Tề Thiên Hầu ngồi trong một gian đại điện, hai mắt nhắm lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Phía trước là Thủy Kính tiên sinh và một nam tử mặc hắc bào.
- Hầu gia, chuyện hôm nay quả thật là đáng tiếc!
Hắc bào nam tử nói.
- Đáng tiếc cái gì! Lăng Phong, ngươi không cảm thây càng ngày càng thú vị soa?
Tề Thiên Hầu mở mắt, cười nói.
- Thú vị? Thuộc hạ không thấy thú vị chút nào cả.
Lăng Phong lắc đầu nói.
- Thủy Kính, ngươi nghĩ sao?
Tề Thiên Hầu nhìn Thủy Kính bên cạnh nói.
- Thuộc hạ không hiểu ý tứ của Hầu gia lắm.
Thủy Kính tiên sinh lắc đầu nói.
- Không hiểu? Ha ha, không hiểu cũng không sao. Thiên U là người có lý tính, làm cho nàng cảm động còn khó hơn cả làm cảm động băng sơn ngạo nữ. Thế nhưng trong thời gian ngắn có phần buông lỏng đối với Chung Sơn, mà về phương diện này thì Chung Sơn lại đúng là một chuyên gia. Có một đối thủ như vậy không phải là thú vị sao.
Tề Thiên Hầu mỉm cười nói.
- Hầu gia tự tin như vậy sao?
Thủy Kính tiên sinh quay sang Tề Thiên Hầu nói.
- Không sai, ta rất tự tin. Toàn bộ Đại La thiên triều này có ai sánh được với ta, ngay cả tứ đại thái tữ cũng không có cái vinh hạnh này. Tề Thiên, Tề Thiên, ai dám Tề Thiên, chỉ có ta mà thôi!
Tề Thiên Hầu vẻ mặt kiêu ngạo nói.
- Chúc mừng Hầu gia!
Thủy Kính và Lăng phong đồng thanh nói.
- Rồi sau này các ngươi sẽ biết. À, Thủy Kính, ngươi có chuyện muốn nói với ta phải không?
Tề Thiên Hầu quay sang Thủy Kính tiên sinh cười nói:
- Vâng, khởi bẩm Hầu gia, chín ngày nữa tại hạ muốn tới phủ của Thiên U công chúa để dự tiệc. Mong Hầu gia cho phép.
Thủy Kính tiên sinh lập tức nói.
- Sao? Thiên U mời sao?
Tề Thiên Hầu kinh ngạc nói.
- Vâng,
Thủy Kính lập tức gật đầu đáp.
Tề Thiên Hầu nhìn chằm chằm vào Thủy Kính tiên sinh, thần tình chợt biến đổi, trong mắt lộ ý tứ thâm sâu, cười nói:
- Có phải là mời cả cửu nương đi không?
Thủy Kính tiên sinh chợt biến sắc nói:
- Vâng.
- Ha ha, được, ta cho ngươi đi. Thế nhưng ngươi phải giúp ta chuyển lời tới Chung Sơn.
Tề Thiên Hầu trong mắt hiện lên một tia sáng nói.
- Hầu gia cứ nói.
Thủy Kính tiên sinh thở phàm một hơi nói.
- Ngươi cứ nói, hai tháng sau thiên triều tổ chức khoa cử, nếu như hắn có thể vào được tam giáp thì sau này nhìn thấy ta không cần dập đầu nữa!
Tề Thiên Hầu bỗng nhiên cười nói.
- Vâng!
Thủy Kính tiên sinh lập tức đáp.
- Hầu gia vì sao sau khi vào được tam giáp thì hắn không cần dập đầu trước người nữa?
Lăng Phong bên cạnh nghi hoặc nói.
- Bởi vì lần này hắn có công bảo vệ công chúa, một công lớn. Ha ha ha!
Tề Thiên Hầu cười nói.
Lăng Phong nghe vậy nhưng vẫn không hiểu, đại công vì sao không cần dập đầu?
Cũng trong lúc đó, ở một cửa tiệm trong góc một khu thương nghiệp của thái cổ thánh đô.
Cửa tiệm này có tên là Tập Phàm Trai, phía dưới chữ Tập Phàm Trai trên bảng hiệu là một chữ Vinh.
Đại vinh thương hội cũng là một của tiệm ở Thái Cổ Thánh Đô.
Cửa tiệm hôm nay đóng cửa, Chung Sơn một mình đi vào bên trong cửa tiệm.
