Cổ Tiên khí nha! Đây quả thực là tồn tại như thần thoại.
Cũng chính là loại đại gia nghiệp lớn Tử Tiêu Đạo tràng này mới xuất ra được, nếu là một tán tu Cổ Tiên, khẳng định sẽ o bế Cổ Tiên khí cẩn thận.
Quả nhiên, Cổ Tiên khí mê hoặc thật sự quá lớn, có năm ba người cất bước nhảy vào trong đó.
Chỉ cần dỡ lên khăn trùm đầu của nàng kia mà thôi, chính là thưởng cho một cái Cổ Tiên khí?
Có năm ba người khởi đầu, rất nhiều thế lực khác cũng vội vàng xông tới. Di bảo của Nữ Oa nương nương, thực ra là hoa trong gương trăng dưới nước, mà Cổ Tiên khí thì đang ở trước mắt.
Thẳng hướng mà vào, thẳng đến chỗ Ma Cô.
Nhưng, trong nháy mắt lúc mọi người tiến vào Mệnh Trận, ở trước mặt bọn họ, bỗng nhiên trống rỗng hiện ra một thân ảnh, một thân ảnh tướng mạo giống nhau như đúc với bản thân mình.
Phàm là tiến vào Mệnh Trận, đều có một phục chế thể?
“Ầm... Ầm... Ầm... Ầm...”
Đại chiến hết sức kịch liệt, mỗi người đều là một đôi đấu với nhau, đều là chiến đấu với chính mình.
Mảng hải vực này lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn, chung quanh đao khí, kiếm khí, hoa mỹ sáng rọi đầy trời. Còn có một số thi thể chậm rãi ngã xuống.
Ma Cô ngồi vững ở trung tâm biển, vẫn như trước ung dung như vậy.
- Soán Mệnh Sư thật biến thái! Thế này còn đánh cái rắm gì chứ! Tới một người, phục chế một người!
Tô A Phật đầy mặt ganh tỵ nói.
- Cổ Tiên khí không phải dễ lấy như vậy! Tuy nhiên, ta cũng thật tò mò không biết dung mạo Ma Cô rốt cuộc là cái dạng gì, mà lại khiến Trình Bạch Y điên cuồng như vậy!
Cửu Vĩ Quận chúa cau mày nói.
Chung Sơn nhíu mày không nói gì. Bởi vì Chung Sơn thông qua Hồng Loan phản chiếu đã trông thấy khuôn mặt của Ma Cô, bất quá khuôn mặt hiện giờ đã hoàn toàn bị rạch hủy, nhưng vì sao nàng phải phá huỷ gương mặt của mình?
Không muốn bị người nhận ra? Không muốn bị nhận ra cũng không khó, có thể một lần nữa tạo ra gương mặt khác mà! Tu giả đều có thể làm được, nhưng Ma Cô không làm. Nàng là cố ý hay sao?
Trình Bạch Y điên cuồng muốn nhìn thấy khuôn mặt của Ma Cô như vậy, có thể thấy được trước khi nữ nhân hủy dung mạo, hẳn là thanh danh cực kỳ vang dội mới đúng. Là ai?
Chiến đấu vẫn còn tiếp tục, tham gia chiến đấu từ ban đầu một người Trình Bạch Y, đã lên tới hơn mười vạn, nhưng mỗi người đều có một đối thủ giống bản thân như đúc.
Mặt trời chậm rãi lên cao, thời gian cách giữa trưa càng ngày càng gần. Mắt thấy thời gian sắp tới rồi. Cửu Vĩ Quận chúa cũng dần dần nôn nóng khẩn trương.
- Ma Cô cứ luôn ngồi ở vị trí đó, khẳng định vị trí đó có điều cổ quái! Sắp tới giữa trưa rồi, không thể bỏ qua!
Cửu Vĩ Quận chúa lo lắng nói.
Chung Sơn nhìn thoáng qua Ma Cô, rồi quay qua hỏi Hoằng Tiêu:
- Hoằng Tiêu Tướng quân, ở trong tài liệu trước đây, đầu tuần tháng sáu hàng năm cũng không có người nào khác tới chứ?!
