Mục lục
Trường Sinh Bất Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Chung Sơn và Thiên U công chúa rời đi, bốn bề lại vắng lặng, đột nhiên Huyền Nguyên mở tròng mắt xám bạc ra.

- Tốt rồi, bọn họ đã đi cả, đi ra đi.

Huyền Nguyên nhàn nhạt nói.

Bốn phía không có bóng người, tiếp đó, giữa lưng chừng núi trên ban công Huyền Nguyên đang ngồi độ nhiên chầm chậm xuất hiện một người vô cùng quỷ dị.

Là một nam tử thân mặc hắc bào, toàn thân được bao phủ trong hắc bào, không thấy rõ dung mạo của hắn mảy may.

- Ngươi không phải hắn? Ngươi là ai?

Huyền Nguyên Nhíu mày hỏi.

- Gia sư đã chết, ngươi có thể gọi ta là Nê Bồ Tát.

Người mặc hắn bào nhàn nhạt nói.

Nê Bồ Tát, Nê Bồ Tát, Chung Sơn từng tới Lang vực để mời, không ngờ lại xuất hiện ở nơi này.

- Cũng gọi là Nê Bồ Tát?

Huyền Nguyên nghi hoặc hỏi.

- Nhất mạch đơn truyền, mỗi đời đều gọi là Nê Bồ Tát.

Nê Bồ Tát nhàn nhạt nói.

- Ừ, ngươi tới có ý gì?

Huyền Nguyên nói.

- Ta tới thông báo cho ngươi, không cần canh giữ ở đây nữa, phong ấn này đã có cả vạn năm, hạn số trời đã đến, nó tất bị phá không thể nghi ngờ, mà Phong Linh Thành cũng chuyên vì phong ấn mới được an bài ở đây. Chúng ta kéo chặt nó đã vạn năm, là phúc là họa đều được phong tỏa trong vạn năm qua, cũng đã tẩy đi sạch sẽ tất cả liên quan trong nhất mạch chúng ta.

Nê Bồ Tát nhàn nhạt nói.

- Đến cùng thứ phong ấn bên dưới là cái gì?

Huyền Nguyên nhìn hướng Nê Bồ Tát hỏi.

- Một thứ không nên xuất hiện trên đời này. Nếu ngươi có hứng thú, vậy tiếp tục lưu lại mà xem. Còn nếu không hứng thú liền có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Nê Bồ Tát nói.

- Bốn tháng sau ngươi còn tới nữa không?

Huyền Nguyên nhìn chăm chăm Nê Bồ Tát hỏi.

Nhất mạch của ta mất thời gian cả vạn năm mới tẩy đi được liên quan với nó, đương nhiên ta không muốn dây vào nữa, ta chỉ tới để nói với ngươi một tiếng rằng có thể đi bất cứ lúc nào, không cần chịu ước thúc ngày xưa nữa.

Nê Bồ Tát nhàn nhạt nói.

- Ngày xưa ta đáp ứng sư tôn ngươi, ta ngồi đây một ngàn năm, há sẽ vứt bỏ bốn tháng cuối cùng. Bốn tháng sau ta sẽ rời đi, những trong bốn tháng này ta vẫn sẽ tuân thủ thừ nặc (nhận lời) của ta.

Huyền Nguyên nói, sau đó nhè nhẹ khép mắt lại, không để ý đến Nê Bồ Tát nữa.

- Tùy ngươi.

Nê Bồ Tát nhè nhẹ nói, tiếp theo thân hình hơi lắc, tan biến trên mặt đất.

Phong Linh Thành, trong một tòa nhà lớn.

Tà Diễm ngồi bên trong đại sảnh, vươn ngón trỏ và ngón giữa tay phải ra, chậm rãi đặt ở mi tâm, hai mắt khép hờ, giống như đang làm gì đó.

Sơ Bát Ma La đứng ở một bên, nhíu mày nhìn chăm chăm đầu ngón tay Tà Diễm.

ĐỘt nhiên từ bên trong mi tâm Tà Diễm chậm rãi bắn ra một cỗ khí đen, khí đen chợt tán. Trong khí đen là một hạt đen bóng lớn bằng tầm ngón tay.

Hạt đen dừng ở đầu ngón tay Thiên Sát, tán phát ra hắc khí dịu nhẹ.

