Chung Sơn ngồi sau án thư, Bi Thanh Ti đứng ở bên cạnh, trước mặt là Thủy Kính, còn có một thiếu niên áo trắng, Huyền Vũ bộ tộc thiếu chủ, Quy Xà!
- Quy Xà? Chúng ta đã lần thứ hai gặp mặt sao?
Chung Sơn cười nói.
Chung Sơn không đứng dậy nhiệt tình chiêu đãi, Quy Xà cũng cho rằng đó là đương nhiên, nếu Chung Sơn quá nhiệt tình, Quy Xà cũng sẽ không tới đây, chỉ cần Chung Sơn tỏ thái độ đàng hoàng, ít nhất không phải giống như quan hệ chủ tớ với Trường Sinh Giới, Quy Xà đã cảm thấy vậy là đủ rồi, mà Chung Sơn lại hoàn toàn đúng mực.
- Lần trước, Huyền Vũ bộ tộc ta mới vừa ký kết khế ước với Âm Nguyệt Hoàng triều, ta vừa đến Âm Nguyệt Hoàng triều không bao lâu, đã bị Vương triều ngươi huỷ diệt. Ký ức vẫn còn mới mẻ, sao có thể quên được!
Quy Xà lộ ra nụ cười khổ nói.
- Âm Nguyệt không bị diệt, Đại Tranh không còn, nếu Âm Nguyệt Hoàng triều mà còn, thì ta ngươi sẽ không còn ngày gặp lại hôm nay.
Chung Sơn cười nói.
- Cũng đúng, dường như là số phận.
Quy Xà cũng cực kỳ thản nhiên nói.
- Hôm nay ngươi tới đây, ta nghĩ ngươi cũng đã hạ quyết tâm rồi?
Chung Sơn nhìn về phía Quy Xà, sắc mặt nghiêm túc nói.
- Ta muốn biết, ngươi có thể cho ta cái gì? Huyền Vũ bộ tộc sau này sẽ có địa vị gì? Thế nhân nói Chung Hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh, ta muốn nghe từ trong miệng ngươi.
Quy Xà một chút không nhường nói.
Nhìn Quy Xà, Chung Sơn và Thủy Kính lại nhìn nhau cười.
- Cũng tốt, hôm nay ta sẽ nói cho ngươi hiểu được!
Chung Sơn cười nói.
- Ừ!
- Đại Tranh quốc thú là lang, chỉ có thể là lang, Huyền Vũ bộ tộc gia nhập Đại Tranh, chỉ có thể ngồi ngang hàng với Phượng Hoàng bộ tộc, chỉ cần Huyền Vũ bộ tộc không có hai lòng, ta có thể hứa, chỉ cần Chung Sơn ta còn sống một ngày, Huyền Vũ bộ tộc sẽ vĩnh viễn hưng thịnh!
Chung Sơn thành khẩn trịnh trọng nói.
Quy Xà nhíu mày suy nghĩ một hồi.
- Ngươi dùng cái gì cam đoan?
Quy Xà ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Đây là hoàng hậu của ta, nói vậy ngươi đã rất rõ ràng rồi, vì nàng, ta có thể tiến vào bẫy rập của Trường Sinh Giới mà không chút do dự!
Chung Sơn nhìn về phía Bi Thanh Ti nói.
Bi Thanh Ti nghe Chung Sơn nói vậy, ánh mắt nhìn về phía Chung Sơn cũng vô cùng dịu dàng, tình cảm dịu dàng khó có thể che giấu.
- Ừ!
Quy Xà gật gật đầu.
- Nàng và Huyền Vũ tộc ký khế ước, còn chưa đủ sao?
Chung Sơn hỏi.
- Ừ, được, ta đáp ứng ngươi!
Quy Xà nhìn Bi Thanh Ti, cuối cùng gật gật đầu.
Thấy Quy Xà đồng ý, Chung Sơn tươi cười nói:
- Ngươi đã đồng ý gia nhập liên minh Đại Tranh, như vậy, ngươi còn có gì muốn nói với ta không?
