Mục lục
Trường Sinh Bất Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Huynh nói xem, chuyện ta làm ở Long tộc có xuất sắc hay không?

Hạo Mỹ Lệ tự đắc nói.

- Xuất sắc? Phi thường xuất sắc!

Nghe Chung Sơn tán thưởng, Hạo Mỹ Lệ rất thỏa mãn, trên mặt đầy vẻ đắc ý.

- Tuy nhiên, nửa năm trước ta cũng tìm được một phần cuối cùng này cho cô!

Chung Sơn cười nói.

- Một phần cuối cùng? Một phần cuối cùng cái gì?

Hạo Mỹ Lệ hơi có vẻ sửng sốt.

- Lấy vòng tay trữ vật ra!

Chung Sơn nói.

Chung Sơn cười nói thần bí, Hạo Mỹ Lệ vươn cánh tay mang theo ý tò mò, một cái vòng tay nhỏ bé tinh xảo màu vàng, Chung Sơn áp sát vòng tay trữ vật của mình vào, lập tức, đồ vật bên trong liền chuyển dời đến trong vòng tay trữ vật của Hạo Mỹ Lệ.

Hạo Mỹ Lệ vừa kiểm tra, mắt sáng lên, tiếp đó kinh ngạc nói:

- Đúng thật cũng bị huynh tìm ra được!

- 11 khối Bất Hủ Phong Bi cuối cùng, gom đủ rồi!

Chung Sơn cười nói.

Hạo Mỹ Lệ nhìn vào Chung Sơn trong mắt mang theo một tia sùng bái, một tia phức tạp.

- Trước kia ta luôn luôn nghĩ rằng, chỉ cần ta đủ cường đại, ta có thể đoạt về hết thảy, nhưng đến sau lão gia dạy bảo ta rất nhiều, ta biết rất nhiều thứ không phải dựa vào nắm tay là có thể cướp được. Bất Hủ Phong Bi ngày xưa thất lạc ở Đại La Thiên triều, Đại Ly Thiên triều, Thái Tuế Thiên triều, U Minh Thiên, Cực Lạc Tịnh Thổ, Trường Sinh Giới... nhiều nơi như vậy, không ngờ được huynh từng cái tìm được, cũng là huynh lợi hại nhất!

Hạo Mỹ Lệ nói xong, trong ánh mắt có một loại tiêu tan nhuệ khí.

Hiển nhiên, Hạo Mỹ Lệ đối với năng lực của Chung Sơn mạnh hơn mình, rất có áp lực tâm lý.

- Ta là nam nhân, đương nhiên phải lợi hại mới được!

Chung Sơn cười nói.

Nhìn lại Chung Sơn, Hạo Mỹ Lệ ngẫm nghĩ một lúc, rồi dường như tiếp nhận điều thực tế này, nói:

- Được rồi! Coi như huynh lợi hại!

- Ừm!

- Lần trước ta nói rồi, chỉ cần là báo thù cho lão gia, Bất Hủ Phong Bi sẽ tặng cho huynh. Hiện tại 108 khối đều gom đủ, vừa vặn tặng cho huynh một phần đại lễ!

Hạo Mỹ Lệ bỗng nhiên nói.

Chung Sơn lắc lắc đầu, nói:

- Đây là tổ tiên cô truyền lại, tốt hơn là cô giữ đi! Hơn nữa, từ người của đại thế giới bị bắt kia cũng tìm hiểu được: Hạo Thiên Thánh thượng cũng trở về, dường như đang đợi sau khi khai thiên sẽ thu hồi Bất Hủ Phong Bi!

- Hạo Thiên? Ta quản hắn đi chết đi!

Hạo Mỹ Lệ đầy mặt khinh thường nói.

Chung Sơn: “...”

- 108 khối Bất Hủ Phong Bi, nếu ta đã nói ra, nhất định sẽ thực hiện! Ta nói tặng cho huynh, nhất định phải tặng cho huynh! Hơn nữa, chờ huynh biết cách sử dụng chúng, khẳng định huynh cũng luyến tiếc không chịu buông bỏ!

Hạo Mỹ Lệ cười nói.

- Vậy sao?

- 108 khối Bất Hủ Phong Bi này, không phải là vật của giới này!

- Không phải vật của giới này ư?

