Trước Triều Thiên Điện, cả đám người Trường Sinh Giới đều mặt đầy kinh hãi. Nhất mạch Thủy của Trường Sinh Giới tổng cộng có tám đại trưởng lão, cũng chính là tám Đế Cực Cảnh, nhưng tám đại cường giả này, không ngờ nhanh như vậy liền bị giết chết một người?
Kinh Tuyết Thần không tính mạnh nhất trong số tám đại trưởng lão của nhất mạch Thủy, cũng không tính yếu nhất, nhưng cũng không đến mức khoa trương như thế chứ! Chỉ hai đao? Vẻn vẹn chỉ hai đao?
Đế Cực Cảnh mạnh nhất của nhất mạch Thủy, cũng không đến mức hai đao có thể giết Kinh Tuyết Thần? Vậy mà Chung Sơn có thể làm được.
Đương nhiên, mọi người cũng biết chính vì Kinh Tuyết Thần khinh địch mà ra, nhưng phần cường thế của Chung Sơn kia cũng thật sự quá mức tưởng tượng.
Ở thời điểm Kinh Tuyết Thần bị đao đầu của Chung Sơn chém rơi xuống, một trưởng lão Trường Sinh Giới đã lặng yên rời Triều Thiên Điện! Bởi vì vị trưởng lão này dự cảm có điều gì đó không ổn, nên quyết đoán rời đi!
Vẻn vẹn chỉ trong chốc lát, vị trưởng lão Trường Sinh Giới kia liền xuất hiện ở Tàng Kiếm Điện trong hoàng cung, ngay lúc hắn vào trong đó, liền truyền tới tiếng nổ ầm từ đao thứ hai của Chung Sơn. Trưởng lão này dùng thần thức tra xét, trong mắt lập tức hiện đầy vẻ kinh sợ: Kinh Tuyết Thần đã chết?
Không dám chút lưỡng lự, cường giả kia rất nhanh đạp bước đi vào điện, cửa đại điện, có một số Hoàng Cực Cảnh của Trường Sinh Giới canh giữ.
- Ra mắt trưởng lão!
Mọi người cung kính chào.
Nhưng trưởng lão kia không hề lý tới, mà đi vội vào đại điện.
Nhìn thanh Tuyệt Tiên Kiếm hung ác dị thường kia, vị trưởng lão hít một hơi thật sâu. Vung tay đánh ra pháp quyết.
“Thình thịch...”
Màn sương màu trắng chung quanh Tuyệt Tiên Kiếm chậm rãi tiêu tán, cấm chế của nhất mạch Thủy Trường Sinh Giới chính thức cởi bỏ. Cùng một lúc với màn sương màu trắng biến mất, mù sương màu lam, màu đen cũng rung chuyển một trận.
Rung chuyển này lập tức dẫn tới hai cường giả thiết trí cấm chế kia đều có cảm ứng trong lòng.
Quy Thọ đang giằng co với thân ảnh áo bào đen, dùng ngón tay quay một vòng, lập tức cấm chế màu lam bên ngoài Tuyệt Tiên Kiếm cũng bị Quy Thọ hóa giải, sương mù lam tiêu tán, chỉ còn lại một đạo cấm chế màu đen cuối cùng.
Lúc này, Nô Thanh Huệ ở bên trong Triều Thiên Điện cũng rung tay đánh ra một cái pháp quyết quỷ dị.
“Phù...”
Màn sương màu đen cuối cùng cũng tiêu tán đi, ba tầng cấm chế của ba cường giả toàn bộ cởi bỏ.
Trưởng lão Trường Sinh Giới kia trên mặt lộ ra một tia cười lạnh: “Chung Sơn! Ngươi chết chắc rồi!” Trưởng lão vươn tay chụp vào Tuyệt Tiên Kiếm.
“Ầm...”
Tay của trưởng lão kia vừa đụng tới chuôi kiếm, trong nháy mắt lập tức bị chấn động văng ra. Trong tay toát ra một luồng hơi khói tối đen.
Trưởng lão vung tay làm tan đi sương mù trong tay, hai mắt trợn trừng:
- Sao lại thế này? Sao lại thế này?