- Ách? Ha ha, thế nhân nói Đại Tranh Hoàng đế tháo vát như yêu nghiệt! Quả nhiên! Kỳ thật, lần này đến là Chí Tôn bảo ta đế vờ chiêu (giả vờ chiêu hàng).
Quy Xà cười nói.
- Ngươi sai lầm rồi, các ngươi vờ chiêu, không phải ta nhìn ra, mà là vị bên cạnh này.
Chung Sơn chỉ chỉ Thủy Kính nói.
Ngoài ý muốn nhìn về phía Thủy Kính, Quy Xà khe khẽ thở dài nói:
- Thủy Kính tiên sinh đại tài! Ngẫm lại lúc trước nói chuyện với ngài, có lẽ tại hạ mới làm ra lựa chọn này, tất cả đều do Thủy Kính tiên sinh hướng dẫn.
- Là chính ngươi quyết định, không liên quan với ta! Quy Thọ như thế nào không trọng yếu, quan trọng là... Ngươi xác định gia nhập liên minh Đại Tranh như vậy là đủ rồi!
Thủy Kính phe phẩy quạt lông nói.
- Vậy kế tiếp làm thế nào?
Quy Xà nhìn về phía Chung Sơn.
- Huyền Vũ bộ tộc, có bao nhiêu người trung thành với ngươi?
Chung Sơn hỏi.
- Có một phần ba trung thành với ta, cũng không muốn liên quan tới Trường Sinh Giới, có một phần ba tận trung với Chí Tôn, còn có một phần ba ở trung lập.
Quy Xà ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Ừ, vậy kế tiếp cứ giao cho Thủy Kính đi thuyết phục đám Huyền Vũ trung lập kia đi, an bài người tận trung với ngươi vào vị trí quan trọng, tận lực rút nhỏ lại người bên cạnh Quy Thọ!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Ừ!
- Thủy Kính, các ngươi đi an bài đi, ác chiến sắp bắt đầu rồi!
- Vâng!
Thủy Kính gật gật đầu.
- Ác chiến sắp bắt đầu rồi!
Ngày thứ hai, trong thư phòng Dịch Diễn cũng nói với Chung Sơn lời này.
- Ác chiến? Tứ đại Đế triều vây công?
Chung Sơn cười nhạt nói.
- Đúng vậy, tứ đại Đế triều này đồng thời xuất binh trinh phạt Đại Tranh ta, tranh thiên hạ!
Dịch Diễn gật gật đầu nói.
- Mười năm trước, ta còn phải thận trọng đối đãi, hiện tại Đại Tranh cần sao?
Chung Sơn khinh thường nói.
- Nhưng mà phương diện này có bóng dáng Trường Sinh Giới, không, tứ đại Đế triều này rõ ràng cũng là con rối của Trường Sinh Giới!
Dịch Diễn nhíu mày nói.
- Trường Sinh Giới? Nội tình thật sâu! Tuy nhiên yên tâm đi, thời kỳ loạn thế này, chư cường đều phải lo sợ nhau, Trường Sinh Giới không làm gì được ta, ở Băng Phong Đế triều đã không lưu lại được ta, ở địa bàn Đại Tranh Đế triều ta còn muốn lưu lại ta? Ta có thể mượn thiên hạ đại thế Đại Tranh, thiên hạ có thể tổn thương được ta, còn chưa đếm ra một.
Chung Sơn vô cùng khẳng định nói.
- Ừ!
- Đối mặt với tứ đại Đế triều, ta đã an bài Thủy Kính đi làm, Kế hoạch đại thôn tính cần phải tiến hành nhanh hơn, đẩy nhanh tiến trình.
Chung Sơn nói.
