Ánh sáng đen vừa ra, bốn phía không khỏi âm hàn, dường như rất nhiều năng lượng mịt mờ tụ lại.
Tây Độc Hoàng lập tức thối lui, hiển nhiên có chút không chịu nổi, mà đám người Thi tiên sinh cũng nhìn với ánh mắt kinh ngạc.
Đồng thuật?
Không phải đồng thuật, tuy rằng ánh mắt Hạo Mỹ Lệ phát ra ánh sáng đen, nhưng đồng tử chưa thay đổi, chỉ là tròng trắng mắt biến thành màu đen. Chung Sơn ở bên cạnh cẩn thận nhìn, toàn bộ ánh mắt Hạo Mỹ Lệ biến thành màu đen.
Một chút ánh sáng đen bắn lên Sinh Tử Bộ, trong Sinh Tử Bộ không ngờ quỷ dị bắn ra từng cái ký hiệu màu đen, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, ký hiệu màu đen trực tiếp thu vào trong mắt Hạo Mỹ Lệ.
Một màn này nhìn qua cực kỳ quỷ dị, nhưng mọi người đều biết, nhất định là Hạo Mỹ Lệ luyện hóa Sinh Tử Bộ.
Sinh Tử Bộ không người nào có thể làm gì được, ở trước mặt Hạo Mỹ Lệ không ngờ dễ dàng luyện hóa như thế?
Quanh người Hạo Mỹ Lệ chậm rãi toát ra hắc khí, không gian bốn phía lập tức bị hắc khí đóng băng thành sương tuyết.
Mọi người kiên nhẫn chờ, suốt một canh giờ, sáng đen trong mắt ánh Hạo Mỹ Lệ mới biến mất, mà giờ khắc này Sinh Tử Bộ cũng quỷ dị thu nhỏ, hóa thành nhỏ khoảng bàn tay hạ xuống tay Hạo Mỹ Lệ.
Hạo Mỹ Lệ vừa lật tay, Sinh Tử Bộ không còn, lại tiếp tục lật tay, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một quyển Sinh Tử Bộ.
Hạo Mỹ Lệ hưng phấn đùa bỡn.
Hưng phấn một hồi mới nhìn về phía Chung Sơn.
- Này, Sinh Tử Bộ này dường như làm gì ta vậy, rất nhiều nguyền rủa thích hợp cho ta luyện! Hạo Mỹ Lệ hưng phấn nói.
- Nếu như thế, vậy Sinh Tử Bộ liền tặng cho ngươi! Chung Sơn nói thẳng.
Ở trong tay mình không phát huy được tác dụng, Chung Sơn tự nhiên đem nó tặng cho Hạo Mỹ Lệ có thể phát huy nó.
- Chung Sơn, ngươi thật tốt quá! Hạo Mỹ Lệ hưng phấn nói.
Hiếm khi nhìn thấy Hạo Mỹ Lệ vui vẻ như vậy, Tây Độc Hoàng cũng lộ ra vẻ nụ cười hiền lành, dù sao Hạo Mỹ Lệ là Tây Độc Hoàng nhìn lớn lên, tâm huyết cả đời trút xuống nàng, trên danh nghĩa là thầy trò, nhưng cảm tình lại giống như cha con vậy.
- Đã nhìn ra? Chung Sơn hỏi.
Nghe Chung Sơn hỏi, Hạo Mỹ Lệ biểu tình nghiêm lại, mới vừa hưng phấn biến mất không còn.
- Chuyện gì vậy? Chung Sơn lại hỏi.
- Cái tên Tử Lộ kia lợi hại không? Hạo Mỹ Lệ hỏi.
- Tạm được đi, một tên Tổ Tiên! Chung Sơn nói.
- Vậy nguy rồi! Hạo Mỹ Lệ nói.
