Thiên Thần Tử trầm giọng nói.
- Dạ!
Thiên Hiểu Tử nhíu mày gật gật đầu.
- - - - - - - - - - -
Trong triều đình ở Hàm Dương thánh đô của Đại Tần Thiên triều...
- Doanh! Chung Sơn hắn làm đảo loạn triều cương của Đại Tần ngươi! Long tộc ta rõ ràng là quốc thú của Đại Tần, lại bị Chung Sơn lấy đi làm hộ pháp cho hắn, đây là mối sỉ nhục của Đại Tần, là coi rẻ Đại Tần!
Ngao Tứ Hải tố cáo Chung Sơn tại triều đình.
- Vậy à? Ngươi muốn ta làm gì?
Doanh lạnh nhạt hỏi.
Trên nét mặt của Doanh nhìn không ra chút cảm xúc gì, hai mắt giống như hồ sâu nhìn không thấy đáy.
- Đây là quốc sỉ! Đại Tranh coi rẻ Đại Tần, cần phải truy tới tận gốc nó, đánh tan tác hòng giải tỏa mối sỉ nhục này!
Ngao Tứ Hải tức giận nói.
- Phải không?
Doanh lạnh nhạt hỏi lại, trong giọng điệu lóe lên một tia bất mãn.
- Đó là lẽ đương nhiên!
Ngao Tứ Hải lập tức kêu lên.
- Chí Tôn Long tộc là Ngao Tứ Hải ngươi, không phải Chung Sơn, vì sao ngươi không quản được Long tộc vậy?
Doanh hỏi ngược lại.
- Bởi vì... bởi vì tên phản đồ... tên phản đồ kia...
Ngao Tứ Hải cảm nhận được thái độ của Doanh không thích hợp.
- Vậy hóa ra cũng là ngươi không quản lý tốt Long tộc! Ta thấy tốt hơn là ngươi trước dọn dẹp một chút Long tộc của ngươi đi!
Doanh thản nhiên nói.
Ngao Tứ Hải nhìn Doanh, trong mắt lóe lên vẻ tức giận, nhưng lại không có chỗ phát tiết, chỉ có thể quay đầu rời đi mang theo một bụng không cam lòng.
- Bãi triều!
Doanh thản nhiên nói. Doanh đứng dậy, vung tay áo, biến mất trong đại điện.
Trong đại điện, cũng không có Thừa tướng Lý Tư ở trong điện, chỉ có một Thừa tướng Lữ Bất Vi nhìn theo hướng Ngao Tứ Hải rời đi lộ ra một tia cười lạnh.
- Lữ tướng!
Bạch Khởi đứng một bên bỗng nhiên kêu lên.
- Có gì? Bạch tướng quân?
Lữ Bất Vi nghi hoặc nhìn về phía Bạch Khởi.
- Vì sao Thánh thượng lại dung túng với chuyện này như thế? Cho dù là Ngao Tứ Hải không quản lý tốt Long tộc, cho dù Long tộc này thật nhỏ yếu, nhưng Thánh thượng cũng không nên dung túng cho Đại Tranh như thế chứ! Dựa theo tính tình của Thánh thượng trước đây, khẳng định sẽ không bao che cho Đại Tranh như thế. Vì sao vậy?
Bạch Khởi nhíu mày hỏi.
- Ha ha... Một là, việc này không tính là đại sự, cũng không tính việc nhỏ, hết thảy nguyên nhân đều ở trên thân Ngao Tứ Hải. Hai là, Ngao Tứ Hải tự phụ thân phận khoa tay múa chân trước Thánh thượng, dẫn tới Thánh thượng bất mãn. Về phần thứ ba là trọng yếu nhất, không tới bao lâu ngươi sẽ biết, cuối cùng so với cái danh tiếng rỗng đó, Thánh thượng càng chú ý hơn chính là ích lợi!
Lữ Bất Vi vỗ vỗ bả vai Bạch Khởi nói.
Bạch Khởi nhíu mày, tiếp đó gật gật đầu:
- Đa tạ Lữ tướng chỉ giáo!