- Vâng, Kế hoạch đại thôn tính bây giờ tất cả đều rất thuận lợi, không, phải nói vô cùng thuận lợi, gần nửa năm qua, những viên quan lớn kia đã không thoát thân ra được, mà dân chúng mỗi triều, lại mê muội bồi dưỡng cấp dưới. Quy định chín cấp ba bậc, thu nhập cao nhất là một Thừa tướng của Đế triều, bây giờ thu nhập một ngày đã đạt trăm vạn linh thạch thượng phẩm, cũng chính là một ức linh thạch hạ phẩm, một ức a, một ngày một ức, ai có thể bỏ được? Có nguyên tắc kiên định hơn nữa thì cũng bị thu nhập khủng bố một ngày này làm cho suy sụp!
Những linh thạch này đã vượt qua chấp nhất của đám quyền thần rồi. Kinh tế mỗi triều đã bắt đầu hỗn loạn, tuy rằng bên ngoài chưa thấy, nhưng lại rất điên cuồng. Không có người ngăn chặn, sức hủy hoại càng lúc càng lớn.
Dịch Diễn vô cùng cảm thán nói.
- Ừ, vậy đẩy tiến trình nhanh hơn, phải nhanh, ta vẫn có cảm giác, có người đã nhìn ra Kế hoạch đại thôn tính.
Chung Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Ồ? Ai? Không có khả năng nha!
Dịch Diễn nhíu mày nói.
- Phương bắc!
- Đại Tần Lữ Bất Vi?
Dịch Diễn nhíu mày đạo.
- Ừ!
- Bệ hạ yên tâm, thần sẽ đẩy tiến trình nhanh hơn!
Dịch Diễn gật gật đầu.
- Ừ, ngươi và Thủy Kính không cần lo cho Lăng Tiêu Thiên Đình, đi thao túng thiên hạ phương nam đi!
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Phía đông Đại Tranh, Đông Lâm Đế triều, trong triều đình.
- Khải tấu bệ hạ, Đại Tranh bây giờ thế lớn, triều ta không nên mạo hiểm, bây giờ xuất binh không thích hợp với triều ta, xuất binh không được lại bị Đế triều xung quanh dòm ngó, đến lúc đó, Đại Tranh không bình định được, triều ta sẽ nguy to.
Một đại thần lên tiếng nói.
- Có ai không đồng ý với Thừa tướng không?
Đông Lâm Đại đế lên tiếng.
- Bằng không, bệ hạ, Đại Tranh giáp triều ta, sớm muộn gì sẽ có một trận chiến tranh, Đại Tranh càng ngày càng cường thịnh, sau này càng khó đối phó, không bằng bây giờ tập hợp chúng Đế triều cùng nhau bình định.
Một nam nha ở một bên nói.
- Thái tử nói có lý, các khanh có ai có ý kiến không?
Đông Lâm Đại đế lại hỏi.
- Thần tán thành Thái tử, chiến!
- Thần tán thành Thừa tướng, không chiến!
- Thần tán thành Thừa tướng, không chiến!
- Không chiến!
- Không chiến!
...................
Triều đình trở nên cực kỳ quỷ dị, trừ số ít người ra, chúng thần không ngờ nghiêng về một bên không chiến? Đông Lâm Đại đế lộ ra vẻ nghi hoặc, đám thần tử của ta có chuyện gì vậy? Trước kia đều hiếu chiến, bây giờ sao lại trở nên nhát gan như vậy.
- Trẫm ý đã quyết, chiến!
Đông Lâm Đại đế lạnh lùng nói.
- Bệ hạ xin nghĩ lại!
Thừa tướng chắp tay nói.
- Bệ hạ xin hãy nghĩ lại!
Quần thần hô to.
Thần đối nghịch Vua? Đông Lâm Đại đế ánh mắt lạnh lùng, rốt cuộc làm vì mới khiến cho bọn họ muốn chiến với Đại Tranh?
- Hừ!
Đông Lâm Đại đế hừ lạnh một tiếng rời khỏi đại điện.
Triều hội không giải quyết được gì, mà tiếp theo, chúng thần liền chia thành từng tốp tiến vào phủ đệ từng người, trong phủ Thừa tướng, giờ phút này có bảy tám người tới.