Mà lúc này, ở bốn phía Tuyệt Tiên Kiếm lại lần nữa lơ lửng từng đợt từng đợt khói đen. Khói đen chậm rãi lay động tạo thành một cái đầu lâu khô khốc thật to dạng hình người, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
- Đây là?
Trưởng lão mặt đầy kinh dị kêu lên.
Cả đám Hoàng Cực Cảnh cũng lập tức chạy vào đại điện, cũng nhìn thấy vô số hơi mù u ám bên ngoài Tuyệt Tiên Kiếm.
- Cấm chế, lại là một cái cấm chế?
Một cường giả Hoàng Cực Cảnh cả kinh kêu lên, đây là chuyện gì xảy ra?
Mọi người Trường Sinh Giới đều vô cùng kinh ngạc, không thể tin: Sao lại thế này? Lại là một cái cấm chế, như thế nào có thể có thêm một cấm chế? Ai làm ra chuyện này?
- Đồng loạt ra tay, toàn lực phá vỡ cấm chế!
Trưởng lão trầm giọng nói.
- Dạ!
Mọi người ứng đáp.
Từng người lấy ra Pháp bảo, gần như cùng một lúc công kích vào cấm chế bên ngoài thanh Tuyệt Tiên Kiếm.
“Ầm...”
Công kích của đông đúc cường giả, lập tức ngay trong hoàng cung phát sinh một tiếng nổ lớn, Tàng Kiếm Điện ầm ầm sụp đổ, chỗ mặt đất có Tuyệt Tiên Kiếm cũng bị nổ tung. Chỉ còn lại có một thanh Tuyệt Tiên Kiếm, lơ lửng giữa không trung, bị vô số sương khói hình đầu lâu khô khốc bao phủ trong đó. Không! Phải nói là thanh Tuyệt Tiên Kiếm vốn cũng không hề nhích động mảy may nào.
Nhìn cấm chế dạng đầu lâu này, các cường giả tại đây đều há hốc miệng: “Đây, đây là thứ gì?”
Đây cũng là một cấm chế của Thiên Cực Cảnh! Chỉ có cấm chế của Thiên Cực Cảnh, mới có thể làm cho một đám đông cường giả đều phí công vô ích!
- Sao lại thế này? Trước giờ có ai tới đây?
Trưởng lão kia tức giận mặt đỏ bừng, quát to.
Tuyệt Tiên Kiếm, thần kiếm mạnh nhất của nhất mạch Thủy, không ngờ giờ phút này bị người cố định ở chỗ này, làm cho mình không nắm được vào tay. Chuyện này không phải rõ ràng là chính mình tự khóa một tay của mình sao? Tuyệt Tiên Kiếm, chỉ cần nắm trong tay mình, đó chính là thần kiếm cường đại tuyệt đối có thể khiêu chiến với đám người Nô Thanh Huệ:
- Sao lại thế này? Ai có thể nói cho ta biết?
- Khởi bẩm trưởng lão! Trong Tàng Kiếm Điện, hai tháng nay chỉ có Bi Thanh Ti đi vào một lần!
- Bi Thanh Ti? Là nàng? Nhất định là nàng! Đồ vô liêm sỉ! Lúc trước ai báo thù giết cha cho nàng? Đồ vô ơn, ăn cây táo, rào cây sung!
Trưởng lão đầy mặt phẫn nộ, quát to.
Nói Bi Thanh Ti ăn cây táo, rào cây sung? Lúc trước giúp Bi Thanh Ti, còn không phải có điều mưu đồ với huyết mạch kế thừa của Bi Thanh Ti sao? Hơn nữa, nếu không phải lần nữa bức bách Bi Thanh Ti, thậm chí cưỡng chế hy sinh Bi Thanh Ti, Bi Thanh Ti sẽ liên hợp với Chung Sơn sao? Sẽ nhằm vào Trường Sinh Giới sao?
- Trưởng lão!
Các cường giả Hoàng Cực Cảnh nhíu mày nhìn về phía trưởng lão, chờ đợi hắn truyền lệnh.
- Các ngươi canh giữ chỗ này, trông coi Tuyệt Tiên Kiếm! Ai cũng không cho tới gần, ta quay lại Triều Thiên Điện!