Vừa vào bên tỏng, kỳ trận bắt đầu thiết lập.
Chung Sơn ngồi phía trên, tay cầm một chén trà hơi cười cười với người đứng trước mặt mình. Người này chính là thái tử của Đại Tình vương triều, Chung Chính.
- Chính Nhi, lần này ngươi làm rất tốt, muốn cho Đại vinh thương hội đứng vững ở Thái Cổ Thánh Đô thì cần phải nhanh chóng thu gom tài nguyên. Chỉ cần không chọc vào bọn lưu manh ở đây là có thể làm ăn lâu dài được.
Chung Sơn nói.
- Tạ ơn phụ vương.
Chung Chính lập tức cười nói.
- Ở đây ngươi và ta không phải là quân thần mà là cha con.
Chung Sơn nói.
- Vâng, nghĩa phụ!
Chung Chính cười nói.
- Nghĩa phụ, theo như yêu cầu của người con đã xóa bỏ chữ Chung trên chữ Chính ở Tập Phàm Trai, chỉ chờ nghĩ phụ đến đây trù tính thôi.
Chung Chính nói.
- Ngươi làm việc thì ta yên tâm rồi. Bất quá lần này có việc cần ngươi phải đi làm, nếu như làm tốt thì xem như cũng là tuyên truyền cho Tập Phàm Trai chúng ta,
Chung Sơn nói.
- Nghĩa phụ cứ phân phó.
Chung Chính nói.
Chung Sơn mỉm cười rồi lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Chung Chính.
Chung Chính tiếp nhận ngọc giản, có phần kinh ngạc nhìn về phía Chung Sơn nói:
- Nghĩa phụ, thế này là thế nào?
Sau đó Chung Sơn nói toàn bộ kế hoạch của mình để Chung Chính đi làm, Chung Sơn muốn cho Thiên U công chúa và toàn bộ người dân trong Thái Cổ Thánh Đô được mở rộng tầm mắt, đồng thới biết đến Tập Phàm Trai.
- Nghĩa phụ yên tâm, nếu như đã có thủ dụ của Thiên U công chúa và vạn tu giả cùng làm thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Chung Chính cười nói.
- Được, hiện tại ngươi là hội trưởng của Đại vinh thương hội, cần phải làm cho đẹp đấy.
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Chung Chính đáp.
Buổi tối chín ngày sau, phủ đệ Thiên U công chúa.
Tên sân bên ngoài U LAn điện, Chung Sơn và Thiên U công chúa đứng ở đó cùng nhau nhìn về phía bầu trời đêm/
- Tiên sinh, ngươi mượn của ta gần một vạn người để làm gì vậy? Bọn họ đi đâu rồi?
Thiên U công chúa nhìn chằm chằm vào Chung Sơn nói.
- Để làm việc mà ta đã hứa với công chúa mười ngày trước.
Chung Sơn cười nói.
- A, cả vạn người sao? Không cần dùng pháp thuật mà có thể tạo ra hàng tỉ cánh hoa sao?
Thiên U công chúa kinh hỉ nói.
- Không sai, thế nhưng hôm nay công chúa còn mời người khác đến nữa. Chúng ta chờ bọn họ tới rồi mới bắt đầu, nếu như bắt đầu quá sớm đến khi bọn họ tới mà không thấy cái gì thì nguy mất!
Chung Sơn cười nói.
- Không đâu, cũng không phải là người ngoài, lần này ta mời tới hai người, chủ yếu là muốn báo đáp lần trước Thủy Kính đã giúp đỡ ta.
Thiên U công chúa nói.
- A, Thủy Kính? Báo đáp hắn? Còn có ai nữa?
Chung Sơn nghi hoặc nói.
- Người còn lại là Cửu vương phi của Đại Huyền Vương, chính là nàng ở vương phủ của Đại Huyền Vương nên một nhân tại như Thủy Kính mới cam tâm làm thủy hạ cho Đại Huyền Vương, tình nguyện mà không đòi hỏi chức quan ở thiên triều.
Thiên U công chúa nói.
Lúc này, A Nhị bay tới nói:
- Công chúa, Thủy Kính tiên sinh đã tới rồi.
- Để hắn vào đi!
Thiên U công chúa nói
- Vâng.
A Nhị lập tức bay ra ngoài.