- Đúng! Ngày xưa, Hạo Thiên tổ tiên ta, kỳ thật chính là đến từ đại thế giới, sáng lập vận triều ở tiểu thế giới này, muốn khai thiên lập địa, nên mang đến Bất Hủ Phong Bi, chính là để ứng phó với tình hình sau khai thiên. Đáng tiếc, số phận hắn đen đủi, còn không có khai thiên, Ngao Liệt đã bị Đế Huyền Sát bức phi thăng, chỉ có thể một mình phi thăng, mà lại sợ người của đại thế giới phát hiện Bất Hủ Phong Bi, nên đã lưu lại ở tiểu thế giới, bởi vì người của tiểu thế giới khẳng định không biết đây là vật gì!

Hạo Mỹ Lệ cười nói.

- Ứng phó với tình hình sau khai thiên?

Chung Sơn tỏ ra kinh ngạc.

- 108 khối Bất Hủ Phong Bi này đều là chí bảo của Vu tộc, kỳ thật mỗi một khối đều là ‘Đại Tiên khí’ trong truyền thuyết!

Hạo Mỹ Lệ nói.

- Mỗi một khối đều là ‘Đại Tiên khí’?

Chung Sơn kinh ngạc lặp lại.

- Không sai! Mỗi một khối đều là Đại Tiên khí, nhưng cũng không dùng được gì!

Hạo Mỹ Lệ nói.

- Ái chà, có ý gì?

Chung Sơn phát mộng, Đại Tiên khí mà không có chỗ dùng?

- Bất Hủ Phong Bi, kỳ thật chỉ có một tác dụng, mà cách dùng duy nhất này còn phải tập trung đủ 108 khối mới thể hiện ra hiệu quả!

- A?

- Bất Hủ Phong Bi, kỳ thật là một loại ‘cột mốc biên giới’ của Vu tộc luyện chế, trấn thủ bốn phương biên giới của một triều!

Hạo Mỹ Lệ nói.

- Hả? Cột mốc biên giới?

- Trong phạm vi cột mốc biên giới, hình thành một ‘thế giới bất hủ’, dưới Đại Tiên, không người nào có thể bước vào một bước!

“Dưới Đại Tiên, không người nào có thể bước vào một bước ư?”

Chung Sơn đột nhiên co rụt đồng tử lại. Dưới Đại Tiên, không người nào có thể bước vào một bước? Đây không phải là một bức tường phòng hộ mạnh nhất sao? Hơn nữa là hoàn toàn có thể khống chế?

- Động tâm rồi phải không?

Hạo Mỹ Lệ cười nói.

Chung Sơn hít vào một hơi, gật gật đầu nói:

- Chí bảo!

- Đó là lẽ đương nhiên, nếu không Hạo Mỹ Lệ ta như thế nào ra tay tặng huynh? Ta tặng cho huynh bảo vật này, về sau ta có chuyện gì cần huynh hỗ trợ, huynh nhất định phải nghe ta!

Hạo Mỹ Lệ lập tức nói.

- Trợ giúp cô ư, bộ trước giờ ta không có trợ giúp cô sao?

Chung Sơn cười nói.

- Quá khứ là quá khứ, về sau vạn nhất huynh không chịu thì sao? Ta muốn huynh phát thề!

Hạo Mỹ Lệ nghiêm mặt lại nói. Hạo Mỹ Lệ này nói biến đổi sắc mặt liền biến đổi sắc mặt.

Chung Sơn trên trán toát ra mồ hôi lạnh, phát thề ư? Đối với người khác thề có thể không tính là gì, nhưng phát thề với Hạo Mỹ Lệ, tuyệt đối phải thận trọng, nàng chính là tổ tông của lời thề, ngươi dám vi phạm vậy ngươi sẽ hoàn toàn thảm rồi.

- Cô tặng cho ta Bất Hủ Phong Bi, đến lúc đó Hạo Thiên truy cứu...

Chung Sơn nói chưa hết ý.

- Hạo Thiên ư? Hắn là hắn, ta là ta, ta không có quan hệ lớn với hắn, ta mặc kệ hắn, huynh phát thề đi? Ít nhất phải đáp ứng ta ba yêu cầu!

Hạo Mỹ Lệ kiên trì nói.

