- Chung Sơn, giúp ta báo thù, ta muốn giết Chú Yêu Sư, ta muốn phơi nắng hồn phách của hắn, ta muốn hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!
Hạo Mỹ Lệ lại lần nữa khôi phục vẻ điên cuồng cừu hận kia.
Chung Sơn trầm tư, nhẹ nhàng thong thả bước đi, hiển nhiên, Chung Sơn vẫn vô cùng bình tĩnh.
Nhìn thấy Chung Sơn cũng không giống kỳ vọng của mình một lời đáp ứng, sắc mặt Hạo Mỹ Lệ lại lần nữa biến thành không tốt.
- Ngươi không chịu giúp ta?
Hạo Mỹ Lệ trong mắt hiện lên một cỗ tuyệt vọng và phẫn nộ. Trong mắt chảy ra nước mắt quật cường.
- Không phải ta không chịu giúp ngươi, mà bây giờ mạo muội tiến tới cũng không thể làm được chút tác dụng gì, Bất Lão Giới là Thánh địa, nội tình của nó sâu bao nhiêu? Chúng ta phải...!
Chung Sơn nhíu mày giải thích nói.
- Ta mặc kệ, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có giúp ta hay không!
Hạo Mỹ Lệ nước mắt ngừng chảy, quật cường nhìn Chung Sơn.
Thật sâu nhìn Hạo Mỹ Lệ, Chung Sơn trầm giọng nói:
- Ngươi đây là hy vọng chúng ta nhất thời xúc động, giống như các ngươi lần trước hay sao. Phải chờ đợi thời cơ, một lần hành động huỷ diệt Bất Lão Giới, chém tận giết tuyệt?
- Ngươi...! Cái gì? Huỷ diệt Bất Lão Giới? Chém tận giết tuyệt?
Hạo Mỹ Lệ đầu tiên là tức giận, bỗng nhiên hiểu ra ý tứ của Chung Sơn mày nhướng lên.
Chung Sơn nhẹ nhàng gật gật đầu.
Thấy Chung Sơn khẳng định, Hạo Mỹ Lệ khuôn mặt mít ướt lập tức nín khóc mỉm cười, hít thật sâu ba hơi.
- Ta muốn huỷ diệt Bất Lão Giới, ta muốn chém tận giết tuyệt, ta muốn Chú Yêu Sư sống không bằng chết!
Hạo Mỹ Lệ lập tức nói.
- Vậy ngươi có nguyện ý tự tay giết Chú Yêu Sư hay không, bắt lấy hồn phách của hắn, khiến hắn muốn sống không được, chết không xong?
Chung Sơn hỏi.
- Ta muốn!
Trên mặt Hạo Mỹ Lệ lộ ra vẻ độc địa.
- Nhưng, ta không phải đối thủ của hắn!
Hạo Mỹ Lệ lộ ra vẻ chán nản.
- Đại Hồng Thiên triều, Hạo Thiên Thánh thượng, trong lúc tại vị, ai có thể tranh phong với hắn? 5 vạn năm trước, Ôn Tông tông chủ, được công nhận là Thần Châu thiên hạ đệ nhất nhân, bất kỳ người nào trong bọn họ, đều tuyệt đối không kém gì Chú Yêu Sư, ngươi vừa có kế thừa của Ôn Tông tông chủ, cũng có kế thừa huyết mạch của Hạo Thiên Thánh thượng, ngươi làm sao lại không phải đối thủ của hắn? Ngươi chỉ cần thời gian, hơn nữa không phải quá dài!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Nhưng, vậy phải đợi tới khi nào?
Hạo Mỹ Lệ lo lắng nói.
- Muốn báo thù, hay là muốn chịu chết, tự ngươi chọn đi!
Chung Sơn trầm giọng nói.
Hung hăng khụt khịt một cái, lấy tay quẹt mũi, Hạo Mỹ Lệ kiên định nói:
- Ta sẽ tu luyện thật tốt, ta nhất định phải báo thù cho sư tôn!