- Không có! Ít nhất có ghi lại, đây còn là lần đầu tiên có người ở đầu tuần tháng sáu trấn giữ tại chỗ này, Ma Cô cũng là lần đầu tiên tới!
Hoằng Tiêu gật gật đầu.
- Ừm! Nói như thế, khẳng định Ma Cô đã suy tính ra điều gì rồi, nên đầu tuần tháng sáu năm nay mới tới đây. Mục đích của nàng không phải muốn thu lấy di bảo của Nữ Oa, mà là muốn ngăn cản người khác lấy đi! Vì cái gì? Chẳng lẽ...
Chung Sơn cau mày nói.
- Chẳng lẽ cái gì?
Tô A Phật nghi hoặc hỏi.
- Chẳng lẽ nàng suy tính ra hôm nay di bảo của Nữ Oa nương nương có biến cố, mới đặc biệt tới đây muốn bằng vào sức một mình vãn hồi?
Chung Sơn hít sâu một hơi, nói.
- Di bảo của Nữ Oa nương nương có biến cố? Vậy thì càng không thể buông tha, phải nhanh lên đánh lui nàng mới được!
Cửu Vĩ Quận chúa lo lắng nói.
- Đánh lui? Như thế nào đánh lui? Mệnh trận này vừa ra, liền vô địch!
Tô A Phật chán nản nói.
- Bất kỳ thuật pháp, thần thông gì đều có biện pháp phá giải! Mệnh Kính Thuật, khẳng định không phải vô địch, yên tâm đi, sẽ có người phá giải nó!
Chung Sơn nói khẳng định.
Khi nói chuyện, Chung Sơn gật gật đầu, dường như ra một tín hiệu cho người nào đó ở xa xa.
Ở xa xa, Thi tiên sinh từ đầu đến giờ không nhúc nhích, thẳng đến Chung Sơn truyền đến tín hiệu, liền gật gật đầu, lật tay lấy ra một cái chuông.
“Leng keng leng keng...”
Thi tiên sinh khẽ lay động, từng tiếng chuông thanh thúy truyền đi khắp bốn phương tám hướng. Gần như trong lòng mọi người đều hơi trầm xuống một cái.
“Thình thịch!” “Thình thịch!”
Hải vực bốn phía Thi tiên sinh, đột nhiên nổi lên vô số thi thể trắng bệch. Thi thể lao ra mặt nước, quỷ dị đứng ở giữa không trung, trong mắt không có đồng tử, không có chút sinh khí, chỉ có một loại tử kỳ nồng đậm, tử khí nặng nề.
Rất nhiều người thấy một màn như vậy, đều trên mặt co giật một trận.
- Người... người chết?
Tô A Phật cả kinh kêu lên.
- Không đúng!
Hoằng Tiêu cau mày nói.
- Cái gì không đúng?
Tô A Phật nghi hoặc hỏi.
- Những người chết này, đúng là mấy tháng trước đoạt Ngũ Sắc Thần Thạch mà chết. Gã nam nhân mặc y phục màu đỏ kia, ta nhận biết, lúc ấy hắn ở bên ngoài, sau khi Huyết Hải Tinh Không Hồn Tế đại trận mở ra, trong lúc hỗn loạn biến mất, hồn phách bị biển máu đoạt đi, mà thi thể của hắn lại bị người áo bào đen này khống chế?
Hoằng Tiêu kinh hãi nói.
- Thi thể cũng có thể khống chế?
Tô A Phật cau mày nói.
- Ở âm phủ, có Cương thi hoành hành, Cương thi cao cấp khống chế Cương thi cấp thấp cũng là chuyện thường, nhưng một người sống khống chế thi thể đúng là lần đầu tiên ta chứng kiến!
Hoằng Tiêu nhíu mày nói.
Gần cả vạn thi thể tiên nhân đạp bước đi vào trong Mệnh Trận. Mà dường như Mệnh Trận cũng không có mảy may cảm ứng.
