con rồng.
Đại đạo cắt nghiêng?
Đại đạo vừa ra, hư không rung động, quần thần Đại Tranh rối rít quỳ lạy, cường giả tứ phương cũng bỗng nhiên cảm nhận được một cổ thiên uy vô biên, chật vật không ngẩng đầu được lên, thật giống như Thánh nhân phủ xuống, vô hạn e ngại bỗng nhiên xuất hiện.
Ông!
Ông!
Ông!
...
Đột nhiên, Đạo tràng của Trang Tử có một mảnh thiên đạo dài hẹp ầm ầm dựng đứng, một mảnh thiên đạo dài hẹp này đang bao vây đại đạo hình rồng của Chung Sơn.
Nhìn như vây quanh, nhưng nếu như đến bên cạnh sẽ phát hiện, thiên đạo kia đang phát run, mãnh liệt đung đưa, tổng cộng là ba mươi thiên đạo.
Chung Sơn nhìn vòng quanh một lượt, tám thiên đạo là của một đám thần tử, thiên đạo khác chính là rất nhiều Tổ Tiên ở Đạo tràng của Trang Tử.
Đám người Kim Bằng quỳ lạy, đồng thời trong mắt tràn đầy kinh hãi, bởi vì, chính mình mặc dù thân hợp thiên đạo, nhưng không ngờ thiên đạo không phải bởi vì bản thân triệu hoán đi ra, mà là đại đạo của Thánh vương vừa ra đã bức thiên đạo của mình đi ra?
Dưới đỉnh Côn Bằng, Tuyết Mai lão tổ đang muốn thúc dục trận pháp, bỗng nhiên, thiên đạo của mình đột nhiên xông ra.
Thiên đạo của mình? Làm sao bỗng nhiên xuất hiện?
Tuyết Mai lão tổ phát hiện, thiên đạo này là bản năng của mình phản ứng ra, thiên đạo vừa ra, bảo vệ Tuyết Mai lão tổ, đồng thời, Tuyết Mai lão tổ còn cảm thấy thiên đạo của mình run rẩy.
Thiên đạo đang run rẩy?
Cho dù mình không có hoàn toàn nắm giữ thiên đạo này, nhưng cũng không trở thành run rẩy a? Bộ dáng kia, thật giống như e ngại đại đạo của Chung Sơn.
Thiên đạo của Tổ Tiên bình thường chính là dùng đạo tâm riêng của mình, mặc dù không có tạo thành đại đạo riêng của mình, nhưng là có đặc tính riêng của mình, tỷ như hai người đều là Tổ Tiên Hỏa Hệ, chia ra tập hợp thiên đạo Hỏa Hệ của thiên địa, bởi vì đạo tâm bất đồng, cũng có sự sai biệt rất nhỏ.
Thiên đạo đang run rẩy? Chuẩn xác mà nói, đạo tâm của mình đang run rẩy.
Chung Sơn quân lâm thiên hạ đạo vừa ra, vạn đạo thần phục?
Bành!
Mệnh Trận mà Tuyết Mai lão tổ mới vừa bố trí, ầm ầm vỡ nát.
Đạo tâm của Tuyết Mai lão tổ run rẩy, tâm thần lại càng giật mình.
- Không thể nào, ngươi lại có đại đạo? Đại đạo của ngươi làm sao mạnh như vậy? Tại sao? Tại sao?
Tuyết Mai lão tổ sợ hãi rống.
Phía trên đầu rồng vạn trượng, Chung Sơn trợn mắt nhìn về phía Tuyết Mai lão tổ dưới chân núi, chính là hắn, cũng là bởi vì hắn? Quân lâm thiên hạ đạo còn chưa hoàn thiện, còn chưa hoàn thiện.
Đại đạo của Chung Sơn vừa ra, một cổ xu thế ai dám tranh phong áp về Đạo tràng của Trang Tử.
Đạo tràng của Trang Tử nhất thời không có loạn, đó là bởi vì ở trước mặt quân lâm thiên hạ đạo của Chung Sơn, Cổ Tiên trở xuống thật giống như không thở nổi, mà một đám Tổ Tiên, giờ phút này tất cả đều là kinh hãi nhìn đỉnh núi Côn Bằng.
Đại đạo? Đó là đại đạo? Không ngờ làm cho thiên đạo của mình run rẩy? Đạo tâm không yên?
- Chung Sơn!
Có người nhận ra được, bất khả tư nghị nói.
Đại đạo này, uy hiếp yếu nhược hơn so với đạo của Thánh nhân, nhưng khí thế cũng không thua kém. Thật giống như thiên uy phủ xuống.
Bầu trời phong vân biến sắc, khí thế quét qua tâm linh của mỗi người.
Trang Tử ở ngọn núi cao nhất, bỗng nhiên đứng dậy, trong mắt tràn đầy ngưng trọng.
Mà giờ khắc này, quần thần Đại Tranh cũng phát hiện Tuyết Mai lão tổ mới vừa rồi muốn đánh lén mình, cơ hồ lửa giận của tất cả mọi người trực tiếp ép về phía hai thầy trò Tuyết Mai lão tổ.
Ánh mắt của đoàn người Chung Sơn tự nhiên làm cho Tổ Tiên tứ phương nhìn về phía thầy trò Tuyết Mai lão tổ.
Nhìn thấy vật bày trận trong tay hai người, còn có mảnh nhỏ của Mệnh Trận, mọi người nhất thời hiểu hết thảy. Nguyên lai Tuyết Mai lão tổ đánh lén không được a!
- Tuyết Mai!
Chung Sơn phẫn nộ quát.
Quân lâm thiên hạ đạo còn kém một chút xíu mới hoàn toàn hoàn thiện, trong lúc giận dữ mới vừa rồi, Chung Sơn thậm chí không thể khống chế tốt đại đạo của mình, để cho đại đạo không khống chế được mà bại lộ ra, bất quá, nếu bại lộ ra, Chung Sơn cũng không có ý định thu hồi, đồng thời, nhìn về người khởi xướng - Tuyết Mai lão tổ.
Bởi vì hắn, đại đạo của mình mới thiếu một chút như vậy.
- Chung Sơn!
Mặc dù đạo tâm của Tuyết Mai lão tổ phát run, nhưng oán khí trong lòng không tan, vẻ mặt cừu hận nhìn Chung Sơn.
- Mấy tên tiểu nhân, ngươi là muốn chết!
Chung Sơn gầm lên giận dữ. Lật tay ra một trảo, năm ngón tay của tay phải, thật giống như năm vuốt của Kim Long bay ra khỏi, gầm thét xông về Tuyết Mai lão tổ.
Xuy! Xuy! Xuy!
Rồng ngâm rít gào, mang theo uy lực bá đạo, bay ra khỏi, chấn vỡ hư không, xông thẳng tới Tuyết Mai lão tổ.
Tuyết Mai lão tổ vung tay lên, vô số tuyết trắng hạ xuống, đáng tiếc, tuyết trắng đến phụ cận của Kim Long, rối rít hòa tan, không thể nào đến gần. Tuyết Mai nắm giữ thiên đạo, kém xa so sánh với đại đạo của Chung Sơn.
Oanh!
Quần long đụng vào thiên đạo của Tuyết Mai lão tổ, ầm ầm, thiên đạo của Tuyết Mai lão tổ càng thêm lắc lư, mà bốn Kim Long trong đó, lại càng điên cuồng xé thiên đạo của Tuyết Mai lão tổ, muốn đụng vỡ toàn bộ lực lượng thiên đạo mà Tuyết Mai lão tổ tụ lại.
- Sư tôn!
Đệ tử kia bi thiết một tiếng.
Tuyết Mai lão tổ quay đầu nhìn lại, đệ tử của mình đã bị Kim Long thứ năm bắt được.
Bành!
- Thung Tuyết!
Hai mắt Tuyết Mai lão tổ đỏ bừng, kêu lên.
Đây là người đệ tử cuối cùng của hắn, người đệ tử này những năm này bất ly bất khí phụ trợ chính mình, Tuyết Mai lão tổ thậm chí chuẩn bị tương truyền truyền thụ sở học từ lúc sanh ra, nhưng là...
- Chung Sơn!
Tuyết Mai lão tổ trong thiên đạo run rẩy quát um lên. Trong mắt tràn đầy cừu hận ghen tỵ.
- Grào...!
Đại đạo đầu rồng của Chung Sơn bỗng nhiên gầm thét một tiếng. Long Nhãn trừng lên, hung uy hiển thị rõ, tỏ rõ cơn giận của Chung Sơn.
Đại đạo gầm thét?
Trong lúc nhất thời, Tổ Tiên chung quanh ai cũng không có tiến lên nhúng tay, chẳng qua là bất khả tư nghị nhìn. Bởi vì phần lớn Tổ Tiên cũng bị khí thế của đại đạo của Chung Sơn làm cho rung động.
Ông!
Chung Sơn lấy chuôi Trường Sinh đao này của mình ra, trong mắt bắn tán loạn ra một cổ sát ý quyết tuyệt.
- Chung Thánh Vương, hạ thủ lưu tình!
Bỗng nhiên, một cái thanh âm vang dội thiên địa tứ phương. Thanh âm rất to lớn, thanh âm truyền ra đã tản đi trong hư không, là thanh âm của Trang Tử.