Một người cũng thuộc Khai Dương tông ở bên cạnh cất tiếng hỏi.
- Các ngươi đuổi theo đi, ta cùng với Vân Thiên sẽ theo sau.
Thiên Sát cất tiếng nói.
- Dạ.
Mọi người lập tức đáp lời.
Sau đó, những người trong Khai Dương tông liền đạp phi kiếm bay lên quả núi cao, hướng về phía sau núi mà đuổi tới. Mà những người ở trông môn khác thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo.
- Chung Sơn, chúng ta mau đi, ngươi thấy sao?
Triệu Sở Hướng lập tức nói.
- Ta không đi, sau này chúng ta sẽ gặp lại.
Chung Sơn lập tức nói.
- Sau này sẽ gặp lại.
Triệu Sở Hướng liền gật gật đầu, sau đó quay mình hướng về phía sau núi bay đi.
Ở trong sơn cốc, một đám người bị thương ở trên mặt đất cũng đã đứng dậy rời khỏi đây. Lúc này chỉ còn có Thiên Linh Nhi, Chung Sơn, Thiên Sát và một người được gọi là Vân Thiên, cùng với thi thể của lão giả.
Vân Thiên tiến tới cầm lấy cây phất trần của lão giả, thậm chí còn lấy cả chiếc vòng tay trên cổ tay lão nữa.
Chung Sơn thì lại nhìn về phía sơm cốc, ở trên mặt đất có một số lượng lớn đá vụn văng tung tóe, một rãnh dài do Thiên Sát tạo ra khiến cho Chung Sơn cảm thấy rét lạnh ở trong lòng. Thực lực chiến đấu quá mạnh mẽ, cường đại đến mức Chung Sơn và Thiên Linh Nhi cũng không thể xen vào trong được.
Cường giả Kim Đan kỳ đối chiến, chắc chắn là cường giả Kim Đan kỳ đối chiến.
- Linh nhi, sao muội lại ở chỗ này?
Đại sư huynh quay đầu nhìn về phía Thiên Linh Nhi kỳ quái hỏi.
Thiên Linh Nhi thấy đại sư huynh mình mở miệng thì liền cảm thấy hưng phấn, dù sao nàng cũng đã sùng bái đại sư huynh từ nhỏ, tuy nhiên đại sư huynh vẫn một mực coi mình là một tiểu hài tử, mà không thấy rằng bây giờ mình đã lớn lên.
- Muội cùng với Chung Sơn đi lịch lãm, khi qua nơi này thấy có đại chiến nên đến đây.
Thiên Linh Nhi vội vàng nói với đại sư huynh.
- Ừ.
Thiên Sát gật gật đầu.
- Đại sư hynh, xong rồi.
Vân Thiên hướng về phía đại sư huynh của mình nói.
Quả nhiên, vừa rồi chính là vơ vét chiến lợi phẩm.
- Ừ.
Thiên Sát gật gật đầu.
- Đại sư huynh, muội đi cùng các người được không?
Thiên Linh Nhi nhìn Thiên Sát hỏi.
Vân Thiên ở bên cạnh nhìn Thiên Linh Nhi, khẽ cười cười nói:
Đại sư huynh, mang theo Linh nhi hẳn là cũng không gặp vấn đề gì đâu.
- Cám ơn Vân Thiên sư huynh.
Thiên Linh Nhi lập tức cười nói.
- Ha ha, bây giờ ta vẫn chưa phải là sư huynh, chờ sau khi muội tới Kim Đan kỳ rồi nói sau.
Nhìn Thiên Linh Nhi, lông mày Thiên Sát hơi nhíu lại, nhưng sau đó cũng gật đầu:
- Được.
- Vậy thì hay quá!
Thiên Linh Nhi kích động nói.
- Chung Sơn, ta cùng với bọn họ đi truy tìm Hạo Tam, sẽ không có vấn đề gì đâu, ngươi cứ yên tâm.
Thiên Linh Nhi quay đầu về phía sau nói với Chung Sơn, rồi chào hỏi hắn.
Nếu là người khác thì dĩ nhiên sẽ không phản đối, đi cùng với Vân Thiên và Thiên Sát sẽ cho là điều đương nhiên.
Chỉ là việc Thiên Linh Nhi chào hỏi cái tên đệ tử mới này khiến cho người khác cảm thấy đó là điều thừa thãi.
Chung Sơn nhìn xung quanh một chút, lại nhìn Thiên Sát cùng Vân Thiên rồi nhìn chằm chằm về phía Thiên Linh Nhi nói:
- Không cho phép đi.
