Mục lục
Trường Sinh Bất Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy tháng sau, Chung Sơn, Vương Khô, Niết Thanh Thanh, còn có đầu Phượng Hoàng Đế Cực Cảnh kia... đã đến cảnh nội Đại Ly Thiên triều!

Một đường ba người bay qua, tất cả đều vô cùng chiến loạn, chiến loạn nổi lên bốn phía, chiến trường phương bắc hỗn loạn không chịu nổi. Thời điểm đến biên cảnh Đại Ly, bỗng nhiên Chung Sơn liền cảm giác được một tia không ổn, bởi vì Chung Sơn phát hiện quân đội Đại Ly Thiên triều có phần rối loạn, có một số chỗ bố trí lộn xộn, hỗn loạn? Điều đó chứng tỏ tổng thống soái không điều động được.

Đường đường là Thiên triều, tổng thống soái không có năng lực có thể ngồi trên vị trí đó sao? Chỉ có thể nói không thấy Thống soái là Thống soái chỉ huy quân không ở trong quân doanh?

Tổng thống soái không thấy? Vậy khẳng định là Ly Hỏa Thánh Đô phát sinh biến cố lớn rồi!

- Tăng tốc đi!

Chung Sơn nói.

Phượng Hoàng hót dài một tiếng, thân hình như tia sáng nhấp nháy, bắn nhanh tới hướng Ly Hỏa Thánh Đô.

Năm ngày sau, mọi người đến Ly Hỏa Thánh Đô. Nhưng, mọi người toàn bộ dừng ở ngoài Ly Hỏa Thánh Đô, khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt.

Đây là Ly Hỏa Thánh Đô sao?

Ly Hỏa Thánh Đô ngày xưa số mệnh đầy trời, ánh sáng vàng số mệnh chiếu rọi xuống, vô số phù đảo bay đầy trời, rực rỡ không thôi, ở xa nhìn xem chính là cảnh tượng xanh vàng rực rỡ, phồn vinh thịnh thế.

Thế nhưng trước mắt, số mệnh đầy trời đều tiêu tán; phù đảo đều sụp đổ; địa vực khổng lồ vô số kiến trúc đều đổ sập; trên mặt đất mơ hồ có thể nhìn thấy vô số thi thể. Thậm chí có rất nhiều thi thể Phượng Hoàng.

Trên mặt đất giống như một phế tích, từng vết nứt thật lớn, toàn bộ mặt đất đều vỡ nát, mà trong những khe nứt cực lớn đó, vô số dung nham phun trào, ngọn lửa xông lên tận trời.

Hoàng cung rộng lớn rơi vào trong miệng dung nham khổng lồ.

Ly Hỏa Thánh Đô rộng lớn đã trở thành một cái thành chết chóc, một đống phế tích, một trường dung nham... trở thành quá khứ.

Trên vùng trời dung nham vô tận kia, từ xa cũng có thể nhìn thấy 7, 8 con Phượng Hoàng rơi rụng hơn phân nửa lông chim, giờ phút này đang bay lượn trên vùng trời dung nham tiêu điều, phát ra từng tràng tiếng rên rĩ.

“Ré...”

Phượng Hoàng rên rĩ, cảnh vật tiêu điều!

Niết Thanh Thanh ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, toàn thân lập tức trở nên lạnh như băng.

- Không phải, nơi này không phải Ly Hỏa Thánh Đô, nơi này tuyệt đối không phải!

Niết Thanh Thanh lắc lắc đầu như thế nào cũng không chịu thừa nhận.

Chung Sơn nhẹ nắm cánh tay Niết Thanh Thanh, bóp bóp cho nàng tỉnh táo lại.

- Trước nhìn xem, nhìn lại xem Niết Phàm Trần còn đây hay không!

Chung Sơn khuyên giải an ủi.

Kỳ thật trong lòng Chung Sơn rõ ràng nhất, số mệnh đầy trời tiêu tán nghĩa là Niết Phàm Trần dữ nhiều lành ít.

Dưới chân Phượng Hoàng cấp tốc vọt tới hướng hoàng cung.

Mà giờ khắc này, trong đầu Chung Sơn cũng lóe lên hàng trăm ý niệm, Niết Phàm Trần? Niết Phàm Trần còn sống hay không?

Niết Phàm Trần thực lực bao nhiêu?

Lần trước, Thần Nha Đạo Quân, Lục Quy Thiên, Ô Hoàn vây công cũng không làm gì được Niết Phàm Trần. Tuy rằng quần áo Niết Phàm Trần có vài chỗ rách, nhưng cũng không ảnh hưởng tới cường thế của Niết Phàm Trần ở trong lòng Chung Sơn.

Niết Phàm Trần là người cùng một thời đại với Cổ Thần Thông, cũng có thể nói, vây công Cực Lạc Tịnh Thổ trước đây, duy nhất là cường giả Thiên Cực Cảnh được Cổ Thần Thông tán thưởng.

Có thể được Cổ Thần Thông tán thưởng, thực lực của Niết Phàm Trần không thể nghi ngờ, nhưng là một cường giả như vậy lại bị xử lý ở ngay hang ổ của mình ư?

Tại hoàng cung, hết thảy là dung nham vô cùng tận, hết thảy cũng không có gì.

“Ré...”

Dưới chân Chung Sơn, Phượng Hoàng hót dài một tiếng, bốn phía 7, 8 con Phượng Hoàng cực kỳ tàn tạ vây quanh lại đây.

Phượng Hoàng Đế Cực Cảnh dưới chân Chung Sơn vung mình một cái, hóa thành hình người.

- Vũ Lạc! Ngươi hỏi xem, hỏi bọn chúng rốt cuộc sao lại thế này?

Niết Thanh Thanh lập tức nói với Phượng Hoàng Đế Cực Cảnh hóa thành hình người kia.

- Dạ!

Vũ Lạc lập tức nói.

Bảy tám con Phượng Hoàng bay tới, rất nhanh hóa thành hình người, trên thân lộ ra đầy vết thương.

- Phượng Hoàng Vương! Ngài rốt cục cũng trở lại rồi!

Một con Phượng Hoàng vừa khóc vừa nói.

- Rốt cuộc sao lại thế này? Nói rõ ràng cho ta nghe!

Vũ Lạc trừng hai mắt nói.

- Chí Tôn bị bắt đi rồi! Mau, mau nghĩ cách cứu Chí Tôn!

Lại một con Phượng Hoàng vừa khóc vừa kêu lên.

- Chí Tôn bị bắt? Ngươi nói rõ ràng cho ta, mau nói từ đầu!

Vũ Lạc kêu lên.

- Là... là nửa tháng trước, một đám cường giả đến đây, thừa dịp Chí Tôn không có ở đây, giết chết Thánh thượng, chờ tới lúc Chí Tôn về tới, chỉ thấy mặt Thánh thượng lần cuối cùng, liền bị người còn lại bắt đi!

Một con Phượng Hoàng nói.

- Cái gì cường giả? Bọn họ là ai?

Chung Sơn lập tức hỏi.

- Tổng cộng bảy người, ta chỉ biết có năm người: Thần Nha Đạo Quân, Lục Quy Thiên, Quy Thọ, Ô Hoàn, Liệt Thiên Thái tử! Còn hai người kia, một người cầm Tuyệt Tiên Kiếm, một người cầm Hãm Tiên Kiếm, là người của Trường Sinh Giới, bọn họ giết chết Đại Ly Thánh thượng!

Phượng Hoàng kia lập tức nói.

- Không có khả năng, ở Ly Hỏa Thánh Đô, bọn họ không giết chết được Thánh thượng, Thánh thượng có thể mượn dùng thế của thiên hạ Đại Ly, không ai giết chết được!

Niết Thanh Thanh kêu lên.

- Nhưng, Đại Ly Thiên triều xuất hiện phản đồ!

Phượng Hoàng lập tức nói.

- Phản đồ? Ai là phản đồ?

Niết Thanh Thanh vội hỏi tới.

- Là lão thái giám bên người Thánh thượng... là hắn, hắn là người của Trường Sinh Giới, từ mấy ngàn năm trước đã trà trộn vào Đại Ly Thiên triều!

Phượng Hoàng kia phẫn hận nói.

Lão thái giám? Chung Sơn nhíu hai mắt lại, lập tức nghĩ đến là ai: Ở Vạn Đan Đại Hội lần trước, chính là lão thái giám Niết Phàm Trần dẫn theo đi tới, sau đó bị vây giết chết, Niết Phàm Trần vẫn luôn rất tín nhiệm lão, hiện tại nghĩ lại quả có điểm không tầm thường, Niết Phàm Trần vì sao lại dễ dàng trúng bẫy của Trường Sinh Giới? Chính là vì lão thái giám này ư?

Tám cường giả tuyệt thế, ở Ly Hỏa Thánh Đô vây công Niết Phàm Trần?

- Trận chiến ấy như thế nào?

Chung Sơn hỏi lại lần nữa.

- Không có Chí Tôn, Địa Sư cũng không có, nơi này chỉ còn lại Thánh thượng và một vị cường giả Thiên Cực Cảnh khác ẩn mặt của Đại Ly, mà Thiên Cực Cảnh kia lại rơi vào đánh lén của lão thái giám, không bao lâu, hắn đã bị người của Trường Sinh Giới giết chết. Thánh thượng một mình đấu chiến với tám cường giả Thiên Cực Cảnh, nhưng người nhiều lắm, bọn chúng quá mạnh mẽ, mặc dù Thánh thượng có được Sơn Hà Xã Tắc Đồ, cũng không địch lại bọn chúng!

Phượng Hoàng kia thương tâm kể lại.

- Niết Phàm Trần thật sự đã chết ư?

Chung Sơn hỏi.

- Thánh thượng giết lão thái giám, giết chết hai cường giả Thiên Cực Cảnh Trường Sinh Giới cầm Lục Tiên Kiếm, Tuyệt Tiên Kiếm, đánh Lục Quy Thiên bị thương nặng... Nhưng, Thần Nha Đạo Quân quá mạnh mẽ, cuối cùng Thánh thượng không địch lại, liều mạng lưỡng bại câu thương, tự bạo Sơn Hà Xã Tắc Đồ, làm Thần Nha Đạo Quân bị thương nặng, thậm chí trảm tiên hồ lô của Thần Nha Đạo Quân cũng bị tổn thương! Cuối cùng lúc Chí Tôn quay về tới cũng là lúc hóa thành bột phấn ngã xuống!

Phượng Hoàng thương tâm kể tiếp.

Niết Phàm Trần, liên tiếp giết chết ba Thiên Cực Cảnh, còn đánh Lục Quy Thiên và Thần Nha Đạo Quân bị thương nặng?

- Vậy chuyện của Chí Tôn thì sao?

Vũ Lạc vội hỏi tiếp.

- Chí Tôn chuẩn bị báo thù cho Thánh thượng, nhưng, cuối cùng lại bị mọi người đánh trọng thương, bị Lục Quy Thiên bắt mang đi! Mà chúng ta lúc ấy toàn bộ trọng thương rơi xuống đất, không thể động đậy!

Phượng Hoàng kia lập tức nói.

- Bọn chúng đi hướng nào?

Vũ Lạc truy hỏi.

- Thần Nha Đạo Quân thân bị trọng thương nên một mình rời đi; Liệt Thiên Thái tử đi về hướng Phượng Hoàng Đảo! Còn Lục Quy Thiên, Ô Hoàn, Quy Thọ thì mang theo Chí Tôn bị chế trụ đi về hướng tây nam! Lúc ấy chúng ta toàn bộ rơi trên mặt đất, xương cốt vỡ nát không thể động đậy, nếu không, có lẽ chúng ta cũng bị giết chết rồi!

- Vậy các thần tử khác đâu?

Vũ Lạc lập tức hỏi.

- Có lão thái giám kia làm nội ứng, dù có nhiều thuộc hạ cũng vô dụng!

Chung Sơn lắc đầu nói.

Giờ phút này, vẻ mặt Niết Thanh Thanh ngây dại, hiển nhiên đả kích bất ngờ này khiến Niết Thanh Thanh không thể nào chịu đựng nổi, đả kích này tới quá đột ngột! Ở tiền tuyến quân đội Đại Ly Thiên triều còn đang đánh giặc, mà ở triều đô, giờ phút này đã hóa thành phế tích?

Thánh thượng đã chết? Trong lòng Niết Thanh Thanh bỗng nhiên có loại cảm giác mất đi toàn bộ thế giới, trong nháy mắt trời sụp đất nứt, trong nháy mắt tới ngày tận thế.

Nước mắt trong mắt như thế nào cũng không ngưng chảy ra được; toàn thân nàng mềm nhũn, co quắp ngồi xuống.

- Vương! Bây giờ chúng ta làm gì?

Phượng Hoàng kia quay qua hỏi Vũ Lạc.

- Chung Hoàng đế! Cầu ngài cứu... cứu Chí Tôn đi!

Vũ Lạc bỗng nhiên quỳ xuống cầu xin Chung Sơn.

Tuy rằng Vũ Lạc nhìn không ra Chung Sơn có chỗ gì kỳ lạ, nhưng biết hắn khẳng định là một kỳ nhân, nếu không, vì sao Thánh thượng và Chí Tôn lại bảo mình đi mời hắn đến! Hiện tại, Chí Tôn đều bị bắt đi, vậy Phượng Hoàng bộ tộc không phải xong rồi ư? Phải cứu trở về Chí Tôn! Thế nhưng, thiên hạ này ai có năng lực đi cứu? Lúc này cầu ai tới cứu? Chỉ có Chung Sơn trước mắt.

Các Phượng Hoàng phủ phục làm Niết Thanh Thanh đang ngẩn người ở bên cạnh chợt bừng tỉnh, nhìn đám Phượng Hoàng, Niết Thanh Thanh cắn cắn môi, cố nén mối bi thương trong lòng kia!

- Chung Sơn! Huynh có thể cứu Chí Tôn sao?

Niết Thanh Thanh nhìn về phía Chung Sơn chờ mong.

Hít vào một hơi thật sâu, Chung Sơn trầm giọng nói:

- Bọn chúng vì sao muốn bắt Vũ Cửu Thiên?

- Không biết, chúng ta cũng không rõ ràng lắm!

Đám Phượng Hoàng nhao nhao nói.

- Vậy bọn chúng đã đi bao lâu rồi?

Chung Sơn lại hỏi.

- Mười ngày trước, bọn họ đi mười ngày trước!

Cả đám Phượng Hoàng nói trong chờ mong.

- Bệ hạ! Có thể đuổi theo kịp sao?

Vương Khô thản nhiên nói.

- Hẳn là có thể! Niết Phàm Trần cường đại bao nhiêu ta không biết, tuy nhiên từ hắn chuyên giết người của Trường Sinh Giới ta biết hắn rất hận Trường Sinh Giới. Hai cường giả Thiên Cực Cảnh cầm Tuyệt Tiên Kiếm và Hãm Tiên Kiếm đều bị hắn giết chết, khẳng định Thần Nha Đạo Quân cũng thân bị trọng thương. Tuy nhiên hắn có lòng nghi kỵ lớn, cho nên mới một mình rời đi, dư ba lan đến Lục Quy Thiên, bản thân Lục Quy Thiên cũng bị trọng thương, Ô Hoàn và Quy Thọ kia, khẳng định cũng bị trọng thương!

Chung Sơn phân tích.

- Mọi người đều bị thương nặng?

Vương Khô nhíu mày.

- Liệt Thiên Thái tử một mình đi tới Phượng Hoàng Đảo, nói rõ hắn là trường hợp đặc biệt, hắn không nhất định, nhưng trong Ô Hoàn và Quy Thọ, ít nhất có một người trọng thương!

Chung Sơn hít sâu một hơi nói.

- Bọn họ trọng thương, mà lại áp giải theo Vũ Cửu Thiên, khẳng định tốc độ của họ không nhanh!

Vương Khô hiểu ra.

- Không sai! Hơn nữa ta còn biết, bọn họ khẳng định sẽ đi tới một địa phương!

Chung Sơn híp hai mắt nói.

- Cầu xin Chung Hoàng đế cứu Chí Tôn!

Vũ Lạc dập đầu cầu xin Chung Sơn.

- Đứng lên đi! Hãy hóa thành bản thể, chở chúng ta đi!

Chung Sơn nói.

- Dạ!

Vũ Lạc lại lần nữa hóa thành Phượng Hoàng, mang theo Chung Sơn, Vương Khô, Niết Thanh Thanh cấp tốc đuổi theo.

Niết Thanh Thanh vẻ mặt có chút ngây dại; còn Chung Sơn đang suy nghĩ chuyện có thể phát sinh kế tiếp... đương nhiên không thể thoải mái, chỉ nắm chặt bàn tay Niết Thanh Thanh an ủi nàng mà thôi.

- Bệ hạ! Trường Sinh Giới vì sao phải vây công Đại Ly Thiên triều, không cần số mệnh đầy trời này sao?

Vương Khô hỏi.

- Trường Sinh Giới với Thái Tuế Thiên triều vẫn luôn quan hệ chẳng ra sao, Đại Ly Thiên triều bị diệt, rất có lợi cho Thái Tuế Thiên triều, về phần nói số mệnh đầy trời? Chờ các Đế triều ngầm chiếm đất đai Đại Ly, rồi cướp về lại từ trong tay Đế triều là được rồi!

Chung Sơn không cần suy nghĩ tùy ý nói ra.

- - - - - oOo- - - - -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK