Vậy điện thứ nhất bên phải là ai? Chung Sơn nghiêng đầu nhìn.
Điện thứ nhất bên phải cũng có một người bước ra, người chưa xuất hiện, một cỗ khí tức thoải mái trào ra, tựa như gió biển, hùng hậu rộng lớn.
Lại là một nam nhân, khoác Đế vương bào màu lam hoa lệ, mái tóc cũng màu lam, bay đằng sau. Ở phía sau hắn, bốn thuộc hạ chầm chậm bước ra, nhìn ra được vô cùng tôn kính với người dẫn đầu.
Đế vương khí!
Khí tức khác biệt với Bồ Đề lão tổ cùng Như Lai Phật Tổ, nam nhân tóc lam áo bào lam này cho người ta một loại ngạo khí đế vương!
Người áo bào lam đi ra, liền tò mò nhìn Chung Sơn, trong mắt lóe lên bất ngờ.
Dù sao, tu vi Chung Sơn quá chói mắt, dù trưởng thành nhanh, nhưng cuối cùng chỉ là Đại Tiên thất trọng thiên mà thôi. Tu vi như thế, bất kỳ Tổ Tiên nào cũng có thể liếc mắt nhìn ra được.
Nhưng chính vì tu vi Chung Sơn như thế, lại được xếp ngang hàng với ba người khác, trở thành khách nhân tôn quý nhất Đại Tần!
Đế Vương áo bào lam lộ ra vẻ ngạc nhiên.
- Lữ tướng vị này là?
Chung Sơn tò mò hỏi.
Không đợi Lữ Bất Vi nói, Đế Vương áo bào lam đối diện lên tiếng:
- Ngươi có thể gọi ta "Lam".
Lam Đế Vương, Lam?
Tạm thời Lam còn không rõ Chung Sơn là ai, nhưng mà có thể được Doanh thừa nhận, vậy tuyệt đối có tư cách được mình thừa nhận.
- Chung Sơn!
Chung Sơn gật đầu, báo ra tên mình.
Nghe được Chung Sơn báo tên, Lam biến sắc, bốn thuộc hạ đằng sau Lam cũng liếc nhìn nhau, trong mắt toát ra bất ngờ.
- Chung Sơn? Chính là Chung Sơn không lâu trước đại náo Địa phủ, đánh lui Tử Lộ?
Ánh mắt của Lam sáng lên nói.
Dù sao, nếu thật là Chung Sơn kia, vậy người trước mặt này thật là không đơn giản. Đánh lui Tử Lộ, Tử Lộ là Tổ Tiên, còn trước mắt Chung Sơn chỉ là cảnh giới Đại Tiên. Đại Tiên đánh bại Tổ Tiên, chiến tích này không nói xưa nay chưa có, nhưng tuyệt đối là vô cùng mạnh mẽ.
Đánh lui Tử Lộ?
Như Lai cùng Bồ Đề đều nhìn về phía Chung Sơn, rõ ràng hai người cũng chỉ vừa mới biết chuyện này, chẳng lẽ là thật?
Tôn Thân sau lưng Bồ Đề lại sắc mặt rối rắm, không thể nào?
- Nếu mấy tháng qua không có ai trùng tên trùng họ với Chung Sơn lại đánh bại Tử Lộ, vậy Chung Sơn mà các hạ nói chính là bản thân, không biết làm sao Lam biết được chuyện này?
Chung Sơn hiếu kỳ hỏi.
- Quả nhiên là ngươi, hơn một tháng trước, đi đường từ Âm phủ ngang qua Địa phủ, vừa vặn nghe được mọi người truyền tụng, nói Chung Sơn cao mười trượng, mắt như chuông đồng, chân mày dựng ngang, hung khí khiếp người, xem ra lời đồn cũng chỉ là lời đồn!
Lam cười nói.
Chung Sơn gật đầu, coi như hai người đã làm quen.
Tuy nhiên nghe giọng điệu của Lam, Chung Sơn nghe ra được vài điều. Hắn đến từ Âm phủ? Chính là chủ Thánh Đình ở Âm phủ?
- Chung Thánh Vương, chúng ta, chúng ta....
Bỗng nhiên Đông Hải Long thái tử nhăn nhó nói.
Lúc này Tứ Hải Long thái tử thật là cứng họng, bởi vì áp lực quá lớn. Như Lai Phật Tổ? Mấy tiền bối mạnh mẽ của nhà mình, đến Đại Lôi Âm Tự cũng chỉ có thể làm hộ pháp mà thôi. Bây giờ sống sờ sờ đứng trước mặt mình, làm cho Tứ Hải Long thái tử cực kỳ áp lực.
