Vốn nhiều thêm một Chuẩn Đề, cho dù không thể thắng Khổng Tử, cũng có thể đánh lui Khổng Tử, không nói Khổng Tuyên và Chuẩn Đề liên thủ mạnh bao nhiêu, chủ yếu là hai người nếu như phát điên lên, cho dù Thánh nhân cũng chắc chắn bị thương. Mà đại thế giới lại có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm Thánh vị của Khổng Tử, Khổng Tử cũng sẽ không mạo hiểm như vậy.
Nhưng bây giờ lại có thêm một Thánh nhân nữa, thế cục đột nhiên thay đổi.
Lúc này đã là tuyệt đối áp chế! Chuẩn Đề lại không có phần thắng.
- Chuẩn Đề, Di Thiên cung ta còn thiếu đồng tử giữ cửa, không biết ngươi có bằng lòng hay không? Hơi già một chút, nhưng mà nếu làm đồng tử Di Thiên cung ta, ta sẽ không ghét bỏ! Di Thiên Thánh nhân trào phúng cười nói.
Xa xa, Hạo Mỹ Lệ ngã vào trong lòng Chung Sơn. Nghe Di Thiên Thánh nhân nói vậy, bỗng nhiên phì phì cười.
Toàn trường đang nghiêm túc như thế, gần như thần kinh tất cả mọi người đều căng thẳng, hết sức chăm chú nhìn, nhưng tiếng cười của Hạo Mỹ Lệ lại khiến người xung quanh kinh ngạc.
- Không biết vị tiểu hữu này, vì sao lại cười? Như Lai nhìn Hạo Mỹ Lệ hỏi.
Lam cũng nhìn về phía Hạo Mỹ Lệ, bởi vì này toàn trường thật sự không có gì đáng cười a. Cho dù Chung Sơn cũng ngoài ý muốn nhìn về phía Hạo Mỹ Lệ.
- Cười cái gì? Chung Sơn nghi ngờ nói.
- Ta đang cười động phủ của Di Thiên Thánh nhân! Hạo Mỹ Lệ lại lần nữa nở nụ cười.
- Động phủ?
- Di Thiên cung?
Suy nghĩ một chút, sắc mặt rất nhiều người đều hơi hơi cổ quái. Dường như muốn cười, nhưng mà cười không được, chỉ có thể vô cùng cổ quái nhìn Hạo Mỹ Lệ.
Cũng có một số người cũng không hiểu được. Quay sang người chung quanh hỏi thăm.
- Di Thiên cung là chuyện gì vậy? Ngươi vẻ mặt này là sao? Di Thiên cung là chuyện gì vậy? Di Thiên cung, ách, ruộng lúa chung! Một người khác nói xong lập tức cả kinh kêu lên.
Như Lai niệm một tiếng phật hiệu, Lam cười ha ha một tiếng nói: - Kỳ thật ở trong ruộng lúa chung cũng cần phải có dũng khí lớn à.
Lam cao giọng cười lập tức khiến mọi người đang thần kinh căng thẳng lại buông lỏng, mà cũng có rất nhiều người cười theo.
Xa xa, không trung, Di Thiên đang chế nhạo Chuẩn Đề, chợt phát hiện đại điện phía xa, không thích hợp, không ngờ truyền đến tiếng cười. Tiếng cười?
Không chỉ Di Thiên Thánh nhân, Chuẩn Đề, Khổng Tuyên và Khổng Tử đều quay đầu lại vẻ mặt đầy tò mò. Bởi vì lúc này có chuyện gì mà khiến đám người này vui vẻ đến thế?
Vừa vặn quay đầu nghe được Lam cười to một tiếng nói: - Kỳ thật, ở trong ruộng lúa chung thì cũng cần có dũng khí rất lớn à.
Nghe được thanh âm này, tứ hùng tranh phong bỗng nhiên trầm mặc một trận.
Đúng là toàn bộ trầm mặc, bởi vì người trên quảng trường đàm luận rất không hợp với chuyện bọn họ đang tranh phong. Không hợp nhau đến mức khiến cho cả Thánh nhân cũng phát mộng!
Di Thiên cung, ruộng lúa chung?
Ánh mắt ba người Khổng Tuyên, Chuẩn Đề và Khổng Tử bất giác nhìn về phía Di Thiên Thánh nhân.
