Sau khi với cúc áo xong, hắn nhẹ nhàng đưa tay chạm vào ngực nàng, bàn tay hơi run rẩy, mặc dù mỗi ngày hắn đều làm chuyện này nhưng vẫn cảm thấy mắt bình tĩnh vì ngực nàng quá hoàn mĩ.
Chung Sơn hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự xao đông trong lòng xuống, bàn tay phải khẽ nâng lên, hai mắt nhắm lại, trừ bỏ toàn bộ tạp niệm trong đầu. Tuy nhiên lúc này từ bàn tay của Chung Sơn vẫn không ngừng truyền đến một cảm giá kỳ lạ.
Chung Sơn cố gắng kiên định lại, hắn khiến cho tâm tình của mình tĩnh lặng hơn một chút, bắt đầu dùng chân nguyên của mình dò xét Bi Thanh Ti.
Nhưng mà hôm nay không biết tại sao, chân nguyên của Bi Thanh Ti lại sống động hơn bình thường rất nhiều. Chung Sơn dùng chân nguyên thăm dò thì sức lực kháng cự của chân nguyên của Bi Thanh Ti cơ hồ khiến cho hắn bị bay ra. Chỉ là Chung Sơn vẫn may mắn nắm chặt lấy mà không chịu buông tay, ở trên bàn tay vẫn lên lên vài cái, vẫn cố gắng đánh sâu vào khí tức mà phá cương tiễn còn sót lại.
Điều kỳ lạ là sau khi trải qua lần phản kích vừa rồi, chân nguyên của Bi Thanh Ti tựa như ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Chung Sơn không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn biết rằng đây là chuyện tốt, hắn nhanh chóng dùng chân nguyên thăm dò bên trong, cuối cùng cũng đã đem tàn dư của phá cương tiễn bức ra triệt để.
- Phù.
Chung Sơn thở ra một hơi thật dài. Như vậy có thể yên tâm được rồi, bàn tay của hắn khẽ rời khỏi ngực trái của Bi Thanh Ti. Bàn tay của Chung Sơn lúc này vẫn còn hơi run rẩy, mặc dù có cảm giác không muốn, nhưng Chung Sơn vẫn đưa ánh mắt rời đi.
Tuy nhiên, sau khi nghĩ nghĩ một lúc Chung Sơn lại nhíu mày, rồi lần theo da thịt của Bi Thanh Ti mà đưua tay đặt lên sau lưng nàng, chạm vào miệng vết thương. Sau khi cảm thấy chỗ đó không xảy ra chuyện gì, Chung Sơn mới yên tâm rút tay ra.
Hắn nhẹ nhàng cài cúc áo của Bi Thanh Ti lại rồi mới đặt nàng nằm ngang xuống.
Ở trong sơn động vô cùng thiếu anh sánh nhưng Chung Sơn phát hiện ra rằng vừa rồi thân thể của Bi Thanh Ti sau khi đã được trừ hết khí tức, thì khuôn mặt đã trở nên hồng hào lại.
Kỳ thực trước khi Chung Sơn vào trong sơn động, Bi Thanh Ti đã tỉnh lại.
Có lẽ là do nguyên nhân huyết mạch cho nên Bi Thanh Ti không cần một trăm ngày cũng đã tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, Bi Thanh Ti nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện, nhớ lại sau khi nổ tung băng thành, mình đã ngủ say.
Mình đã chết rồi sao? Lúc đó có một trăm Kim Đan kỳ cường giả bao vây, mình phải chết là điều không thể nghi ngờ. Còn Chung Sơn nữa, hắn chỉ đạt tới Tiên thiên kỳ, làm sao có thể trốn thoát.
Nhưng Bi Thanh Ti cảm thấy mình còn sống, ta còn sống ư? Ta không chết ư? Bi Thanh Ti hy vọng mình không chết, trong lòng nàng lúc này đối với cái chết bỗng nhiên có một cảm giác sợ hãi. Nàng không dám mở mắt ra.
Bởi vậy Bi Thanh Ti mới dùng thần thức kiểm tra một chút.
Thần thức của nàng kiểm tra xong bản thân thì khiến cho nàng có một cảm giác bất ngờ. Vết thương trươc ngực mình đã khôi phục như ban đầu, một chút thương thế cũng không có, trơn bóng như trước kia. Mình không bị thương sao? Không đúng, vết thương chắc chắn là có, nhất định là có người đã cứu mình.