Còn có Bồ Đề lão tổ, đây cũng là tôn lão tổ hùng mạnh. Còn Lam kia không biết là người nào? Nhưng xem ra cũng rất lợi hại.
Các Long thái tử liền cảm thấy áp lực tăng gấp bội, cộng thêm tâm tình xấu hổ khi làm bạn với Chung Sơn lúc trước làm quái, bây giờ vô cùng hổ thẹn, chỉ mong mau trốn đi.
- Đúng rồi, Lý Thừa tướng, các vị Long thái tử đến tìm Bắc Hải Long Vương Ngao Thuận, không biết hắn có đến chưa?
Chung Sơn nhìn sang Lý Tư.
- Ngao Thuận, hẳn là ở Quý Tân Viên, ta dẫn các người đi!
Lý Tư suy nghĩ rồi nói.
- Không cần, không cần, phái thị vệ dẫn chúng ta đi là được rồi!
Đông Hải Long thái tử nói.
- Cũng được!
Lý Tư gật đầu.
Vung tay gọi tới một thị vệ, dẫn theo Tứ Hải Long thái tử đi tìm Ngao Thuận.
Quý Tân Viên.
Ngao Thuận không ngừng nhấn mạnh:
- Bay qua vừa nãy quả thật là con ta mà!
Nhưng trong Quý Tân Viên, không một ai tin tưởng.
Quý Tân Viên, chỉ có người cầm Hồng thiếp mới có tư cách vào, ở trong mắt mọi người, Ngao Thuận chỉ là dính vinh dự Long tộc mới lấy được Hồng thiếp, đã coi như là đi cửa sau rồi.
Nhưng vừa nãy rõ ràng nhìn Lý Tư và Lữ Bất Vi cùng nghênh đón một nhóm người, không cần đoán cũng biết nhóm người kia là nhân vật khó lượng, bay thẳng vào Trùng Thiên Điện.
Đó là chỗ nào? Chỉ có khách nhân tôn quý nhất mớ được đón đến đó.
Theo bọn họ biết được, Như Lai Phật Tổ chính là một trong khách nhân tôn quý nhất.
Nhưng mà Như Lai Phật Tổ, cũng không được Lý Tư và Lữ Bất Vi cùng ra nghênh đón.
Ngao Thuận này thật là da mặt dày, mở miệng liền nói đó là con trai của ngươi? Ngươi là cái thứ gì? Con trai của ngươi có thể ngồi ngang với Như Lai Phật Tổ? Vậy ngươi đã không phải Bắc Hải Tiểu Long Vương rồi.
Một đám người khinh thường, Ngao Thuận ngày càng buồn bực.
- Nam Cực Tiên Ông, ngươi cùng ta tương giao nhiều năm, ta là hạng người nói ngoa hay sao? Ta có nói dối không? Ngươi chứng minh cho ta, đó quả thật là con ta mà!
Ngao Thuận nóng ruột nói với một người trong đó.
Bởi vì Ngao Thuận biết, nếu như không giải thích rõ, thanh danh của mình sẽ mất hết, người ở đây đều có thân phận, vốn mình không được chào đón, một khi bọn họ khinh miệt mình rõ ràng, vậy sau này mình không còn mặt mũi ra ngoài nữa.
Nam Cực Tiên Ông da mặt co rút, chứng minh? Ta lại không biết con của ngươi mà?
- Ngao huynh, ta xem hay là thôi đi! Có thể tới Quý Tân Viên đã không tệ rồi, làm gì phải mạo hiểm nữa chứ? Ngươi ở đây nói thế còn không sao, lỡ như truyền tới tai nhóm người kia, vậy thì không hay cho ngươi đâu!
Nam Cực Tiên Ông khuyên nhủ.
- Ngay cả ngươi cũng không tin ta?
Ngao Thuận sắp sụp đổ.
Nhìn xung quanh toàn là ánh mắt khinh bỉ, trời ạ, ai tới giúp ta giải thích đi!
- Cha, cha!
Xa xa bỗng truyền tới tiếng hô của Long thái tử.
Các khách quý nhìn lại, hả, chẳng phải đó là bốn người trong nhóm bay đi Trùng Thiên Điện hay sao?
- Con à, cuối cùng con đã tới rồi!
Ngao Thuận đã có chút không khống chế được cảm xúc.
Con à? Mọi người kinh ngạc nhìn Ngao Thuận.
- Cha, ngài làm sao vậy?
Bắc Hải Long thái tử tràn đầy khó hiểu.
- Thúc phụ!
Ba vị Long thái tử khác lập tức chào.
- Nói cho bọn họ biết, nói cho bọn họ biết các ngươi là gì của ta?
Ngao Thuận gào lên.
