Vài quan viên đang trao đổi gì đó với Thừa tướng, tất cả người hầu toàn bộ lui ra ngoài.
- Thừa tướng! Quả nhiên nổi lên chiến tranh rồi, tuyến dưới của ta nuôi không nổi nữa. Vốn trước đây mỗi ngày ta thu nhập 50 vạn linh thạch thượng phẩm a, hiện tại chỉ còn lại không đến 5 vạn. 45 vạn linh thạch thượng phẩm cứ như vậy mất sạch!
Một quan viên thất thố nói.
- Thừa tướng! Chúng ta cũng thế! Mà trọng yếu hơn là trong giai đoạn chiến tranh, tất cả thành trì giới nghiêm, tra xét cũng cực kỳ nghiêm cẩn, hàng hóa cung cấp cho chúng ta thường thường không thể tới đúng hạn, cũng làm cho mỗi ngày chúng ta giảm đi biết bao nhiêu thu nhập!
Lại một quan viên nóng vội kêu lên.
- Vậy các ngươi định làm sao bây giờ?
Thừa tướng lạnh nhạt hỏi.
- Chúng ta lại lần nữa can gián bệ hạ! Liên hợp quần thần cùng lên can gián bệ hạ, đình chỉ chiến tranh, giữ thái bình!
Quan viên kia nói.
- Các ngươi phải hiểu, các ngươi là quan viên của Đông Lâm Đế triều, ăn lộc của vua, phải lo lắng cho vua! Bệ hạ chủ chiến, các ngươi cũng nên chủ chiến!
Thừa tướng lạnh lùng nói.
- Bổng lộc? Chút bổng lộc đó tính là gì, bệ hạ dùng chút bổng lộc đó có thể cắt đứt đường tài lộc của chúng ta sao?
Quan viên kia tức giận nói.
- Hừ!
Thừa tướng hừ lạnh một tiếng.
- Chuyện can gián bệ hạ, đừng nhắc tới nữa!
Thừa tướng cả giận nói.
- Dạ!
Chúng quan viên chỉ có thể gật gật đầu không cam lòng.
Sau khi tiễn các quan rời đi, Thừa tướng nhíu mày: những quan viên này ngay cả bệ hạ đều dám mạo phạm, đó là một mầm họa không tốt đây!
Ra khỏi phủ Thừa tướng, các quan viên cau mày không thôi.
- Trương đại nhân! Chúng ta nên làm thế nào đây? Thừa tướng không muốn, chúng ta cũng không có cách nào!
- Hừ! Thừa tướng? Tổn thất mỗi ngày của lão còn nhiều hơn chúng ta, hiện tại chỉ sợ mỗi ngày tổn thất cả trăm vạn linh thạch thượng phẩm, cũng chính là một ức linh thạch hạ phẩm đấy! Một ngày hai ngày tổn thất không sao, chờ hao hụt thêm một đoạn thời gian, lúc đó cấp bách nhất khẳng định là lão!
Trương đại nhân cười lạnh nói.
- Ôi! Nếu không phải chiến tranh lần này, hiện tại ta cũng có thể thu nhập mỗi ngày 60 vạn linh thạch thượng phẩm rồi!
- Chỉ cần làm thêm vài ba năm, có số linh thạch này, cho dù là tự mình khai sáng một triều cũng không phải chuyện khó!
Trương đại nhân lạnh lùng nói.
- Ừm!
Các đại thần khác gật gật đầu.
Thần biến đổi tâm tư, không còn trung thành với Đế triều nữa rồi!
Lăng Tiêu Thiên Đình vốn chính là một địa phương cực kỳ mẫn cảm, vô số trinh sát luôn ngày đêm theo dõi nơi này. Vào ngày Lăng Tiêu Thiên Đình bị Tru Tiên Kiếm Trận vây khốn, tin tức ngay lập tức truyền đi khắp bốn phương thiên hạ.
Trong triều đình Đại Tần Thiên triều!
- Thánh thượng! Đây là thương chiến của Đại Tranh, một loại tiêu thụ khác, một loại phương thức tiêu thụ phá hủy kinh tế của Đế triều, nếu làm thích đáng có thể thu được tất cả thành trì phương nam!