Khẽ mở mắt, Tà Diễm cười

- Thiếu thủ, thứ này là ma chủng?

Sơ Bát Ma LA nhìn chăm chăm hạt đen kia hỏi.

- Không sai, mỗi ma chủng thiếu niên đều có một hạt ma chủng này, có người dùng nó tăng nhanh tốc độ tu hành bản thân, Có người dùng nó trồng lên thân người khác. Một khi trồng lên thân người khác, không bao lâu liền có thể khống chế tư tường người kia, để cho ta nô dịch, trở thành nữ nô của ta.

Tà Diễm cười tà dị.

- Thiếu chủ muốn đem hạt ma chủng này trồng lên người Niệm Du Du.

Sơ Bát Ma La nói.

- Không sai, Niệm Du Du, Trường Sinh giới chân nhân, kiền đỉnh chi thân, nếu ta không trồng, vậy chằng phải thật xin lỗi hạt ma chủng duy nhất này? Dám đùa giỡn ta. Hừ, đợi sau khi nàng trở thành nữ nô, ta muốn nàng phải quỳ dưới đất cầu xin, cầu được ta sủng hạnh, ha ha ha ha.

Tà Diễm hưng phấn cười nói.

- Tuy thiếu chủ chỉ có một hạt ma chủng, có điều nếu là Niệm Du Du, vậy cũng không tình là bôi nhọ nó.

Sơ Bát gật gật đầu noi.

- Bôi nhọ? Kỳ thực ta muốn trồng lên chính là sư tôn Niệm Du Du, có điều sư tôn nàng quá mạnh, nhưng mà không cần gấp, có ta giật dây, sớm muộn sư tôn nàng cũng sx như Niệm Du Du.

Phong Linh Thành, trong một tòa đại điện.

Hàn Tuyệt thái tử ngồi ở giữa, hai bên là Tả tiên sinh và Hữu tiên sinh, trước mặt còn có mấy tên quan viên hướng Hàn Tuyệt thái tử bẩm báo.

- Thái tử, hôm qua người của chúng ta nhìn thấy Thiên U công chúa.

Một quan viên nói.

- Thiên U công chúa?

Lông mày Hàn Tuyệt thái tử nhướng lên.

Vâng, hẳn là vừa mới đến đây, khả năng cũng vì thứ trong phong thủy đại trận mà đến.

Tên quan viên kia nói tiếp.

- Cũng vì thứ kia mà đến? A a, tạm thời không cần lo cho nàng.

Hàn Tuyệt thái tử suy nghĩ một chút rồi nói.

- Vâng.

Quan viên kia nói.

- Điều tra ra chưa?

Hàn Tuyệt thái tử hỏi.

- Chưa, phong thủy đại trận kia hình như được lập trước khi Đại Quang đế triều thành lập, bệ hạ cũng hạ lệnh mỗi đời thành chủ không được quấy rồi.

Một tên quan viên nói.

Năm đó lúc Đại Quang thành lập xuất hiện một người gọi là Nê Bồ Tát, hắn trợ giúp Đại Quang thu mục mười tòa thành trì, chỉ có một yêu cầu, chính là trong vòng ba ngàn hai trăm năm không được quấy rối cấm địa. Hiện tại thời gian đã hết, ta muốn xem đến cùng trong phong thủy địa trận kia chôn vùi cái gì.

Hàn Tuyệt thái tử nhíu mày nói.

“Báo”.

Đột nhiên bên ngoài đại điện truyền đến tiếng thông báo, mọi người quay mặt ra ngoài nhìn.

Rất nhanh, một tên quan viên từ bên ngoài đại điện chạy vào, trên tay cầm một tấm thiệp màu đen.

- Khải bẩm điện hạ, vừa rồi đột nhiên bên ngoài xuất hiện một người mặc hắc bào, tự xưng là nê bồ tát. Để thần đem thiệp này giao cho ngày, tiểu nhân cảm thấy người kia rất quỷ dị, liền lập tức đưa thiệp tới.

- Ồ.

Hàn tuyệt thái tử đừng thẳng người lên hỏi.

- Nê Bồ Tát? Người đâu?

- Đi rồi, sau khi đem thiệp cho thần, người đó đột nhiên biến mất.