- Ngươi tạm thời ở lại Xương Kinh đi, đợi đến thời cơ thích hợp, ta sẽ gọi ngươi!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Chung Sơn, Hạo Mỹ Lệ cắn cắn môi nói:
- Chung Sơn, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi báo thù cho ta, ta sẽ đem bí mật 108 khối Bất Hủ Phong Bi nói cho ngươi, đồng thời đem những Bất Hủ Phong Bi ta có, toàn bộ cho ngươi!
- Bất Hủ Phong Bi? Không phải 72 khối sao?
Chung Sơn hơi hơi kinh ngạc.
- Còn có 36 khối, từ ngay từ đầu đã ở trong tay ta!
Hạo Mỹ Lệ ánh mắt hồng hồng nói.
- Không thể, Bất Hủ Phong Bi này là vật của Hạo gia ngươi...!
Chung Sơn lắc đầu.
- Hừ, Hạo gia? Hạo gia không có một ai tốt, mấy năm nay, ta bị khi dễ, người Hạo gia ở đâu? Ta không có nghĩa vụ giúp Hạo Thiên trông coi Bất Hủ Phong Bi, ta chỉ muốn vì sư tôn báo thù, những chuyện khác không liên quan.
Hạo Mỹ Lệ oán hận nói.
Đưa Hạo Mỹ Lệ đi, Chung Sơn trầm mặc một hồi lâu.
Bất Lão Giới? Chung Sơn đã sớm bắt đầu dự mưu, Thần Nha Đạo Quân dẫn dắt một đám Thiên Cực Cảnh vây công Lăng Tiêu Thiên Đình, Chung Sơn đã thề phải đáp lễ cho Thần Nha Đạo Quân, trước mắt âm phủ Bất Lão Giới chính là lễ vật tốt nhất.
Chỉ là không biết hư thật của Bất Lão Giới mà thôi.
Thái thượng trưởng lão, Chú Yêu Sư? Còn có một Đại ca có thể khiến Chú Yêu Sư nghe lời? Diệp Khuynh Thành? Các Thiên Cực Cảnh? Vô tận công đức thủ hộ?
Bất Lão Giới, cũng không phải tầm thường a!
Cứ như vậy, năm tháng sau. Chung Sơn ở Xương Kinh tiếp tục xử lý chính vụ. Trong thư phòng Chung Sơn.
- Ân công, Kiếm Hồng nhiều lần nghe nói, Tiêu Vong là địch với ân công, Kiếm Hồng rất xin lỗi ân công, nguyện thay ân công làm thuyết khách, chiêu hàng Tiêu Vong!
Kiếm Hồng cắn môi nói.
- Ngươi nghĩ thông suốt?
Chung Sơn hỏi.
Kiếm Hồng cắn cắn môi ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Kiếm Hồng không thể tiếp tục có lỗi với ân công!
Nhìn lại Kiếm Hồng, Chung Sơn biết Kiếm Hồng còn chưa nghĩ thông suốt, Ngụy Thái Trung bảo Kiếm Hồng tới đây, chính là hy vọng Chung Sơn thông qua Kiếm Hồng thu phục Tiêu Vong, cũng giống như hiện tại, để Kiếm Hồng đi chiêu hàng Tiêu Vong.
Nhưng Chung Sơn cũng không chấp nhận, thời điểm này, thời cơ còn chưa chín mùi, một khi Kiếm Hồng đi khuyên Tiêu Vong, không phải có thể chiêu hàng được Tiêu Vong, mà xác suất lớn hơn còn bị Tiêu Vong khuyên phục. Cho nên Chung Sơn tuyệt đối không để nàng đi lúc này.
- Không cần, Tiêu Vong cũng là thân bất do kỷ!
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Hắn có cái gì mà thân bất do kỷ?
Kiếm Hồng không tin nói.
- Như Yên, Tiêu Vong còn một vướng bận khác, Như Yên còn ở trong tay Thiên gia âm phủ!
Chung Sơn nói.
Nghe Chung Sơn nói vậy, Kiếm Hồng mày nhướng lên, hiển nhiên, quan hệ rắc rối phức tạp này, Kiếm Hồng cũng không làm theo.
- Ân công, này...!
- Ngươi cũng không cần như thế, tâm ý của ngươi ta lĩnh, trong chiến trường, không lâu sau sẽ phải nhờ ngươi hỗ trợ, đến lúc đó hy vọng ngươi không nên từ chối!
Chung Sơn nói.
- Sẽ không!
Kiếm Hồng vô cùng khẳng định nói.
Đưa Kiếm Hồng đi, Chung Sơn tiếp tục phê chuẩn tấu chương.
Không bao lâu, bên ngoài đại điện có một lão thái giám đi tới.
Lão thái giám nhìn lại ngoài cửa.
- Vô liêm sỉ, các ngươi đang làm gì? Trong lúc gác không ngờ dám ngủ?
Lão thái giám rít gào kêu lên.
Bị kêu, các thủ vệ giật mình tỉnh dậy.
- Công công, chúng ta, chúng ta......!
Các thủ vệ vô cùng kinh hoảng nói.
- Tự mình đến Lại bộ lĩnh phạt đi, hừ!
Lão thái giám quát lạnh nói.
- Phải, phải......!
Các thủ vệ lập tức rút đi, lại một đám thủ vệ lên gác.
Đi tới Lại bộ lĩnh phạt, một tên thủ vệ nhíu mày nói:
- Thống lĩnh, chúng ta sao lại đang ngủ?
- Đúng vậy, Thống lĩnh, ta còn nằm mơ, mơ chúng ta cùng đi dạo Thúy Vân Lâu, cô nương nơi đó, thật sự là Thủy linh!
- Ách, ta cũng nằm mơ như vậy!
- Ta cũng vậy!
..........................
Trong thư phòng Chung Sơn, lão thái giám mới vừa đi vào, liền lui trở về.
- Công công, ngươi sao lại vậy?
Một tên thủ vệ hỏi.
- Bệ hạ lo lắng hết lòng, ngày ngày mệt nhọc, khó được một lần nghỉ ngơi, không ngờ xem tấu chương liền ngủ, mọi người đừng quấy nhiễu, để bệ hạ nghỉ ngơi cho tốt!
Lão thái giám nói.
- Vâng!
Các thủ vệ lập tức đáp.
- -
Bầu trời âm u, mưa như trút nước, đường ướt đẫm, người trốn mưa, nhao nhao chạy đi.
Chung Sơn ăn mặc như thư sinh, đứng thẳng trong mưa to mờ mịt, mưa ướt đẫm quần áo Chung Sơn, bùn đất dính sũng ống quần hắn.
Chung Sơn nhìn lên trời, đầu có chút trì độn, hình như quên cái gì, lại hình như cái gì cũng nghĩ không ra.
Cách chỗ Chung Sơn không xa, là một cái hồ lớn, bên trên có mưa bụi, vô cùng xinh đẹp, mà ở trước mặt Chung Sơn là một tòa tháp lớn.
Tháp có tổng cộng bảy tầng, hiên cao, xà nặng, cửa sổ thông suốt, vô cùng đồ sộ.
Chung Sơn đứng ở chỗ lưng tháp, cũng không nhìn thấy tên tháp.
Ngay lúc đầu Chung Sơn có chút trì độn, tháp trong bỗng nhiên truyền đến tiếng ca yếu ớt.
..........
Là ai nói bên tai ta, yêu ta vĩnh viễn không thay đổi!
Chỉ vì một câu này, a đoạn trường cũng không oán!
Mưa tan nát cõi lòng, gió mang theo lệ, mộng triền miên, tình xa xưa!