Không gian chung quanh Di Thiên Thánh nhân bỗng nhiên hơi dậy sóng lên, hiển nhiên nổi giận đến cực điểm.
- Muốn chết! Di Thiên Thánh nhân giọng điệu tràn ngập hàn ý quát.
Một cỗ sát ý bén nhọn bắn thẳng lên trời.
- Thình thịch! Đại điện trên trời lập tức xuất hiện không gian gợn sóng.
Chẳng biết lúc nào, Lam đã đứng ở trước mọi người.
Ngẩng đầu trợn mắt, chặn lại sát khí hữu hình của Di Thiên Thánh nhân.
Lam có thể trở thành khách quý nhất của Doanh, hơn nữa còn cùng vị trí đầu tiên cùng Chuẩn Đề, có thể thấy được mức độ cường thế của hắn, chỉ là Lam vẫn không lộ ra mà thôi. Giờ phút này, mặc dù không cùng Di Thiên Thánh nhân giao phong, nhưng lại lộ ra hết vẻ bá đạo.
Thánh nhân thì như thế nào, đối mặt với Thánh nhân, không phải Lam chọn lựa trốn tránh, mà lại nghênh kháng.
[CHARGE=3]- Làm sao? Di Thiên Thánh nhân dám xây Di Thiên cung, không dám để cho người ta nói sao? Lam lạnh lùng nói.
- Ngươi là ai? Di Thiên Thánh nhân trầm giọng nói.
- Ta là ai, ngươi tính chẳng phải sẽ biết? Nếu muốn tìm ta phiền toái, đến triều ta là được, ta xin đợi bất cứ lúc nào, về phần bây giờ, ngươi vẫn nên ứng phó chuyện trước mắt đi! Lam ngạo nghễ nói.
Lam nói xong, Di Thiên Thánh nhân lập tức suy tính ra xuất xứ của Lam, hơi hơi ngưng trọng, cũng hiểu ra Lam hắn đang nói cái gì?
- Nam mô A Di Đà Phật!
- Nam mô A Di Đà Phật!
- Nam mô A Di Đà Phật!
Trên vùng trời Hàm Dương thánh đô, bỗng nhiên vang lên từng trận phật âm. Xung quanh thiên địa dấy lên ánh sáng vàng vạn trượng, vô cùng vô tận, vô số phật tự từ bốn phía nổi lên.
Khí tức mênh mông bao phủ, lập tức khiến cho khí tức Thánh nhân cũng có chút suy yếu vậy.
Dân chúng Hàm Dương nghe được phật âm này, nội tâm không khỏi an tường, cảm giác bị đè nén lúc trước lập tức biến mất, từng người ngẩng đầu nhìn trời.
Trên bầu trời, Khổng Tử và Di Thiên hơi chậm lại.
Ở bên cạnh Chuẩn Đề, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh phát ra ánh sáng chói mắt, bên trong là một thiếu niên nam nhân mập mạp. Khuôn mặt nam nhân cực kỳ an tường, nhìn vào có một cảm giác vĩnh viễn không quên.
Khổng Tuyên cau mày nhìn, Chuẩn Đề cũng quay sang thiếu niên bên cạnh hơi hơi thi lễ nói: - Đạo huynh!
Béo thiếu niên quay sang Chuẩn Đề gật gật đầu nói: - Đạo huynh!
- Tiếp Dẫn!
Di Thiên Thánh nhân dường như cắn răng nói ra tên người đến.
- Di Thiên Thánh nhân, lại gặp mặt! Béo thiếu niên vẫn rất hiền hòa cười.
Nhìn nắm tay Di Thiên Thánh nhân hơi hơi nắm lại là biết, giờ phút này Di Thiên Thánh nhân căn bản không muốn gặp Tiếp Dẫn.
Lần đại thọ này của Doanh sao lại đến nhiều lão bất tử như vậy?
Xa xa, tân khách đầu tiên là hơi hơi kinh ngạc, tiếp đó lộ ra vẻ vui mừng.
Tiếp Dẫn? Lại một tiền Thánh nhân, lại một tiền Thánh nhân à? Chuyện hôm nay tuyệt đối là sự kiện 10 vạn năm khó gặp. Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề xuất hiện, hơn nữa tương truyền thời kì bọn họ còn là Thánh nhân vô cùng hảo hữu, chúng ta được cứu rồi! Gần như mọi người đều thầm thở phào một hơi.
