A Đại giải thích nói.
Chỉ trong chốc lát sau, mọi người đã rời khỏi thành.
Mọi người lùi đến nơi đóng quân của đại quân.
Ở phía xa xa, nham thạch vẫn liên tục trào ra, Chung Sơn thở sâu một hơi rồi nói:
- Hay cho Đại Nghiệp thành to lớn, hóa ra bị chôn vùi bởi một bảo đao cửu phẩm.
Giờ khắc này Chung Sơn đã ý thức thật sâu được rằng, Thủy Vô Ngân vơ vét rất nhiều tài sản, tuy nhiên thanh đao cửu phẩm kia mới là tài vật không thể nào mua nổi.
Tuy nhiên Chung Sơn cũng không tiếc nuối lắm, bởi vì nhờ vậy mà hắn mới biết được chỗ ở của bảo đao cửu phẩm.
Diệu Nhật Kiếm Chung Sơn còn có Diệu Nhật Kiếm.
Tuy nhiên, Chung Sơn cũng không tính toán quá nhiều, Bạch Nghiệp tiêu tốn hai ba ngày mới lấy được, sau này còn đợi cho mình lớn mạnh rồi tính sau.
Đại quân nhìn về phía luồng lửa phía xa xa, trong lòng vô cùng cảm khía,mấy ngày nay mọi chuyện biến hóa quá nhiều rồi.
- Đại soái, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Thủy Vô Ngân lập tức tiến lên nói.
- Đại Nghiệp thành đã bị hủy, chúng ta lập tức trở lại Bạch hoàng thành,mọi việc đã sắp xếp hoàn hảo rồi.
Chung Sơn thở ra một hơi rồi nói.
- Dạ.
Thủy Vô Ngân đáp.
Đã sắp xếp xong xuôi? Thủy Vô Ngân không hiểu, những người khác cũng không hiểu, cái Bạch Hoàng thành này hoàn toàn không có ai, tại sao lại nói là đã sắp xếp xong xuôi?
Chung Sơn nói sắp xếp xong xuôi thì dĩ nhiên là đã sắp xếp xong xuôi.
Bạch Hoàng thành tuy nhỏ nhưng dù sao vẫn là một thành trì.
Trải qua mười ngày mọi người đã tới Bạch Hoàng thành không xa.
Giờ phút này chính là đêm khuya, mây đen che kín trăng sáng.
Chung Sơn đứng ở phía ngọn núi xa xa, hướng về phía Liễu Vô Song, Thủy Vô Ngân và Triệu Truyện nói:
- Chính là ở phía dưới, các ngươi cần phải toàn lực xông lên, nhất định phải phá được cửa thàn phía nam, phải thật nhanh, dùng đòn sét đánh không kịp bưng tai.
- Dạ.
Ba người nghi hoặc đáp lời.
Cửa thành nam sẽ tự động được mở ra, chẳng lẽ đại soái đã mua chuộc thành chủ Bạch Hoàng thành?
Cửa thành phía nam này có thể mở ra hay không, mọi người không hoài nghi, mọi người chỉ biết là làm theo lời đại soái là sẽ chắc thắng.
Đêm đen bao phủ, Chung Sơn mang theo đai quân tấn công Bạch Nghiệp thành, liều chết xông tới.
- Giết.
Tương sĩ ở trên cổng thành đột nhiên nghe thấy một thanh âm ầm trời.
Thanh âm gào thét của chiến trường, khiến cho bọn họ phải lo lắng.
- Đối phương tập kích.
- Tùng, tùng tùng.
Từng hồi trống vang lên.
- Mọi người chuẩn bị, tiễn thủ chuẩn bị.
Một tướng lãnh thủ thành kêu lên.
- Mau báo cho thành chủ.
Một người khác lo lắng nói.
- Dạ.
Một tiểu binh lập tức đi vào trong thành.
- Bắn.
Tướng chỉ huy kêu lên một tiếng.