- Cầm lại đây.

Quan viên vội vàng đưa thiệp cho thái tử.

Hàn Tuyệt thái tử nhìn tấm thiệp kia một lúc lâu, khẽ cau mày, trong mắt đầy vẻ kinh nghi bất định.

- Thái tử, có chuyện gì vậy?

Tả tiên sinh đứng bên cạnh lập tức lên tiếng.

Hàn Tuyệt thái tử đưa cho Tả tiên sinh, chỉ thấy trên tấm thiệp viết.

Trong phong thủy đại trận phong ấn thiên vũ chí hung thiên địa, phong ấn vạn năm, toàn bộ Phong Linh Thành là phong thủy diệt trận. Bốn tháng sau, bát cực thiên vĩ thoát ra, sinh linh đồ thán, trong bốn tháng, để tất cả mọi người ra khỏi thành, có thể tích được một phen công đức. Cảnh báo đến đây, làm hay không đều ở tâm ngươi.

Thần sắc hàn tuyệt thái tử bất định, mà Hữu tiên sinh cũng đi tới bên cạnh Tả tiên sinh, cẩn thận nhìn vào, cả hai người đều nhíu mày.

- Thái tử!

Hai vị tiên sinh thả tấm thiệp xuống nhìn về hướng Hàn Tuyệt thái tử.

- Hai vị tiên sinh thấy thế nào?

Hàn Tuyệt thái tử nhíu mày hỏi.

- Hẳn nên công bố, ai đi ai ở đều ở thiên ý.

Tả tiên sinh nói.

- Hẳn nên đợi đến mấy ngày sau cùng hẵng công bố. Hiện giờ công bố sẽ tạo nên hoảng loạn không cần thiết và tạo cơ hội cho một số kẻ có ý đồ xấu.

Hữu tiên sinh nói.

- Được, vậy đợi đến mấy ngày cuối cùng.

Hàn Tuyệt thái tử gật gật đầu.

- Vâng,

Hai người lập tức ứng thanh.

Một tháng sau trong một gian đại sảnh ơ sơn cốc Phong Linh Thành

Thiên U công chúa mặc một thân nam trang, quạt xếp phe phẩy trên tay, khẽ cười nói

- Tiên sinh, ngươi nói hôm nay Niệm Du Du có đến tìm ngươi nữa không?

Nghe được câu hỏi của Thiên U công chúa, Chung Sơn cười khổ, cách mấy ngày Niệm Du Du lại đến một lần. Tại sao Niệm Du Du đến, Chung Sơn cũng có thể đoán ra, Niệm Du Du muốn chứng minh mị lực của nàng, hoặc giả nói, bản thân ở trong mắt nàng chỉ là một công cụ có đạo tâm kiên định, có điều mị thuật của nàng gặp mình đều vô dụng, khiến Niệm Du Du bị đả kích.. Đối với một nữ tử tự tin tự cường như vậy, loại đả kích này chịu sao thấu, đây không chỉ là cảm giác thất bại, mà càng là hoài nghi với tín niệm dĩ vãng, nàng muốn mình trầm mê, để chứng minh đạo tâm của nàng mới là đúng.

Nhưng mà bản thân mình có được Hông loan thiên kinh, làm sao có thể bị trầm mê, cũng là chỗ mà Niệm Du Du nghĩ nát óc cũng chẳng ra.

- Công chúa, phong thủy ngư kia là chuyện gì?

Chung Sơn lập tức lảng sang chuyện khác, ở trước mặt một nữ nhân nhắc tới một nữ nhân khác vĩnh viễn là điều không sáng suốt.

Nhìn thấy Chung Sơn đánh trống lãng, Thiên U công chúa khẽ cười, song cũng không nói gì thm:

- Phong thủy ngư, kỳ thực là bộ phận của phong thủy đại trận, còn về vì sao lại rời khỏi Phong Linh Thành, vậy thuyết minh đại trận kia phát sinh biến hóa. Chẳng qua, không quản xảy ra biến hóa gì, phong thủy ngư đều đến từ phong thủy đại trận kia, bên trong có chứa ấn ký phong thủy đại trận, phong thủy đại trận thiên biến vạn hóa, có khi phong thủy ngư có tác dụng cực kỳ trọng yếu đối với giải khai phong thủy đại trận. Thậm chí khi gặp một số sát trận còn có thể dựa vào phong thủy ngư mà chuyển nguy thành an, hóa hung thành cát.