Mà giờ khắc này, Chung Sơn cũng lộ ra vẻ mặt không tin, đây, đây là? Đây là Tiếp Dẫn? Hắn là Tiếp Dẫn? Không phải Tô A Phật sao?
Nhìn khuôn mặt giống Tô A Phật như đúc, thậm chí thân hình hơi mập kia, Chung Sơn một lần nữa trở nên trầm tư.
Xa xa, chiến cuộc lại đã xảy ra đại biến. Tình thế trở nên kỳ lạ.
Tiếp Dẫn, đây chính là tồn tại còn cường hãn hơn Chuẩn Đề, mặc dù không phải Thánh nhân, nhưng mà cũng vô hạn tiếp cận Thánh nhân à! Nghe đồn Trang Tử là người đến gần Thánh nhân nhất, nhưng tại trước mặt một ít Thánh nhân, Trang Tử vẫn chưa đủ nhìn.
Khổng Tử cũng không nghĩ tới cục diện lại thay đổi quỷ dị như vậy, chẳng những Chuẩn Đề sống lại xuất hiện, mà ngay cả Tiếp Dẫn cũng sống lại chạy đến đây.
Trong lòng Khổng Tử trào ra một cỗ không cam lòng, tiếp đó nhìn lại phía đại điện trên trời xa xa.
Lúc quay đầu lại, trong lòng Khổng Tử thắt lại, hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, dường như chưa từng dời đi vậy. Khiến trong lòng Khổng Tử chẳng biết tại sao lại máy động.
Hai đôi mắt, một là mục tiêu cuối cùng của lần này đến là Doanh, còn có tên thuộc kia của Doanh cho tới bây giờ vẫn chưa lộ ra khuôn mặt thật - Quỷ Cốc Tử. Bọn họ nhìn chằm chằm vào mình? Khổng Tử vừa phát hiện dị thường, lại lần nữa đưa mắt chuyển tới trên người Tiếp Dẫn.
- Nhị vị, mời trở về đi! Tiếp Dẫn thản nhiên nói.
Khổng Tử và Di Thiên nhìn lại một màn này, biết không chiếm được ưu đãi, toàn lực ra tay, hai người tin tưởng mới có thể giết chết toàn bộ Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề và Khổng Tuyên, nhưng nhất định mình phải trả cái giá thảm thống. Cộng thêm trên đại điện trên trời kia còn có một ít Tổ Tiên cường thế. Lúc này không thể mạo hiểm được.
Di Thiên Thánh nhân như có chút sợ Tiếp Dẫn vậy, cuối cùng lúc nhìn lại Tiếp Dẫn, thân hình thoắt một bay lên trời, biến mất ở trong Hàm Dương.
Khổng Tử một mình khó xử, chỉ có thể rút đi, cũng hóa thành một đạo bạch quang bay lên trời.
- Hoan hô!
Khổng Tử một mình khó xử, chỉ có thể rút đi, cũng hóa thành một đạo bạch quang bay lên trời.
- Hoan hô!
Dân chúng Hàm Dương thánh đô lập tức lớn tiếng hoan hô. Thánh nhân bị bức lui! Ở Hàm Dương bị bức lui! Còn là hai Thánh nhân?
Tân khách trên đại điện giờ phút này cũng dị thường kích động, không phải chết, không phải chết!
Đại điện cũng chìm trong vui mừng, Như Lai nở nụ cười, Lam cũng lại lần nữa lộ ra vẻ tươi cười.
Mà Tôn Thân lại cười kích động, sư tổ mình là Chuẩn Đề, vậy không phải mình là nước lên thì thuyền lên sao? Đồng thời, lòng dạ tăng lên một ít, ý tưởng vừa mới bị chôn sâu vào trong đáy lòng lại lần nữa dấy lên.
Vô cùng khiêu khích nhìn về phía Chung Sơn.
Chung Sơn ngươi là cáigif? Một tên Hoàng đế nhỏ nhoi mà thôi! Được Doanh thưởng thức thì thế nào? Sư tổ ta là Chuẩn Đề! Sẽ có lúc ta giết chết ngươi.