Trưởng lão trầm giọng nói.
- Dạ!
Các cao thủ Hoàng Cực Cảnh lập tức ứng đáp.
Thời điểm trưởng lão tới đây mang theo tin tưởng tràn đầy, đến lúc rời đi lại ngập đầy buồn bực. Chuyện này có cảm giác giống như nuốt phải con chuột chết, bảo kiếm của mình không ngờ bị địch nhân khóa lại, chuyện này là sao chứ?
Đương nhiên, trưởng lão cũng không ngốc, trước khi đi lại thông qua bí pháp thi triển cấm chế của nhất mạch Thủy lần nữa khóa lại. Ta không thể dùng cũng không thể cho người khác lấy đi.
Trên quảng trường Tế Thiên!
Mới đầu mọi người vô cùng rúng động dưới một đao của Chung Sơn kia, tiếp đó, theo ánh mắt của các cường giả Đế Cực Cảnh, gần như mọi người đều nhìn về phía hai người giằng co trên trời cao.
Một đen một trắng!
Lão già đầu bạc áo trắng, có lẽ người thường còn không có cơ hội biết lão, nhưng các Đế Cực Cảnh lại biết rõ hơn ai hết.
Là Huyền Vũ Chí Tôn, Quy Thọ!
Vừa rồi đi ra dường như định cứu Kinh Tuyết Thần, nhưng ngay khoảnh khắc hắn đi ra, lại bị thân ảnh áo bào đen chợt hiện ra ngăn cản.
“Hắn là ai vậy?”
Nên biết rằng, Quy Thọ chính là Thiên Cực Cảnh, không ngờ có người có thể ngăn được Quy Thọ? Như thế nào có thể? Nhưng sự thật ngay trước mắt, điều đó chỉ có một cách giải thích: thân ảnh áo bào đen này cũng là Thiên Cực Cảnh?
Gần như mọi người đều cả kinh hiểu ra. Thiên Cực Cảnh chính là người mạnh nhất trên đời này, Thiên Cực Cảnh trước mắt này là ai?
- Ngươi là ai?
Quy Thọ trầm giọng hỏi.
Bởi vì vừa rồi Quy Thọ tung ra một tia khí cơ dò xét, không ngờ không nhìn được nhân vật trước mắt là ai: “Hắn là ai vậy? Vì sao ta chưa từng có ấn tượng? Chung Sơn có thể tìm được Thiên Cực Cảnh nào hỗ trợ? Đế Huyền Sát? Không có khả năng, khẳng định hắn bị Thần Nha Đạo Quân quấn lấy. Niết Phàm Trần? Vũ Cửu Thiên? Cũng không có khả năng, người này rõ ràng không phải khí cơ của bọn hắn.” Bởi vì Quy Thọ cảm nhận được, trong cổ khí cơ của người này ẩn chứa một lực lượng cực kỳ âm u, cổ khí tức âm u này Quy Thọ chưa từng cảm thụ lần nào.
Từ khi nào Thần Châu lại toát ra cường giả này?
Thân ảnh áo bào đen này, chính là Vương Khô, Quân Vương Khô Lâu đi theo Chung Sơn tới đây!
- Không biết lễ phép! Trước khi hỏi tên đối phương, có phải trước cần báo tên của mình hay không?
Vương Khô trầm giọng nói.
Nghe Vương Khô nói, Quy Thọ có phần uất nghẹn, không biết lễ phép? Thiên hạ ai chẳng biết Quy Thọ hắn? Ít nhất người có chút tu vi, ai không nghe nói qua về hắn? Người áo bào đen trước mắt này cũng thật quỷ dị, không ngờ ở trước mặt mình còn bày ra chuyện lễ nghĩa.
- Chí Tôn Huyền Vũ, Quy Thọ, xin hỏi đạo hữu tên gì? Vì sao phải giẫm vào vũng nước đục này?
Quy Thọ trầm giọng nói.
Mọi người ở bốn phương nghe Quy Thọ nói đều kinh hãi: Là Chí Tôn Huyền Vũ? Thiên Cực Cảnh?
- Đạo hữu ư? Không dám nhận, ta tên Vương Khô! Về phần vì sao tới đây...
Vương Khô thản nhiên nói.
- Vương Khô!
Chung Sơn cao giọng gọi tên.
- Có thuộc hạ!
Vương Khô đáp lời.
Mọi người đều trợn tròn mắt, có thuộc hạ? Thân ảnh áo bào đen này có thể giằng co với Quy Thọ, rõ ràng cũng là Thiên Cực Cảnh, người có cảnh giới Thiên Cực Cảnh này không ngờ là thuộc hạ của Chung Sơn?
“Bốp... Bốp...”
Bên ngoài có mấy người tự tát vào mặt mình một cái.
- Đây không phải là mộng chứ? Đây là sự thật?
- Gặp quỷ mà! Thiên Cực Cảnh là thuộc hạ của Chung Sơn? Như thế nào có thể? Trước kia cho dù Chung Sơn oai hùng mấy, cũng không đến mức khoa trương như vậy chứ?
- Chuyện này nhất định là giả! Nhất định là lừa gạt!
- Giả cái rắm! Ngươi tìm một Thiên Cực Cảnh lừa gạt thử xem?
... Mọi người tranh nhau nói ầm ĩ, nói ra chuyện khó tin trước mắt.
- Trẫm hiện tại chính thức sắc phong Vương Khô ngươi, là quân đoàn trưởng thứ chín của Đại Tranh Hoàng triều!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
Chung Sơn này không phải đợi có được cao thủ liền bổ nhiệm, mà chủ yếu là Chung Sơn mưu đồ thật sự quá lớn, cũng không hạn chế hai tộc nhân hay quỷ. Chung Sơn lại suy xét đến Khô Lâu bộ tộc, về sau coi như Vương Khô Thống lĩnh Khô Lâu bộ tộc là lựa chọn tốt nhất.
- Thần tuân chỉ!
Vương Khô trịnh trọng gật gật đầu.
Như thế, không cần hỏi tiếp về lai lịch của Vương Khô, đã rất rõ ràng: Vương Khô trước mắt là quân đoàn trưởng của Đại Tranh Hoàng triều, nên muốn dùng lời nói, thế lực để bắt bẽ rõ ràng không thể thực hiện được.
Quân đoàn trưởng? Thiên Cực Cảnh? Gần như mọi người đều có cảm giác thật quỷ dị.
Đương kim thiên hạ, có vận triều nào khí phách như vậy? Dùng một cường giả Thiên Cực Cảnh làm tướng lãnh? Đại Tranh Hoàng triều, tuy rằng chỉ là một vận triều hạng ba, nhưng phần thực lực này đã đạt tới mức kinh người.
Mọi người dần dần chuyển dời ánh mắt từ Vương Khô, qua trên thân Chung Sơn, Hoàng chủ một thế hệ, chuyện ngày hôm nay, nhất định sẽ loan truyền khắp đất Thần Châu.
Quy Thọ mặt mày nhăn nhó, hiển nhiên trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ.
Đúng lúc này, trong Triều Thiên Điện chậm rãi đi ra tiếp một thân ảnh: một nữ nhân xinh đẹp thân mặc tơ lụa màu đen.
Nữ nhân này chỉ có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, nàng quá đẹp, mặc dù phủ tấm sa che mặt, cũng làm choáng váng vô số người bên ngoài. Thiên địa như thế nào có được thân thể hoàn mỹ như thế, thân thể này phi thường quái dị: theo lý thuyết, thường thường người bình thường nhìn thấy sự vật tốt đẹp nhất, nhiều lắm là hâm mộ kinh ngạc một trận. Nhưng, khi nhìn thấy nàng này, gần như trong lòng mọi người đều là xao động một trận, cổ họng khô khốc.
Hình như nàng này có mị hoặc trời sinh, nhất cử nhất động đều có thể gợi lên dục tình của mọi người. Sự mị hoặc này không chỉ nhằm vào nam nhân, mà dường như một số nữ tính nhìn thấy nàng đều là trái tim đập liên hồi.
Trừ hạng người tâm trí vô cùng cứng cỏi, những người khác đều lộ ra ánh mắt khát vọng.
Hồng nhan mầm tai hoạ cấp nghịch thiên! Nô Thanh Huệ!
- - - - - oOo- - - - -