- Chung Sơn trở về!
Vô số người kinh hô lên. Chung Son, Chung Sơn như thiên thần, cưỡi trên một con Thất Thải Phượng Hoàng, lĩnh quân Vạn phượng hướng về quảng trường trung tâm bay tới.
Quy mô khổng lồ, to lớn vô cùng!
Phượng Hoàng, quốc thú của Đại Ly thiên triều, cũng chỉ có Phượng Hoàng mới có thể bay lượn không kiêng nể ai ở Ly Hỏa Thánh Đô, không bị Niết Phàm Trần truy cứu.
Vạn phượng tề minh, hà thụy vạn thiên. (Vạn chim phượng cùng hót. mây mang điềm lành bay đầy trỡi)
Có lẽ. Trước kia chỉ là một tin đồn, nhung bây giờ chân thật xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi ng ười, Vạn phượng tề minh, ở trên không bỗng nhiên xuất hiện vô số đám mây rực rỡ, báo điềm lành, vô cùng mộng ảo, vô cùng xinh đẹp! Làm nổi bật Vạn phượng, càng thêm như mộng như ảo!
- Ngâm
- Ngâm
- Ngâm
Vạn phượng ra sức kêu, hơn nữa dùng một loại thanh thế to lớn phụ trợ Chung Sơn.
Thất Thải Phượng Hoàng mà Chung Sơn cưỡi không phải là Vũ Cửu Thiên, dù vậy, cũng khó ngăn cản khí thế giống như thiên thần kia của Chung Sơn, mênh mông vô cùng, lấy thế, tạo thế.
Hàng tỉ ánh mắt của người vô cùng hâm mộ nhìn vào Chung Son, đồng thời trong lòng cũng rung động tột đỉnh rồi, đến cùng là Chung Sơn làm thế nào thu phục Vũ Cửu Thiên điều động nhiều Phượng Hoàng như vậy? Thậm chí Vũ Cửu Thiên cũng tình nguyện tự thương tổn nguyên khí xuất Phượng Ngâm Cửu Thiên!
Bất kể như thế nào, hôm nay nhất định là hình tượng của Chung Sơn lại lần nữa thăng hoa, danh hào Chung Sơn lại lần nữa trèo đến đỉnh phong; hàng tỉ người muốn quên Chung Sơn cũng khó!
Một màn hôm nay, nhất định lại lan truyền tứ phương đại địa Thần Châu. Làm cho Thần Châu lại lần nữa nhớ lại Chung Sơn này! Chung Sơn quay lại rồi!
Chung gia quân đều phi thường kích động, Tiêu Dao Hầu và Triệu Thiên Sát trên mặt đều là một mảnh đen kịt! Thiên Linh Nhi kích động xiết chặt nắm tay.
Vô số người vây quanh, nhao nhao bay ra. Mở ra một lối đi, để Chung Sơn bay tới!
Thanh thế Chung Sơn quá to lớn rồi! To lớn đến mức cho dù hàng tỉ người nhìn xem, đều bất giác cảm thấy trong lòng bị áp chế xuống.
Ly Hỏa Thánh điện.
Cửa đại điện đóng chặt, lão thái giám cường thế kia ở ngoài điện chờ đợi!
Trong đại điện chỉ có ba người, Niết Phàm Trần, Vũ Cửu Thiên và Huyền Nguyên!
Ba tồn tại đỉnh cấp ở Thần Châu đại địa, đều là cường giả Thiên Cực cảnh cách tiên nhân chỉ có một bước ngắn!
- Vạn phượng tề minh! Cửu Thiên, ngươi tùy ý Chung Sơn hồ đồ như thế? Niết Phàm Trần thản nhiên nói.
- Ta tự có đạo lý của ta, chỉ là Minh Nguyên Đan kia, ngươi cũng không nên suy nghĩ
- Từ lúc ngươi thi triển Phượng Ngâm Cửu Thiên, ta biết ngay rồi. Yên tâm đi. Minh Nguyên Đan ta đã không cần, hắn có đồ vật ta càng muốn hơn.
Niết Phàm Trần trầm giọng nói.
-Nga?
Vũ Cửu Thiên có chút nghi hoặc.