Tuy nhiên, Bi Thanh Ti lại một lần nữa rung động khi phát hiện ra một chuyện, y phục của nàng đã bi thay đổi, ngay cả quần lót đều không còn như trước kia. Bây giờ mình mặc một bộ quần áo rộng thùng thình của một nam nhân.
Mà lúc này, Chung Sơn từ bên ngoài tiến vào trong sơn động.
Bi Thanh Ti dùng thần thức dò xét thì phát hiên ra Chung Sơn. Chung Sơn ư? Hắn chưa chết? Chuyện gì đã xảy ra? Hắn cũng được cứu rồi ư? Chỉ là sau khi nghĩ lại, Bi Thanh Ti đột nhiên phát hiên ra rằng quần áo của mình có vẻ hơi quen thuộc, là quần áo của Chung Sơn sao?
Người đó đã thay quần áo cho ta sao?
Bi Thanh Ti nghĩ đến khả năng này, nhưng lại không muốn tin vào đó.
Mà lúc này, Chung Sơn đang từ từ đỡ Bi Thanh Ti dậy, hơn nữa lại còn cởi cúc áo ở trên người nàng ra.
Giờ khắc này, theo bản năng, Bi Thanh Ti muốn một chưởng đem Chung Sơn đánh ra bên ngoài, nhưng mà nghĩ tới y phục trên người mình, nàng lại nhịn xuống, trong lòng có một cảm giác kỳ dị.
Chung Sơn hắn muốn làm gì mình? Sẽ không….
Bi Thanh Ti còn đang nghĩ ngợi thì Chung Sơn đã đặt tay lên trên ngực nàng.
Lồng ngực của nàng trở nên nóng lên, nàng không thể tưởng tượng được, thánh địa của mình đã bị thất thủ.
Bi Thanh Ti tức giận chuẩn bị mở to mắt ra nhìn.
Điều quỷ dị chính là bàn tay của Chung Sơn lúc này lại xuất ra một lượng lớn chân nguyên xuyên vào trong cơ thể của nàng. Hắn muốn làm gì đây? Bi Thanh Ti nhướn mày, theo bản năng chống cự lại, nhưng sự chống cự này chỉ xảy ra trong khoảng khắc bởi vì Bi Thanh Ti phát hiện ra Chung Sơn đang đẩy phá cương tiễn lưu lại trong người nàng ra ngoài.
Chung Sơn khu trừ phá cương tiễn.
Quả nhiên trong nháy mắt chân nguyên của Bi Thanh Ti đã ngừng lại không phản kháng. Chung Sơn đã đem phá cương tiễn còn lại hoàn toàn đẩy ra ngoài.
Lúc này, trong lòng Bi Thanh Ti cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, nàng bỗng nhiên có cảm giác muốn khóc. Tại sao. Tại sao lại như vậy? Thân thể của mình đã bị Chung Sơn nhìn thấy và chạm vào, từ này về sau mình làm sao có thể đối mặt với hắn?
Bàn tay của Chung Sơn từ từ buông thánh địa của Bi Thanh Ti ra. Trong lòng Bi Thanh Ti cảm thấy vô cùng hỗn loạn, mà lúc này Chung Sơn lại nhấc bàn tay lên,
Trong lòng Bi Thanh Ti vô cùng hỗn loạn, phá cương tiễn đã bị bức ra, Chung Sơn hắn muốn làm gì? Trong lúc Bi Thanh Ti còn đang hoài nghi thì Chung Sơn đã lần theo da thịt của nàng mà lần vào sau lưng nàng.
Thân thể của Bi Thanh Ti liền xiết chặt lại, nàng không hiểu Chung Sơn đang muốn làm gì? Sau khi ngón tay của Chung Sơn chạm đến miệng vết thương ở phía sau lưng, Bi Thanh Ti mới hiểu rằng Chung Sơn đang kiểm tra vết thương cho nàng. Cảm giác hoài nghi trong lòng nàng bỗng nhiên chuyển thành một cảm giác kỳ dị.
Đầu ngón tay kia của Chung Sơn khẽ chạm vào miệng vết thương kia, hắn cẩn thận xoa xoa và cảm nhận một chút, thân thể của Bttt lúc này như nhũn ra, tựa như là không còn xương cốt, toàn thân trở nên nóng lên.
Chung Sơn vô cùng thanh bạch, mà trong trong Bi Thanh Ti cũng không quên được sự ôn nhu khi Chung Sơn xoa xoa lúc nãy.
