Ám Hoàng trầm giọng nói.
- Ám Hoàng?
Ô Hoàn mắt lạnh nhìn về phía Ám Hoàng! Trong mắt hiện lên một tia cổ quái.
Bởi vì Ô Hoàn nhìn ra, người tự xưng là Ám Hoàng này, đối mặt với mình không ngờ không có một chút sợ hãi? Hắn cũng chỉ là một Hoàng Cực Cảnh mà thôi, không ngờ lại quyết đoán như vậy? Làm sao có thể? Hắn điên rồi?
Điên rồi? Tự nhiên không có khả năng, bởi vì Ô Hoàn không ngờ từ trên người Ám Hoàng cảm nhận được một tia uy hiếp! Uy hiếp? Làm sao có thể? Hôm nay thật sự quá kỳ lạ!
Chung Sơn rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu thực lực?
Đến bây giờ vẫn chưa hạ được Chung Sơn, hơn nữa Chung Sơn chuẩn bị phía sau không ngờ một cái lại tiếp một cái, dường như tiêu sài phung phí vậy.
Tuyết Thần Diệt Thế Đại Trận, Tuyệt Tiên Kiếm, ba đại Thiên Cực Cảnh, một cái tổ hợp xa hoa như vậy, không ngờ đến bây giờ vẫn không làm gì được Chung Sơn?
Mà lúc này đột nhiên xuất hiện 1 người, lại khiến mình sinh ra 1 cảm giác uy hiếp? Thật là quái lạ! Phải nhanh giải quyết, giải quyết người trước mắt, sau đó cùng với Nô Thanh Huệ giết chết Chung Sơn, nếu không, sau này biết đâu còn xảy ra biến cố.
- Chỉ bằng Hoàng Cực Cảnh ngươi cũng muốn ngăn cản ta?
Ô Hoàn trậm giọng quát một tiếng.
- Chức trách của ta, ngươi không nhúc nhích thì ta cũng không nhúc nhích!
Ám Hoàng tỉ mỉ nói.
Ô Hoàn đầu tiên là mày nhướng lên, chức trách? Người trước mắt này cũng là người Đại Tranh Hoàng triều? Ngươi không nhúc nhích thì ta không nhúc nhích? Ô Hoàn lộ ra nụ cười lạnh.
- Khẩu khí thật lớn, vậy để ta xem ngươi động thế nào?
Ô Hoàn hừ lạnh một tiếng, một chưởng vỗ tới Ám Hoàng.
Ô Hoàn vừa đánh ra một chưởng, không hư không đột nhiên ngưng thành một bàn tay trăm trượng, giống như mang theo thiên uy, chụp xuống Ám Hoàng. Uy lực 1 chưởng kia, không ngờ tạo thành từng đợt không gian gợn sóng. Thanh thế ngập trời!
Ám Hoàng không chút sốt ruột, từ sau lưng Ám Hoàng đột nhiên phóng lên một cái hình cầu màu đen. Hình cầu càng ngày càng lớn, dần dần, không ngờ đạt tới kích cỡ trăm trượng.
Hắc cầu, giống như chứa đựng lực lượng vô tận, dường như có được lực lượng lôi đình vạn quân, chậm rãi bay lên tạo thành từng đợt không gian gợn sóng.
- Oanh...................
Cự chưởng và hắc cầu va chạm vào nhau, phát ra một tiếng nổ khủng bố. Sóng âm mạnh mẽ chấn không gian rung chuyển. Nhưng mà một màn quỷ dị lại xuất hiện trước mặt mọi người. Cự chưởng Ô Hoàn đánh ra lại biến mất, mà hắc cầu dường như thế không đổi tiếp tục bay lên không trung, một cỗ áp bách từ trên trời ép xuống.
- Tinh Thần lão yêu? Đây là Tinh Thần Châu của Tinh Thần lão yêu?
Ô Hoàn cả kinh kêu lên.
- Kiến thức rộng rãi, châu này đúng là Tinh Thần Châu, ta nghĩ, ngươi bây giờ không cảm thấy ta mạnh miệng chứ?
Ám Hoàng thản nhiên nói.