- Thừa tướng, nếu không khuyên được bệ hạ, nếu chiến loạn đến, những cấp dưới kia nhất định sẽ bị lan đến, không thể gia tăng hội viên mới, sau này thu nhập của chúng ta thì sao? Còn có, vạn nhất chiến loạn khiến nguồn hàng Phong Cảnh Ngọc Bích bị cắt đứt, vậy không phải là cắt miếng ăn của chúng ta sao?
Một quan viên có chút lo lắng nói.
- Thừa tướng, nếu không chúng ta cũng chế tạo Phong Cảnh Ngọc Bích đi? Nó không khó!
- Không thể, hàng hóa không thể tạo giả, một khi chúng ta làm giả, thiên hạ này sẽ ùn ùn làm giả, bây giờ rất nhiều người đều muốn làm giả, ai dám làm đây? Làm ra liền cắt luôn tài lộ của chúng ta, tất cả hội viên cũng bị trừng phạt, hơn nữa, Phong Cảnh Ngọc Bích có một căn phòng kỳ lạ, một khi phát hiện là giả, như vậy lúc đó những cấp dưới của chúng ta sẽ không còn dưới sự quản lý của chúng ta, thu nhập cũng không thể tiếp tục lớn hơn.
Thừa tướng nói.
- Ừ, vậy việc cấp bách chính là để chiến triều ảnh hưởng thấp nhất, tốt nhất là không tạo thành chút hỗn loạn mới được.
- Ừ!
Như thế, một triều chiến đằng đằng sát khí đã biến thành một loại hy sinh lợi ích. Chiến tranh như vậy, còn gì đáng nói?
Đế triều ba mặt khắc của Đại Tranh cũng như vậy, triều thần nhao nhao phản đối triều chiến. Thần đối nghịch vu, triều thần càng ngày càng sa sút.
Tuy nhiên, dưới yêu cầu mãnh liệt của tứ Đại Đế, chiến tranh bắt đầu đúng hạn, triều chiến nổi lên, biên cảnh Đại Tranh Đế triều, giết chóc chính thức bắt đầu.
Chung Sơn giao việc Triều chiến này cho Thủy Kính phụ trách, bản thân an tọa ở Lăng Tiêu Thiên Đình. Bởi vì Chung Sơn phải đợi, chờ đợi Thần Nha Đạo Quân lộ diện.
Quả nhiên, hai tháng chiến tranh, tứ đại Đế triều không làm gì được, ngay cả một tòa thành trì của Đại Tranh, Thần Nha Đạo Quân rốt cục cũng ngồi không yên, mang theo 1 đám Thiên Cực Cảnh, tự mình bay về phía Lăng Tiêu Thiên Đình.
Một đoàn đi tới, thanh thế rất lớn, so với khi đối phó Niết Phàm Trần còn mạnh hơn nhiều.
Tổng cộng là bảy người, Thần Nha Đạo Quân, Nô Thanh Huệ, Quy Thọ, bốn gã trưởng lão Trường Sinh Giới.
- Giới chủ, không có Lục Tiên Kiếm, ta và ba người bày trận chỉ sợ...!
Một gã trưởng lão nhíu mày nói.
- Tru Lục Hãm Tuyệt, có Tru Tiên thì đã đủ bày trận rồi, đến lúc đó ta tự phụ trách phía nam, thay thế Lục Tiên Kiếm!
Thần Nha Đạo Quân trầm giọng nói.
- Vâng!
Trưởng lão kia nói.
Khi bảy tên cường giả tuyệt thế đến gần Lăng Tiêu Thiên Đình, Lăng Tiêu Thiên Đình, trong Trường Sinh Điện.
Chung Sơn ngồi trên long ỷ, nhắm mắt không nói, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên long ỷ, cả triều tất cả văn võ đều trầm mặc chờ, bỗng nhiên, trung tâm đại điện bóng trắng lóe lên một cái, Đế Huyền Sát đột nhiên đến.
- Đến rồi?
Chung Sơn hai mắt vừa mở hỏi.
- Đến rồi, bảy tên Thiên Cực Cảnh!
Đế Huyền Sát gật gật đầu.
- - - - - oOo- - - - -