Lữ Bất Vi lên tiếng nói với Doanh.
Hiển nhiên, trong khoảng thời gian này, Lữ Bất Vi đã chỉnh đốn làm ra ‘Kế hoạch đại thôn tính’, trình lên cho Doanh xem.
- Trong quốc nội Đại Tần, ngăn chặn hết thảy tiêu thụ trong này, kẻ chống lệnh: CHÉM!
Doanh lên tiếng ra lệnh.
- Dạ!
Quần thần đáp một tiếng tuân mệnh.
- Thánh thượng! Nghe nói Tru Tiên Kiếm Trận vây khốn Lăng Tiêu Thiên Đình, hơn nữa kéo dài thời gian đã gần một tháng. Thần định đi tới đó điều tra một phen, thuận tiện tự mình thể hội một chút thương chiến của Đại Tranh!
Lữ Bất Vi nói.
Nhìn thoáng qua Lữ Bất Vi, Doanh gật gật đầu:
- Cũng tốt! Ngươi cứ đi xem đi!
- Tạ ơn Thánh thượng!
Lữ Bất Vi lập tức đáp.
- Truyền Quỷ Cốc!
Doanh ra lệnh.
- Truyền Quỷ Cốc...
Phong Thủy Sư của Đại Tần, Quỷ Cốc, rất nhanh được truyền tới. Quỷ Cốc tóc rất thưa thớt, làn da ngăm đen, dáng người gầy yếu, nhìn qua hơi xấu xí.
- Quỷ Cốc bái kiến Thánh thượng!
- Ừm! Ngươi theo Lữ Bất Vi đi tới Đại Tranh, thuận tiện điều tra một phen tình huống của Nê Bồ Tát, Phong Thủy Sư của Đại Tranh!
Doanh nói.
- Dạ!
Quỷ Cốc lập tức đáp.
Trong triều đình Đại Ung Thiên triều!
- Thái Tông Vương, Chiến Thiên Vương! Các ngươi theo Thiên lão đi Đại Tranh một chuyến đi!
Đại Ung Thánh thượng Cổ Chính Nhất nói.
- Dạ!
Cổ Thái Tông gật gật đầu.
Tru Tiên Tứ Kiếm vây khốn Thiên Đình, sau khi các thế lực thiên hạ nhận được tin tức, đều lần lượt tụ tập tới Đại Tranh Đế triều.
Mười ngày sau, xa xa phía dưới Lăng Tiêu Thiên Đình, đã có rất nhiều thế lực đến, cùng nhau nhìn Tru Tiên Kiếm Trận nối thông trời đất kia. Trong một mảnh không gian tối đen, bao vây lấy Lăng Tiêu Thiên Đình.
Trên bầu trời, 108 viên tinh tú biến đổi cực kỳ sáng ngời, Tru Tiên Tứ Kiếm chua thu hồi, chứng tỏ bên trong vẫn chưa phân thắng bại.
Đại Tranh Đế triều? Chỉ là Đế triều, mà Trường Sinh Giới chính là Thánh địa đấy! Giới chủ Trường Sinh Giới mang theo Tru Tiên Kiếm Trận tới đây, không ngờ lại không thể trong thời gian ngắn thu được hiệu quả?
Mọi người càng ngày càng tò mò, Đại Tranh Đế triều này mạnh đến mức nào? Vẻn vẹn chỉ với thực lực của Đế triều đã có thể chống lại Thánh địa?
Cách Tru Tiên Kiếm Trận xa xa, trong một khe núi nhỏ, Tử Huân mặc một thân áo tím nhìn Tru Tiên Kiếm Trận xa xa, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
- Nô Thanh Huệ! Cổ Thần Thông đã chết rồi, bà không cần si tâm vọng tưởng nữa! Nếu bà thật sự dám làm như vậy, ta sẽ vĩnh viễn không thể tha thứ cho bà!
Trong mắt Tử Huân hiện lên một tia hàn quang nhẹ giọng lẩm bẩm.
Cách Tru Tiên Kiếm Trận xa xa, trên một đỉnh núi, Phong Thủy Sư Quỷ Cốc gầy yếu, nhìn địa hình bốn phía, nghiên cứu hướng đi của phong thủy long mạch.