Trong lúc trong lòng Tôn Thân hiện lên vẻ thâm độc, xa xa, Khổng Tuyên, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn cũng bay tới.
Ba người rõ ràng là thực lực Tiếp Dẫn mạnh nhất. Lúc bay tới, mọi người tự nhiên cho đủ tôn trọng.
- Chung Sơn, ngươi quả nhiên ở đây! Tiếp Dẫn bỗng nhiên lộ ra vẻ vui sướng nói.
Vẻ trầm ổn lúc trước biến mất, dường như khôi phục tâm tính của thiếu niên vậy, hơn nữa nhìn về phía Chung Sơn, không ngờ lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Một màn này khiến mọi người kinh ngạc. Gần như mọi người đồng thời lại đoán thân phận Chung Sơn, Chung Sơn này quá khoa trương đi, Tiếp Dẫn đây là thái độ gì? Thái độ của lão bằng hữu sao?
Trong lòng Tôn Thân vừa mới nghĩ ra một ít kế hoạch ác độc nhằm vào Chung Sơn! Chợt nghe Tiếp Dẫn xưng hô với Chung Sơn như vậy, khuôn mặt Tôn Thân lại lần nữa cứng đờ. Trái tim có chút mất cảm giác.
Tôn Thân: - Ta XXX! Không thể nào!
Mặt của Tôn Thân gần như xụ xuống, Chung Sơn này cũn quá quỷ dị đi. Làm sao lại kết giao nhiều đại nhân vật như vậy?
- Ngươi là... Chung Sơn có chút không chắc nhìn Tiếp Dẫn.
- Là ta a! Tiếp Dẫn cười hì hì nói xong, ánh mắt nháy nháy cho một cái ám chỉ.
Đúng thật là Tô A Phật? Trong lòng Chung Sơn vô cùng kinh ngạc, đúng thật là Tô A Phật? Hắn sao lại biến thành Tiếp Dẫn? Quá khoa trương đi, tự nhiên lại biến đổi lớn như vậy!
- Ngươi, quả nhiên còn sống! Chung Sơn vô cùng cảm thán nói.
- Ta tự nhiên còn sống, ngươi không biết ta bây giờ..., ha ha, ngươi biết! Tô A Phật mang theo vẻ hưng phấn nói.
Nhìn thấy vẻ mặt Tô A Phật, Chung Sơn đã biết Tô A Phật muốn nói gì, Tô A Phật bình sinh có hai đại chí nguyện, chí nguyện thứ nhất, là một nam nhân phong cách, chí nguyện thứ hai, câu dẫn được Đạo tràng Thánh nữ.
Hiện tại thành Tiếp Dẫn, đây không phải là chí nguyện thứ nhất đã làm được sao? Chung Sơn hơi hơi toát mồ hôi, nghĩ đến Tiếp Dẫn lúc trước cùng ngồi chung với mình nói chuyện thông đồng với Thánh nữ Đạo Tràng, nhất thời có chút khó phản ứng.
- Ừ! Chung Sơn cổ quái gật gật đầu.
Tôn Thân nhìn thấy thái độ hai người, trong lòng không khỏi bi thương, thù này, giống như vĩnh viễn cũng không báo được!
Đúng lúc này!
- Grào!
Kim Long số mệnh Đại Tần rít gào một tiếng, long ngâm vừa ra chấn vang chín tầng trời.
Một tiếng này kéo tất cả mọi người từ trong vui sướng trở lại, cùng nhau nhìn về phía Doanh ngồi trên Cửu Long Thiên Ỷ.
Sắc mặt Doanh hơi hơi trắng bệch, giống như bị tiêu hao rất lớn vậy, Quỷ Cốc Tử cũng đạp bước đi ra, bay trên không trung lật tay đánh ra một chiêu, toàn bộ Hàm Dương thánh đô lập tức xuất hiện lưu quang 13 màu lóng lánh.
[CHARGE=3]Sau khi lưu quang lưu chuyển. Hóa thành một vật thể trong như gương hạ xuống tay Quỷ Cốc Tử.
Quỷ Cốc Tử cũng không khoa trương, tay áo vung lên thu lại chí bảo.
Doanh chậm rãi đứng dậy.
