- Cút, ngươi cút cho ta!
- Cút?
Nam nhân tóc tím hai mắt híp lại.
- Ngươi có biết đây là nơi nào không? Là nhà của ngươi? Bảo ta cút? Nơi này là Bất Lão Thánh Ngục, là địa bàn của ta, ngươi bảo ta cút? Hừ, loại hàng không biết tốt xấu!
Nam nhân tóc tím bị Niệm Du Du kích cho hung giận nói.
Niệm Du Du lạnh lùng nhìn về phía nam nhân tóc tím.
- Nói xong chưa? Nói xong thì ngươi có thể lăn!
Niệm Du Du rất lạnh lùng nói.
Thấy Niệm Du Du vẫn chưa bị mình chọc giận, nam nhân tóc tím ánh mắt phiền muộn.
- Hôm nay, ngươi phải cho ta câu trả lời thuyết phục, ta lại cho ngươi một cơ hội nữa, làm đạo lữ của ta, ngươi rốt cuộc có nguyện ý hay không?
Nam nhân tóc tím lạnh lùng nói.
- Không muốn, ngươi cút đi!
Niệm Du Du lại lần nữa cự tuyệt.
Nam nhân tóc tím nhìn về phía Niệm Du Du, hai mắt trở nên lạnh lẽo, trầm mặc một hồi, hình như đang quyết định điều gì đó.
Cảnh tượng trở nên im lặng, Niệm Du Du nhíu mày nhìn về phía nam nhân tóc tím, không biết nam nhân tóc tím rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì?
- Phù phù.
Nam nhân tóc tím bỗng nhiên quỷ trên mặt đất, một quỳ này quá đột ngột, bởi vậy Niệm Du Du bị một cái quỳ này khiến cho mơ hồ.
- Du Du, ngươi có biết ta không thể đánh mất ngươi, ngươi làm đạo lữ của ta đi, Du Du, xin ngươi, làm đạo lữ của ta đi, chỉ cần ngươi làm đạo lữ của ta, ta cái gì cũng đều cho ngươi, cầu xin ngươi........!
Nam nhân tóc tím bỗng nhiên biến thành bộ dáng đê tiện, quỳ quỳ đi về phía Niệm Du Du, vẻ mặt cầu xin, không ngừng kể khổ.
- Du Du, Du Du, ta không thể đánh mất ngươi, ngươi biết không, mỗi đêm...!
Nam nhân tóc tím đi đến trước mặt Niệm Du Du, vẻ mặt khát vọng, kịch liệt cầu xin Niệm Du Du, cùng với vẻ mặt hung giận lúc trước khác nhau hoàn toàn.
Sự việc thình lình này giống như chênh lệch giữa lòng sông và mặt biển khiến Niệm Du Du nhướng mày, cho tới bây giờ chưa thấy qua nam nhân như vậy.
- Du Du, Du Du, làm đạo lữ của ta, làm đạo...!
Hai tay đưa ra, hình như muốn ôm lấy Niệm Du Du vậy, vẻ mặt vô cùng đáng khinh, vô cùng thấp hèn.
- Cút, cút, cút!
Niệm Du Du ngồi ở góc tường, nam nhân tóc tím dường như muốn tiếp tục đi lên, Niệm Du Du chân không không ngừng đá ra, đá ra, nam nhân tóc tím lại tiến lại.
- Du Du...!
- Cút ngay...!
............
Thình thịch.................
Niệm Du Du một cước đá nam nhân tóc tím ra ngoài tám trượng, chấn nát một đống xương khô.
- Ngươi cút cho ta, không có khả năng, chúng ta không có khả năng!
Niệm Du Du vô cùng kiên quyết nói.
Lần này, nam nhân tóc tím không tiếp tục đê tiện tiến lại nữa, mà lại chậm rãi đứng dậy, hai mắt trở nên đỏ rực.
- Ngươi cái loại đồ chơi này, lão tử cầu xin ngươi như vậy, ngươi không ngờ không cấp cho ta một chút cảm tình, phi!