- Nói như vậy số lượng phong thủy ngư của chúng ta còn chưa đủ, phải tìm thêm nữa.

Chung Sơn nói.

- Nhưng mà Phong Linh Thành có mấy trăm vạn người, biết đi đâu mà tìm? Lần trước ta và A Đại nhờ vận khí mới cướp được một con, hiện giờ người có Phong Thủy Ngư còn không giữ khư khư nghiêm mật ư?

A Nhị đứng một bên lo lắng nói.

- Không, ta biết một người, hắn nhất định có cách.

Thiên U công chúa tự tin nói.

- Niệm Du Du?

A Nhị cổ quái hỏi, lẽ nào muốn cướp từ nàng?

- Không phải, là Tiêu Thu Thủy.

Thiên U công chúa nói.

- Tiêu Thu Thủy? A Nhị cổ quái nói.

- Không sai, ta lập tức sai người đi vẽ tranh của hắn. Ngươi tìm trong Phong Linh Thành, hẳn bắt được phong thủy ngư nhất định sẽ đến Phong Linh Thành, hiện tại nói không chừng đang chui vào trong ngóc ngách nào đó.

Thiên U công chúa tự tin nói.

- Vâng.

A Nhị lập tức ứng thanh.

- Tiên sinh, Niệm Du Du lại tới nữa.

A Đại bên ngoài đại sảnh chạy vào nói.

- Công chúa, ngươi miêu tả Tiêu Thu Thủy cho A Nhị, ta đi xem xem.

Chung Sơn nói.

- Ừ.

Thiên U công chúa gật gật đầu, nhưng lông mày lại nhướng lên, hiển nhiên nàng không được hữu hảo cho lắm với chuyện Niệm Du Du lại tìm đến.

Đi ra ngoài đại sảnh, nhìn thấy Niệm Du Du, Chung Sơn hơi ngẩn người, sao Niệm Du Du lại ăn mặc thế này.

Niệm Du Du mặt một thân nam trang giống hệt Thiên U công chúa, trong tay cũng cầm một cây quạt xếp, khe khẽ vỗ nhẹ, bộ dánh như công tử phong lưu tiêu sái.

Niệm Du Du khẽ cười với Chung Sơn, trong thần tinh lộ ra một phong thái tuấn dật tiêu sái không nói nên lời.

Niệm Du Du này học theo ai quả thật học không thiếu thứ gì, trong nháy mắt đã bắt chước y hệ vẻ anh tuấn mạnh mẽ lúc Thiên U công chúa mặc nam trang.

Nhìn thấy một màn này, Chung Sơn bất giác mỉm cười nói:

- Niệm Du Du, chúng ta muốn đi ra ngoài, ngươi có muốn đi cùng không?

Nghe thấy lời Chung Sơn, Niệm Du Du bất chợt nảy lòng hiếu kỳ, bởi vì mấy lần trước Chung Sơn không có thái độ này. Nhìn thấy mình muốn tránh còn không kịp, mà thái độ lần này lại hoàn toàn khác?

- Đương nhiên muốn đi.

Đôi mắt tròn to của Niệm Du Du nhấp nháy nói.

Đúng lúc này Thiên U công chúa dẫn theo A Nhị đi ra.

Nhìn thấy bộ dáng của Niệm Du Du, Thiên U công chúa hơi sửng sốt, tiếp đó khẽ múa quạt xếp cười nói:

- Làm sao, muốn học ta ư?

- Ai học ngươi? Ta chỉ muốn xem xem bộ dáng này đối với Chung Sơn có lực hấp dẫn bao nhiêu mà thôi.

Niệm Du Du khẽ múa quạt xếp trong tay, không chịu thua kém nói.

Nhìn hai nữ này, Chung Sơn khẽ cười, đối với Niệm Du Du, trong lòng Chung Sơn đã không còn bài xích như lúc đầu. Bởi vì sau mấy lần tiếp xúc, tuy con người Niệm Du Du cổ quái tinh linh, nhưng không loạn tâm tính ngoan độc, càng trọng yếu hơn chính là sai mấy lần liền hiểu được, Bi Thanh Ti có thể báo thù hay không còn cần Niệm Du Du chống đỡ. Nếu đã như thế, Chung Sơn còn có lý do gì để bài xích nàng đây? Nháo thì cứ nháo, dù sao mình cũng không mất gì.