Ngao Tứ Hải mang theo một bụng buồn phiền bay ra hoàng cung, phía sau đi theo một đám Long tộc.
- Chí Tôn! Vì sao xem ra ngài rầu rĩ không vui vậy?
Một gã Long tộc nhíu mày nói.
- Về Đông Hải!
Ngao Tứ Hải sắc mặt rất không dễ xem, cũng không trả lời Long tộc kia.
Khi các Long tộc sắp bay ra Hàm Dương thánh đô.
- Hồn trở về...
Trên vùng trời Đại Tần, bỗng nhiên vang vọng tiếng hô cao giọng, thanh âm vang dội truyền đi khắp toàn bộ Hàm Dương thánh đô.
“Ầm...”
Trên bầu trời vang lên một tiếng nổ, dưới sức bùng nổ khủng bố, sấm rền chớp giật, vô tận dòng khí từ bốn phương tám hướng thẳng hướng mọi ngóc ngách trong thành... Tiếp đó, một luồng âm khí tối đen xông thẳng lên tận trời cao.
Khí tức cường đại xông lên tận trời, sau đó va chạm trên biển mây số mệnh của Đại Tần. Biển mây số mệnh Đại Tần ầm ầm chấn động dữ dội, số mệnh dao động không chừng. Hắc khí khủng bố bao phủ toàn bộ bầu trời, đồng thời hình thành một khí tức áp bách cực lớn đè ép xuống.
Áp lực cường đại này, dù là Ngao Tứ Hải là Chí Tôn Long tộc này, trong lòng đều có cảm giác giật mình kinh sợ.
Chúng rồng ở bốn phía bị vô tận lôi điện vây quanh, áp bách cường đại và lôi điện đè ép các Long tộc sát trên mặt đất, dù là Ngao Tứ Hải cũng đầy mặt kinh sợ hạ xuống trên mặt đất.
“Sao lại thế này? Như thế nào có khí tức đáng sợ như vậy?”
Khí tức khổng lồ bao phủ toàn bộ Hàm Dương thánh đô suốt thời gian một canh giờ, mới chậm rãi tán đi, chậm rãi thu vào trong một tòa viện trong thành.
Sau khi hết thảy bình ổn lại, trên mặt các Long tộc đều chảy ròng mồ hôi.
- Chí Tôn! Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?
Một Long tộc kinh hãi nói.
- Vừa rồi tòa viện kia, là ai ở đó?
Ngao Tứ Hải kinh ngạc hỏi, còn mang theo vẻ kinh hãi.
- Ta biết! Trước kia ta có nghe nói qua!
Một tên Long tộc lập tức nói.
- Ai?
- Đó là Quỷ Cốc phủ. Ở Hàm Dương thánh đô trừ hoàng cung, nơi đó là một khu viện lớn nhất!
Tên Long tộc nói.
- Quỷ Cốc phủ? Chẳng lẽ là nơi ở của Phong Thủy Sư Quỷ Cốc khi còn sống?
Một Long tộc khác nhíu mày nói.
Mà Ngao Tứ Hải thì lại đồng tử co rụt lại nhìn về hướng kia.
- Quỷ Cốc Tử? Quỷ Cốc Tử của Đại Tần cũng tỉnh lại rồi ư?
Ngao Tứ Hải kinh hãi lẩm bẩm.
- Chí Tôn? Ngài nói là ai? Ai là Quỷ Cốc Tử?
- Đi! Mau trở về Đông Hải!
Ngao Tứ Hải không có trả lời, chỉ ra lệnh mau chóng rời khỏi nơi này.
- - - - - - - - - - - - - -
Âm phủ, tại triều đô Xương Kinh của Đại Tranh Thiên triều.
Một ngày này, trên một đỉnh núi ở ngoài Xương Kinh, bỗng nhiên đến đây 6 người.
Thiên Hiểu Tử, Thiên Lại, còn có bốn gã thuộc hạ của Thiên Lại! Trừ Thiên Hiểu Tử ra, năm người đều là tiên nhân đến từ đại thế giới.
- Chính là nơi này?