- Được rồi, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của ta, ta đáp ứng ba yêu cầu của cô!

Chung Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

Kỳ thật có lời thề hay không cũng không có gì, chỉ nguyên do vì thân thế của Hạo Mỹ Lệ, làm cho dưới vẻ bá đạo bề ngoài của Hạo Mỹ Lệ cất giấu một trái tim thiếu cảm giác an toàn. Lời thề cũng chỉ là tăng thêm một chút cảm giác an toàn mà thôi. Đương nhiên, ba yêu cầu theo như lời Chung Sơn, cũng không được vi phạm nguyên tắc của Chung Sơn, các chuyện khác tùy ý Hạo Mỹ Lệ muốn yêu cầu gì cũng không sao cả.

- Ừm!

Hạo Mỹ Lệ lại lần nữa mặt mày hớn hở.

-----------------

Mười năm sau, ở âm phủ.

Quân đội Đại Tranh Thiên triều cường thế tiến quân hướng bắc, chỗ Vạn Trượng Địa Ngục lúc trước, sớm đã trở thành lãnh địa của Đại Tranh. Tính cả Hoàng Tuyền Hải to lớn và Hoàng Tuyền Lộ bị Khổng Tuyên hoàn toàn nuốt ăn.

Tại Hoàng Tuyền Hải ở âm phủ trước đây, đám người Chung Sơn, Dịch Diễn, Thủy Kính nhìn thông đạo khổng lồ này.

- Lối thông hai giới đã mười năm rồi! Thánh thượng! Khổng Tuyên nuốt ăn Hoàng Tuyền Lộ đã mười năm rồi, mà miệng hai giới này vẫn còn lớn như cũ như vậy?

Thủy Kính nhíu mày nói.

Một bên Vương Khô nhìn xem một hồi rồi nói:

- Sẽ không khép lại rồi, trừ phi sau khi khai thiên lập địa, tiểu thế giới buông xuống đại thế giới, khi đó, không khép cũng phải khép!

- Nhưng, thương thế Khổng Tuyên hiện tại thế nào rồi? Theo như lời Chung Huyền Thái tử nói, Khổng Tuyên còn cần dưỡng thương trăm năm sao?

Thủy Kính nhíu mày nói.

- Không sai! Một khi thương thế Khổng Tuyên khôi phục, khẳng định sẽ tìm tới Đại Tranh Thiên triều ta gây phiền toái, lần này có thể còn gian nan hơn lần trước!

Dịch Diễn thở dài nói.

- Tạm thời nghĩ tới cũng vô dụng! Tốt hơn là trước có thể chiếm hết đi! Âm phủ, còn phải bao nhiêu năm mới có thể bình định?

Chung Sơn trầm giọng hỏi.

- 40 năm, sau 40 năm, âm phủ thống nhất!

Thủy Kính trịnh trọng nói.

- Tốt! Ta cho ngươi 40 năm!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Dạ!

- Dương gian thì sao?

Chung Sơn nhìn về phía Dịch Diễn.

- Nhiều nhất 30 năm, tất cả lãnh địa của Đại Tần Thiên triều trước kia, đã bị triều ta với Thái Tuế Thiên triều hoàn toàn chia cắt. Đến lúc đó, chính là trận chiến giữa hai triều nam bắc chúng ta!

Dịch Diễn trầm giọng nói.

- Trận chiến giữa hai triều ư? Quyết đấu cuối cùng ư?

Chung Sơn hơi cảm thán.

- Dạ!

- Mười bảo vật cổ, một kiện cuối cùng Hỗn Độn Chung, cũng đã biết tung tích rồi chứ?

Chung Sơn nhìn về phía Nê Bồ Tát.

- Vẫn còn không biết, chỉ là mười năm trước, ở phụ cận Trường Sinh Giới có truyền ra một tiếng chuông vang dội siêu cấp, không biết ở đâu phát ra, khi người triều ta đuổi tới đã là người đi nhà trống. Không có chút manh mối!

Nê Bồ Tát nói.

- Hỗn Độn Chung? Mỗi một tiểu thế giới đều có sao?

Chung Sơn nhìn về phía Vương Khô.