Tiếp đó, a Nhị tiếp lệnh, tìm kiếm Tiêu Thu Thủy trong Phong Linh Thành, còn Chung Sơn mang hai nàng đi dạo quanh phố thương nghiệp. A Đại tất nhiên là theo sát sau lưng hắn.

Trên đường, hai người Thiên U công chúa và Niệm Du Du đấu khẩu luôn miệng. Trong ngữ khí tự nhiên là không thiếu được mùi đao thương, không mạt sát, không tục tĩu nhưng lại sắc bén dị thường. Hơn nữa còn muôn hình vạn trạng không chút trùng lặp.

A Đại đứng một bên nghe mà mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, sao từng câu từng chữ đều là từ ngữ bình thường, nhưng vào miệng hai nàng lại có lực sát thương lớn đến như vậy? Quá cường đại, quả nhiên hai nữ nhân cãi nhau là khủng bố nhất, đặc biệt là hai nữ tử thông minh, nhanh miệng đấu khẩu. Trên đường đi, A Đại cảm thụ điều này quá mức sâu sắc.

A Đại nghe mà chảy mồ hôi lạnh, song Chung Sơn nghe lại thấy rất vui tai. Từng câu chữ tinh diệu được hai nàng vận dụng thật sắc sảo, đúng là quá khuất tài, có tài ăn nói thế này, nếu dùng trên chiến trường không chừng có thể thắng cả vạn binh.

Chung Sơn đi đầu, hai nàng đi sau, đi luôn mồm đốp chát, nhưng ai cũng nở nụ cười nhìn đối phương, bộ dáng rất là hiền hòa. Một màn này đạp vào trong mắt người khác giống như bốn người này lấy Chung Sơn làm chủ, ai nữ tuyệt sắc mặc nam trang bên cạnh lại là thê thiếp của hắn vậy.

Trong một ngõ hẻm khu phố thương nghiệp.

Tà Diễm nhìn về nơi xa, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà dị. Hai ngày nay Tà Diễm biết, người đứng bên cạnh Niệm Du Du không ngờ chính là Thiên U công chúa Đại La thiên triều/

Một tên Kim Đan kỳ nho nhỏ như Chung Sơn không ngờ khiến cả công chúa thiên triều, chân nhân thánh địa lượn quanh như thế, tiểu tử này thật đùng là số đại vận.

Sau người Tà Diễm là hai nam tử, thứ nhất là Sơ Bát Ma La, kẻ còn lại là một nam tử.

- Nhìn thấy chưa, người bên phải, nữ nhân mặc nam trang.

Tà Diễm chỉ vào Niệm Du Du nơi xa nói.

- Yên tâm, lời ta nói tất nhiên sẽ thực hiện, một khi việc hoàn thành, ta sẽ cho ngươi một khối lệnh bài dẫn tiến vào U Minh Thiên.

Tà Diễm cười nói.

- Đa tạ ma quân, đa tạ ma quân chiếu cố.

Nam tử kia nói.

- Thứ kia đâu?

Tà Diễm hỏi.

- Đây là đặc sản Phong Linh Thành, cũng chỉ có trong thành mới sinh trưởng được thiên vĩ này, cũng là loại có phẩm chất tốt nhất trong cửa hàng chúng ta,

Nam tử kia lấy ra một thứ màu đen như đóa hoa.

Mặc ngọc thiên vĩ, có tám cánh hoa, hình dạng cánh hoa như đuôi cáo, mềm mại hướng thẳng lên. Đồng thời phát tán ra mùi thơm cực thanh nhã.

- Thiên vĩ? Đặc sản Phong Linh Thành, quả nhiên đặc biệt khác thường. Tương tuyền thời gian thiên vĩ này sống trên đời chỉ có một tháng a?

Tà Diễm nhìn mặc ngọc thiên vĩ kia hỏi.