Mãi cho đến khi Chung Sơn đem nút áo cả Bi Thanh Ti gài lên, trong lòng Bi Thanh Ti mâu thuẫn mãnh liệt. Giờ phút này, Bi Thanh Ti không dám mở mắt ra, trong lòng nàng vô cùng hoan lạc, Chung Sơn đặt thân thể của nàng nằm xuống.
Bi Thanh Ti vốn tưởng tượng là không có chuyện gì nữa, nhưng Chung Sơn lại ngồi ở bên cạnh mà không rời đi, hắn nhẹ nhàng cắt lấy một miếng nhân sâm.
Hắn nhẹ nhàng chạm tay lên đầu môi nàng.
Khuôn mặt của Bi Thanh Ti khẽ ửng hồng, nàng tựa như không chú ý đến hành động vừa rồi của Chung Sơn, có lẽ trong động ánh sáng quá ít cho nên Chung Sơn không phát hiện ra rằng lúc này sắc mặt của Bi Thanh Ti đã chuyển sang một màu hồng nhuận.
Lúc này khuôn mặt của Bi Thanh Ti vô cùng đỏ bừng, Chung Sơn mới đưa ngón tay vào trong lòng miệng của nàng sau đó đưa ngón tay chạm vào đầu lưỡi khiến cho thần kinh của Bi Thanh Ti trở nên căng thẳng.
Mà Chung Sơn lúc này lại từ từ lấy ra mảnh nhân sâm đặt trên đầu lưỡi đã bị nàng hấp thụ rồi rút ra.
Điều kỳ lạ là, môi của Bi Thanh Ti hôm nay vô cùng tự nhiên, không còn căng cứng như trước nữa, nước miếng của nàng thầm vào ngón tay của Chung Sơn.
Trong khoảng khắc khi Chung Sơn rútn gón tay ra.
A
Đột nhiên Bi Thanh Ti kêu lên một thanh âm lảnh lót.
Vừa thốt ra tiếng này, đầu óc của Bi Thanh Ti như muốn nổ bừng. Tại sao lại như vậy?
- Sao?
Chung Sơn bấy ngờ kêu lên một tiếng. GIờ khắc này Bi Thanh Ti vô cùng xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai.
Mà giờ phút này, Chung Sơn lại cầm lấy một thang thuốc rồi cầm lấy một chiếc khăn sạch sẽ thấm nước thuốc vào trong đó rồi từ từ nhỏ vào trong miệng của Bi Thanh Ti.
Chung Sơn vô cùng diệu dàng, tựa như sợ rằng Bt sẽ bị sặc vậy, cứ từ từ từng chút cho Bi Thanh Ti hấp thu. Cảm nhận được hương vị của thuốc, Bi Thanh Ti đột nhiên có một cảm giác xúc động muốn khóc lên.
Cảm giác xấu hổ lúc này đã chuyển sang ấm áp. Cảm giác ấm áp này lam tỏa khắp thân thể nàng. Đã bao nhiêu năm rồi, Bi Thanh Ti mới có cảm giác ấm áp như vậy, một cảm giác khiến cho nàng vô cùng lưu luyến.
Vẻ ửng đỏ trên khuôn mặt của Bi Thanh Ti dần dần biến mất.
Mãi cho đến khi Chung Sơn làm xong tất cả, mới từ từ cầm lấy chăn bông đắp lại cho nàng rồi từ từ đi ra ngoài. Lúc này, Bi Thanh Ti đang nhắm mắt bỗng nhiên ứa ra hai hàng nước.
Chung Sơn đi ra ngoài bắt lấy năm con cá, sau khi rửa sạch, hắn liền đem cá nấu cách thủy. Khi làm xong tất ca, Chung Sơn mới từ từ ngồi sang bên cạnh, nhắm mắt khoanh chân điều tức.
Chung Sơn tu luyện vô cùng khắc khổ, cho dù là lúc hâm cách thủy cá hắn cũng không lãng phí thời gian, bởi vì Chung Sơn luôn tin tưởng, chỉ cần có cố gắng thì cho dù là căn cốt kém cũng có thể thành công.
ở bên trong, Bi Thanh Ti thấy Chung Sơn sau khi rời khỏi mới từ tử mở mắt ra, nhìn về phía vách động phía trước đôi mắt xinh đẹp của nàng khẽ chớp vài cái, không biết đang suy nghĩ điều gì.