- Không phải! Nghe nói cũng không phải tất cả tiểu thế giới đều sinh ra Hỗn Độn Chung! Hỗn Độn Chung, chính là hồng mông hỗn độn dựng dục ra, có một số tiểu thế giới hàng rào hồng mông hỗn độn tương đối mỏng, cho nên không sinh ra được!

Vương Khô nói.

- Mặc kệ ở trong tay ai, dò tra cho ta, điều tra cẩn mật!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Dạ!

Một bên Liễu Vô Song vội ứng đáp.

- Đại chiến sắp tới, khai thiên sắp tới, sẽ không còn bao lâu, các ngươi hãy tự tăng lên tu vi cho tốt, ở sau khi khai thiên tận lực thu hoạch còn lớn hơn đấy!

Chung Sơn nói.

- Dạ!

Quần thần đáp.

- Thánh thượng! Trong vòng ranh giới triều ta có vô số Hồng Nho Học Viện kia, nên xử trí như thế nào? Phải nhổ sạch hay sao?

Dịch Diễn hỏi.

- Nhổ sạch? Không cần! Nơi đó không phải cũng bồi dưỡng vô số người mới cho chúng ta sao?

Chung Sơn cười nói.

- Ái chà! Nhưng, đều là Nho đạo, có phải hay không...

- Nếu đều là Nho đạo, vậy cho bọn hắn thêm nhiều ngành học khác như: binh pháp, võ đạo, kiếm đạo... đều có thể thêm vào, tăng cường năng lực bồi dưỡng nhân tài, làm phai nhạt tính trọng yếu của Nho đạo!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Ý của Thánh thượng là, chúng ta thẩm thấu các Hồng Nho Thư Viện, cuối cùng cho chúng ta sử dụng ư?

- Không sai!

Tại dương gian, Lăng Tiêu Thiên Đình dừng lại ở địa phương ban đầu.

Phía dưới Lăng Tiêu Thiên Đình, trong một sơn cốc bí mật xa xa, thương thế của Thiên Thần Tử càng thêm chuyển biến xấu.

Mỗi ngày, Thiên Thần Tử đều lạnh lùng nhìn về phía Lăng Tiêu Thiên Đình.

- Thiên Linh Nhi? Không ngờ Thiên Lệnh ở trong tay ngươi? Tốt! Ta chờ, ta không thể lại làm ra sai lầm, cho dù là thương thế càng thêm chuyển biến xấu, mười năm, trăm năm, ngàn năm, ta cũng sẽ chờ đợi, thời điểm giao chiến cuối cùng giữa Đại Tranh với Thái Tuế, chính là thời cơ ta thu hồi Thiên Lệnh!

Thiên Thần Tử hít vào một hơi thật sâu lẩm bẩm...

-----------------

Tại Thái Tuế Thiên triều, Khổng Liệt Thiên nhìn về phía Vong Trần.

- Điều tra ra được gì không? Nhân Tôn có bí mật gì không muốn cho ai biết hay không?

Khổng Liệt Thiên trầm giọng hỏi.

- Không có, tuy nhiên thần đã hiểu biết một ít về thực lực của Nhân Tôn!

- A ha?

- Từ trong giọng điệu của Nhân Tôn, phong thuỷ thuật của hắn đều cường đại hơn so với Thiên lão, Địa Sư, Quỷ Cốc, Thần Tú... Trong ngũ mạch Thiên Địa Nhân Thần Quỷ, Nhân Tôn là mạnh nhất! Hơn nữa, Phong Thủy Trận của Nhân Tôn, phần nhiều đều là trận chủ sát!

Vong Trần trả lời.

- Chủ sát ư?

- Đúng! Tiếp qua mấy chục năm, không tới bao lâu, Đại Tranh, Thái Tuế giao chiến, hẳn là có thể quét ngang bốn phương!

Vong Trần nói, đồng thời nhấm ngầm quan sát sắc mặt Khổng Liệt Thiên.

- Tốt!

- Tuy nhiên, nếu như có thể thỉnh mời ra Khổng Tuyên, thì càng tốt hơn!

Vong Trần nói.

- Khổng Tuyên ư? Lần trước không biết như thế nào hắn bị một Soán Mệnh Sư ám toán, phải tĩnh dưỡng trăm năm mới có thể xuất quan. 90 năm nữa, chính là ngày tàn của Chung Sơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK