Dần Lạc Nhật cố nén buồn bực kêu lên.
Lại nói tiếp, ở trong Thiên Cực Cảnh, Dần Lạc Nhật coi như một cao thủ rất mạnh, tuy rằng không bằng Đế Huyền Sát, nhưng khẳng định cường đại hơn so với Quy Thọ. Vừa rồi nếu hắn có phòng bị, căn bản Chung Sơn không có khả năng thừa dịp chế phục.
Chung Sơn nếu không mở ra Luân Hồi thông đạo, cũng không kiềm chế được Dần Lạc Nhật, ít nhất tốc độ của Dần Lạc Nhật không phải Chung Sơn hiện tại có khả năng sánh bằng.
Thế nhưng có nói nhiều cũng vô dụng, Dần Lạc Nhật dù sao không hay ho bị kiềm chế, hiện tại trốn cũng không dám trốn, bởi vì khí tức Luân Hồi của Chung Sơn đã tập trung cố định hồn phách Dần Lạc Nhật, chỉ cần hắn dậy lên ý niệm phản kháng trong đầu, khẳng định sẽ bị Chung Sơn thi triển thông đạo Luân Hồi xé nát. Cho dù là mở ra thông đạo Luân Hồi đường kính một trượng, cũng không phải Dần Lạc Nhật có khả năng chịu đựng.
- Ta là ai không trọng yếu, tiếp tục ký khế ước đi!
Chung Sơn phớt lờ câu hỏi của Dần Lạc Nhật.
Dần Lạc Nhật đầy mặt ủ rũ, bất đắc dĩ, chỉ có thể lật tay lấy ra một quyển trục thật lớn.
Dị biến chỗ Chung Sơn nơi này, sớm đã dẫn tới chú ý của vô số người, chỉ là, bất kể là khí tức Luân Hồi của Chung Sơn hay là mệnh cách chi tức của Tiên Tiên, đều khống chế ở phạm vi rất nhỏ, bởi vậy, người ngoài nhìn lên động tác quái dị của đám cường giả trên ngọn núi kia, cũng không sao hiểu được nhóm người này đang làm cái gì? Điên rồi sao? Lại là quỳ lạy, lại là chảy mồ hôi.
Dần Lạc Nhật buồn bực thỏa hiệp, quyển trục thật lớn rất nhanh lật tới chỗ Đại La, Cổ Thần Thông. Ở dưới tên Cổ Thần Thông, lại bảo Cổ Thiên U dùng máu tươi viết ra Cổ Thiên U.
Như thế khế ước tiếp tục xem như thành công.
Chung Sơn co rụt đồng tử lại, áp lực của khí tức Luân Hồi lập tức biến mất, Dần Lạc Nhật buông lỏng toàn thân, nhưng quần áo đã bị mồ hôi ướt đẩm.
Hoảng sợ nhìn lại xem Chung Sơn.
Chung Sơn giao trả lại cho Dần Lạc Nhật quyển khế ước thư Hổ tộc, cũng không có làm việc quá tuyệt tình.
- Ngươi... ngươi là ai? Vừa rồi đó là Đồng Thuật gì?
Dần Lạc Nhật vô cùng kinh ngạc nói.
- Bỉ nhân, người chủ của Đại Tranh Đế triều, Chung Sơn! Dần Chí Tôn, không biết có thể có hứng thú chờ xong chuyện Địa Thư nơi này, theo ta đi dạo một chuyến Đại Tranh không?
Chung Sơn đổi giọng lạnh lùng trước đó, tươi cười nói.
Dần Lạc Nhật liên tục biến đổi sắc mặt, hiển nhiên còn không có phục hồi tinh thần lại từ trong sợ hãi vừa rồi.
Sau chút kinh ngạc, Dần Lạc Nhật ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Còn nàng kia là ai?
- Nàng là hoàng hậu của ta!
Chung Sơn nói khẳng định.
Nghe Chung Sơn nói, trong lòng Dần Lạc Nhật hơi buông lỏng, nhưng vẫn còn có chút đề phòng nhìn lại Chung Sơn, cuối cùng ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Được!
Dần Lạc Nhật biết Chung Sơn sẽ không làm thương tổn tới mình, bởi vì nếu muốn đả thương, vừa rồi đã làm rồi, hơn nữa cũng muốn hiểu biết một chút về Chung Sơn: Dù sao, khủng bố vừa rồi kia, cảm xúc của Dần Lạc Nhật thật rõ ràng sâu đậm.