"......" Tứ Hải Long thái tử không khỏi mờ mịt.
.....................
Quảng trường Trùng Thiên Điện.
Chung Sơn làm quen với ba vị khách nhân tôn quý nhất khác, liền không nói nhiều nữa. Dù cho hiếu kỳ mấy cũn không quấy rầy niều, một mặt là không quen đối phương, mặt khác là không hề biết tính cách đối phương, trọng yếu nhất là địa chủ chỗ này vẫn là Doanh, mọi giao tiếp cứ để cho Doanh an bài là được.
Năm ngày, Chung Sơn cùng Lữ Bất Vi gặp một lần, thảo luận mấy thứ, nhưng không ai nói rõ ràng.
Ngày thứ năm, cũng là ngày đại thọ của Doanh, tất cả quan viên Đại Tần ăn mặc chỉnh tề.
Các đại thần như Lý Tư, Lữ Bất Vi, Bạch Khởi... đều đứng trước cửa Trùng Thiên Điện.
Các cung điện của Chung Sơn, Như Lai, Bồ Đề, Lam, cũng bị thu nhỏ lại.
Vô số khách quý được mời ở ngoài quảng trường Trùng Thiên Điện, tuy rằng đều là khách quý, nhưng không ai lớn tiếng nói chuyện, như đang chờ đợi tới thời điểm cuối cùng.
Doanh sắp xuất quan!
Xung quanh Trùng Thiên Điện tràn ngập khí tức màu đen, khí tức của hắc thủy. Biển mây số mệnh Đại Tần tuôn trào, vô số Kim Long số mệnh rít gào không ngừng xuyên qua tầng mây.
Thời gian từ từ trôi qua, bỗng nhiên.
Oong! Xung quanh đột nhiên vang lên tiếng thanh thúy.
Ầm ầm....
Bầu trời đột nhiên dầy đặc mây đen, rất nhiều mây đen tụ tập, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày, áp lực kinh khủng từ trên cao giáng xuống, trời đất trở nên ngột ngạt, tựa như bên dưới mây đen có một yêu nghiệt tuyệt thế, trời muốn thu lấy.
Áp lực mạnh mẽ, lập tức khiến rất nhiều vị khách không chịu nổi, ngồi xuống tại chỗ, chống đỡ áp lực từ bầu trời.
Chung Sơn ngẩng đầu nhìn lên, trong mây đen dường như có rất nhiêu bóng đen bay múa, nhìn lâu sẽ cảm thấy như có tiên nữ trần trụi đang bay.
Trong lòng Chung Sơn nghiêm nghị, lập tức thoát ra khỏi ảo cảnh đó.
- Thiên Ma?
Chung Sơn kinh ngạc nói.
Ầm!
Bên trong Trùng Thiên Điện đột nhiên có một cột thiên đạo màu đen xông lên trời. Trực tiếp xông vào trong mây đen, một tiếng nổ lớn, kéo theo uy lực hùng hồn xé rách tầng mây đen dày cộm.
Thiên đạo màu đen khổng lồ nối liền trời đất, sừng sững ở trung tâm Hàm Dương.
Ngao...
Tiếng rồng ngâm kinh khủng truyền ra, vang khắp thiên địa, vô cùng mạnh mẽ. Nhưng đó không phải tới từ Kim Long số mệnh, cũng không phải Chân Long như Ngao Thuận rống lên, mà đến từ thiên đạo màu đen kia.
Mọi người kinh hãi phát hiện, bên trong thiên đạo màu đen, dần dần hiện ra một con Hắc Long khổng lồ.
Lớn, quá lớn!
Ít nhất lớn trăm vạn dặm.
Hắc long trăm vạn dặm, khẽ động một cái, chậm rãi cuốn lấy trụ thiên đạo, giống như một cây cột có rồng quần quanh.
Nhưng hình thể Hắc long này như một phần của thiên đạo màu đen, như hai mà một.
Một cái thiên đạo quỷ dị! Một cái thiên đạo Hắc long trăm vạn dặm.
Ngao....
Hắc long lại gầm một tiếng, mây đen đè xuống lập tức tán loạn mất, cả thiên địa chỉ còn vang vọng tiếng gầm của Hắc long, hùng hồn to lớn.
Mọi người Đại Tần đều quỳ bái.
- Thánh Vương, tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất!
Về phần Bắc Hải Long Vương Ngao Thuận, lúc này ánh mắt tỏa sáng, có kích động, cũng có sùng bái, hắn như ý thức được điều gì, thiên đạo hình rồng?
Rầm....
Cánh cửa Trùng Thiên Điện mở ra, thiên đạo hình rồng cao tận trời ầm ầm co rút biến mất. Doanh, sắp đi ra.