- Vì cái gì? Hạo Mỹ Lệ đem Sinh Tử Bộ lật tới viết trang sách viết tên Tử Lộ nói: - Đây là sinh tử khế ước, ngươi viết tên Tử Lộ, tuy rằng có ảnh hưởng nhất định với Tử Lộ, nhưng mà, lại chụp chính ngươi vào trong đó. Hạo Mỹ Lệ nói.
- Ta? Có ý tứ gì? Chung Sơn vẻ mặt ngưng trọng.
- Sinh tử khế ước, chính là phải có một chết, ngươi viết Tử Lộ, trong vòng ba năm phải có một chết, không phải ngươi chết, chính là hắn chết, người chết sẽ có một phần mười thọ nguyên còn thừa thêm lên người sống, trong vòng ba năm, ngươi phải giết chết Tử Lộ, nếu không đến lúc đó phải giao cho trời quyết định, các ngươi phải có một chết! Hạo Mỹ Lệ nói.
“...!” Chung Sơn hơi cổ quái, xem ra nguyền rủa một đạo không hiểu thì không thể đánh loạn. Lần này chỉ viết Tử Lộ, nếu không phải cẩn thận viết tên của Thánh nhân nào, vậy không phải là chết chắc sao?
- Vậy Tử Lộ không ra thì làm sao bây giờ? Thi tiên sinh lập tức hỏi.
Đúng vậy, nếu như không gặp được Tử Lộ, vậy không nguy rồi sao?
- Không, sinh tử khế ước nếu đã thành, sẽ tác động số trời, trong mơ hồ, sẽ sinh ra định số, trong vòng ba năm các ngươi khẳng định còn có thể lại lần nữa chạm mặt! Hạo Mỹ Lệ nói.
“...!” Chung Sơn lại trầm mặc một trận, cuối cùng hơi cổ quái nói: - Sinh Tử Bộ này rốt cuộc là pháp bảo gì? Tà môn như vậy? - Ta cũng không biết, bên trong còn có rất nhiều thứ ta chưa thể nắm giữ, tuy nhiên nghe Ôn Thần nói qua, Sinh Tử Bộ hình như là một trong bốn đại thánh điển thuật nguyền rủa! Hạo Mỹ Lệ nói.
- Ừ! Chung Sơn gật gật đầu.
Tạm thời làm không rõ không quan hệ, có Hạo Mỹ Lệ học được là tốt rồi, hiện tại quan trọng nhất chính là lần sau làm sao ứng phó với Tử Lộ đây, hai người phải có một chết?
- Đúng rồi, các ngươi có biết sau chiến dịch ở Thánh Thi Sơn, Tạo Hóa Ngọc Điệp lọt vào tay ai không? - Chuyện ta không biết, lão già ngươi biết không? Hạo Mỹ Lệ hỏi.
- Ngươi cái gì cũng không quản, đương nhiên cái gì cũng không biết! Tây Độc Hoàng cười nói.
- Ta không có thời gian thôi! Hạo Mỹ Lệ có chút ngượng ngùng nói.
- Tạo Hóa Ngọc Điệp xuất thế, ngay lúc đó xác thực dẫn tới tứ phương di chuyển. Đáng tiếc, cuối cùng Tạo Hóa Ngọc Diệp biến mất! Tây Độc Hoàng nói.
- Biến mất? Chung Sơn nghi ngờ nói.
- Đúng vậy, rất nhiều người ra tay tranh đoạt, trong lúc vung tay, Tạo Hóa Ngọc Điệp phóng xạ ra rất nhiều ánh sáng trắng, tiếp đó biến mất không thấy! Có người nói bị ai vụng trộm mang đi, có người nói Tạo Hóa Ngọc Điệp bị nhận chủ rồi! Có người nói Tạo Hóa Ngọc Điệp trở về thiên địa, rất nhiều rất nhiều, dù sao, Tạo Hóa Ngọc Điệp là biến mất! Tây Độc Hoàng lắc lắc đầu nói.
- Biến mất? Không có khả năng, bao nhiêu năm cũng chưa biến mất, làm sao có thể biến mất thời điểm này? Vậy về phát sinh chuyện gì? Chung Sơn nghĩ nghĩ hỏi.
