- Thánh Vương, mấy ngày nay phương tây đều bình tĩnh, không có chuyện gì lớn xảy ra!
Thân Công Báo nói.
- Không, chuyện lớn sẽ lập tức xảy ra!
Chung Sơn đầy khẳng định nói.
- Hả?
Mọi người không rõ nhìn Chung Sơn.
- Trẫm cảm thấy, Nguyên Thủy đã đến gần đây!
Chung Sơn nói.
Cảm thấy? Chung Sơn tự nhiên là cảm nhận được Quỳ Nhi, nếu Nguyên Thủy Phiên mà Quỳ Nhi đang ở đến gần, Nguyên Thủy đương nhiên cũng ở gần đây. Chung Sơn không nói nguyên nhân, nhưng mọi người đều tin tưởng vô điều kiện.
- Nguyên Thủy đã đến? Nói vậy....
Ánh mắt Kim Bằng sáng lên.
- U Lam Đạo tràng, sắp rắc rối rồi!
Thân Công Báo gật đầu.
Chỗ đoàn người Chung Sơn chính là ở gần U Lam Đạo tràng, Nguyên Thủy Thiên Tôn đến đây, còn vì cái gì? Tự nhiên là vì Thánh vị ở Tổ Long Mật Cảnh.
Mà lúc này, U Lam Đạo tràng đang nghênh đón một vị khách không mời.
Trên quảng trường ngọn núi trung tâm U Lam Đạo tràng, lúc này rất nhiều đệ tử U Lam Đạo tràng đang lâm trận chờ đợi.
U Lam Thánh nhân vung tay, dẫn theo 12 đệ tử thân truyền bước ra, sắc mặt mỗi người âm trầm. U Lam Thánh nhân đã nghĩ tới ngày này, nhưng không ngờ lại nhanh như thế.
Mấy ngày nay, U Lam Thánh nhân cũng nghe được những kẻ yếu ở đại thế giới nói ra chỗ của bọn họ.
Đại thế giới? Đó là chỗ nào? Còn mạnh hơn thế giới của chúng ta?
Tổ Long Mật Cảnh? Không ngờ thế giới của mình chỉ là do các Thánh nhân đại thế giới làm ra? Không thể nào!
Thế giới mà mình tự hào, lại là do người đại thế giới làm ra? Mà bản thân hắn là Thánh nhân, chẳng lẽ chỉ là một con rối hay sao? Thiên địa há có thể bị tạo ra? Trong lòng U Lam Thánh nhân không ngừng bài xích khả năng này.
Bước ra, kéo theo cơn giận, U Lam Thánh nhân nhìn về phía nam nhân áo bào tro hoa lệ bay giữa không trung.
Mặt mũi nam nhân sạch sẽ, tóc dài bay sau lưng, sắc mặt lạnh nhạt không nhìn ra vui buồn.
- Ngươi là người phương nào?
U Tĩnh Tâm bên cạnh hét lớn.
- Tĩnh Tâm, im miệng!
U Lam Thánh nhân trầm giọng.
- Vâng!
U Tĩnh Tâm lập tức không nói nữa.
Cùng 11 đệ tử khác ở U Lam Đạo tràng đều đối địch nhìn đối phương.
- Ngươi là ai?
U Lam Thánh nhân trầm giọng hỏi.
Tuy rằng U Lam Thánh nhân cũng hỏi vấn đề như U Tĩnh Tâm quát, nhưng cùng câu hỏi do người khác nói ra tự nhiên đại biểu hàm nghĩa khác nhau. U Lam Thánh nhân chính miệng hỏi, đã cho đối phương tôn trọng đầy đủ.
- Bỉ nhân Mặc Địch!
Nam nhân áo bào trò nhàn nhạt nói.
- Thánh nhân đại thế giới, Mặc Tử?
Ánh mắt U Lam Thánh nhân co rút.
Không lâu trước bắt được kẻ yếu của đại thế giới tra hỏi, tự nhiên nhớ kỹ những cái tên này. Mặc Tử này, chính là một trong các Thánh nhân đại thế giới.
- Chính là bỉ nhân!
Mặc Tử nhàn nhạt nói.
Sắc mặt U Lam Thánh nhân trầm xuống.
- Không biết Mặc Tử đến U Lam Đạo tràng ta là vì chuyện gì!
U Lam Thánh nhân trịnh trọng hỏi.
- Có lẽ ngươi cũng biết, quần hùng đại thế giới hội tụ ở Tổ Long Mật Cảnh này!
Mặc Tử nhàn nhạt nói.
- Vậy thì sao?
U Lam Thánh nhân trầm giọng.
- Nghe nói ngươi là Tổ Tiên tầng 8, ở trong năm đại Thánh nhân Tổ Long Mật Cảnh, là người mạnh nhất.
Mặc Tử nhàn nhạt nói.
- Tổ Tiên tầng 8? Thật có lỗi, ta không rõ ngươi đang nói gì. Ở thế giới này, tu vi của ta đã đạt tới đại viên mãn!
U Lam Thánh nhân lắc đầu nói.
- Đại viên mãn? Ha ha, người đầu tiên vào đây là Thánh nhân Quỷ Cốc Tử, hắn nói cho Doanh, ngươi là Tổ Tiên tầng 8, vậy khẳng định là không sai. Ở đại thế giới, Tổ Tiên tầng 8 chỉ có thể tính là vừa vào Tổ Tiên bậc cao, còn cách Tổ Tiên đỉnh cấp cả mảng lớn. Càng về sau lại càng khó tu luyện, mà ở đại thế giới, cho đến giờ cũng chưa có tồn tại Tổ Tiên đại viên mãn!
Mặc Tử lắc đầu nói.
- Ngươi có ý gì?
U Lam Thánh nhân trầm giọng.
- Ở đại thế giới, cho dù Thánh vị đặt ở trước mắt ngươi, Tổ Tiên tầng 8 cũng không có tư cách hưởng. Bởi vì, Tổ Tiên phải đạt tới tầng 9 trở lên mới có tư cách hưởng được Thánh vị. Như vậy ngươi cũng đoán được Quỷ Cốc Tử đã là đối thủ so hai chiêu với ngươi, tu vi của hắn, cao hơn ngươi chứ?
Mặc Tử trầm giọng nói.
- Vậy thì sao? Ở thế giới này, ta mới là Thánh nhân!
Sắc mặt U Lam Thánh nhân không dễ coi.
- Ta muốn nói là, cường giả có tu vi tương đương Quỷ Cốc Tử, thậm chí mạnh hơn, đã vào đây rất nhiều!
Mặc Tử trầm giọng nói.
Mí mắt U Lam Thánh nhân nhảy dựng.
Quỷ Cốc Tử có thực lực gì, U Lam Thánh nhân biết rõ, lúc trước mình điều động lực đại thế thiên địa, dưới tình huống vô địch như thế mà cũng chỉ vẻn vẹn đánh lui Quỷ Cốc Tử, thậm chí Quỷ Cốc Tử căn bản không có bị thương.
Còn có nhiều hơn? Hơn nữa còn có người mạnh hơn Quỷ Cốc Tử?
Trong lòng U Lam Thánh nhân như bị tảng đá lớn đè lên.
- Sau khi vào Tổ Long Mật Cảnh, ngươi có biết nhóm người mạnh nhất mong muốn trước hết là gì?
Mặc Tử nhàn nhạt nói.
- Thánh vị của chúng ta?
U Lam Thánh nhân trầm giọng, nắm tay dần chặt lại.
- Không sai, ta muốn nói, với tu vi của ngươi, không giữ được Thánh vị, không bằng sớm từ bỏ! Cho những người chân chính cần nó như chúng ta!
Mặc Tử nói rất trực tiếp.
- Khốn kiếp!
U Tĩnh Tâm quát lớn,
Nhất thời, U Lam Thánh địa quần tình sôi trào, cướp đoạt Thánh vị, còn công khai trắng trợn, kiêu ngạo như thế, đúng là quá khốn kiếp.
U Lam Thánh nhân phất tay, ngăn cản các đệ tử nổi giận.
- Nếu ta không nhường ra thì sao?
U Lam Thánh nhân lạnh lùng nói.
- Con người của ta, không thích là địch với người khác, ta đang khuyên bảo tốt lành, kết thiện duyên với ngươi, những người khác sẽ không dễ nói chuyện như ta!
Mặc Tử lắc đầu nói.
- Hừ, muốn cướp Thánh vị của ta, vậy lấy bản lĩnh ra đây. Muốn ta chắp tay nhường ra Thánh vị, buồn cười!
U Lam Thánh nhân giận dữ quát.
- Nếu là thế, vậy ngươi xem thử người đại thế giới như ta có thủ đoạn gì, về phần lời ta nói là tốt là xấu! Chờ ngươi thấy xong hãy tự mình phán xét!
Mặc Tử nhàn nhạt nói.
- Được, ta muốn xem Thánh nhân đại thế giới như ngươi rốt cuộc có thủ đoạn gì!
U Lam Thánh nhân phất tay bay lên trời.
Mặc Tử cười nhạt, lật tay, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều sương mù màu đen, sương mù tụ tập vào tay Mặc Tử, hóa thành như giọt mực.
Mặc Tử ném giọt mực này xuống đất.
- Mặc Hải Vô Biên!
Bùm.....
Bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện một mảnh biển rộng, biển rộng màu đen, toàn bộ như là mực đen tạo thành, trùng trùng điệp điệp, vô biên vô hạn. Trong nháy mắt, che phủ toàn bộ U Lam Thánh địa, che phủ núi sông, che phủ thiên địa xung quanh.
Trong nháy mắt, Mặc Tử cùng U Lam Thánh nhân như bước vào trong biển đen vô tận, mùi mực nồng nặc trào ra tận trời.
Biển mực vẫn đang điên cuồng tăng lên, mặt biển không ngừng trào ra như muốn bao phủ thiên địa xung quanh.
Chiêu thức mạnh mẽ, vừa ra liền khiến U Lam Thánh nhân kinh hãi, giơ tay lên, hư không tối sầm, lực lượng khổng lồ đánh thẳng về phía Mặc Tử.
Ầm....
Hai đại cường giả tuyệt thế ầm ầm đấu.
Ở xa, bên cảnh biển mực.
Chung Sơn dẫn các thuộc hạ đứng ở một khe núi lẳng lặng xem, biển mực đằng xa không ngừng dâng lên, nhưng không tràn ra xung quanh, nhìn rất kỳ dị.
- Không ngờ tới, thực lực Mặc Tử mạnh như vậy!
Thân Công Báo trầm giọng.
- Mạnh cỡ nào?
Chung Sơn hỏi.
- Chiêu thức "sinh thế giới" này có chút giống một kiếm sinh Thế giới của Kiếm Ngạo, tuy nhiên hình như còn thiếu chút hỏa hầu. Kiếm Ngạo chuyên tu kiếm đạo đặc thù, mà lật tay hình thành một cái thế giới chiến trường to lớn như thế, chỉ có đạt đến Tổ Tiên tầng 10 mới làm được.
Thân Công Báo khẳng định.
- Cũng tức là hiện tại Mặc Tử ít nhất đã là Tổ Tiên tầng 10?
Chung Sơn trầm giọng hỏi.
- Phải!
Thân Công Báo gật đầu.
- Tu vi còn cao hơn U Lam Thánh nhân hai tầng, nhưng mà U Lam Thánh nhân có thể điều động lực đại thế thiên địa.
Chung Sơn cười nhạt, tràn ngập tò mò với trận chiến này.