Nam nhân tóc tím phun ra một ngụm oán khí.
Niệm Du Du lạnh lùng nhìn.
- Đồ chơi, nếu ta không thể được lòng ngươi, ta đây phải chiếm được thể xác ngươi, hắc hắc ha ha!
Nam nhân tóc tím trở nên cực kỳ điên cuồng, trong mắt lộ ra vẻ dâm tà.
- Ngươi muốn làm gì?
Niệm Du Du lạnh lùng nói.
- Ta muốn làm gì? Ngươi nói ta muốn làm gì? Ta muốn mạnh mẽ làm nhục ngươi, ha ha ha!
Nam nhân tóc tím cười dâm tà nói.
- Sư huynh, ngươi dám động vào ta? Ngươi muốn tìm chết sao?
Niệm Du Du lạnh giọng nói.
- Muốn chết? Nơi này ta là lớn nhất, ngươi vốn chính là người phải chết, chết? Cho dù ta có xử lý ngươi thế nào, cũng chẳng có người nào thay ngươi cầu tình, chờ sau hôm nay, ta sẽ xin tổ gia gia ban ngươi cho ta, xem ta làm sao dạy dỗ ngươi, ha ha ha! Đến lúc đó ngươi sẽ cầu xin ta chạm vào ngươi, ha ha ha!
Nam nhân tóc tím đi tới Niệm Du Du.
- Còn đi tới, ta sẽ giết ngươi!
Niệm Du Du lạnh giọng nói.
- Giết? Ngươi giết a, ta xem ngươi làm sao giết, pháp lực của ngươi đã bị Giới chủ che lại, chỉ như phế nhân, ngươi giết a? Hay là để ta động vào ngươi đi, ta sẽ cho ngươi hạnh phúc đến chết!
Nam nhân tóc tím hướng về Niệm Du Du đánh tới.
Mắt thấy nam nhân tóc tím sắp bổ nhào tới gần, Niệm Du Du ánh mắt lạnh lùng, đồng tử co rụt lại. Đồng tử tối đen đột nhiên biến thành màu vàng, màu vàng rực rỡ.
Một đạo kim quang hiện lên, toàn bộ lồng giam trở nên chói lọi, tất cả đều bị kim quang chiếu sáng, toàn bộ biến thành màu vàng, mà ngay cả nam nhân tóc tím cũng vậy, trong nháy mắt, nam nhân tóc tím không thể động đậy.
Nam nhân tóc tím bị ánh mắt Niệm Du Du khóa chặt, căn bản không thể động đậy, kim quang chiếu xạ, quần áo nam nhân tóc tím nhanh chóng biến thành màu vàng, biến thành kim y, thậm chí tóc cũng nhanh chóng biến thành tóc vàng, biến hóa quỷ dị.
Niệm Du Du đây làm muốn đem mình kim hóa, muốn biến mình thành người vàng?
Không thể động đậy, tại dưới đồng tử màu vàng, nam nhân tóc tím phát hiện mình dường như là một con kiến vậy, mà cặp mắt kia hình như từ trên trời nhìn xuống con kiến.
- Đồng Thuật, ngươi làm sao lại có Đồng Thuật? Không có khả năng, không có khả năng.
Nam nhân tóc tím, không, tóc vàng sợ hãi rống lên.
Nam nhân phát hiện làn da của mình đã kim hóa.
- Không có gì không có khả năng!
Niệm Du Du lạnh lùng nói.
- Không, ta đã tra qua tổ tiên ngươi, tổ tiên ngươi thành tiên, kế thừa huyết mạch tiên nhân, nhưng hắn không có Đồng Thuật, hắn căn bản không có loại Đồng Thuật như ngươi này, ngươi cũng không có khả năng sáng chế, không có khả năng, không có khả năng!
Nam nhân sợ hãi rống lên.
- Cha ta có huyết mạch kế thừa, mẫu thân ta không thể có sao?
Niệm Du Du lạnh lùng nói.
Đồng thời, trên trán Niệm Du Du cũng lấm tấm mồ hôi.
- Mẫu thân? Mẫu thân ngươi cũng là hậu duệ Tiên nhân?
Nam nhân đồng tử co rụt lại.
Giờ khắc này, hai chân nam nhân đã hoàn toàn hóa thành vàng.
Chết? Một đường sinh tử, một khi bị kim hóa đến bộ ngực, vậy hoàn toàn không cứu được nữa.
Niệm Du Du dường như thi triển cũng rất gian nan vậy, tuy nhiên, trong lòng Niệm Du Du có một quyết tâm, chính là nhất định phải kim hóa hắn, nếu không mình sẽ nguy rồi.
- Cáp!
Nam nhân bỗng nhiên há hốc miệng, miệng lập tức phun ra một đạo thác nước, thác nước điên cuồng nhằm về phía Niệm Du Du, trong lúc nhằm về phía Niệm Du Du ầm ầm biến lớn.
- Thình thịch.................
Niệm Du Du bị cổ xung lượng này ầm ầm bị đập vào tường, đầu váng mắt hoa.
Niệm Du Du mặc dù có Đồng Thuật, nhưng mà dù sao bị Diệp Khuynh Thành che lại toàn thân tu vi, thân thể lại quá gầy yếu.
Thác nước trong miệng nam nhân ầm ầm qua đi, Niệm Du Du đầu đau, mặt choáng ngồi trên mặt đất.
Đồng tử màu vàng lại lần nữa khôi phục như cũ, biến thành đồng tử màu đen.
Nhưng, toàn bộ phòng giam cũng biến thành màu vàng.
Trên mặt đất xương khô cũng thành xương vàng, vách tường cũng thành tường vàng, mà trên người nam nhân kia cũng bị kim hóa rất nhiều, Niệm Du Du bị thương nặng, nam nhân lại lần nữa có thể động, thúc dục pháp lực toàn thân, rất nhanh loại trừ di chứng Đồng Thuật.
Tóc chậm rãi biến thành màu tím, chân cũng chậm rãi khôi phục lại.
Lúc trước phun ra thác nước, cũng là do một Pháp bảo hóa thành, bên trong ẩn chứa rất nhiều nước.
Trải qua lần sinh tử vừa rồi, thú tính của nam nhân tóc tím cũng hoàn toàn không còn, lòng còn sợ hãi nhìn về phía Niệm Du Du, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, đi về phía trước. Một tay bóp chặt cổ Niệm Du Du đem nàng xách lên.
- Khiến ta chết? Ngươi muốn cho ta chết? Trong Bất Lão Giới, ta ưu tú cỡ nào, không ngờ thiếu chút nữa chết trong tay ngươi?
Nam nhân tóc tím biến thành vẻ cực kỳ ác nghiệt.
Niệm Du Du bị bóp cho mặt đỏ lên, nước mắt tuôn ra.
- Ta hỏi ngươi, ngươi không chịu đáp ứng ta, có phải trong lòng ngươi còn có nam nhân khác hay không?
Nam nhân tóc tím ác độc nói.
Niệm Du Du cổ bị bóp chặt, mặt đầy thống khổ, nhưng mà khi nghe nam nhân tóc tím hỏi vậy, bỗng nhiên, vẻ mặt trở nên cực kỳ dịu dàng, trong lúc thống khổ cũng là lúc trong óc xuất hiện một thân ảnh cao lớn.
Thân ảnh cao lớn kia hái vô số hoa hồng đưa cho mình, nghĩ đến, trên mặt Niệm Du Du không ngờ lộ ra nụ cười dịu dàng.
- Là ai? Là ai?
Nam nhân tóc tím ác nghiệt nói.
Niệm Du Du cảm giác mình không còn sống được bao lâu, tử vong cách mình quá gần, mà thân ảnh cao lớn kia lại đang đối chiến Diệp Khuynh Thành, có thể cũng là như thế, nghĩ đến vận mệnh mình giống như hắn, trên mặt Niệm Du Du lộ ra nụ cười xinh đẹp, tuy rằng không thể cùng ở một chỗ, ít nhất cũng có thể cùng chết.