- Tinh Thần Châu, một trong lịch cổ mười đại pháp bảo, làm sao lại ở trong tay ngươi? Tinh Thần lão yêu không có khả năng tặng cho ngươi, trừ phi, trừ phi hắn đã chết?
Ô Hoàn hai mắt trợn trừng nói.
- Không sai, đây đúng là di vật của gia sư, vậy thì sao? Vào tay ta thì vẫn là một trong lịch cổ mười đại pháp bảo, Ô Hoàn Chí Tôn, khuyên ngươi không nên tiếp tục động, nếu không vì chủ nhân, ta và ngươi ngọc đá cùng nát, ta cũng muốn lưu lại cho ngươi một việc cả đời khó quên.
Ám Hoàng trầm giọng nói.
Ngọc đá cùng nát? Ô Hoàn trong lòng căng thẳng.
Ám Hoàng quản lý Tinh Thần Châu, cũng phảng phất Kinh Tuyết Thần quản lý Tuyệt Tiên Kiếm vậy, tuyệt đối có thể khiêu chiến với mình.
Chủ nhân? Hắn không ngờ gọi Chung Sơn làm chủ nhân? Chung Sơn thật là đáng sợ, đệ tử của Tinh Thần lão yêu lại bị hắn thu phục! Tinh Thần Châu, quá mạnh mẽ, nó chính là một trong lịch cổ mười đại pháp bảo, cũng là một kiện Pháp bảo duy nhất từ đại thế giới lưu lạc tới đây, lần đầu tiên xuất thế, chính là lần va chạm mạnh nhất với Khai Thiên Phủ.
Sau khi va chạm, cả hai chẳng phân biệt được thắng bại, sức phá hoại khủng bố của nó, truyền qua bao nhiêu thế hệ, vẫn là bảo bối thiên hạ cường giả thèm nhất, cũng là bảo bối mà thiên hạ không muốn đối mặt.
Tinh Thần Châu khóa chặt Ô Hoàn, Ô Hoàn cũng lạnh lùng nhìn, Ô Hoàn chưa chắc đã sợ Tinh Thần Châu này, dù sao người thao túng thực lực quá thấp, tu vi như vậy không ngờ khiến cho mình cảm thấy uy hiếp, khiến cho Ô Hoàn có cảm thụ ném chuột sợ vỡ đồ vậy.
Ô Hoàn ngay cả Lạc Hồn Chung cũng chưa lấy ra, mà lại lạnh lùng nhìn về phía Ám Hoàng!
Lại một Thiên Cực Cảnh bị bó buộc.
Cách đó không xa Băng Hiên mở to hai mắt nhìn, tất cả chuyện này nhìn qua thật khó tin là thật.
Chung Sơn lại có lực lượng lớn như vậy sao?
Những lực lượng khổng lồ này, không ngờ cũng là Chung Sơn mượn tới, đều là hắn?
Quân đoàn trưởng thứ chín Vương Khô? Người hầu Ám Hoàng? Còn có đứa con bên trong Tê Linh Tháp kia? Còn có kia Đế Huyền Sát, Đại Tranh Hoàng triều này chẳng phải là có thể khiêu chiến với Thiên triều sao?
Nhưng vào lúc này, Bi Thanh Ti lại lộ ra nụ cười nhạt, chân đạp một cái, bay thẳng lên trời. Đảo mắt đã bay ra khỏi Triều Thiên Điện, đứng thẳng ở giữa ba người Ám Hoàng, Vương Khô, Tê Linh Tháp.
- Bi Thanh Ti, ngươi sao lại hoạt động được?
Băng Hiên trợn tròn mắt kinh ngạc nói.
- Trong Triều Thiên Điện, vừa nhìn là hiểu ngay, ta tự nhiên có thể hoạt động!
Bi Thanh Ti cười nói.
Vừa nhìn là hiểu ngay? Trong nháy mắt Ô Hoàn đi ra, Triều Thiên Điện cũng không ngăn được thần thức nữa, bên trong đã trống trơn, Bi Thanh Ti tự nhiên không cần giả bộ chân chất nữa.