- Phụt phụt phụt.
Một lượng lớn tên được phóng ra, chính là phá cương tiễn tất cả tựa như là lưu tinh vậy.
Có chiến tranh thì sẽ có tử vong, đại quân của Chung Sơn cũng không phải là ngoại lệ, đại lượng tướng sĩ bị táng thân ở dưới phá cương tiễn.
Cuối cùng, Liễu Vô Song cũng mang theo lang kỵ binh tiến tới dưới chân thành.
Chuyện này thật là quỷ dị, cửa thành nam quả nhiên được mở ra.
- Giết.
Liễu Vô Song hưng phấn hét lớn.
Chúng lang như ong vỡ tổ tràn vào Bạch Hoàng thành, thế như chẻ tre.
- Cửa thành đã bị phá, tại sao cửa thành lại bị phá?
Tướng lãnh ở trên cổng thành không hiểu nổi hỏi thầm.
Trong thành vừa rồi không chuẩn bị phục kích, trên cổng thành tiễn thủ cũng không nhiều.
Triệu Truyện lúc này hét lên một tiến, chúng quân liền điên cuồng xông lên, trong thoáng chốc đã tiến đến cổng thành phía nam.
Nhập thành, kế tiếp là một đêm chém giết.
Tận đến khi trời tảng sáng, dương quang mới từ phía đông ló rạng, Bạch Hoàng thành sau một đêm kinh hoàng đã khôi phục lại được sự bình tĩnh.
Dân trong thành đi ra ngoài nhìn quanh, thì thấy máu rơi bốn phía, tàn khốc một đêm.
Thành chủ bạch hoàng thành hóa ra đã sớm đền tội.
Chung Sơn đứng ở trên nghiễm tràng nhìn đại quân, trong lòng cảm thấy hơi carmt hán. Sau lưng hắn là một thân ảnh hắc bào, nhìn không thấy rõ mặt.
- Ám Hoàng, năng lực ẩn nấp của ngươi ngày càng lợi hại, lần trước có thể giấu được A Đại thì ta đã biết lần này có thể hạ được Bạch Hoàng thành.
Chung Sơn cất tiếng nói.
- Chủ nhân quá khen, thực lực của thuộc hạ không đủ để đối phó với mấy người giữ thành, vừa rồi cố gắng lắm mới làm được, hiện tại cũng chỉ vì lập công tích cho Đại La thiên triều.
Ám Hoàng lập tức nói.
- Ha ha, vì Đại La thiên triều mà chiến tranh, không mỗi trận chiến của ta đều vì vương triều, Lâm Hải thập nhị thành, Bạch Hoàng thành này cũng là vậy, sau này rồi ngươi sẽ biết.
Chung Sơn lắc đầu cười nói.
- Dạ.
Ám Hoàng lập tức cảm thán nói.
- Ngươi muốn đi?
Chung Sơn hỏi.
- Lúc trước lão giả truyền thụ thuật ẩn nấp cho thuộc hạ đã bảo với thuộc hạ là sau khi chết thuộc hạ hãy đi đến một nơi.
Ám Hoàng gật đầu nói.
- Vậy ư?
Chung Sơn bất ngờ hỏi.
- Lão giả không muốn thuộc hạ nói cho bất kỳ ai, chỉ có điều chủ nhân đã hỏi thì thuộc hạ phải nói.
- Ngươi không cần phải nói với ta.
Chung Sơn lập tức ngắt lời.
- Chủ nhân?
Ám Hoàng hơi nhăn lại.
- Ta mặc kệ ngươi có bí mật gì, ta chỉ cần biết rằng ngươi là Ám Hoàng của ta, chính là Tổng chỉ huy sứ của Đại Tình vương triều, như vậy là đủ rồi.
Chung Sơn khẳng định nói.
- Đa tạ chủ nhân.
Ám Hoàng lập tức cảm thán nói.
- Ừ, ngươi đi đi.