Không cho phép đi!
Một câu không cho phép đi này của Chung Sơn tựa như là một gáo nước lạnh dội xuống tâm tình đang hưng phấn của Thiên Linh Nhi lúc này, không cho phép đi ư?
- Tại sao?
Thiên Linh Nhi vội vàng nhìn về phía Chung Sơn kêu lên.
Vân Thiên cùng với Thiên Sát cũng đưa đôi mắt kỳ quái nhìn về phía Chung Sơn, bọn họ không ngờ được rằng tên đệ tử mới tới Khai Dương tông không lâu này lại dám nói như vậy.
- Không cho phép đi chính là không cho phép đi.
Chung Sơn trầm giọng nói.
Chung Sơn lại lần nữa phản đối, Thiên Sát và Vân Thiên thấy vậy liền nhíu mày.
- Ngươi là đệ tử đời thứ ba sao? Ngươi quay về đi, một năm sau chúng ta sẽ đem Thiên Linh Nhi quay về Khai Dương tông an toàn.
Vân Thiên nhíu mày nói.
Bây giờ, Thiên Linh Nhi khó lắm mới có cơ hội ở cùng một chỗ với Thiên Sát, nàng làm sao có thể nguyện ý bỏ cuộc được? Trong lòng nàng vô cùng lo lắng, Chung Sơn trước kia vô cùng yêu mến nàng, tại sao bây giờ lại phản đối? Tại sao lúc này lại phản đối?
Thiên Linh Nhi cắn môi, vẻ mặt lo lắng nhìn đại sư huynh, trong lòng vô cùng muốn đi cùng y.
Chung Sơn cũng không thèm nhìn Vân Thiên, mặc dù hắn là đệ tử đời thứ hai nhưng Chung Sơn cũng không thèm để ý, hắn nhìn chằm chằm về phía Thiên Linh Nhi nói:
- Quá nguy hiểm, ta không cho phép đi.
- Sẽ không sao đâu, đại sư huynh sẽ không làm cho ta gặp nguy hiểm.
Thiên Linh Nhi cố gắng thuyết phục Chung Sơn.
- Được rồi, không cần phải nói với hắn, chúng ta đi thôi.
Thiên Linh Nhi bây giờ đang rất sốt ruột, nàng rất muốn đi, vô cùng muốn di nhưng mà… hiện giờ Chung Sơn không cho nàng đi. Trong khoảng thời gian tiếp xúc gần đây với Chung Sơn, nàng đã coi Chung Sơn là một bằng hữu rất tốt, không ngờ đến lúc này Chung Sơn lại không đồng ý, tuy nhiên, Thiên Linh Nhi cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, cho nên lúc này vẻ mặt của nàng tựa như muốn khóc, vô cùng đáng thương nhìn Chung Sơn.
Vân Thiên vừa nói xong, Thiên Linh Nhi liền hít một hơi thật sâu, tựa như muốn làm theo lời của Vân Thiên.
- Quế hoa cao.
Chung Sơn đột nhiên nói ra.
Quế hoa cao ư? Vân Thiên và Thiên Sát đều đồng thời cau mày, quế hoa cao là sao? Bọn họ không biết quế hoa cao trong lời nói của Chung Sơn có nghĩa gi, chẳng lẽ Chung Sơn dùng quế hoa cao dụ dỗ Thiên Linh Nhi?
Nghe thấy lời nói này của Chung Sơn, trên khuôn mặt của Thiên Linh Nhi liền hiện lên một vẻ đau khổ. Nàng nhắm mặt lại, tỏ ra một vẻ vô cùng sầu khổ.
- Được rồi, Linh nhi, chúng ta mau đi nhanh đi, đừng để ý tới hắn nữa.
Vân Thiên nhíu mày nhìn Thiên Linh Nhi nói.
Hiền nhiên, câu nói quế hoa cao vừa rồi của Chung Sơn đã có tầm ảnh hưởng lớn.
Nhưng mà, quế hoa cao là câu nói điên khùng gì chứ? Đó là lúc trước ở Khai Dương tông, Chung Sơn đã ước hiện ám hiệu cùng với Thiên Linh Nhi, chỉ cần Chung Sơn nói ra ám hiệu này, nhất định Thiên Linh Nhi phải làm theo lời nói của hắn. Lúc ấy, Thiên Linh Nhi cảm thấy rất buồn cười và thú vị, nhưng mà lúc này khi Chung Sơn hô lên ám hiệu đó, Thiên Linh Nhi mới phát hiện ra, ám hiệu này tuyệt đối không buồn cười, tuyệt đối không còn thú vị nữa, thậm chí là vô cùng thống khổ, phi thường thống khổ.