- Thì ra ngươi đã sớm cởi bỏ phong ấn của sư tôn?
Băng Hiên sắc mặt hơi đen nói.
Bi Thanh Ti cười lạnh, sẽ không tiếp tục để ý tới nữa.
Trong đầm lầy màu đen.
Chung Sơn bị bùn đen vây khốn bào mòn, cả người trên dưới bùn đen chà sát càng ngày càng mạnh, mặc dù với thân thể Chung Sơn dường như cũng có chút chịu không nổi.
Nô Thanh Huệ lạnh lùng nhìn Chung Sơn bị trói buộc vô hình.
- Lực đạo thế nào?
Nô Thanh Huệ lộ ra một tia cười lạnh.
- Còn được!
Chung Sơn cố chịu đau nhức cười nói. Có lẽ rất đau, đau đến mức khuôn mặt Chung Sơn đều vặn vẹo.
Còn được? Nô Thanh Huệ nghe thế không biết vì sao đột nhiên nhớ tới một thanh âm thâm trầm khác.
Là thanh âm của Cổ Thần Thông, kiếp trước lúc Nô Thanh Huệ và Cổ Thần Thông du lịch thiên hạ là lúc, Nô Thanh Huệ bởi vì quá xinh đẹp, cho nên rước lấy vô số đồ đệ tham lam, Cổ Thần Thông cản từng người lại, nhưng mà toàn thân tràn ngập vết thương.
- Ngươi có khỏe không?
Nô Thanh Huệ hỏi.
- Còn được!
Trả lời giống nhau, Nô Thanh Huệ phảng phất như trở lại lúc trước, khi đó bên cạnh Cổ Thần Thông vẫn chưa có nữ nhân khác, Cổ Thần Thông đúng là trả lời như vậy.
Thoáng giật mình, Nô Thanh Huệ lại nhìn Chung Sơn, lại phát hiện hình ảnh Chung Sơn không ngờ đột nhiên thay đổi, biến thành Cổ Thần Thông.
Cổ Thần Thông? Đây là Cổ Thần Thông?
Nô Thanh Huệ ánh mắt tràn ngập mê ly. Toàn thân cảm thấy khô nóng, sâu trong nội tâm, một cỗ dục vọng mãnh liệt tràn ra.
Nô Thanh Huệ đột nhiên cả kinh, cắn mạnh đầu lưỡi, dưới đau đớn, Nô Thanh Huệ thanh tỉnh hơn nhiều.
- Mê dược?
Trong nháy mắt Nô Thanh Huệ tỉnh lại, liền cả kinh kêu lên.
Nô Thanh Huệ cảm giác toàn thân vô cùng khô nóng, một loại khát vọng mãnh liệt vọt thẳng vào óc.
Không được, phải ngăn lại, Nô Thanh Huệ nhanh chóng dồn Hồng Loan mê vụ vào trong người.
Nhưng mà ngay khi sương mù vào người, Nô Thanh Huệ bỗng nhiên cảm giác sau lưng bị một ngón tay điểm lên, tiếp đó, một cánh tay từ sau lưng luồn về phía trước, đặt lên ngực phải mình, giữa hai bầu vú (có lẽ là rãnh tuyết) cũng bị điểm lên.
Chỉ một thoáng kia, Nô Thanh Huệ phát hiện không thể ngăn cản được mê được trong cơ thể nữa, mê dược trùng trùng tiến vào tứ chi bách hài, Nô Thanh Huệ lập tức cảm giác đuối sức, không còn khí lực, hai mắt chỉ có thể ngập nước nhìn về phía xa xa, đồng thời với ý chí lực cường đại không ngừng nhắc nhở mình, để cho mình không bị trầm mê vào trong đó.
Toàn thân Nô Thanh Huệ mềm nhũn, khuôn mặt ửng hồng, nhưng mà lý trí còn chưa bị đánh mất, liếc mắt một cái nhìn về phía chỗ Chung Sơn lúc trước.
Nhưng mà lúc này tại chỗ đó, Chung Sơn đã biến mất không thấy, Chung Sơn không còn?
Chung Sơn dường như trong lúc Nô Thanh Huệ đang trầm mê, giãy giụa từ trong bùn đen thoát ra, đồng thời nhân lúc Nô Thanh Huệ trầm mê Cổ Thần Thông xuất hiện phía sau Nô Thanh Huệ, một trước một sau, hai ngón trỏ điểm lên hai yếu huyệt của nàng. Hồng Loan mê vụ dâng lên không ngừng, khiến cho Nô Thanh Huệ mất đi năng lực hành động.
Xuân dược đệ nhất thiên hạ, tuyệt đối không phải là hư danh, hơn nữa bây giờ Hồng Loan Thiên Kinh của Chung Sơn đã đạt tới tầng thứ bảy! Nô Thanh Huệ cho dù là Thiên Cực Cảnh cũng chịu không nổi.
- Ngươi tốt nhất giết ta, nếu không, sau ta nhất định sẽ giết ngươi!
Nô Thanh Huệ híp ánh mắt mê ly độc ác nói.
Nhưng, lúc này lời nàng nói ra lại không có một chút sát khí, lại giống như rên rỉ vậy. Khiến cho người ta không khỏi sinh ra một cỗ dục vọng.
Giờ phút này vẻ mặt Chung Sơn vô cùng ác nghiệt, mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây, bây giờ đến phiên mình.
- Nữ nhân ngốc, ngươi yên tâm đi, đối với ngươi, ta tạm thời vẫn chưa có hứng thú.
Chung Sơn hừ lạnh một tiếng.
- Ngươi!
Nô Thanh Huệ trợn trừng mắt, hơi thở gấp gáp mang theo tức giận nói. Nhưng mà một tiếng thở gáp này, lại khiến trong đầu Chung Sơn nổ vang một trận.
- Đúng là hồng nhan là mầm tai hoạ, nếu như đổi lại là nữ nhân khác, ngươi bây giờ chỉ có hai kết quả, một là bị ta giết, một là bị ta làm nhục.
Chung Sơn đè cỗ cảm giác khô nóng trong người nói.
- Ngươi dám?
Nô Thanh Huệ lại lần nữa cả giận nói.
- Ta sao không dám? Ngươi là thịt cá, ta là dao thớt, ta muốn thế nào, thì được cái đó.
Chung Sơn trợn trừng hai mắt.
Bị nhìn như vậy, Nô Thanh Huệ dường như có chút sợ hãi, ngậm miệng không hề chống đối.
- Bởi vì, ngươi là Nô Thanh Huệ, cho nên, hôm nay ta sẽ không giết ngươi, cũng sẽ không khi nhục ngươi, ngươi nhớ kỹ, ngày hôm ngươi có thể bình an, không phải bởi vì ta thương hương tiếc ngọc, mà là bởi vì Tử Huân và Niệm Du Du!
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Ngươi muốn thế nào?
Nô Thanh Huệ mê ly suy nghĩ nói.
- Ta không muốn thế nào, ta chỉ là muốn mắng chửi, ngươi loại nữ nhân ngực lớn ngu ngốc này.
Chung Sơn nở nụ cười tà nói.
Nghe Chung Sơn mắng nàng là ngực lớn ngu ngốc, Nô Thanh Huệ lập tức trở nên vô cùng mẫn cảm, lập tức cảm thấy ngực phải có một bàn tay lớn đè lên, vốn lúc đầu mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ, ngực lớn ngu ngốc? Nô Thanh Huệ trợn tròn nhìn Chung Sơn.
- Không phải sao? Ha ha, ngươi tới giết ta? Ngươi giết ta có từng nghĩ tới hậu quả? Ngươi nghĩ rằng ta dễ giết như vậy sao?
Chung Sơn giọng điệu lạnh lùng nói.
- Vù vù!
Nô Thanh Huệ không ngừng thở gấp, nhưng mà cố giữ vẻ thanh tỉnh cũng không trừng mắt nhìn Chung Sơn.
- Ta biết ngươi thanh tỉnh, cho nên ta có thể nói cho ngươi nghe, ta sẽ điều tiết lượng mê dược này vận chuyển, như vậy, chúng ta mới có thể hảo hảo nói chuyện, ta nói ngươi là ngực lớn ngu ngốc là sai sao? Ta hỏi ngươi, hôm nay, cho dù ta bị ngươi giết, vậy thì về sau, ngươi sẽ phải chịu hậu quả gì, ngươi có từng nghĩ tới không?
Chung Sơn cười nhạt nói.
- Hậu quả? Hừ!
Nô Thanh Huệ hừ lạnh một tiếng.
- Ngươi rất quật cường, nhưng ngươi có nghĩ tới, phía sau ta còn có cái gì không? Phía sau ta là Đại Tranh Hoàng triều, một cái Đại Tranh Hoàng triều thuộc về chính ta, ngươi giết ta, cho dù Đại Tranh Hoàng triều bị hủy, nhưng mà Đại Tranh Hoàng triều là hy vọng của Đế Huyền Sát, Đế Huyền Sát sẽ bỏ qua ngươi sao? Những thân tín của ta, bọn họ sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Giống như Vương Khô vừa rồi, ngươi có thể đỡ được mấy người?
Chung lạnh lùng nói.
Chung Sơn nói xong, Nô Thanh Huệ vẻ mặt phẫn nộ lúc đầu cũng hóa thành trầm tư.
Dưới xuân dược kích thích, nữ nhân suy nghĩ nhìn qua càng thêm có hương vị, hai mắt mê ly. Khiến cho người ta không kìm nổi muốn khi dễ vậy.
- Lại nói, lâu như vậy, ta vẫn chưa thấy ngươi có bộ dạng gì nữa.
Chung Sơn cười nói.
Chung Sơn hai tay phân biệt điểm ở sau lưng và giữa hai bầu vú của Nô Thanh Huệ, cho nên chỉ có thể dùng miệng cắn mở cái lưới che mặt của Nô Thanh Huệ nhẹ nhàng kéo ra mà thôi.
Nô Thanh Huệ từ trong suy nghĩ, lập tức tỉnh lại, vẻ mặt tức giận nhìn về phía Chung Sơn, giống như muốn nuốt sống Chung Sơn vậy.
Nhìn thấy khuôn mặt Nô Thanh Huệ, Chung Sơn không khỏi hít sâu một hơi.
Thiên hạ không ngờ có khuôn mặt tinh xảo như thế này? Tạo hóa dường như đem tất cả tốt đẹp cho nàng, đẹp như tranh, không ngờ khiến người ta không thể kiềm chế, Chung Sơn vừa nhìn vào, liền lập tức nhắm mắt, không dám nhìn, rất có lực sát thương.
Lực sát thương, thiếu chút nữa khiến cho tâm cảnh của Chung Sơn không xong, tuy nhiên, cuối cùng Chung Sơn vẫn mạnh mẽ nhìn xuống. Hồng nhan đúng là mầm tai họa mà.
Hít sâu một hơi, Chung Sơn áp chế dục vọng trong lòng, cảm thụ hương thơm trong ngực, còn có cảm giác mềm mại trong bàn tay, Chung Sơn không khỏi dấy lên tà ý, lắc đầu, Chung Sơn bằng vào ý chí cường đại lại lần nữa thanh tỉnh.
- Đừng tưởng rằng ta nói sai, ngươi có từng nghĩ tới sau khi giết ta sẽ có tai họa gì không? Đế Huyền Sát, Vương Khô, còn có Niết Phàm Trần khẳng định sẽ báo thù cho ta, Vũ Cửu Thiên cũng khẳng định sẽ làm vậy, còn có một ít người mà ngươi còn không biết, ngươi có từng nghĩ tới, ngươi có thể chịu được sao?
Chung Sơn giảng giải.
Nô Thanh Huệ ánh mắt mê ly, lại cắn môi nhìn chằm chằm Chung Sơn, ánh mắt vừa cừu hận vừa có cảm giác mê ly.
- Ngươi cũng chưa nghĩ tới? Ha ha, ngực lớn ngu ngốc, tuyệt không sai!
Chung Sơn trào phúng nói.
- Hừ!
Nô Thanh Huệ hừ lạnh một tiếng.
- Lại nói, ngươi vừa rồi trừ dùng bùn đen quấn lấy ta, cũng không có vũ khí gì khác, ta nghĩ ngươi cũng cảm giác được uy hiếp từ ta rồi chứ, cảm nhận được trên người ta còn có thứ gì đó có thể uy hiếp tới ngươi?
Chung Sơn cười lạnh nói.
Nô Thanh Huệ chau mày, xuân ý trên mặt chau lại, lại có một ý vị xinh đẹp.
Nô Thanh Huệ không hổ là cực phẩm trong nữ nhân, một nụ cười, một cái nhăn mày, 1 vẻ giận dữ đều mang theo vô tận ý vị nữ nhân, khiến người xem không dành lòng quay đi.
- Ta có thể nói cho ngươi, không sai, vẫn còn thứ chưa lấy ra, ngươi căn bản không giết được ta! Ngươi chính là một nữ nhân ngốc.
Chung Sơn cười lạnh nói.
Nô Thanh Huệ trừng mắt Chung Sơn, hận không thể đem Chung Sơn xé thành từng mảnh.
Dường như hiểu ảnh mắt của Nô Thanh Huệ, Chung Sơn cười lạnh nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta có lòng tốt thuyết giáo cho ngươi? Ta rảnh rỗi đi dạy cho ngươi? Ta nhàn quá? Hừ, nếu không phải vì Niệm Du Du và Tử Huân, ta cũng lười nói những lời này với ngươi.
- Ngay hôm nay không chết, ta thề sẽ chém cái đầu ngươi xuống.
Nô Thanh Huệ thở gấp uy hiếp nói.
Lời uy hiếp mềm nhũn kia, nhưng mà Chung Sơn nghe vào lại có cảm giác ngứa ngáy.
- Chém ta? Chỉ bằng ngươi? Ha ha ha ha!
Chung Sơn cười to một trận.
Nô Thanh Huệ vẫn trừng mắt nhìn Chung Sơn.
- Hừ, ngươi còn nghĩ Trường Sinh Giới sẽ thay ngươi xuất đầu (xuất đầu lộ diện, ý nói phái ra nhân thủ đi báo thù) sao?
Chung Sơn hừ lạnh một tiếng.
Nô Thanh Huệ nhướng mày, nhìn về phía Chung Sơn lộ ra vẻ phức tạp.
- Trường Sinh Giới? Hừ, nếu Trường Sinh Giới suy nghĩ cho ngươ, vậy đến ám sát ta, cũng chỉ cần Thần Nha Đạo Quân, cho ngươi đến, ngươi chỉ là kẻ chết thay mà thôi, ngươi không giết được ta cũng thế, giết ta, ngươi chính là hung thủ, mà không phải Trường Sinh Giới, Trường Sinh Giới sẽ bảo hộ ngươi? Đừng có nằm mơ, ngươi chính là một quân cờ ngực lớn ngu ngốc mà thôi.
Chung Sơn cười lạnh nói.
- Ngươi, ngươi thúi lắm!
Nô Thanh Huệ giờ phút này xuân ý, tức giận pha tạp, không ngờ phá lệ nói ra một câu chửi tục.
- U! Ngươi còn có thể mắng ta? Ta nói sai sao? Ngươi cho là ngươi rất giỏi sao? Thiên Cực Cảnh? Thiên Cực Cảnh thì rất giỏi sao? Ở trước mặt thiên hạ đại thế, Thiên Cực Cảnh thì tính là cái rắm!
Chung Sơn quát mắng một tiếng!
Chung Sơn quát mắng như vậy khiến cho Nô Thanh Huệ không khỏi ngẩn ngơ, Thiên Cực Cảnh thì tính là cái rắm?
- Hừ, đừng tưởng rằng Thiên Cực Cảnh thì rất giỏi, loạn thế nổi lên, Thiên Cực Cảnh cũng là tro bụi, bằng không, ngày hôm nay ba đại Thiên Cực Cảnh, cộng thêm Tuyệt Tiên Kiếm, Tuyết Thần Diệt Thế Đại Trận, tương đương với năm Thiên Cực Cảnh đối phó ta, vì sao ta không bị việc gì? Thiên hạ này, không chỉ có thân thể thực lực mạnh thì là mạnh nhất!
Chung Sơn khinh thường nói.
- Ngươi!
Nô Thanh Huệ trợn mắt nhìn Chung Sơn.
- Trường Sinh Giới? Trường Sinh Giới Nô Thanh Huệ Đạo Quân? Ta nói cho ngươi, chỉ dựa vào tính cách này của ngươi, cho dù là Đạo Quân cũng có rất nhiều người có thể khi nhục ngươi, với dung nhan của ngươi, ta nghĩ, người muốn khi nhục ngươi, rất nhiều, ngươi cho là người trong thiên hạ thật sự tôn trọng ngươi như vậy sao?
Chung Sơn cười lạnh nói.
Nô Thanh Huệ híp mắt, khá phối hợp, khuôn mặt lại hiện lên một tia xuân ý, lại càng câu dẫn Chung Sơn.
- Ha ha, nói ngươi ngực lớn ngu ngốc một chút cũng không sai, ta có Đại Tranh Hoàng triều, ta có cả thế lực Đại Tranh Hoàng triều n làm hậu thuẫn, ta có toàn bộ Lang tộc bảo hộ ta, ta có Đại Ly Thiên triều làm minh triều, trong thiên hạ đại thế, ta có vô số thiện duyên, ngươi thì sao? Ngươi có cái gì?
Chung Sơn cười lạnh nói.
- Ngươi có Trường Sinh Giới? Trường Sinh Giới này bất cứ lúc nào cũng có thể bán ngươi? Ha ha, trước kia ngươi còn có Thất Tinh Đường, Đại La Thiên triều Thất Tinh Đường, ta nghĩ, bây giờ đã bị Trường Sinh Giới gần như hợp nhất rồi chứ, ngươi chỉ còn hai bàn tay trắng, ngươi chỉ có hai người, một người là Tử Huân, một người là Niệm Du Du! Những cái khác, ngươi đều là hai bàn tay trắng. Còn cao cao ngạo ngạo tưởng rằng mình là thiên hạ vô địch? Ngu xuẩn!
Chung Sơn quát.
Một tiếng quát trầm muộn khiến cho Nô Thanh Huệ lại trầm mặc.
- Trước kia, Cổ Thần Thông còn sống, không ai dám động tới ngươi, ngươi có thể cao ngạo, ngươi có thể thanh cao, bây giờ thì sao? Ai cũng đều dám khi dễ ngươi, ai cũng đều dám đánh chủ ý lên ngươi, đừng tự cho là rất giỏi! Người có thể khi nhục ngươi còn rất nhiều! Ít nhất, ta cũng có thể!
Chung Sơn trầm giọng quát.
Chung Sơn nói xong, Nô Thanh Huệ lại trầm mặc một hồi lâu.
Nô Thanh Huệ có cảm giác lao lực quá độ, cũng là hiệu quả bá đạo Hồng Loan mê vụ, về những phương diện khác là do Chung Sơn lần lượt uy hiếp.
- Hôm nay ta nói nhiều như vậy, chỉ là theo như lời của Tử Huân, Niệm Du Du, tuy nói ngươi đã chuyển thế, không còn bất kỳ liên quan tới Tử Huân, nhưng mà ta không hy vọng ngày nào đó nhìn thấy Tử Huân và Niệm Du Du thương tâm, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!
Chung Sơn lạnh lùng nói.
Tiếp đó, Chung Sơn chậm rãi rút Hồng Loan mê vụ trong người Nô Thanh Huệ ra.
Nô Thanh Huệ dần dần khôi phục thanh tỉnh, cả người giãy dụa, thoát khỏi lồng ngực Chung Sơn, nhưng mà do dùng sức quá mạnh, vú trái trong tay Chung Sơn cũng bị cào cho đau đớn.
Được trả tự do, Nô Thanh Huệ nhanh chóng tránh xa Chung Sơn.
- - - - - oOo- - - - -