- Chung Sơn này không đon giản, nếu không phải có Cổ Thần Thông tồn tại, có lẽ không cần trăm ngàn năm, phía trên Thần Châu đại địa, lại có một thiên triều sinh ra rồi.
Niết Phàm Trần thản nhiên nói.
- Cổ Thần Thông? Hắn không phải sắp nghênh kháng Thiên Uy. thành tựu tiên mệnh, ly khai giới này sao?
Vũ Cửu Thiên cau mày nói.
- Đúng vậy, Cổ Thần Thông mạnh, muốn thành tiên mệnh, cùng không phải là không có khả năng, có lẽ tỷ lệ thành công so với ngươi còn lớn hơn!
Huyền Nguyên nhìn về phía Vũ Cửu Thiên nói ra.
Vũ Cửu Thiên nhăn mày, nhưng không phản bác! Hiển nhiên chấp nhận Cổ Thần Thông so với mình còn lợi hại hơn.
- Ha ha, các ngươi quá coi thường Cổ Thần Thông! Hắn há có thể chỉ để ý một Tiên mệnh? Dã tâm của hắn không chỉ chừng đó.
Niết Phàm Trần thở dài nói.
-Nga?
Hai người có chút kinh ngạc.
- Còn nhớ rò Đại Hồng thiên triều ngày xưa, Hạo Thiên thánh thượng không?
Niết Phàm Trần nói.
- Hạo Thiên? Đại Hồng thiên triều? Thiên triều mạnh nhất Thần châu đại địa kia sao? Vũ Cửu Thiên cau mày nói.
Bỗng nhiên, Vũ Cửu Thiên dường như nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nói:
- Ngươi nói là Cổ Thần Thông muốn...
Niết Phàm Trần gật gật đầu. Trong mắt tràn đầy vẻ ngưng trọng.
- Có thể Hạo Thiên thánh thượng cuối cùng vẫn không thành công như trước, Đại La Thiên triều so với Đại Hồng thiên triều ngày xưa sao?
Huyền Nguyên cau mày.
- Hạo Thiên cuối cùng đà phi thăng thành tiên roi, hắn không thể thành công, cũng là số trỡi đã định, nếu không phải lúc trước Chí Tôn Long tộc rất ngông cuồng. Bị Đế Huyền Sát bức thành tiên, đã đi khỏi giới này, Hạo Thiên cũng không phải là sẽ không thành công.
Niết Phàm Trần thở dài nói.
- Cổ Thần Thông muốn hoàn thành sự tình vẫn chưa xong kia? Vũ Cửu Thiên vẫn có chút cả kinh như trước nói.
- Ta đoán nhất định là vậy, ngươi không thấy Chí Tôn Hổ tộc, đã rất nhiều năm không lộ diện sao?
Niết Phàm Trần nói.
- Hắn đang tụ lực. Chờ đợi thời điểm cuối cùng, toàn lực trợ giúp Cổ Thần Thông? Vũ Cửu Thiên lập tức nghĩ tới.
- Đúng vậy, Đại La Thiên triều, chuẩn bị rất lâu rồi! Niết Phàm Trần nói ra.
- Hơn nữa, hiện tại thiên hạ này cũng càng ngày càng không tầm thường rồi. Niết Phàm Trần suy nghĩ một chút nói.
- Ngươi đang phiền nào Liệt Thiên thái tử kia? Vũ Cửu Thiên cười nói.
- Ngoại trừ Liệt Thiên, còn có Chung Sơn! Niết Phàm Trần nói.
- Chung Sơn? Hắn cũng là...? Vũ Cửu Thiên kinh ngạc nói.
- Không rõ ràng lắm, bất quá hắn có một gã cấp dưới rất kỳ quái, Thi tiên sinh kia, cũng là người ta muốn tìm, hắn có đồ ta cần, cũng không phải là thứ Thiên Địa tài bảo này.
Niết Phàm Trần nói ra.
- Thi tiên sinh?
Vũ Cửu Thiên càu mày.
Trong đại điện, bỗng nhiên yên ữinh lại. Ba người ai cùng không nói gì.
- Ta đi gặp Chung Sơn!
Huyền Nguyên gật gật đầu với hai người. Tiếp đó lập tức biến mất.