- Vâng, Phong Linh Thành có các loại thiên vĩ, thiên vĩ có một loại dị hương kỳ đặc, có tác dụng đề thần tĩnh não, thậm chí có thể tư bổ thần thức, có điều khuyết điểm của nó là chỉ sống được trong một tháng.

- Tốt, mau mà màu đen, nhịu hoa cũng có một loại khí đen.

Tà Diễm cười nói.

Tiếp đó, trên đầu ngón tay Tà Diễm đột nhiên xuất hiện ma chủng của hắn, ma chủng chậm rãi biến hình, giống như tán thành một làn khói xanh, chầm chậm bám vào nhụy hoa mặc ngọc thiên vĩ.

- Ma quân, ngài đây là?

Nam tử kia nghi hoặc hỏi.

- Ngươi không cần lo nghĩ quá nhiều, bọn họ sẽ đi vào trong cửa hàng của ngươi, cứ đem mặc ngọc thiên vĩ này bán cho nàng là được rồi. Nhớ kỹ, đứng lộ vết tích đáng ngờ, đừng để bọn họ nhìn ra. Nếu không chẳng những không vào được U Minh Thiên, ta còn diệt toàn tộc ngươi.

Tà Diễm trợn trừng mắt nói.

- Vâng.

Nam tử kia lập tức trở về chuẩn bị, còn Tà Diễm và Sơ Bát Ma La lại khẽ cười lui ra khỏi tầm nhìn của mọi người.

Chỗ Chung Sơn đang đứng.

Trên đường Chung Sơn mỉm cười nghe hai nàng cãi cọ tuy môi thương lưỡi kiếm song lại vô cùng văn nhã, A Đại nghe mà rùng mình, nhưng đối với Chung Sơn lại là một loại hưởng thụ. Đã thật lâu không nghe được cuộc khẩu chiến nào ngoạn mục thế này. Ngẫu nhiên xen vào đôi ba câu, thật là sảng ngoái vô cùng (Dg: thật là biến thái vô cùng).

- Công chúa, nhìn quạt xếp làm bằng xương thanh long của ta nay, thật là anh anh tuấn vạn phần a.

Niệm Du Du bị Thiên U công chúa gật lấy cây quạt xếp, hơi không cam lòng nói.

- Ngươi điếc cũng nghe ra được, câu này của ngươi là thật tâm.

Thiên U công chúa lập tức trả lời.

- Thế này cũng bị ngươi nhìn thấu, ngươi đúng là con giun trong bụng ta.

Niệm Du Du đáp lại.

- Ngươi nói chuyền như thế này thật là thân thiết a!

Thiên U công chúa đáp lại.

Nếu bỏ qua ngữ khí chanh chua giữa hai nàng, khẳng định sẽ cho rằng quan hệ giữa hai người cực tốt, nhưng khi hai người ngươi một câu ta một câu còn không ngừng giật lấy đồ của đối phương vào tay mình, sau đó rất không cam tâm nhìn trên người mình mất đi thứ gì đó/

A Đại sỡ hãi, mà Chung Sơn lại cười nói:

- Phía trước là cửa hàng gì vậy?

Chung Sơn ngắt cuộc khẩu chiến giữa hai nàng, cùng nhìn về phía thương **** quái dị kia.

Thiên Vĩ Lâu.

- Tiên sinh, đây là thiên vĩ lâu, đặc sản Phong Linh Thành. Chỉ có nơi này mới có, ngửi hương thiên vĩ có thể khiến cho người đề thần tỉnh táo, thậm chí tư bổ thần thức, chỉ là sau khi thiên vĩ dài ra chỉ sống thêm được một tháng, cho nên không thể tiêu thụ ở bên ngoài.

A Đại lập tức giải thích nói.

- Hả? Có loại kỳ trân này? Đi, tới xem xem.

Chung Sơn cất bước đi vào,.

Hai nàng theo sát phía sau, A Đại tất nhiên cũng bám theo sát gót.

Vừa vào trong cửa hàng, Chung Sơn liền nhìn thấy rất nhiều hàng bày trên giá, đều là một loại hoa quái lại.

Cánh hoa như đuôi hồ ly, đủ các loại màu sắc, hồng, vàng, lam, lục đều có cả.