- Đại sư huynh, Vân Thiên sư huynh, thật xin lỗi, hai người đi đi, Thiên Linh Nhi không thể đi với các người..
Thiên Linh Nhi đột nhiên mở to hai mắt, hướng về phía hai người nói.
- Thật ư?
Vân Thiên không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Thiên Linh Nhi. Thiên Linh Nhi đối với đại sư huynh vô cùng ái mộ, cho dù người ngu cũng hận ra, cũng bởi vậy cho nên vừa rồi Vân Thiên mới khuyên đại sư huynh mang Thiên Linh Nhi cùng đi. Nhưng bây giờ tại sao lại có chuyện này? Tại sao chỉ vì một quế hoa cao mà đã bỏ cuộc?
- Ừ.
Thiên Sát gật gật đầu. Mà Vân Thiên lúc này cũng chỉ có thể ngạc nhiên như vậy mà thôi, y nghi hoặc nhìn Thiên Linh Nhi rồi lại nhìn Chung Sơn.
Khuôn mặt cương nghị của Thiên Sát cũng nhìn về phía Chung Sơn, hắn hơi nhíu mày một cái rồi thân hình liền vọt lên, dẫm lên một thanh phi kiếm rồi bay đi.
Thấy đại sư huynh rời đi, sự ủy khuất trong lòng Thiên Linh Nhi cũng đã đến cực điểm, nàng không kìm được nữa, hai hàng nước mắt bắt đầu lăn dài xuống má.
Nhìn hai người rời đi, Chung Sơn thở phào một hơi, Thiên Linh Nhi chưa đi là may mắn rồi, truy tung Hạo Tam thật là quá nguy hiểm. Vừa rồi cuộc chiến ở trong cốc, Thiên Linh Nhi không phải là đã xuất hiện, Thiên Sát có thể bảo vệ được nàng sao? Cho dù có thể, thì lần truy tung Hạo Tam lần này, cũng không chỉ có Khai Dương tông mà còn có các môn phái khác, Thiên Sát có thể bảo đảm rằng Thiên Linh Nhi sẽ hoàn hảo không có thương tổn gì sao?
Chung Sơn đã đáp ứng Thiên Tinh tử sẽ tận tâm tận lực vì sự an toàn của Thiên Linh Nhi. Mà cho dù không có hứa hẹn với Thiên Tinh tử, Chung Sơn cũng không hy vọng Thiên Linh Nhi gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Chung Sơn lại kiểm tra thi thể lão giả một lần nữa.
Vân Thiên thu thập chiến lợi phẩm rồi, nhưng Chung Sơn lại nhìn thấy có một chỗ rất đáng chú ý.
Quả nhiên, một hồi sau, Chung Sơn đã phát hiện ra một điều dị thường, lão giả này là một thái giám hàng thật giá đúng.
Tại sao lại như vậy? Tại sao lại là một thái giám?
Chung Sơn không thể tưởng tượng nổi nhìn cảnh tượng trước mắt, người này chính là một thái giám, vì nguyên nhân tu luyện hay là bị thương đây?
Hắn ngẫm đi ngẫm lại mà vẫn không rõ, cuối cùng đành ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thiên Linh Nhi. Lúc này hắn lại phát hiện ra, đôi mắt của Thiên Linh Nhi đã ửng đỏ, lệ ủy khuất cũng đã khô.
Thấy vẻ mặt của Thiên Linh Nhi, Chung Sơn khẽ thở dài nói:
- Linh nhi…
Không đợi Chung Sơn nói xong, Thiên Linh Nhi đã hướng về phía hắn hét to lên:
- Chung Sơn, ta hận ngươi chết đi được.
Sau đó, Thiên Linh Nhi quay đầu, chân giẫm hồng lăng rồi hướng về một phía xa xa bay đi.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Chung Sơn chỉ có thể cười khổ trong lòng, sau đó nhanh chóng vận công dưới chân rồi đuổi theo.
Chung Sơn bay nhanh về hướng của Thiên Linh Nhi mà không biết từ phía đó xa xa, ở trên đỉnh ngọn núi, có ba ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Đó chính là Chung Địa, Lưu Minh và Vương Quế.