Hai người nhìn Huyền Nguyên biến mất. Không ngăn cản, hiên nhiên có chút chuyện tư mật cũng không muốn để cho Huyền Nguyên biết.
- Cửu Thiên, vốn không định nói với ngươi, nếu ngươi đã buông tha cho chuyện thời gian ngắn thành tiên, cũng nên nói cho ngươi biết rồi.
Niết Phàm Trần nói.
-Nga?
Vũ Cửu Thiên có chút ngoài ý muốn.
- Ngươi mau chóng triệu tập tất cả Phượng Hoàng ở Thần Châu đại địa đi! Niết Phàm Trần nói.
Vũ Cửu Thiên cau mày nhìn Niết Phàm Trần, không biết Niết Phàm Trần có ý tứ gì.
Chỉ thấy Niết Phàm Trần nhẹ nhàng khẽ đảo tay. trong tay lập tức có thêm một chiếc sáo trúc, sáo trúc có vẻ bình thường không có gì lạ.
Nhưng trong nháy mắt sáo trúc xuất hiện, trong mắt Vũ Cửu Thiên lập tức phát lạnh, một cỗ lệ khí phát ra, nhiệt độ trong đại điện giảm xuống rất mạnh. Một số bông tuyết nhẹ nhàng hiện ra.
Hít một hơi thật dài, Vũ Cửu Thiên mới đè xuống tức giận trong lòng, đồng thời bỗng nhiên cảm xúc trở nên vô cùng hồi ức, nước mắt nhàn nhạt chảy xuống. Nhẹ nhàng tiếp nhận sáo trúc trong tay Niết Phàm Trần.
- Đây là Cổ Thần Thông phái Chung Sơn đưa tới. Ngươi biết ý gì chứ? Niết Phàm Trần nhắm mắt lại nói.
- Ta đã biết, Phượng Hoàng trong thiên hạ, nhất định không thiếu một con, toàn bộ đưa tới!
Vũ Cửu Thiên trong mắt đầy hàn khí nói ra.
- Ân! Cứu Chu Tước xong, ngươi liền chuẩn bị đi, nhanh.
Niết Phàm Trần nói.
- Ân!
Bên ngoài quảng trường trung tâm.
Chung Sơn đứng trên một con Thất Thải Phượng Hoàng rất lớn. Đang trình diễn màn đón dâu thiên hạ đệ nhất lãng mạn.
Thiên Linh Nhi lệ rơi đầy mặt, là nước mắt cảm động, là nước mắt hạnh phúc, là nước mắt vui vẻ. Thử hỏi trên đời này, nữ tử nhìn thấy cành đón dâu long trọng huy hoàng như thế sẽ không cảm động? Mãn thiên tường thụy. Phượng Vũ Cửu Thiên! Hàng tỉ người chờ mong.
Thiên Linh Nhi đã cảm động không nói lên lời.
Đúng lúc này, ở phía nam, bỗng nhiên có một ánh sáng bắn lên, giống như một đóa hoa cực lớn nỡ rộ, hiên lộ trước mặt tất cả mọi người.
Một bức phó tự. chỉ là bức phó tự này quá không lổ rồi.
Chữ trên vải trắng chậm rãi mỡ ra, càng lúc càng lớn, cuối cùng, hình thành một cái đồ án hình trái tim cực lớn đường kính hơn ba nghìn mét, chúng Phượng Hoàng bay Chung quanh, phượng minh (tiếng phượng hót) không ngừng, mây màu rực rỡ. Như trong mộng ảo. Vô số người nhìn xem, hả miệng, nhìn xem một chữ kia, đó là chữ bọn họ ghi, lời chúc phúc, hàng tỉ lời chúc phúc. Mỗi câu là một lời chúc phúc của một người.
- Tử quỷ, chừng nào thì ngươi cũng làm cho ta như vậy? Trong đám người truyền ra một thanh âm.
- Nếu ta là thê tử của Chung Sơn thì tốt rồi!
- Thật đẹp. Ta cùng muốn, lần sau ngươi phải làm cho ta một bức như vậy.
- Để cho tất cà mọi người trong tông môn ký tên chúc phúc! Nếu không làm được, từ sau đừng đến tìm lão nương.