Chung Sơn còn biết, ở trong chỗ tối, còn có một Nguyên Thủy Thiên Tôn đang chờ, không biết ngoài Nguyên Thủy Thiên Tôn ra, có còn người khác đang đợi hay không.
- Làm Thánh nhân ở trong này, quả thật là không hay ho!
Kim Bằng bên cạnh cười nói.
Hư không chấn động, biển đen rít gào, Mặc Tử không thể điều động lực đại thế thiên địa, nhưng mà lý giải thiên đạo khẳng định mạnh hơn U Lam Thánh nhân. Thậm chí trong trận chiến này, Mặc Tử điều động 15 đường lực lượng thiên đạo, chiến đấu nổ vang không ngừng.
Chiến đấu suốt ba ngày ba đêm.
Ầm....
Ba ngày sau, biển đen nổ tung, mực đen đầy trời biến mất.
Đằng xa không gian vỡ tan tành, nhưng nhanh chóng khôi phục.
Mặc Tử đứng trên không trung, góc áo vỡ tan, U Lam Thánh nhân đứng ở đối diện, góc áo cũng rách rất nhiều, trong mắt toát ra một cỗ hưng phấn, nhưng cũng có bất đắc dĩ. Hưng phấn cùng bất đắc dĩ cùng tồn tại trên mặt, cực kỳ khó coi.
U Lam Đạo tràng trải qua một trận biển mực tẩy rửa, một đám đệ tử U Lam Thánh nhân sắc mặt hoảng sợ nhìn Mặc Tử. Nhưng cũng hưng phấn, bởi vì sư tôn đã thắng.
Sao lại thế này? Rõ ràng không phải Thánh nhân, sao có được uy lực lớn như vậy?
Mặc Tử nhìn U Lam Thánh nhân nói:
- Không sai, ngươi có được lực đại thế thiên địa, là mạnh hơn ta. Nhưng mà, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần có hai người thực lực tương đương với ta, ngươi sẽ không thể thắng được!
Lắc đầu, U Lam Thánh nhân thành khẩn nói:
- Cảm tạ nhắc nhở, tuy nhiên, ta vẫn sẽ bảo hộ thứ thuộc về ta!
- Chỉ mong là vậy, ngươi tự giải quyết đi! Ta chỉ là một cái bắt đầu!
Mặc Tử gật đầu.
Mặc Tử cũng không dây dưa nữa, đạp bước đi về hướng khác.
Lúc này, U Lam Thánh nhân nhìn Mặc Tử rời đi, cũng thở phào một hơi, sau đó toát ra nụ cười cổ quái, không biết là tự giễu hay cười khổ.
- Sư tôn! Ngài thắng rồi!
U Tĩnh Tâm lập tức hô lên.
U Lam Thánh nhân lắc đầu nói:
- Đại thế giới? Ôi, không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu!
- Nếu không chống đỡ được lâu, vậy thì từ bỏ đi! Ta sẽ không cho ngươi lời khuyên như Mặc Địch, hoặc là từ bỏ Thánh vị, bằng không, chết!
Một tiếng nói truyền đến.
Tiếng nói còn bá đạo hơn cả Mặc Tử.
Mặc Tử không địch lại U Lam Thánh nhân, còn tiếng nói này lại rõ ràng nhấn mạnh không từ bỏ thì là chết.
Hắn nhìn qua chiến đấu vừa rồi, có nắm chắc đánh bại U Lam Thánh nhân ư?
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên.
Một nam nhân áo trắng đứng giữa trời, tay cầm chiếc quạt đen, ánh mắt lạnh băng, khí thế cao cao tại thượng đè xuống U Lam Thánh nhân.
- Ngươi là ai?
U Lam Thánh nhân lạnh lùng nói.
Ở núi rừng xa xa.
Chung Sơn nhìn thấy lại có một người xông ra, liền nói:
- Đi mời Kiếm Ngạo xuất quan, Nguyên Thủy đã không nhịn được.