Thiên Lại nhìn Thiên Hiểu Tử hỏi.
- Đúng vậy, chính là nơi này! Chung Sơn ở trong này, hắn từng dùng một mặt tàn ảnh của Thiên Lệnh ra lệnh cho chúng ta, hắn còn nói hắn là đệ tử của người chủ Thiên gia dương gian, khẳng định hắn biết Thiên Lệnh ở đâu!
Thiên Hiểu Tử lập tức nói.
- Ngươi xác định chứ?
- Hoàn toàn xác thực! Sao ta có thể lừa ngài? Hơn nữa với trí tuệ của ngài, ta lừa ngài được sao?
Thiên Hiểu Tử vội nói.
Thiên Lại nhìn chằm chằm vào Thiên Hiểu Tử, đầu hơi nghiêng, đầy mặt không tín nhiệm nhìn về phía Thiên Hiểu Tử nói:
- Ta như thế nào có cảm giác, là ngươi đang lợi dụng ta? Muốn sử dụng ta giúp ngươi đối phó với Chung Sơn?
- Sao có thể? Ta vì sao phải gạt ngài? Hơn nữa Thiên Đường tam ca của ngài, chẳng phải lúc đó khẳng định lời nói của ta sao? Nếu không cũng không để ngài theo ta đến tìm Chung Sơn!
Thiên Hiểu Tử vội vàng nói.
- Không đúng! Sau khi chúng ta tới nơi này, liền nghe nói ngươi từng bại dưới tay Chung Sơn, còn nữa Côn Bằng đâu rồi? Không phải các ngươi có một Thần thú Côn Bằng sao?
Thiên Lại nhìn chằm chằm vào Thiên Hiểu Tử.
- Côn Bằng... Côn Bằng một mình bay đi, bay ra tiểu thế giới, đi đại thế giới rồi!
Thiên Hiểu Tử vội giải thích.
Thiên Lại nhìn vào Thiên Hiểu Tử, trầm mặc một hồi rồi nói:
- Tạm thời tin ngươi đi!
- Đó là đương nhiên! Thiên Hiểu Tử ta chưa bao giờ nói dối!
Thiên Hiểu Tử cười giả lả nói.
Thiên Lại quay đầu, nhìn về phía số mệnh đầy trời.
- Tứ tướng!
Thiên Lại nói.
- Có thuộc hạ!
Bốn tên thuộc hạ lập tức đáp.
- Đi gọi Chung Sơn ra đây!
Thiên Lại nói.
- Vậy phải dùng trình độ gì?
- Trình độ ư? Cứ phá hủy Xương Kinh này, đương nhiên Chung Sơn phải ló đầu ra chứ gì?
Thiên Lại phi thường cuồng ngạo nói.
- Dạ!
Tứ tướng ứng đáp.
Một bên Thiên Hiểu Tử lộ ra nơi khóe miệng một vẻ cười không dễ phát hiện.
Tứ tướng bay ra ngọn núi, bay lên trời cao, rồi đột nhiên ở quanh thân bốn người xuất hiện vô số tia sáng năng lượng màu đỏ, ngọn lửa khổng lồ đột nhiên bao phủ bốn người; năng lượng hỏa hệ vô tận ở bốn phương tám hướng rất nhanh tụ tập, càng lúc càng lớn, trong nháy mắt, dường như tứ tướng liền biến thành bốn vầng mặt trời thật lớn.
Sức nóng khủng bố thiêu đốt không gian bốn phía lay động từng trận, hiệu quả cực kỳ khủng bố, mới chỉ dư ba thôi đã làm cho không gian rung chuyển!
- A ha...
Bỗng nhiên bên trong bốn vầng mặt trời truyền ra tiếng quát của bốn người.
Tiếp đó, vầng mặt trời khổng lồ rất nhanh bay đi tới hướng Xương Kinh, rồi hóa thành bốn con cự long lửa, bùng cháy mãnh liệt nhằm về phía Xương Kinh.
Bốn gã nam nhân lộ ra thân hình, đứng ở vị trí cũ, làm ra tư thế thúc đẩy tới phía trước.