Cũng không có phục chế thể của Mệnh Kính Thuật ngưng hiện. Hiển nhiên, không có trận pháp tuyệt đối, hết thảy trận pháp đều có sơ hở.
Âm khí tràn ngập dày đặc, gần cả vạn thi thể bức tới gần, Ma Cô đã đứng lên, dường như có vẻ ngưng trọng.
- Khống thi?
Ma Cô kinh ngạc bật kêu lên.
- Tại hạ không có ý định làm khó tiền bối, thỉnh tiền bối rời khỏi nơi này!
Thi tiên sinh đứng ở đàng xa trầm giọng nói.
Ma Cô lắc lắc đầu nói:
- Một ít thi thể, còn không làm khó được ta!
Khi nói chuyện, Ma Cô chụp một cái vào hướng một nhóm thi thể.
“Ầm...”
Gần mười thi thể ầm ầm nổ tan ra.
- Kháp Diệt Chỉ của Hồ tộc?
Cửu Vĩ Quận chúa kinh ngạc kêu lên.
- Hồ tộc? Ma Cô dùng là công pháp của Hồ tộc ư?
Chung Sơn nghi hoặc hỏi.
Cửu Vĩ Quận chúa trợn to hai mắt, nhưng không có nói tiếp.
Nhưng mười mấy thi thể tiên nhân bị bóp nát kia vẫn không có như vậy chấm dứt, mà bỗng nhiên hóa thành một luồng khói đen, khói đen tụ lại thoáng cái lại lần nữa ngưng tụ ra một cỗ thi thể như chưa từng tiêu tan. Hai mắt thi thể đỏ rực, tóc xám ngắt, miệng ló hai cái răng nanh hết sức dữ tợn, tử khí quanh thân dường như cũng càng thêm nồng đậm hơn.
- Tập hợp thi thể, tụ lại mệnh cách? Ngươi không sợ gặp trời phạt sao?
Ma Cô lần đầu tiên lộ ra sắc mặt kinh hãi.
- Trời phạt ư? Ta không phải Thánh nhân, ta không tin điều này!
Thi tiên sinh thản nhiên nói.
Quả nhiên, thi thể vừa rồi kợp lại kia cường đại hơn rất nhiều so với các thi thể tiên nhân bình thường khác, những thi thể này giống như hoàn toàn giết không chết.
Mà một màn quỷ dị này, dù là cường giả các thế lực, giờ phút này cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
- Ra tay đi! Ta có nhiều tiên thi như vậy, chờ chúng tụ lại chỉ còn lại một Tiên Thi Vương, nếu vẫn không thể đánh ngươi rút lui, ta sẽ lập tức rời đi!
Thi tiên sinh nói vô cùng tự tin.
Quả nhiên, vô số tiên thi lại lần nữa vọt tới, sau khi bị Ma Cô đánh tan, trực tiếp hóa thành luồng khí đen, chậm rãi tụ lại, thi thể dần ít đi, nhưng mỗi lần giảm bớt đều trở nên mạnh hơn, càng ngày càng cường đại!
Ma Cô dường như cũng phát hiện càng ngày càng khó giải quyết, nàng nhìn thoáng qua các tiên thi, bỗng nhiên, lắc lắc đầu nói:
- Bao nhiêu năm sống một mình, không ngờ ta quên mất sai sử người làm việc?
Sai sử người? Ma Cô chỉ có một mình, nàng còn có thể sai sử ai?
- Thái Ất! Còn chưa lăn ra đây!
Bỗng nhiên Ma Cô quát lạnh một tiếng.
Một tiếng quát lạnh này, Chung Sơn nghe được hàm chứa ý của một kẻ bề trên ra lệnh, đó là một loại thuần túy người ở địa vị cao mới có bá đạo như thế.
Thái Ất? Người nàng điểm mặt kêu ‘Thái Ất’? Thái Ất là người nào?
Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc, trong hư không cách đó không xa bỗng nhiên hơi xao động, rồi đột nhiên xuất hiện một nam nhân mặc một thân cửu long bào.
Nhìn thấy nam nhân kia, gần như mọi người đều co rụt đồng tử lại.
Thái Ất, Thái Ất Thánh Vương?
Là Thái Ất Thánh Vương ngày trước dùng Ngọc Hư Côn Lôn Đại Trận thủ hộ Ngũ Sắc Thần Thạch ở Quỷ Đảo?
Không phải là hắn bị trúng giọt máu của Quỷ Xa, trốn trở về rồi sao? Như thế nào bỗng nhiên xuất hiện ở đây?
Hắn luôn luôn núp trong bóng tối?
- Sai sử người? Ngươi sẽ không nói là ta chứ?
Thái Ất Thánh Vương nói với vẻ khinh thường.
- Ngươi phải nghe ta!
Ma Cô thản nhiên nói.
- Phải không? Thiên hạ này còn không có người để cho ta nghe lệnh!
Thái Ất Thánh Vương trầm giọng nói.
Chung Sơn vẫn nhìn vào Ma Cô, đúng lúc này, Chung Sơn nhìn xuyên thấu qua khăn che đầu thấy khóe miệng của nàng chợt nhích động.
Mà trong chớp nhoáng đó, sắc mặt Thái Ất Thánh Vương liền biến đổi.
- Ngươi là ai?
Thái Ất Thánh Vương hoảng sợ nói.
- Ngươi không cần biết ta là ai, ngươi chỉ cần biết rằng, ta có thể quyết định sinh tử của ngươi!
Ma Cô thản nhiên nói.
Người vây xem đều choáng váng, quyết định sinh tử của Thái Ất Thánh Vương? Nói đùa gì thế?
- Không thể nào! Làm sao ngươi lại biết mệnh cách của ta? Làm sao ngươi biết chỗ ‘Mệnh mạch’ của ta? Không ai biết, thiên hạ này không ai biết!
Vẻ ung dung vừa rồi của Thái Ất Thánh Vương không còn sót lại chút gì, trên trán toát ra mồ hôi thấy rõ.
- Người khác ta không rõ ràng lắm, tuy nhiên, ta lại biết ‘Mệnh mạch’ của ngươi!
Ma Cô thản nhiên nói.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Người biết mệnh mạch của ta năm đó đã chết hết, toàn bộ đều chết hết, không có khả năng có người còn sống... Ngươi là ai?
Thái Ất Thánh Vương hoảng sợ nói.
- Đuổi đi mọi người, cùng với thi thể rời nơi này. Mau!
Ma Cô phi thường không khách sáo quát nhẹ.
Giờ khắc này, vẻ ôn hòa của Ma Cô trước đó, dường như trong nháy biến đổi, ánh mắt trở nên lãnh liệt.
“Ầm...”
Thái Ất Thánh Vương là công kích cường thế, vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, có một nửa số người nhảy vào Mệnh Trận đều bị đánh bay ra ngoài, dù là những thi thể của Thi tiên sinh, giờ phút này cũng trong nháy mắt bị nổ tan ra hơn phân nửa.
Thái Ất Thánh Vương nhúng tay ư?
Một màn này ra ngoài dự liệu của mọi người, Chung Sơn lắc đầu ra hiệu, Thi tiên sinh ở xa xa lại lắc chuông một tràng, vô số thi thể tiên nhân lập tức chìm vào biển rộng. Mà bản thân Thi tiên sinh cũng đạp bước rời đi, đảo mắt biến mất trong tầm mắt mọi người.
Thi tiên sinh đi rồi, nhưng vẫn có rất nhiều thế lực lộ ra vẻ tiếc nuối, hiển nhiên năng lực thần bí của Thi tiên sinh biểu hiện vừa rồi đã làm các thế lực động tâm.
Nhưng càng làm cho người ta rung động là Ma Cô này, vốn Ma Cô không có danh tiếng gì, lại lần nữa khiến mọi người tràn ngập kinh ngạc, thậm chí bây giờ còn thao túng sai khiến một người đường đường là Thánh Vương?
Thái Ất Thánh Vương, không ngờ lại cam tâm tình nguyện để mặc cho người sai khiến, Mệnh Mạch? Mệnh Mạch là gì?