Rất nhanh sau đó A Nhị đã dẫn Thủy Kính tiên sinh tới. Nhìn thấy Thủy Kính tiên sinh, hai mắt Chung Sơn sáng lên bởi vì hôm nay y phục của Thủy Kính tiên sinh hết sức sáng sủa, Chung Sơn chưa từng thấy qua bao giờ.
Trước đây Chung Sơn thấy Thủy Kính tiên sinh là người chỉ cần ngăn nắp sạch sẽ nhưng bây giờ cũng ăn mặt rất nho nhã, chiếc quạt lông chim nay cũng được thay bằng một chiếc quạt gấp trong khá phong độ.
- Thủy Kính bái kiến Thiên U công chúa, bái kiến Chung Sơn tiên sinh.
Thủy Kính tiên sinh lập tức nói.
- Thủy Kính tiên sinh, người đây là,
Chung Sơn có phần bất ngờ nói,.
- Tiên sinh, người không cần để ý đâu, mỗi lần ta mời Thủy Kính tới thì hắn đều sửa soạn rất kỹ càng, y phục toàn thân rất tuấn lãng nho nhã.
Thiên U công chúa cười nói.
- Đa tạ công chúa thành toàn.
Thủy Kính tiên sinh lập tức quay sang Thiên U công chúa nói.
- Không có gì, đã lâu rồi ta không gặp sư tỷ của ta, hôm nay hẹn nàng tới nói chuyện một chút thôi mà.
Thiên U công chúa nói.
- Đa tạ!
Thủy Kính tiên sinh lại nói.
Thiên U công chúa mỉm cười quay về phía A Đại vừa bay tới,
- Công chúa, Cửu vương phi của Đại Huyền Vương đã tới!
A Đại nói.
- Mau mời vào! À, để kiệu của nàng ở bên ngoài cửa sau, không được mang tới đây.
Thiên U công chúa lập tức nói.
- Vâng.
Sau đó A Đại lập tưc bay ra ngoài.
Không lâu sau, A Đại đã dẫn tới một nữ tử ăn mặc rất hoa lệ.
Nữ tử này dung mạo không phải xuất chúng lăm, nhưng có khuôn mặt tròn tròn, hai má đỏ hồng, đôi mắt dường như lúc nào cũng tươi cười. Tuy còn chưa nói chuyện nhưng Chung Sơn cảm nhận được nàng hẳn là người rất rộng rãi cởi mở.
- Thiên U, muội đã trở về rồi sao? Lần này đi ra ngoài lâu quá đấy.
Nữ tử vẻ mặt hưng phấn cẩm lấy tay Thiên U công chúa nói.
- Sư tỷ, bây giờ sư tỷ là vương phi, tại sao lại không trang điểm một chút chứ!
Thiên U công chúa cười nói.
- Được rồi, được rồi, muội cũng đâu phải người ngoài. A, Thủy Kính? Ngươi cũng ở đây à?
Nữ tử cười nói.
- Thủy Kính bái kiến vương phi.
Thủy Kính tiên sinh lập tức tiến lên nói, khi nhìn về phía nữ tử này, trong mắt Thủy Kính hiện lên một sự đau xót khó hiểu.
- Mỗi lần ta tới chỗ Thiên U đều thấy ngươi, ngươi là thủ hạ của phu quân ta tại sao lại âm thầm làm việc cho Thiên U công chúa? Hừ, ta sẽ nói với phu quân ta.
Nữ tử lập tức trêu đùa nói.
- Tất cả chỉ là xảo hợp thôi.
Thủy Kính tiên sinh lập tức nói, trong mắt có chút si ngốc nhìn về phía nữ tử, nhưng lại không dám nhìn nhiều vì sợ nữ tử phát hiện.
- Được rồi, được rồi, ở đây ta còn có một người nữa.
Thiên U công chúa cười nói.
Lúc này, nữ tử kia mới nhìn sang phía Chung Sơn.
- Tại hạ là Chung Sơn là hộ vệ của công chúa, bái kiến vương phi.
Chung Sơn lập tức nói.
- A, Kim Đan kỳ? Thiên U, muội tìm một hộ vệ Kim Đan kỳ từ bao giờ vậy?
Nữ tử lập tức nhìn về phía Thiên U công chúa, kỳ quái nói.
- Hắn là tiên sinh của muội.
Thiên U công chúa nhìn Chung Sơn nói.
- Tiên sinh? A, cũng giống như Thủy Kính phải không?
Nữ tử lập tức nói.
- Cũng coi là như vậy.
Thiên U công chúa gật đầu đáp.