- Tạo Hóa Ngọc Điệp vừa biến mất, không bao lâu, Tạp liền từ trên bầu trời xuống dưới! Lúc trước đã có rất nhiều người bỏ chạy! Nhưng vẫn có người không cam lòng, Thanh Bình Kiếm của Tạp vừa ra, phạm vi trăm vạn dặm, tất cả cường đều bị tru diệt! Không chừa một mống! Tây Độc Hoàng nói.
- Không ai sống sót? Chung Sơn trầm giọng nói.
[CHARGE=3]
- Ừ! Tây Độc Hoàng gật gật đầu.
- Khổng Tử thì sao?
- Khổng Tử cũng không xuất hiện. Dường như cũng biết Tạo Hóa Ngọc Điệp thất lạc vậy, phụ cận Thánh Thi Sơn lại lần nữa khôi phục cảnh tượng tĩnh mịch như trước, trải qua một kiếm kia của Tạp, không còn bọn đạo chích dám đến gần! Tây Độc Hoàng nói.
Chung Sơn ở Thiên Đình mấy ngày, đã mấy ngày rồi mà Ngọc Đế vẫn không tái kiến Chung Sơn. Chung Sơn không có gấp, nhưng mà biết trong Thiên Đình khẳng định phát sinh đại sự.
Mà đại sự này rất có thể liên quan tới ngọc giản kia của Địa Tạng Vương.
Một ngày này, Chung Sơn tiếp tục cùng Hạo Mỹ Lệ tham thảo thuật nguyền rủa, tuy rằng Chung Sơn không có khả năng đề cập quá sâu, nhưng có thể mổ xẻ một chút, như vậy ít nhất về sau còn dự phòng được.
Ngay lúc Hạo Mỹ Lệ nói cho Chung Sơn biện pháp dự phòng một loại nguyền rủa thì.
- Ầm!
Thiên địa nổ vang một tiếng, dường như không gian xung quanh đều lay động.
- Sao lại thế này? Hạo Mỹ Lệ hiển nhiên bị một tiếng vang này làm cho hoảng sợ.
- Đi! Chung Sơn lập tức kịp phản ứng, mang theo mọi người vọt ra ngoài.
- Hướng bên kia? Hạo Mỹ Lệ hỏi.
- Lăng Hoắc Bảo Điện! Chung Sơn nói.
Mọi người rất nhanh bay về phía Lăng Hoắc Bảo Điện. Lăng Hoắc Bảo Điện, điện đứng đầu tứ đại bộ châu, đại điện triều hội Thiên Đình. Đoàn người Chung Sơn rất nhanh tới gần.
Đó là một cái đại điện cao trăm trượng, toàn thân đúc bằng bạch ngọc, uy nghiêm vô cùng.
Bên trên có một bảng hiệu bằng thủy tinh, có chồi ra bốn chữ to Lăng Hoắc Bảo Điện.
Nhưng vừa tới cách đó không xa, đoàn người Chung Sơn liền ngừng lại.
Trước quảng trường Lăng Hoắc Bảo Điện có đứng chúng thần Thiên Đình, trung tâm chúng thàn, đúng là một cái hoàng kim Cửu Long Thiên Ỷ cao lớn. Trên Cửu Long Thiên Ỷ, Ngọc Đế mặt lạnh ngồi ngay ngắn.
Bên cạnh có đứng đám người Vương mẫu, Ôn Thần. Từng người như lâm đại địch nhìn phương nam Thiên Đình.
Ở phía nam Nam Thiên Môn, một cái thiên đạo nối liền trời đất xuất hiện, trong thiên đạo có một nam nhân áo cà sa.
Nhìn thấy nam tử kia, Chung Sơn đồng tử co rụt lại. Đó là Địa Tạng Vương?
Địa Tạng Vương hai mắt đã không còn sắc thái, dường như hoàn toàn bị khống chế vậy, như một con rối chỉ nghe người ra lệnh, nhưng giờ phút này, lại bị vây trong một đạo thiên đạo.
- Hừ! Ngọc Đế hừ lạnh một tiếng.
Vừa hừ lạnh, xa xa, cái thiên đạo kia không khỏi lay động.
- Thình thịch!
Một tiếng nổ vang, thân thể Địa Tạng Vương đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
- Vụt! Lại thêm hai đạo thiên đạo hiện, mị, mị, mị mị vừa ra, lập tức vây lấy thiên đạo vây quanh Địa Tạng Vương. Địa Tạng Vương bị cứu ra.
Mị, mị, miễn?
Di Thiên Thánh nhân đến đây?
Chung Sơn vô cùng ngưng trọng nhìn, Di Thiên Thánh nhân đến đây? Chẳng lẽ lúc trước Địa Tạng Vương biết Di Thiên sẽ đến Thiên Đình, mới để cho mình đưa ngọc giản nhắc nhở cho Ngọc Đế?
Nhưng, Ngọc Đế đó là thái độ gì? Hắn biết là Di Thiên Thánh nhân sao? Nếu là biết, vì sao không có một chút sợ hãi?
Ngọc Đế mặt lạnh nhìn phương nam, bỗng nhiên lạnh lùng nói: - Thì ra, trong Thánh nhân cũng hạng người trộm gà trộm chó, như thế nào, đến Thiên Đình ta còn muốn dấu đầu lộ đuôi? Di Thiên?
- Ngọc Đế hắn biết? Xa xa Chung Sơn lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
- Vút! Trung ương bầu trời chỗ mị mị phía xa nhoáng lên một cái xuất hiện một thân ảnh áo bào trắng.
Thân ảnh áo bào trắng vừa ra, phát ra khí tức kinh khủng ép tới bốn phía.
- Rống! Trên một mảnh biển mây màu vàng Thiên Đình, bỗng nhiên toát ra một con cự long số mệnh hoàng kim, rống to một tiếng, uy thế Thánh nhân lập tức bị suy yếu rất nhiều.
- Hạo Thiên Thông Minh Cung Ngọc Hoàng đại đế? Năm đó là tiểu đạo đồng bên cạnh Hồng Quân? Như thế nào? Hồng Quân biến mất, ngươi còn nhớ kiêu ngạo năm đó sao? Di Thiên Thánh nhân thản nhiên nói.
- Thánh nhân Di Thiên? Ngươi quả nhiên giống như Hồng Quân Đạo Tổ đánh giá! Ngọc Đế trầm giọng nói.
- Hồng Quân đánh giá? Di Thiên Thánh nhân nhìn về phía Ngọc Đế, hiển nhiên vô cùng để ý lời nói của Hồng Quân.
- Tai sai Thiên Số, lòng không chí hướng, không có tích sự gì! Ngọc Đế câu nói.
Chế ngạo, một loại chế nhạo mất hết mặt mũi.
Bốn phương tám hướng đột nhiên yên tĩnh, ngay cả gió đều bị dọa cho dừng lại vậy, chúng thần Thiên Đình tự nhiên không có tư cách nói chuyện, cười, cũng không ai dám cười, chỉ có thể lạnh lùng nhìn.
Về phần Di Thiên Thánh nhân, giờ phút này lẳng lặng đứng ở trong hư không, thấy không rõ khuôn mặt, nhưng Chung Sơn có thể đoán được biểu tình Di Thiên Thánh nhân, từ lúc vừa rồi Di Thiên Thánh nhân tò mò, có thể thấy được, Di Thiên Thánh nhân vô cùng để ý Hồng Quân đánh giá. Nhưng cuối cùng đánh giá mình để ý không ngờ không chịu nổi như thế. Tâm tình của Di Thiên Thánh nhân có thể nghĩ mà biết.
Ngọc Đế nói xong, không hề sợ hãi, ngang nhiên nhìn Di Thiên Thánh nhân. Một cỗ Đế Vương ngạo khí xông lên trời.