Nhìn thấy vẻ mặt Niệm Du Du như thế, nam nhân tóc tím càng ngày càng phẫn hận.
- Ta hỏi lại ngươi, hắn là ai vậy? Ngươi nói đi, hắn là ai vậy?
Nam nhân tóc tím tay càng lúc càng dùng thêm sức.
Ngay lúc Niệm Du Du sắp chết, lúc nam nhân tóc tím phát cuồng, phía sau nam nhân tóc tím bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh.
- Có lẽ, là ta đi!
Thanh âm thình lình vang lên, nam nhân tóc tím cả kinh lông tơ dựng đứng lên, giống như một tên trộm đêm tối lẻn vào nhà người ta trộm đồ, đang lúc đếm tiền thì phía sau hắn vang lên tiếng của bộ khoái.
Theo bản năng tay buông lỏng ra, nam nhân tóc tím cấp tốc nhảy qua một bên.
- Vù!
Chung Sơn một tay đỡ lấy Niệm Du Du mềm nhũn ngã xuống.
Niệm Du Du cũng bị thanh âm này khiến cho run lên, là hắn?
Không có khả năng, nhất định là ta đang nằm mơ. Chỉ có khi ta chết, ta chết mới nghe được tiếng hắn. Nhưng, đây là âm phủ, nếu người đã chết, cho dù hóa quỷ có thể ở cùng một chỗ sao? Hơn nữa ở trước mặt nam nhân tóc tím, hồn phách thoát được sao?
Nhẹ nhàng mở mắt, vừa vặn nhìn thấy Chung Sơn một tay ôm mình.
Nhìn Chung Sơn, trong nháy mắt Niệm Du Du trở nên ngây ngốc.
Chung Sơn không nhìn về phía nam nhân tóc tím, mà lại nhìn về phía chỗ vết thương ở cổ Niệm Du Du, nhẹ nhàng đưa tay qua, cách không dùng lực không ngừng tẩm bổ khôi phục vết ngấn.
Trong lúc chữa thương cho Niệm Du Du, ánh mắt Chung Sơn lạnh lùng nhìn về phía nam nhân tóc tím.
Nam nhân tóc tím tránh ra liền thấy được Chung Sơn, khi hắn nhìn thấy Chung Sơn ôm lấy Niệm Du Du, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị. Khi ánh mắt Chung Sơn nhìn qua, ánh mắt lạnh như băng kia, khiến nam nhân tóc tím hồn phách cứng lại, hình như hồn phách đều cũng bị ánh mắt này đóng băng lại vậy.
Tại sao có thể như vậy? Trong lòng Nam nhân tóc tím càng ngày càng kinh hãi.
- Ngươi vào bằng cách nào? Ngươi làm sao lại vào được trong này? Đại trận phòng hộ nơi này, không có lệnh bài của tổ gia gia ta thì không có khả năng vào được, ngươi là ai?
Nam nhân tóc tím nuốt nuốt nước miếng có chút khẩn trương nói.
- Ta là ai, chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao?
Chung Sơn giọng điệu cực kỳ lạnh lẽo.
Không cần sợ, ta là Đế Cực Cảnh, không cần sợ, ta là Đế Cực Cảnh, nam nhân tóc tím không ngừng cấp thêm can đảm cho mình. Cẩn thận nhìn về phía Chung Sơn.
- Chung Sơn? Ngươi là Chung Sơn? Là ngươi, ngươi không phải đấu cược với Giới chủ sao? Ngươi không phải ở Hắc Hải sao?
Nam nhân tóc tím sợ hãi rống lên.
Tuy rằng cho rằng Chung Sơn với Giới chủ tranh đấu khẳng định hẳn phải chết, nhưng nam nhân tóc tím cũng biết. Người có thể khiến Giới chủ thật sự nghiêm túc đối đãi như vậy, tuyệt đối không phải chính mình có khả năng đối phó.
- - - - - oOo- - - - -