Nước tây hồ, lệ của ta!
Ta tình nguyện cùng ngươi hóa thành một ngọn lửa!
A a a ngàn năm mãi mong chờ..........
- - -
Chung Sơn nghe bài ca này, không khỏi mờ mịt, giống như đã từng quen biết, lại rất không chân thật, lúc này, Chung Sơn vẫn bị vây trong cảnh trí mơ hồ, hoặc là nói tiềm thức đang mâu thuẫn với môi trương.
Vòng quanh bảo tháp, Chung Sơn đi đến mặt chính của tháp. Nhìn bảng hiệu thật lớn kia, trên bảng hiệu có ba chữ.
- Lôi Phong Tháp!
Lôi Phong Tháp? Nơi này là Lôi Phong Tháp? Vậy ta là ai?
- Quan nhân, cứu ta...................!
Tiếng xưng hô vô cùng quen thuộc, lập tức đánh thẳng vào óc Chung Sơn. Trong Lôi Phong Tháp, nữ nhân ca hát kia đang ở cầu cứu? Kêu mình cứu nàng?
- Quan nhân, quan nhân..........!
Thanh âm vô cùng quen thuộc, không ngừng quanh quẩn trong óc Chung Sơn. Không tự giác, trong đầu Chung Sơn phác thảo ra bộ dạng nữ nhân bên trong, một thân áo trắng, xinh đẹp vô cùng. Đúng là bộ dáng Niệm Du Du, giờ phút này đang réo rắt thảm thiết.
- Nương tử?
Chung Sơn nhíu mày, tiềm thức tiếp tục chống cự lại.
Đúng lúc này, trên bầu trời hiện ra một đạo kim quang, một Đại hòa thượng, tay cầm thiền trượng và bình bát, bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, nếu như Chung Sơn thanh tỉnh, nhất định liếc mắt một cái là sẽ nhận ra, bộ dáng Đại hòa thượng này, đúng là Bất Lão Giới chủ Diệp Khuynh Thành.
Đại hòa thượng bỗng nhiên dừng ở cách Chung Sơn không xa, mưa không thể tiếp xúc với hắn, lầy lội tức lập tức bị Đại hòa thượng bức ngoài.
- Hứa Tiên, Nhân Yêu Thù Đồ, ngươi còn một mực khăng khăng?
Đại hòa thượng quát lên một tiếng.
Đại hòa thượng quát lên, chẳng những không khiến Chung Sơn tiếp tục hồ đồ, ngược lại hình như tiếng quát khiến Chung Sơn thức tỉnh vậy. Chung Sơn giật mình một cái, kinh ngạc nhìn về phía Đại hòa thượng trước mắt.
- Diệp Khuynh Thành?
Chung Sơn hai mắt híp lại nói.
- Hứa Tiên, chẳng lẽ ngươi ngay cả bần tăng là Pháp Hải cũng quên sao?
Đại hòa thượng lại lần nữa kêu lên.
Chung Sơn nhìn thẳng Diệp Khuynh Thành, trong mắt hiện ra vẻ cổ quái, Diệp Khuynh Thành cạo đầu trọc lóc?
Tiếp đó Chung Sơn ngẩng đầu nhìn trời, nhìn Tây hồ trước mắt, lại nhìn về phía Lôi Phong Tháp khổng lồ, khuôn mặt Chung Sơn lộ ra vẻ dở khóc dở cười.
- Quan nhân, Pháp Hải đến rồi, ngươi đi mau, đi mau..........!
Bên trong Bảo tháp truyền đến tiếng hoảng sợ của Niệm Du Du.
Chung Sơn cũng không cso biểu tình hay động tác giống như Pháp Hải và Bạch Tố Trinh tưởng tượng, mà lại cười khổ quẹt quẹt mũi, Chung Sơn biết sao lại thế này.
- - - - - oOo- - - - -