- Hoan nghênh Dần Chí Tôn!
Chung Sơn cười nói.
Dần Lạc Nhật ngượng ngùng cười cười, vẻ tươi cười vô cùng khó coi.
- Dùng huyết khế tuyên thệ, vĩnh viễn trung thành với ta!
Tiên Tiên nói với đám Thi Ban Lang trước mặt.
Lúc này, Thi Ban Lang còn có thể nói gì được nữa? Chính mình như thế nào xui tận mạng như vậy chứ? Gặp phải nhóm người biến thái này, còn phản kháng ư? Thi Ban Lang là muốn lắm nhưng nhìn thấy cường giả Hổ tộc Thiên Cực Cảnh bên cạnh kia đều ngoan ngoãn thỏa hiệp, mình chỉ là một Đế Cực Cảnh chống cái rắm a!
Rơi vào đường cùng, Thi Ban Lang Vương chỉ có thể làm như Huyết Tinh La trước kia, huyết khế tuyên thệ với Tiên Tiên.
Đợi cho Tiên Tiên vừa lòng, Thi Ban Lang Vương mới cảm thấy áp lực mất hết, mới dám đứng lên. Thực buồn bực mà! Đúng là tai bay vạ gió! Phụ cận “biển máu chìm nổi” này quả nhiên nguy hiểm trùng trùng, quá nhiều tai họa! Chỉ lẳng lặng đứng ở một bên như vậy, cũng có tai hoạ từ trên trời giáng xuống.
Thi Ban Lang Vương nhìn lại Dần Lạc Nhật, trong mắt song phương hiện lên một loại đồng bệnh tương lân.
Một người là tai họa trời giáng, còn người kia càng ủy khuất, là tự mình xông tới, vốn không phải chuyện đánh rắm liên quan gì tới mình, kết quả lại đây hỏi một chút tình huống lại dính mình vào cuộc.
Mà hai đại cường giả cũng chỉ có thể tự nuốt răng gãy trong bụng mình, ai bảo bọn họ cường đại làm chi?
- Đúng rồi! Ngươi gọi là gì?
Tiên Tiên hỏi.
- Kinh Thiên Tứ!
Thi Ban Lang Vương nói.
- Ừm! Vừa rồi định tới hỏi ngươi, trước mắt đây là chuyện gì xảy ra?
Tiên Tiên hỏi.
Kinh Thiên Tứ hối hận một trận, buồn bực đến cực điểm, vừa rồi nếu trả lời cho người ta, không phải đã không có chuyện gì rồi sao? Cuối cùng phải trở thành như vậy.
- Đây là trường phong bế của ‘Bất Lão Giới’, bên trong là trận đấu giữa Giới chủ Bất Lão Giới và Nam Cung Thắng!
Kinh Thiên Tứ đáp lời.
- Bất Lão Giới?
Tiên Tiên ngoài ý muốn nhìn về phía Chung Sơn.
Bất Lão Giới, những ngày này Chung Sơn đúng là nghe như tiếng sấm bên tai! Bất Lão Giới, một trong hai đại Thánh địa ở âm phủ: vô cùng cường đại, khó trách dám tranh phong với Nam Cung Thắng.
- Cái gì Bất Lão Giới, chính là Trường Sinh Giới!
Dần Lạc Nhật đứng bên, xen lời nói.
- Trường Sinh Giới?
Chung Sơn ngoài ý muốn nhìn về phía Dần Lạc Nhật.
Hiển nhiên Kinh Thiên Tứ cũng không rõ, cũng cùng nhìn về phía Dần Lạc Nhật.
- Bất Lão Giới chỉ là cái tên ngụy trang mà thôi! Nếu không phải vừa rồi ta nhìn thấy vật kia, thiếu chút nữa cũng bị bọn họ lừa! Không thể tưởng được nội tình của Trường Sinh Giới lại thâm hậu như thế, không ngờ kéo dài Thánh địa đến tận âm phủ!
Dần Lạc Nhật nhíu mày nói.
- Vật gì?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Vừa rồi các ngươi không cảm nhận được một cổ kiếm ý cường đại sao?
Dần Lạc Nhật hỏi.
- Không sai! Cổ kiếm ý vừa rồi, ta đã từng cảm nhận được trên Tuyệt Tiên Kiếm!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Ồ? Ngươi từng thấy Tuyệt Tiên Kiếm à? Đó chính là ở dương gian mà!
Dần Lạc Nhật ngạc nhiên nói.
- Ha ha... Vấn đề này, chờ ngài đến Đại Tranh Đế triều, ta sẽ chậm rãi nói cho ngài biết!
Chung Sơn cười cười nói.
Dần Lạc Nhật cổ quái nhìn lại Chung Sơn, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.
- Không sai! Kiếm trong tay Giới chủ Bất Lão Giới tuyệt không yếu hơn Tuyệt Tiên Kiếm, trong tay hắn chính là Lục Tiên Kiếm!
Dần Lạc Nhật nói.
- Lục Tiên Kiếm?
Chung Sơn nhướng mày kinh ngạc.
- Tru, Lục, Hãm, Tuyệt là Tru Tiên Tứ Kiếm! Vốn chính là bảo vật của Trường Sinh Giới, hoặc là nói bảo vật của Bất Lão Giới! Không thể tưởng được Bất Lão Giới chính là Trường Sinh Giới!
Dần Lạc Nhật hít sâu một hơi thở dài.
- Không đúng!
Chung Sơn bỗng nhiên nhíu mày nói.
- Như thế nào?
Dần Lạc Nhật lấy làm lạ hỏi.
- Tru Tiên Tứ Kiếm này hình như là mười đại pháp bảo cổ đi? Vậy không phải có phương pháp luyện chế đều có thể luyện chế được sao? Trường Sinh Giới có, thì Bất Lão Giới cũng có thể có?
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Không! Tru Tiên Tứ Kiếm thì khác! Từ ngàn xưa tới nay, Tru Tiên Tứ Kiếm chỉ có một bộ!
Dần Lạc Nhật nói.
- Hả? Vì sao?
Chung Sơn lấy làm lạ hỏi.
- Bởi vì luyện chế Tru Tiên Tứ Kiếm, cần phải có kiếm hồn, không có kiếm hồn, vĩnh viễn không luyện chế ra kiếm cường đại như thế! Kiếm hồn chỉ có một bộ, cho nên không có khả năng luyện ra bộ Tru Tiên Tứ Kiếm thứ hai. Mà Tru Tiên Tứ Kiếm này, ta dám khẳng định, cho dù lấy đến đại thế giới cũng là bảo bối tuyệt thế, mặc dù Tiên khí bình thường cũng không nhất định sánh bằng được!
Dần Lạc Nhật nói đầy mặt khẳng định.
- Vậy âm phủ có từng xuất hiện Thần Nha Đạo Quân không?
Chung Sơn hỏi.
- Không có!
Kinh Thiên Tứ lắc đầu.
- Thần Nha Đạo Quân chủ trì dương gian, còn âm phủ đương nhiên có người khác chủ trì!
Dần Lạc Nhật nói khẳng định.
- Giới chủ Bất Lão Giới, Diệp Khuynh Thành này thực lực như thế nào?
Chung Sơn nhìn về phía Dần Lạc Nhật hỏi.
- Mặc dù nói ra hơi xấu hổ, nhưng thực lực của Diệp Khuynh Thành đích xác mạnh hơn ta. Hơn nữa lần này còn dùng tới Lục Tiên Kiếm: “Lục Tiên vừa ra, ai tranh phong cùng”, mặc dù Nam Cung Thắng là tiên nhân, giờ phút này khẳng định cũng gặp phải phiền toái rồi!
Dần Lạc Nhật ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
Mọi người lại lần nữa chuyển ánh mắt nhìn vào kiếm trận thật lớn trước mắt, vô số kiếm khí dâng lên bắn ra ức vạn tia sáng đỏ lóng lánh, giống như từng lông nhím đâm thẳng lên trời cao.
“Rầm rầm...”
Bên trong vang lên một tràng tiếng nổ mãnh liệt, chấn cho vô tận kiếm khí lắc lư một trận.
- Không xong, kiếm trận sắp bị phá rồi, cẩn thận!
Lão già nát rượu bỗng nhiên kêu lên.
“Rầm rầm...”
Quả nhiên, theo lão già nát rượu vừa dứt lời, kiếm khí vô tận kia giống như mũi tên bật ra khỏi dây cung, mãnh liệt bắn tung ra khắp bốn phương tám hướng.
Mọi người uốn mình tránh thoát đại lượng kiếm khí, đồng thời cản lại một ít kiếm khí.
“Ầm...”
Ngọn núi lớn dưới chân mọi người bị chấn ầm ầm vỡ nát.
Cường giả tu vi cao tránh thoát kiếm vũ vô tận kia, nhưng người tu vi thấp bị chém ngang eo chết bất đắc kỳ tử tại đương trường. Nhóm huyết thi trên mặt đất yếu nhất, trải qua đợt công kích của kiếm vũ này, lập tức bị tiêu diệt hơn phân nửa.
Nguyên vốn đám người áo đỏ của Bất Lão Giới ở bên ngoài, bị xung kích cường đại này tấn công, lập tức rất nhiều người bị thương.
Kiếm trận ngăn cách cường đại cũng bị công phá tan rã.
Mọi người nhìn vào bên trong, vừa thấy gần như mọi người đều nuốt nuốt nước miếng.
Tối nổi bật chính là giữa không trung, cả trăm dấu vết màu đen, dấu vết càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ. Đó cũng không phải là vết kiếm, mà là vết nứt không gian, là bị Lục Tiên Kiếm cắt xé không gian.
Lục Tiên Kiếm thực khủng bố, dù là không gian cũng có thể dễ dàng cắt xé.
Vết nứt không gian như hắc động chậm rãi biến mất, rốt cục lộ ra cảnh tượng bên trong.
Đây là một biển máu, chân chính là biển máu, phạm vi biển máu khổng lồ không ngờ lớn bằng cỡ phân nửa Lăng Tiêu Thiên Đình, đó chính là gần phân nửa địa cầu đấy!
Bên trong địa vực khổng lồ như thế, không ngờ tất cả đều là máu đỏ tươi, đỏ đến dọa người.
Mảng biển máu này có hình vuông, trong biển máu có rất nhiều hải đảo tối đen, phi thường quỷ dị: lúc thì chìm xuống biển máu, lúc lại nổi lên, khó trách gọi là “biển máu chìm nổi”.
Trong biển máu có vô số huyết thi, chỉ là những huyết thi này hầu như đã toàn bộ bị chém ngang eo, không nhúc nhích.
Giữa không trung đứng một nam nhân áo trắng, nam nhân đầu tóc dài màu lam nhẹ bay theo gió, trong tay cầm một thanh trường kiếm đỏ tươi, trường kiếm hình thức giống y như đúc với Tuyệt Tiên Kiếm đầy khí tức giết chóc. Một đạo kiếm cương nghìn trượng trước mũi kiếm, xẹt qua không trung, tạo ra từng vết nứt không gian.
Nam nhân chính là Giới chủ Bất Lão Giới, Diệp Khuynh Thành. Diệp Khuynh Thành cau mày, hai mắt lạnh như băng nhìn xuống một hải đảo phía dưới.
Đó là một hải đảo ở ngay trung tâm biển máu, hải đảo này không có chìm nổi mà chỉ dựng đứng ở nơi đó, bên trên đứng một nam nhân áo bào đen, mặt trắng nõn, mi tâm có một vệt đỏ hết sức bắt mắt: đây là tiên nhân Nam Cung Thắng.
Nam Cung Thắng tay trái chắp sau lưng, tay phải vươn ra, dùng ngón giữa và ngón trỏ kẹp một hòn đá nhỏ màu trắng, nhìn lên Diệp Khuynh Thành trên không trung. Hòn đá nhỏ kia nhìn không thấy nhiều uy lực lắm, nhưng Chung Sơn lại có thể nhìn ra từ trong mắt Diệp Khuynh Thành đầy vẻ kiêng kỵ.
Chung Sơn lại nhìn về phía hòn đá nhỏ, hòn đá nhỏ có hình tròn, dạng dẹt. kẹp ở trong tay Nam Cung Thắng trông rất giống như một quân cờ vây... Đúng! Chính là quân cờ vây.
Nam Cung Thắng dùng một quân cờ vây giằng co với Lục Tiên Kiếm của Diệp Khuynh Thành?
- - - - - oOo- - - - -