Chân Long này là ngưng tụ thế của thiên hạ Đại Tranh, ngưng tụ lực dân chúng bảy đại Cương Vực, Đế Vương oai mênh mông vô cùng.
Toàn thân Chân Long đều tràn đầy một cỗ lực lượng bùng nổ, hơi hơi đong đưa, hư không rung động, chiến ý dạt dào.
Đầu rồng bay về phía Huỳnh Hoặc!
- Chân Long? Hay gọi là gì?
Huỳnh Hoặc thản nhiên nói.
Thân hình Huỳnh Hoặc so với Chân Long khổng lồ trăm vạn dặm kém quá xa, quá xa, một khối vảy rồng của Chân Long cũng không so được, nhưng mà ai cũng không dám khinh thường điểm nhỏ này, trừ người tận trung với Đại Tranh Chung Sơn ra, thậm chí bất luận kẻ nào bên ngoài cũng không để ý Chân Long trăm vạn dặm này.
Huỳnh Hoặc nhẹ nhàng phủi áo bào.
- Ầm!
Một cái đại đạo màu đỏ nối liền trời đất, đại đạo màu đỏ vừa ra, dường như trong nháy mắt độ nóng bốn phía tăng lên rất nhiều, trên đại đạo Huỳnh Hoặc, có từng khỏa Hằng tinh chìm nổi ở bên trong, phát ra tiếng rào rào, nhìn qua cực kỳ rung động.
Mà quan trọng hơn là, đại đạo Huỳnh Hoặc vừa ra, phía trước đại đạo chậm rãi trồi lên hư ảnh Huỳnh Hoặc, dường như quang ảnh sinh ra biến hóa vậy, một Huỳnh Hoặc đỉnh thiên lập địa bỗng nhiên xuất hiện, thân thể lớn cao, không ngờ cũng to mười vạn dặm, bản thể Huỳnh Hoặc còn đứng ở bên cạnh đại đạo, mà uy thế, khí thế quang ảnh mười vạn dặm kia, lại giống Huỳnh Hoặc như đúc.
Pháp tướng Huỳnh Hoặc lật tay chụp ra, từ trong đại đạo bỗng nhiên lấy ra một Hằng tinh khổng lồ màu vàng đỏ, lật tay đánh về đầu Chân Long.
Hằng tinh to lớn, so với pháp tướng Huỳnh Hoặc không chỉ lớn hơn gấp trăm lần, Hằng tinh kinh khủng nện xuống, mặc dù Chân Long khổng lồ trăm vạn dặm cũng giống như không đủ nhìn.
Hằng tinh to lớn đập tới, hư không hơi hơi chấn động, bên ngoài không lộ ra lực lượng quá lớn, nhưng mà mọi người đều biết, toàn bộ uy lực to lớn ẩn bên trong Hằng tinh, chỉ đợi thời điểm cùng Chung Sơn va chạm, ầm ầm nổ tung.
- Grào...............!
Chân Long ngâm một tiếng, bỗng nhiên, chung quanh Chân Long phóng ra ngân quang. Một cái thiên đạo màu bạc to lớn bỗng nhiên sừng sững giữa thiên địa.
Cùng tiếng long ngâm, thiên đạo màu bạc đột nhiên đổ xuống Hằng tinh, không, chỉ là phân ra một bóng mờ chém tới. Một cái búa màu bạc to lớn hung hăng va chạm cùng Hằng tinh.
- Oanh............!
Búa màu bạc, Hằng tinh màu vàng đỏ ầm ầm va chạm, bắn ra hào quang chói mắt ép tới bốn phương tám hướng, nhưng mà tia sáng chói mắt kia vừa mới bắn ra, đại bộ phận lại bị hút trở lại.
Hư không chấn động, tại trung tâm va chạm lại hình thành một hắc động khổng lồ trăm dặm, hắc động vừa ra, hút tất cả mọi thứ bốn phía. Hào quang cũng bị hút trở về.
Hằng tinh và búa màu bạc đều biến mất không thấy.
Hiệp thứ nhất, Chung Sơn hóa thân Chân Long không ngờ dễ dàng hóa giải Huỳnh Hoặc oai như thế, khiến vô số người vây xem phía dưới không khỏi kinh ngạc. Cũng càng ngưng trọng thêm.
- Khai thiên nhị thức?
Kim Bằng liếc mắt một cái liền nhận ra. Năm đó đúng là khai thiên nhị thức này thu phục mình.
Thánh Vương và Huỳnh Hoặc, hiện tại hẳn chỉ là vẻn vẹn thử nhau mà thôi.
Xa xa, trong lương đình trên hư không.
Mặc Tử và Di Thiên ngưng trọng nhìn phía xa.
- Binh chi thiên mạch, chỉ nghe đồn, không ngờ là thật sự!
Mặc Tử kinh ngạc nói.
- Là thật, ngươi cũng thấy đấy, Chung Sơn có được thiên mạch, đây chính là thứ Hồng Quân năm đó mới có, mà hiện nay chín Thánh nhân dương gian, chỉ có Thánh nhân đứng đầu kia, Trình Hầu mới có được thiên mạch, hiện tại Chung Sơn đã có thiên mạch, có năng lực hóa thân Chân Long, càng có được Thánh đình quỷ dị này làm cơ sở, nếu như hiện tại không tiêu diệt, tương lai ai cũng không ngăn nổi!
Di Thiên nói.
Đến bây giờ, Di Thiên đều chưa từ bỏ ý định khuyên Mặc Tử, nếu như có thể thống nhất ý kiến của mình và Mặc Tử, Chung Sơn hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lắc đầu, Mặc Tử thản nhiên nói:
- Ngươi nói chuyện rất giật gân! Cho dù có được những thứ này thì thế nào?
Di Thiên lắc đầu, khe khẽ thở dài.
Xa xa, chiến đấu vẫn còn tiếp tục, lần này, pháp tướng Huỳnh Hoặc bỗng nhiên vẫy tay một cái, trong giây lát, tinh không trở nên lắc lư, tiếp đó, mọi người nhìn thấy cả một màn kinh hãi, chỉ thấy rất nhiều lưu quang từ trên trời giáng xuống.
Chỉ thấy đầy trời tinh tú, hóa thành một trận mưa sao sa khổng lồ, khi tinh tú rơi xuống, Huỳnh Hoặc vung tay lên, tới mấy ngàn kế tinh tú lập tức hóa thành màu đỏ vàng, mang theo một luồng khí tức nóng rát cuồng bạo ném tới Chung Sơn Chân Long.
Tinh tú như có mắt vậy, mang theo một cỗ khí thế áp chế mênh mông, hư không kịch liệt lay động, thời điểm tinh tú xẹt qua, lại hiện ra hắc động nhàn nhạt.
Đây không phải một khỏa, mà là ngàn khỏa, không nói mỗi một khỏa đạt tới hiệu quả vừa rồi, ít nhất có một nửa có hiệu quả vừa rồi, uy lực gấp 1000 lần lúc trước, cường thế tấn công xuống, không gian phía dưới lập tức bị ép lại, hình thành một cỗ uốn nếp khổng lồ bao phủ Chung Sơn phía dưới.
Chung Sơn đầu rồng vừa ngẩng, hai mắt híp lại, Thánh nhân oai quả nhiên cường hãn, chỉ với cổ khí thế của ngàn quả tinh tú hạ xuống, đã khiến không gian xung quanh đọng lại rồi.
Cảm giác này, giống như ngày xưa tại Phượng Hoàng Cương Vực khi đối mặt với Phượng Hoàng Lão Mẫu vậy, giam cầm, không gian giam cầm, không chỗ có thể trốn, chỉ có thể chậm rãi chờ lúc ngàn quả tinh tú buông xuống.
Năm đó thì không cách nào nhúc nhích, nhưng bây giờ sau khi hóa thân Chân Long, sao lại còn không thể nhúc nhích?
- Grào.................!
Dưới 1 tiếng long ngâm, thân thể Chung Sơn tại trong không gian giam cầm mạnh mẽ di chuyển, dùng đại năng lực chiếm cứ Binh chi thiên mạch. Hình thành tư thế Chân Long bàn trụ, ngẩng đầu, nghênh hướng ngàn trái tai tinh cuốn tới, hai mắt Chân Long phụt ra một cỗ ngân quang.
Trong một lát kia, Binh chi thiên mạch bỗng nhiên toát ra ánh sáng chói mắt, giống như năng lượng khổng lồ bên trong bị Chung Sơn dẫn động ra vậy, ngân quang bao bọc thân thể Chân Long Chung Sơn, làm cho không thấy rõ Chân Long bên trong, bỗng nhiên, tại trong vô tận ánh sáng trắng, xông lên trời mấy vạn quang nhận hình cự phủ.
Từng hình cây búa to lớn xông lên trời, như Thiên Hà chen chúc lao xuống chém tới, một đường đi qua, mấy vạn búa nhao nhao rạch ra một đường đen bạc, đó là khe rách không gian bị lưỡi búa Khai Thiên Phủ rạch ra.
Khai Thiên Phủ, phía dưới quần thần Đại Tranh liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là Khai Thiên Phủ, Thánh Vương lại lần nữa chém ra Khai Thiên Phủ, nhưng mà, lần này lại khoa trương hơn, mấy vạn Khai Thiên Phủ.
Mấy vạn Khai Thiên Phủ hình thành một cỗ khí thế to lớn như sóng triều xông lên trời, chỉ nhìn vào mắt cũng khiến cho lòng người lạnh lẽo rồi.
Từng là một trong lịch cổ mười đại pháp bảo tại tiểu thế giới, Khai Thiên Phủ, giờ khắc này dưới Thánh Vương rống giận, phát ra mấy vận cái chém lên trời, cái này quá kinh khủng.
Mấy vạn Khai Thiên Phủ ngút trời, chém tới ngàn trái tai tinh.
Khai Thiên Phủ tuy rằng khổng lồ, nhưng dù sao không bằng Khai thiên nhị thức vừa rồi, nhưng quý ở số lượng khổng lồ, dưới mấy vạn cái, khí thế khổng lồ lại vượt qua Khai thiên nhị thức rất nhiều.
Trong giây lát, mấy vạn Khai Thiên Phủ cùng ngàn trái tai tinh va chạm.
Chia đều mấy chục chuôi Khai Thiên Phủ chém tới một khỏa tinh tú.
- Oanh.................!
Va chạm trên vùng trời, không gian mãnh liệt rung lên, lại sinh ra từng loại hắc động nhỏ. Hư không cự chiến, từ khoảng cách rất xa rất nhiều người đều kinh hãi, uy lực này quá kinh khủng. Cho dù một ít Tổ Tiên thông thường da đầu cũng run lên.
Không nói tai tinh cường đại, chỉ nói mấy vạn Khai Thiên Phủ này chém lên người mình, vậy cũng là một trải nghiệm khó quên, cho dù cường đại như Kim Bằng, giờ phút này ánh mắt nhìn Chung Sơn cũng càng ngày càng phức tạp.
Cường thế va chạm, là ai thắng ai thua đây? Khai Thiên Phủ và tai tinh dường như một lần giằng co, người này cũng không thể làm gì được người kia vậy.
Xa xa trong lương đình trên hư không.
- Mấy vạn Khai Thiên Phủ, đúng là lợi hại, đáng tiếc!
Mặc Tử lắc lắc đầu nói.
- Đúng vậy, Huỳnh Hoặc còn chưa phát lực, nếu Chung Sơn chỉ dừng lại như thế, mấy vạn Khai Thiên Phủ kia sẽ lập tức sụp đổ, tiếp đó Chung Sơn bị ngàn trái tai tinh đánh cho trọng thương!
Di Thiên gật gật đầu.
Trước Trường Sinh Điện.
Thi tiên sinh, ngươi xem Thánh Vương...!
Thủy Vô Ngân có chút lo lắng nói.
- Tin tưởng Thánh Vương, Thánh Vương nếu đã chiến, hẳn là còn có chuẩn bị ở sau!
Thi tiên sinh lắc đầu ý bảo mọi người không cần nói, kiên nhẫn chờ.
Trong hư không, pháp tướng Huỳnh Hoặc chỉ huy ngàn trái tai tinh, ngàn trái tai tinh rơi xuống, đại đạo Huỳnh Hoặc phát ra ánh sáng vàng đỏ chói mắt, tốc độ chìm nổi của vô số Hằng tinh tại trong đại đạo càng lúc càng nhanh.
Phía dưới, tuy rằng bộ mặt bản thể Huỳnh Hoặc mơ hồ, nhưng mà Thánh nhân Chung Sơn vẫn có thể thấy được, Huỳnh Hoặc đang lộ ra nụ cười lạnh.
Huỳnh Hoặc trong mắt phát lạnh, nhẹ nhàng vung tay lên, đại đạo phía sau lập tức lao ra rất nhiều ánh sáng đỏ tiến vào trên vùng trời lay động kia, dường như rót thêm năng lượng cho ngàn trái tai tinh vậy.
Trong lúc nhất thời, ánh sáng vàng đỏ trong hư không đại phóng, ánh ánh cường đại trong nháy mắt lấn át ánh sáng bạc của mấy vạn Khai Thiên Phủ.
Mắt thấy dưới cổ khí thế này, mấy vạn Khai Thiên Phủ đã sụp đổ.
Mọi người đều khẩn trương nhìn bầu trời, nhìn Khai Thiên Phủ và tai tinh kia giằng co tới lúc cuối cùng, trong lòng mọi người đều lâng lâng.
- Ba...............!
Một tiếng nổ chợt vang lên, mọi người đang rối rắm suy nghĩ quan khán tai tinh và Khai Thiên Phủ giằng co. Gần như tất cả đều thấy một màn khiến mọi người ngây ra.
Kim Bằng, Đao Nhân Đồ trừng hai mắt, dường như gặp được một màn không thể tin được từ lúc sinh ra tới nay vậy.
Đủ loại quan lại Đại Tranh, trong mắt từng người lóe lên một cỗ hưng phấn, cũng hiện lên một cỗ lo lắng.
Nhóm Tổ Tiên vây xem, từng người lại há hốc mồm, dường như khuôn mặt cương cứng vậy.
Thậm chí, hai tên Thánh nhân Mặc Tử và Di Thiên, sắp sửa đưa chén trà đến khóe miệng cũng dừng lại, Di Thiên còn hơn thế, chén trà nắm trong tay, ba một tiếng, chén trà bị Di Thiên bóp nát. Hai tên Thánh nhân ánh mắt cũng bị một màn trên bầu trời làm cho ngừng lại.
Thiên địa gần như yên tĩnh, phía dưới có thể nghe được tiếng châm rơi. Từng người vô cùng khó tin nhìn bầu trời.
Bầu trời, ba một tiếng, cũng đến từ chỗ pháp tướng Huỳnh Hoặc Thánh nhân.
Tại trong lúc Huỳnh Hoặc điên cuồng thúc dục đại đạo lực tăng cường uy lực ngàn trái tai tinh, Chân Long Chung Sơn bao phủ trong ngân quang, bỗng nhiên đuôi rồng vẩy ra, Chung Sơn hóa thân Chân Long vẫy đuôi rồng kia, đuôi rồng vẫy qua, nhanh như tia chớp, hung hăng vỗ lên mặt pháp tướng của Huỳnh Hoặc.
Một đuôi vỗ lên mặt pháp tướng của Huỳnh Hoặc phát ra tiếng vỗ giòn tan rung trời.
Chung Sơn đánh Huỳnh Hoặc một bạt tai! Một bàn tay này còn đánh vào mặt của Huỳnh Hoặc.
Vẽ mặt, hay là đánh đập mặt của Thánh nhân! Đánh sao lại làm giòn như vậy, vang dội như vậy, khiến cho Huỳnh Hoặc đều giống như tỉnh mộng. Thậm chí quên mất tiếp tục thúc dục tai tinh, khó tin nhìn cái đuôi đánh mình một bạt tai kia của Chung Sơn rút về.
Thánh nhân trước mặt của người trong thiên hạ, bị đánh một bạt tai.