Nơi bốn con cự long lửa đi qua, không gian chấn động mãnh liệt, mà ở phần đuôi cự long lại xuất hiện vô số khe nứt không gian.
Bốn con cự long lửa dài 10 vạn trượng, từ bốn phương hướng rít gào bay vọt tới Xương Kinh, dường như muốn mượn khí thế khổng lồ này một lần hủy diệt Xương Kinh.
“Ầm ầm...”
Truyền lại từng tràng tiếng nổ vang cực lớn, nhưng tiếng nổ cũng không mau bằng tốc độ của bốn con cự long lửa. Trong nháy mắt, cự long lửa đã bay tới gần Xương Kinh.
Bỗng nhiên ngay lúc đó, trên bầu trời ánh sao lóng lánh, xuất hiện vô số ánh sáng xanh từ trên trời giáng xuống, trong tiếng ầm ầm hình thành một bức tường cực lớn màu xanh biếc trong suốt, vừa đúng lúc chắn ngay trước mặt bốn con cự long.
“Ầm... Ầm... Ầm... Ầm... ”
Bốn tiếng động va chạm cực mạnh, cự long lửa to lớn kia ầm ầm vỡ nát, vô số ngọn lửa bị bắn ngược trở về, không gian vỡ vụn; ngay khoảnh khắc đó, đầy trời đều là hắc động, bốn phía đều là lửa; ở ngoài Xương Kinh, rất nhiều ngọn núi bị lực chấn động cuồng bạo này chấn thành bột phấn.
Mà bức tường cực lớn trong suốt kia, ở trong chớp mắt va chạm cũng chấn động rung chuyển dữ dội, dường như thiếu chút nữa vỡ ra.
Nhìn thấy đại trận này, Thiên Lại co rụt đồng tử lại. Còn Thiên Hiểu Tử lại bình thản dường như hết thảy nằm trong dự liệu.
Mà tứ tướng, giờ phút này đều nhìn về phía Thiên Lại, chờ Thiên Lại quyết định.
Xương Kinh, tại hoàng cung, ảnh thân Chung Sơn đang trong lúc hội triều. Nhưng ngay thời điểm bốn vầng mặt trời kia xuất hiện, Chung Sơn đã phát hiện, liền chau mày mang theo quần thần đi ra Bất Tử Điện.
Về phần ‘Đại La Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận’ vừa rồi, là do Giám chính Nam Cung Thắng của Dịch Thiên Giám mở ra.
Ngay lúc Chung Sơn đi ra Bất Tử Điện, Nam Cung Thắng cũng đi tới bên cạnh Chung Sơn. Theo Chung Sơn cùng nhau nhìn ra ngoài Xương Kinh xa xa.
Đợi đến lúc ngọn lửa bên ngoài tắt, không gian bình ổn, liền lộ ra sáu người trên ngọn núi kia.
Thiên Lại ngửa mặt lên trời nhìn tinh tú ẩn hiện.
- Hay cho trận pháp! Không ngờ ở tiểu thế giới cấu kết tinh tú lực của đại thế giới! Đại Tranh Thiên triều, quả nhiên có chút năng lực!
Thiên Lại nói mang theo một tia cảm thán.
- Thiên gia chủ! Ngươi đây là có ý gì? Vết sẹo lành đã quên đau rồi sao? Lần trước lưu lại tưởng niệm cho ngươi, còn chưa đủ sao?
Chung Sơn quát lạnh một tiếng, nói.
Tuy rằng cách rất xa, nhưng tiếng quát của Chung Sơn vẫn truyền tới đỉnh ngọn núi. Ở Xương Kinh, Chung Sơn có năng lực truyền thanh âm đi khắp bốn phương.
Nghe Chung Sơn chất vấn, trong mắt Thiên Hiểu Tử lóe lên một tia cừu hận. nhưng cũng chưa trả lời.
- Người này chính là Chung Sơn!
Thiên Hiểu Tử nói với Thiên Lại.
- Vậy à?
Thiên Lại nhìn về phía Chung Sơn ở xa xa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều lóe ra hàn ý.
- - - - - oOo- - - - -