- Bốn vị là từ bên ngoài tới a, đây là đặc sản Phong Linh Thành, trong toàn khu thương nghiệp chỉ có cửa hàng chúng ta mới có, ngàn vạn lần đừng nên bỏ lỡ… Nam tử đã bị Tà Diễm mua chuộc kia lập tức đứng ra cười chào đón.

- Người bên ngoài? Sao ngươi biết chúng ta là người bên ngoài?

Chung Sơn kỳ quái nhìn lão bản chủ quán.

Chủ quán nhíu mày, song lập tứ ha ha cười nói:

- Bởi vì người bản địa sẽ không vào Thiên Vĩ lâu, trong nhà mỗi người có lẽ cũng đều có. Đây cũng là nguyên nhân cửa hàng bán Thiên Vĩ lau ở trong thành rất ít.

- À!

Chung Sơn khẽ cười nói.

- Nghe nói thiên vĩ nơi này có thể tư bổ thần thức.

Niệm Du Du hỏi.

- Đúng a, thiên vĩ ở chỗ ta là đầy đủ loại nhất trong Phong Linh Thành, cũng có chất lượng tốt nhất.

Lão chủ quán nói.

- Tốt nhất?

Niệm Du Du nghi hoặc hỏi.

- Đây là hàng tốt nhất trong quán, mặc ngọc thiên vĩ, cũng là mặc ngọc thiên vĩ duy nhất trong gần nửa năm qua, bốn vị tới thật đúng lúc, nếu đến chậm nửa tháng, cho dù ra giá trên trời cũng không có hàng mà bán.

Lão chủ quán nói, đồng thời trong tay lật ra đóa hoa đen nhánh đã bị Tà Diễm ngầm dấu ma chủng.

- Màu đen? Khó coi như vậy?

Trong mắt Niệm Du Du chớp qua một tia sáng.

Nghe thấy lời Niệm Du Du, lão chủ quán ha ha cười trừ, bộ dáng khá nô nống. Ma quân nói để mình bán cho nàng, nhưng sao nàng không muốn?

- Ngươi cảm thấy khó coi, nhưng ta thấy vừa mắt, chủ quán, bao nhiêu tiền?

Thiên U công chúa khẽ cười nói.

Nghe được lời Thiên U công chúa, lão chủ quán càng nóng ruột.

- Ta chỉ nói khó coi chứ có nói không muốn đâu, chủ quán, bao nhiêu tiền?

Niệm Du Du lập tức trả lời.

Nhìn thấy Niệm Du Du lại muốn, lão chủ quán vui mừng nói:

- Hai vạn viên thượng phẩm linh thạch.

- Ta mua, cho ngươi hai vạn viên thượng phẩm linh thạch.

Thiên U công chúa nói.

Lão chủ quán đâu đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Nhưng mà vị cô nương này….

- Đúng a! Là ta muốn trước.

Niệm Du Du lập tức mở miệng tranh giành.

- Trước ngươi chỉ nói ‘không nói không muốn’, tịnh không nói muốn a, là ta nói muốn trước.

Thiên U công chúa lập tức cười nói.

Lời Thiên U công chúa chẹn họng lão chủ quán. Nhìn hai nàng, hắn há hốc mồm buồn bực không thôi.

- Ngươi hỏi lão chủ quán xem, xem hắn có nguyện ý bán cho ngươi hay bán cho ta?

Lập tức Niệm Du Du cười nói.

Lão chủ quán đương nhiên nguyện ý bán cho Niệm Du Du, nhưng nếu nói ra sẽ quá rõ ràng, vạn nhất bị nhìn ra thì hỏng.

- Cái này…

Lão chủ quán nhìn nhìn hai nàng, mặt lộ ra vẻ chần chừ.

- Chủ quán, ta muốn trước, buôn bán có quy củ của buôn bán, tới trước mua trước, ngươi để cho ta.

Thiên U công chúa nói.

Hai nàng đều không có vẻ gì muốn tăng gia, cũng không chọn sử dụng mị thuật. Bởi vì đối với Niệm Du Du mà nói, muốn mình sử dụng mị thuật, lão chủa quán này còn chưa đủ tư cách, mà tăng giá lại càng là hành vi ngu xuẩn. Hai nàng tranh giành thế này cũng không phải một lần hai lần, đang chuẩn bị dùng miện lưỡi đem mặc ngọc thiên vĩ kia thu vào tay mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK