- Huyết Hải Đại Trận, thuộc hạ đã thi triển đến cực hạn, chủ thượng chắc là đã nhìn ra, về phần đám người chiến đấu với ta, chắc là cũng đến cực hạn, nhưng thuộc hạ cảm thấy, hắn và ta giống nhau, đều lưu lại con bài phía sau, ta còn Thần Ấn chưa mở ra, hắn khẳng định cũng có bí pháp chưa dùng, ta nghĩ chủ thượng cũng nhìn ra!
Vong Trần trầm giọng nói.
- Ừ!
Liệt Thiên Thái tử nhắm mắt gật gật đầu.
- Nếu ta mở ra Thần Ấn, bọn họ cũng nhất định thi triển bí pháp, song phương hợp lại giết tới ngươi chết ta sống, cuối cùng chẳng phải không phân được thắng bại sao, bởi vậy, thuộc hạ cũng sử dụng tâm lý của bọn họ, không thi triển ra, hơn nữa, ta cũng không nên thi triển!
Vong Trần nói.
- Hả?
- Thần Ấn của thuộc hạ khác với người khác, là Huyết Thần Ấn, nếu như thi triển ra, nếu bị truyền ra ngoài, sẽ gây bất lời với chủ thượng, cho dù Thái Tuế Thánh thượng cũng không nên biết!
Vong Trần trịnh trọng nói.
- Ừ, ngươi làm không sai!
Liệt Thiên Thái tử vừa lòng gật gật đầu.
3 ngày sau, Chung Sơn mở cửa, từ trong đại điện đi ra.
Triệu Sở Hướng làm hết phận sự đứng ở cửa hộ pháp cho Chung Sơn. Đồng thời, ở bên ngoài đại điện còn đứng 1 đám quan viên khác.
Chung Sơn vừa mở cửa, mọi người liền lên tiếng:
- Ra mắt Chung Hoàng đế!
Chung Sơn nhìn thoáng qua mọi người, không ngờ phát hiện có người đầu tay run run, Chung Sơn lộ ra nụ cười quái dị.
Những người này thấy Chung Sơn, có kính nể, có sợ hãi, có hâm mộ, có ghen tị, cảm xúc đều không giống nhau.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu không nói gì.
- Lão Triệu, người của ngươi thế nào?
Chung Sơn hỏi.
- Đã chết 20 huynh đệ, những người khác có đan dược chữa thương, không có việc gì!
Triệu Sở Hướng lập tức nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Chung Hoàng đế, lần này giải vây cho Yên Hồng Hoàng triều, ít nhiều ngài... nếu không phải ngài, triều ta nguy rồi!
Ngụy Công lập tức tiến lên bái nói.
- Không cần khách sáo, nếu Yên Hồng Hoàng triều đã được giải vây, chúng ta cũng sẽ không quấy rầy nưa!
Chung Sơn quay đầu lại nói.
- Không, không, Chung Hoàng đế giúp triều ta nhiều như vậy, chúng ta còn chưa báo đáp, xin mời Chung Hoàng đế theo ta tới quốc khố, chỉ cần Chung Hoàng đế thích, mặc người chọn lựa!
Ngụy Công lập tức nói.
- Ồ?
Chung Sơn quái dị nhìn về phía Ngụy Công.
- Chuyện này là chúng ta cùng nhau thương lượng, xin Chung Hoàng đế không nên chối từ!
Ngụy Công lập tức nói.
Chung Sơn sắc mặt nghiêm lại, nhìn về phía mọi người, cuối cùng lắc đầu nói:
- Không cần!
- Chung Hoàng đế, này...
Ngụy Công có chút lo lắng.
Chung Sơn trong mắt lạnh lùng nói:
- Tuy rằng ta không phải là người Yên Hồng Hoàng triều, nhưng mà ta khuyên bảo các ngươi một câu, quốc khố là kho dự trữ của Yên Hồng Hoàng triều, cũng là kho dự trữ của Hoàng đế, không phải là lễ vật của các ngươi. Không có Hoàng đế cho phép, ai cũng không có quyền động vào. Thân là thần nhân, sẽ có giác ngộ thần nhân, các ngươi không nên thò tay vào đó, động vào tất chết!
Chung Sơn quát lạnh một tiếng, mọi người đều cả kinh, không khỏi run lên.
- Đa tạ Chung Hoàng đế nhắc nhở!
Ngụy Công trán đầy mồ hôi lạnh.
- Các ngươi nếu thật sự muốn cảm tạ ta, vậy thì chuyển tới Tiêu Trung Hưng cho ta một câu!
Chung Sơn bỗng nhiên nói.
- Chung Hoàng đế mời nói, chúng ta chắc chắn sẽ chuyển lời tới bệ hạ!
Ngụy Công lập tức nói.
- Nói hắn đợi sau khi xử lý xong việc ở Yên Hồng Hoàng triều và Thái Tuế Thiên triều, Chung Sơn mời hắn đi Đại Tranh Hoàng triều 1 phen!
Chung Sơn nói.
- Vâng, ta sẽ chuyển lời Chung Hoàng đế tới bệ hạ!
Ngụy Công lập tức nói.
- Ừ, cáo từ!
Chung Sơn nói.
Tiếp đó, căn bản không để ý tới mọi người, mang theo Triệu Sở Hướng rất nhanh rời đi.
Dọc đường đi, Triệu Sở Hướng nghi hoặc hỏi:
- Bệ hạ, Hoàng triều thần bọn họ không có quy tắc, căn bản mặc kệ chúng ta hành sự, vì sao không đi quốc khố bọn họ nhìn xem một chút, có thể có điều ngạc nhiên không chừng.
Chung Sơn lắc đầu khẽ cười nói:
- Thần không có thần tâm, nước không ra nước, Yên Hồng Hoàng triều chỉ còn danh nghĩa, thực tế đã không còn, không được bao lâu sẽ trở thành địa bàn của Thái Tuế Thiên triều thôi, chúng ta cần gì phải uổng làm tiểu nhân? Cần gì phải để cho vinh quang của mình thêm một vết nhơ nữa chứ.
Chung Sơn lúc tới tâm tình rất nặng nề, lúc đi lại rất thư sướng, bởi vì sau khi nhìn thấy Liệt Thiên Thái tử, áp điên cuồng cũng biến mất toàn bộ, cũng từ đó về sau sẽ không bao giờ trở nên không khống chế được nữa... một khi sẽ không còn không khống chế được, vậy thì về sau Chung Sơn mới là Chung Sơn hoàn mỹ, mới là Chung Sơn bình tĩnh, mới là Chung Sơn mang đến uy hiếp mạnh mẽ cho Liệt Thiên Thái tử.
Cũng từ đây về sau, Chung Sơn đối với Liệt Thiên Thái tử, trừ cừu hận ra, sẽ không còn táo bạo, mất hết lý trí báo thù giống như mãng phu.
Triệu Sở Hướng cõ lẽ hiểu được ý tứ của Chung Sơn, gật gật đầu nói:
- Phải!
Mọi người một đường quay về Lam Diễm Đế triều, về phần người Yên Hồng Hoàng triều, sau khi nhìn Chung Sơn mang theo thiết thương quân rời đi, vẻ mặt mỗi người mỗi khác, vô cùng quái dị!
Thần Châu đại địa, hướng tây bắc, chỗ cửa vào U Minh Thiên.
Một gã nam nhân toàn thân đội khăn tang, trên trán quấn khăn trắng, phía sau còn có một thanh kiếm được bao bằng vải bố trắng, vẻ mặt mỏi mệt đứng trên 1 đỉnh núi, bên cạnh là một cái quan tài bằng bạch ngọc!
Nam nhân vẻ mặt vô cùng phức tạp, cắn chặt môi, chân đạp một bước, một đóa mây trắng nâng quan tài bay lên, tiến thẳng vào chỗ cửa vào U Minh Thiên.
- Người tới là ai?
Một tiếng quát vang lên.
Ở chỗ cửa vào, bỗng nhiên hiện ra hai gã nam nhân cầm kiếm.
- Chậc chậc, đây chính là La Lan Ngọc cực phẩm, tiểu oa nhi muốn dùng nó đầu nhập U Minh Thiên sao? Vừa vặn, lão ma ta bây giờ còn thiếu một tên đồng tử, không bằng đi theo ta đi!
Lúc này, phía sau lại bay tới một gã nam nhân áo bào đen xấu xí.
- Ra mắt Khổ Hải Ma La!
Hai tên thủ vệ người lập tức bái chào.
Mà nam nhân áo bào đen xấu xí, lại nhìn chằm chằm về phía nam nhân đội khăn tang trắng, lại càng coi trọng quan tài trong tay nam nhân.
Nam nhân ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua nam nhân áo bào đen xấu xí.
- Sao? Tiểu oa nhi ngươi không muốn?
Nam nhân áo bào đen xấu xí ánh mắt giận dữ nói.
- Ta sợ ngươi không có lá gan thu thôi!
Nam nhân hừ lạnh một tiếng.
- Ồ? Tiểu tử ngươi muốn chết?
Khổ Hải Ma La thanh âm lạnh lùng nói.
Lúc này, chỉ thấy nam nhân chậm rãi từ phía sau lấy ra chuôi trường kiếm được bọc bằng vải trắng ra, nhẹ nhàng mở ra.
Lập tức bên trong lộ ra một thanh trường kiếm hàn khí kinh người.
- Pháp bảo cửu phẩm?
Khổ Hải Ma La bỗng nhiên cả kinh kêu lên.
Lập tức, Khổ Hải Ma La lui về phía sau, đồng thời đưa tay cầm vũ khí chuẩn bị nghênh địch. Đồng thời ánh mắt nhìn về thanh trường kiếm kia tràn ngập tham lam, Pháp bảo cửu phẩm, đây chính là Pháp bảo mạnh nhất thiên hạ nha.
- Hừ!
Nam nhân hừ lạnh một tiếng, căn bản không quan tâm.
- Đem kiếm này, còn có ngọc quan này, giao cho U Minh Thiên chủ!
Nam nhân quay sang hai tên tiếp đón nói.
U Minh Thiên chủ?
Nghe nam nhân nói lời này, mọi người bỗng nhiên kinh ngạc, Khổ Hải Ma La ánh mắt lại không ngừng biến đổi? Thiên chủ? Thiên chủ? Người này là tới tìm Thiên chủ?
Nếu đổi lại là người khác, mọi người đương nhiên sẽ không tin, ngươi bảo ta đưa cho Thiên chủ, ta sẽ đưa sao?
Nhưng, đây chính là Pháp bảo cửu phẩm a, người trong thiên hạ đều muốn bảo kiếm mạnh nhất, hắn không ngờ chỉ lấy dùng làm thiếp mời? Còn có La Lan Ngọc cực phẩm này, một khối La Lan Ngọc cực phẩm lớn như vậy! Đây là để làm gì?
- Ngươi đây là?
Người tiếp đãi kia nói.
- “Lập tức đem hai cái này giao cho U Minh Thiên chủ, chuyện khác ngươi không cần biết!
Nam nhân trầm giọng nói.
- Vâng, bên trong, mời!
Người tiếp đãi lập tức đứng lên nói.
Pháp bảo cửu phẩm, chỉ làm nước cờ đầu, phần khí độ này cũng đủ tiếp đãi ngươi nghiêm túc.
Lập tức đem nam nhân tiến vào U Minh Thiên, sau khi tiến vào lại từ một cái ao lớn đi ra, hạ xuống chỗ cửa ra vào U Minh Thiên.
Chỗ ra vào, có rất nhiều kiến trúc, là chỗ ở của người tiếp đãi.
- Vị đạo hữu này, mời tới bên này dùng trà, chúng ta lập tức cho người đem hai vật này tới tay Thiên chủ!
Người tiếp đãi nói.
- Không được, ta ở đây chờ hắn!
Nam nhân nói.
- Ách, tùy ngươi!
Người tiếp đãi ngạc nhiên.
Chờ hắn? Thiên chủ sẽ đến gặp ngươi sao? Mà vẻ mặt tên Khổ Hải Ma La kia cũng vô cùng quái dị, cũng không lập tức rời đi, mà lại đứng ở 1 bên chờ.
Rất nhanh, có người đem cửu phẩm kiếm và quan tài kia bay vào.
Nam nhân đứng ở chỗ cửa vào U Minh Thiên kiên nhẫn chờ.
Nửa ngày sau, đồ vật đã đưa đến ngọn núi âm dương hai giới!
Một tòa đại điện mới kiến tạo, cũng là chỗ ở tạm thời của Kiếm Ngạo.
Kiếm Đường!
Trên mặt đất Kiếm Đường, khắp nơi cắm đầy kiếm, từng thành từng thanh giống như tuyệt thế thần binh, cắm trên mặt đất.
Mái hiên trung ương Kiếm Đường lại có hình thanh kiếm đâm ra ngoài. Ở bên ngoài Kiếm Đường, lại có lượng lớn cường giả thủ hộ Thiên chủ bên trong, cầm đầu đúng là Sơ Cửu Ma La luôn đi theo Kiếm Ngạo!
Rất nhanh, hai người kia mang theo bảo kiếm và La Lan Ngọc cực phẩm quan xuất hiện trước Kiếm Đường.
- Làm gì?
Sơ Cửu Ma La trầm giọng nói.
- Bên ngoài có người bảo chúng ta đem hai vật này giao cho Thiên chủ, mời Sơ Cửu Ma La kiểm tra!
Hai người lập tức nói.
Sơ Cửu Ma La hơi hơi chau mày, cầm thanh trường kiếm kia lên, kiếm vào tay, lông mày nhướng lên, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, lại dùng thần thức tìm tòi bên trong quan tài bị cấm chế che đậy, vẻ mặt đại biến.
- Người đâu?
Sơ Cửu Ma La lập tức hỏi.
- Chờ ở lối vào U Minh Thiên.
Hai người kia nói.
- Mau, dùng quy cách khách quý cao nhất tiếp đãi, ách, không cần, tốc độ các ngươi khẳng định không nhanh bằng Thiên chủ!
Sơ Cửu Ma La nói đến đây lập tức sửa lời, đồng thời dùng pháp thuật cẩn thận nâng ngọc quan và bảo kiếm lên chạy vào bên trong Kiếm Đường.
Mà hai người tiếp đãi kia cũng liếc nhau, trong mắt đối phương đều thấy được vẻ kinh hãi. Quy cách khách quý cao nhất đối đãi? Tốc độ không nhanh bằng Thiên chủ? Chẳng lẽ Thiên chủ nhìn thấy hai vật này, cũng sẽ nhanh chóng bay tới sao?
Hai người trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn, may mà không có đắc tội với nam nhân kia.
- - - - - oOo- - - - -