- Chuẩn Đề, Lam, Chung Sơn, Như Lai, Tiếp Dẫn, Khổng Tuyên, còn có Quỷ Cốc Tử, theo ta vào đại điện đi! Doanh thở phào một hơi nói.
Mọi người gật gật đầu.
Hiển nhiên đều biết Doanh có lời muốn nói với mọi người.
Những người khác, đã có đám người Lý Tư chiếu cố.
Trong đại điện trống không, mọi người theo Doanh bước vào đại điện. Doanh cũng không ngồi trên bảo tọa Long Ỷ, mà lại xoay người nhìn về phía mọi người.
- Ầm! Cửa đại điện ầm ầm đóng lại.
Tôn Thân, Hạo Mỹ Lệ và mọi người bên ngoài đều hiện lên vẻ tò mò.
- Lần này ta đa tạ chư vị xuất thủ! Doanh đầu tiên cảm tạ nói.
Bởi vì từ đầu đến cuối, Doanh đều không xuất thủ, chỉ có nhìn, bởi vậy phần cảm tạ này là thật.
- Ngươi ngồi nửa ngày, có thành quả rồi sao? Lam hỏi.
Hiển nhiên, Lam cũng không biết Doanh có mục đích gì. Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề giống như đoán được một ít. Mọi người cùng nhau nhìn về phía Doanh.
Doanh nhìn lại Quỷ Cốc Tử, Quỷ Cốc Tử cuối cùng gật gật đầu, cho Doanh một tư thái khẳng định.
Doanh khẽ mỉm cười nói: - Chư vị nhất định tò mò, lúc trước vì sao ta vẫn ngồi như vậy phải không?
Mọi người không nói gì, nghiêm túc nghe.
- Ngay lúc vừa rồi, phối hợp với thời không chí bảo bảo vệ Hàm Dương này, ta và Quỷ Cốc Tử tiên sinh luôn tìm sơ hở của Khổng Tử! Doanh trịnh trọng nói.
- Sơ hở của Khổng Tử? Như Lai nghiêm túc nói.
- Chư vị vì Hàm Dương ra sức ngăn địch, giờ phút này nếu Doanh che đậy, thì có vẻ Doanh giống như tiểu nhân, không sai, vừa rồi chính là tìm sơ hở của Khổng Tử, sơ hở của Thánh vừa rồi rốt cuộc ta cũng tìm được! Doanh trầm giọng nói.
Doanh nói cực kỳ ngạo khí! Một cổ tự tin cường đại thản nhiên ra.
Mọi người gật gật đầu, không tiếp tục hỏi tiếp, bởi vì lúc này mọi người đều biết Doanh muốn làm gì?
Chỉ là Chung Sơn giờ phút này, trong lòng lại nhấc lên cơn sóng gió động trời. Doanh muốn làm gì? Tìm sơ hở của Khổng Tử vì cái gì? Không khó đoán!
Vì muốn đồ Thánh!
Khí phách bực nào! Đại Tần không ngờ manh tới mức này rồi!
Đại Tần đây là mời bọn họ cùng đồ Thánh? Chung Sơn hiểu được cách mời người, từ Đại Tần, Chung Sơn thấy được Đại Tranh, Đại Tranh phải nhanh chóng phát triển mới được.
Đám Thánh sống lại, Đại Chu sống lại, còn có Thần Hoàng kia, hiện tại Doanh còn muốn đồ Thánh, thiên hạ này sẽ đại loạn!
Nhất định phải nhanh phát triển! Nếu không sẽ trở thành cát bụi lịch sử.
- Muốn chư vị cùng ta mưu đồ việc này! Doanh nhìn về phía mọi người nói.
Mọi người nhìn nhau một cái. Cảm thán là một chuyện, tham dự là một chuyện khác, ít nhất giờ phút này Chung Sơn cũng không nguyện tham dự! Tuy rằng nhìn qua rất khí phách, nhưng mà, nhân quả trong đó quá lớn.
Đồ Thánh không thành, Chung Sơn sẽ bị Khổng Tử đuổi giết, Đại Tranh ắt gặp tai ương ngập đầu.
Cho dù đồ Thánh thành công, Đại Tranh cũng bị tám Thánh Nhân dương gian khác nghi kỵ, dùng tình hình của Đại Tranh, tạm thời vẫn rất khó đối mặt.