Ở hắn bên cạnh, Lữ Bất Vi một thân quý khí cầm trong tay một số tín hàm; bên cạnh bảy tám trinh sát không ngừng truyền về tin tức các nơi.
Lữ Bất Vi híp mắt nhìn xem. Sau khi xem xong, khóe miệng lộ ra vẻ cười lạnh lơ đãng.
- Khá lắm Chung Sơn! Tung ra màn lưới lần này thật đúng là lớn!
Lữ Bất Vi thu cất tín hàm thản nhiên nói.
- Lữ tướng! Địa hình ta đã thăm dò rõ ràng, đây là bố cục của long mạch hướng tâm như một cái vòng tròn lớn, Lăng Tiêu Thiên Đình được long mạch đại địa tám phương che chở. Một khi Lăng Tiêu Thiên Đình gặp phải nguy cơ, Phong Thủy Trận này sẽ rút ra địa mạch khí tăng cường lực lượng cho Lăng Tiêu Thiên Đình. Hiện tại xem ra, Lăng Tiêu Thiên Đình căn bản không có nhận được hư hỏng gì lớn lắm, còn có thể giằng co một đoạn thời gian!
Quỷ Cốc mờ nhạt nói.
Nhắc tới phong thuỷ, Quỷ Cốc vô cùng tự tin.
- Ừm! Bên này không có gì hay để xem! Đi, chúng ta đi nhìn xem Nê Bồ Tát đi!
Lữ Bất Vi gật gật đầu nói.
- Nê Bồ Tát? Nê Bồ Tát không ở trong này sao? Lăng Tiêu Thiên Đình đối đầu với đại địch như vậy, chẳng lẽ hắn còn ra ngoài hay sao?
Quỷ Cốc không tin nói.
- Dĩ nhiên! Phán đoán của ta cho tới nay luôn chính xác!
Lữ Bất Vi nói khẳng định.
- Mặc kệ Nê Bồ Tát đi đâu, khẳng định hắn cũng phải về đây! Thánh thượng bảo chúng ta điều tra Nê Bồ Tát, vạn nhất chúng ta đi, Nê Bồ Tát trở về đây thì sao?
Quỷ Cốc lắc đầu nói.
Thấy Quỷ Cốc không nghe theo, Lữ Bất Vi nhíu hai mắt lại, có chút không kiên nhẫn nhìn về phía Quỷ Cốc nói:
- Nói như vậy, ngươi không chịu đi theo ta à?
- Lữ tướng! Ngài có cái nhìn của ngài, mà ta cũng có cái nhìn của ta! Thánh thượng không có bảo ta nghe lệnh của ngài! Hơn nữa ở Đại Tần, địa vị của ta cũng không kém gì ngài, mong rằng ngài tự trọng!
Quỷ Cốc lắc đầu nói.
Hiển nhiên Phong Thủy Sư có ngạo khí của Phong Thủy Sư! Khắp thiên hạ cũng chỉ có mấy người như vậy, tất cả vận triều đều như thế! Phong Thủy Sư là một tồn tại đặc thù, trừ người chủ vận triều, chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai khác.
- Ha ha ha ha... Tự trọng? Tổ sư của ngươi còn không dám nói với ta như vậy, chỉ bằng vào ngươi?
Lữ Bất Vi lộ ra vẻ cười quái dị.
Tự trọng? Ở Đại Tần này, trừ Doanh và mấy cựu thần ra, ai dám nói với Lữ Bất Vi như thế! Trước kia cũng từng có, tuy nhiên, người dám nói như thế với Lữ Bất Vi sớm đã hồn phi phách tán từ lâu rồi.
- Hừ!
Quỷ Cốc hừ lạnh một tiếng.
- Ta cũng không so đo với ngươi, nếu không truyền vào trong triều lại trách ta khi dễ tiểu bối! Nhớ kỹ lời ngươi vừa nói, chờ tới ngày hồn tổ sư ngươi trở về, để hắn nói với ta!
Lữ Bất Vi lạnh lùng nói.
Nói xong, Lữ Bất Vi vung tay áo, biến mất ở trước mặt Quỷ Cốc.
Nhìn Lữ Bất Vi rời đi, Quỷ Cốc nhướng mày không nói thêm nữa, mà nhìn về phía Tru Tiên Kiếm Trận khổng lồ trước mắt, và bố cục phong thuỷ ở bốn phía.
Ba ngày sau.
Cách Tru Tiên Kiếm Trận xa xa, trên một khe núi.
Thiên lão chống gậy, lưng còng xuống, nhìn xem bố cục phong thuỷ khổng lồ ở trước mắt.
Một bên, Thái Tông Vương và Chiến Thiên Vương của Đại Ung Thiên triều nhìn xem tin tình báo các nơi chuyển tới, mày hơi nhăn lại.
- Không ngờ Đại Tranh phái Huyền Vũ bộ tộc vừa mới thu phục ra chiến trường? Mà lại đảm nhiệm rất nhiều chức vị quan trọng?
Chiến Thiên Vương nhíu mày xem tin tức.
- Phương diện này có khả năng nói quá rồi!
Thái Tông Vương gật gật đầu.
- Hơn nữa chiến tranh này cũng lộ ra quỷ dị, dường như Chung Sơn đã sớm dự liệu trường hợp này; giống như hắn biết mình không thể chỉ huy quân đội. Chỉ huy toàn bộ quân đội Đại Tranh này nằm ở trong tay Thủy Kính tiên sinh!
Chiến Thiên Vương nhíu mày nói.
- Thủy Kính tiên sinh? Quả nhiên là tài năng kinh thế, cùng lúc chống lại bốn triều mà mặt không đổi sắc! Đáng tiếc thật! Lúc trước thiếu chút nữa có thể cho ta sử dụng!
Thái Tông Vương cảm thán nói.
- Ừm!
Chiến Thiên Vương gật gật đầu.
- Thiên lão! Có nhìn ra gì không?
Thái Tông Vương nhìn về phía Thiên lão, hỏi.
- Dĩ nhiên nhìn ra! Chiêu thức Phong Thủy Trận dẫn địa mạch khí đó của Nê Bồ Tát, quả nhiên lợi hại. Nói cho các ngươi, các ngươi cũng không hiểu! Tuy nhiên, ta phát hiện một người thú vị!
Thiên lão thản nhiên nói.
- Ai?
- Trừ Nê Bồ Tát, Thần Châu tu phong thuỷ chỉ có năm mạch, Thiên Địa Nhân Thần Quỷ, ta là Thiên, đồng thời ta cũng có loại bí pháp có thể cảm ứng được Phong Thủy Sư khác, tuy rằng không thể cảm ứng nhiều lắm nhưng cũng có thể biết bọn họ có tồn tại hay không! Địa Sư ở thời điểm Niết Phàm Trần chết đã biến mất khỏi Thần Châu; Thần Tú thì mấy năm trước cũng biến mất không thấy, không phải chết thì cũng không còn ở Thần Châu! Hai mạch của Thần Châu: Thần Tú và Địa Sư xem như đoạn tuyệt kế thừa rồi!
Thiên lão thản nhiên nói.
- Ừm!
Hai Vương gia đều không nói gì, tiếp tục nghe Thiên lão nói.
- Còn lại Nhân Tôn và Quỷ Cốc, Nhân Tôn ở Thái Tuế Thiên triều, mà Quỷ Cốc của Đại Tần thì ở cách đây không xa!
Thiên lão thản nhiên nói.
- Quỷ Cốc cũng đến đây à?
Thái Tông Vương mắt hơi sáng lên.
- Ngay ở hướng kia!
Thiên lão chỉ cây gậy trong tay về một hướng xa xa.
Hai Vương gia đưa mắt nhìn nhau.
Hai người ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng bỗng nhiên Thái Tông Vương nhướng mày nói:
- Người đâu! Đi thăm dò nhân viên ra vào ở hướng kia cho ta! Điều tra xem ở hướng đó còn có người nào không, nhưng đừng đả thảo kinh xà!
- Dạ!
Mấy tên thuộc hạ lập tức rút đi.
- - - - - oOo- - - - -