Trong đám người rất nhiều người hâm mộ.
Tiêu Dao Hầu và Triệu Thiên Sát ở một bên sắc mặt đều tối đen, lạnh lùng nhìn.
Chung Sơn không để ý đến đám bọn họ, mà là nhìn về phía Thiên Linh Nhi, hít một hơi thật dài, đi đến trước mặt Thiên Linh Nhi, cầm lấy tay Thiên Linh Nhi, nhẹ nhàng nói ra:
- Linh Nhi, ta tới đón ngươi rồi!
Tình ý nồng đậm. Một câu "Ta tới đón ngươi rồi" còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.
Thiên Linh Nhi nội tâm run rẩy, vô cùng kích động hạnh phúc, liền nhào vào trong ngực Chung Sơn.
Chung Sơn phảng phất như nơi không người, cứ như vậy ôm lấy Thiên Linh Nhi, thân phận, hình tượng; hết thảy đều gặp quỷ đi thôi.
Trong ánh mắt hàng tỉ người. Chung Sơn ôm chặt Thiên Linh Nhi, cái ôm này đế cho nữ nhân chính mình vô cùng thương tiếc. Hôm ng y hết thảy cũng là vì Thiên Linh Nhi mà làm.
Hàng tỉ lời chúc phúc! Hàng tỉ ánh mắt! Vạn phượng tề minh! Chung Sơn muốn làm tràng diện lớn hơn, ít xuất hiện? Ta không cần. Ta là Chung Sơn, ai cũng không thể trói buộc ta.
Trước đó, Linh Nhi sắp chết cầu hôn! Tất cả đều đang trong lúc cấp thiết, tràn đầy ý thê lương, không có một chút không khí hôn lễ, lần này là đền bù tổn thất, ta muốn oanh động khắp thiên hạ.
Ta muốn cho khắp thiên hạ chứng kiến. Thiên Linh Nhi là thê tử của Chung Son ta!
Bên ngoài người vây xem, chứng kiến một màn can đảm này của Chung Son, cả đám nhíu mày lại, nữ tu giả, đại đa số lộ ra thần sắc mê say, quá lãng mạn rồi! Quá hạnh phúc rồi!
- Chung Sơn, ngươi làm ai? Đây là Đại Lỵ thiên triều, ngươi dám làm càn?
Tiêu Dao Hầu bỗng nhiên lại nhảy ra. Trong mắt tràn đầy vẻ âm độc, hiên nhiên không thể để Chung Sơn thoải mái. Huống hồ tại Ly Hỏa Thánh Đô, ai dám đối phó ta?
Tiêu Dao Hầu không kiêng nể gì cả náo loạn. Chung Sơn nhíu mày lại, ôm Thiên Linh Nhi, quay đầu trừng mắt với Tiêu Dao Hầu.
Vừa bị trừng mắt, Tiêu Dao Hầu chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, sao có thể, ta sẽ sợ hắn? Tiêu Dao Hầu đang định đại náo.
-Cút.
Chung Sơn gầm lên một tiếng.
Tiếng gầm của Chung Sơn còn chưa dứt.
- Cút.
Do Lâm Khiếu rít sào vung tay lên, 60 vạn Chung gia quân đồng thời rống to một tiếng. Thanh âm chấn bốn phía lắc lư một hồi, trong nội tâm Tiêu Dao Hầu cũng phát lạnh, Chung Sơn này thật sự dám ở đây đối phó ta hay sao?
-Cút.
Trong hàng tỉ người vây xem, bỗng nhiên một người dẫn đầu, cao giọng quát một tiếng, tiếp đó, đại lượng người tùng bị Tiêu Dao Hầu khi dễ cũng bắt đầu hét to theo.
Giữa đám người, một ít người hiểu chuyện, cùng kêu lên.
-Cút...
Hàng tỉ người nhục mạ. Cái hiệu quả này rung động đến cờ nào.
Phốc.
Tiêu Dao Hầu một ngụm máu tươi phun ra. Trong mắt tràn đầy hoảng sợ. Hàng tỉ âm thanh nhục mạ. Không chỉ có đem Tiêu Dao Hầu tức giận không nhẹ, nghiệp lực quấn thân cũng là cực kì khủng bố đấy.