Chung Sơn cười nói.
- Dạ.
Sau đó Ám Hoàng lay động thân hình rồi biết mất khỏi tầm mắt của Chung Sơn.
Ám Hoàng đi rồi, Chung Sơn vẫn còn sự nghiệp phải tiếp tục.
Mà lúc này, ở trên ngọn núi phía xa xa của Bạch Nghiệp thành, Tiêu Nguyên Phong đứng đó nhìn một tướng lãnh của Bạch Hoàng thành trốn được đang quỳ dưới chân của mình.
- Chung Sơn khá lăm, hay cho ngươi đó Chung Sơn.
Tiêu Nguyên Phong tức giận nói.
- Đại soái, chúng ta đã tới chậm một bước.
Một người ở bên cạnh Tiêu Nguyên Phong lộ ra một vẻ tiếc hận.
- Thành chủ Bạch Hoàng thành thật là vô dụng, chỉ trong một đêm đã bị mất thành, hắn quả là phế vật.
Một tướng quân tức giận nói.
- Không phải thành chủ Bạch Hoàng thành là phế vật mà là Chung Sơn quá lợi hại, nghĩa phụ đã tính đến chuyện hắn sẽ công phá Bạch Hoàng thành cho nên phái ta mang binh đến cứu giúp, nhưng Chung Sơn này đúng là công thành quá nhanh, thật là quá nhanh.
Tiêu Nguyên Phong thở dài một hơi rồi nói.
Tướng lãnh quỳ dưới mặt đất nói:
- Đại soái, lúc đó cửa thành phía nam không hiểu tại sao lại bị mở ra, cho nên mới khiến cho chúng ta thất bại.
- Không biết tại sao ư? Tại vì gian tế của Chung Sơn đã sớm đột nhập vào, rồi mở cửa thành ra.
Tiêu Nguyên Phong trừng mắt nói.
- Ở chỗ cửa thành đều có một lượng lớn cung tiễn thủ, không thể nào có khả năng được.
- Được rồi, thất bại rồi từ nay về sau cần phải tìm nguyên nhân, không phải tìm lý do, đồ phế vật.
Tiêu Nguyên Phong cả giận nói.
- Đại soái, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?
Một tướng lãnh ở bên cạnh Tiêu Nguyên Phong nói.
- Triệt binh, mau trở về.
Tiêu Nguyên Phong thở ra một hơi rồi nói.
- Dạ.
Chúng tướng đáp lời.
一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一
Một năm sau.
Ở Bạch Hoàng, phủ thành chủ.
Chung Sơn ngồi trên suất án, ở phía dưới là tướng lãnh xếp thành hai hàng.
Chung Sơn nhìn một số thư ở trên bàn, chúng tướng đều kiên nhẫn chờ đợi.
- Vô Ngân, hiện tại ngươi có bao nhiêu binh lực?
Chung Sơn hỏi.
- Sáu mươi vạn.
Thủy Vô Ngân lập tức trả lời.
- Vậy à? Thiếu năm vạn so với trước kia. Lúc trước cho ngươi chiêu binh mà bây giờ càng ngày càng ít đi.
Chung Sơn cười nói.
- Khởi bẩm đại soái, mạt tướng đã minh bạch, binh không cốt nhiều mà cốt tinh, sáu mươi vạn binh này chính là sáu mươi vạn tinh binh, có thể chống đõ một trăm vạn đại quân ngày xưa.
Thủy Vô Ngân vô cùng khẳng định nói.
Chung Sơn nhìn Thủy Vô Ngân thỏa mãn gật đầu.
- Triệu Truyện, hiện tại chiến cuộc thế nào rồi?
Chung Sơn nhìn về phía Triệu Truyện hỏi.
Triệu Truyện thấy Chung Sơn nhìn mình thì cảm thấy hơi hưng phấn, y nhạn ra rằng Chung Sơn không giống như Đại Huyền vương xem nhẹ mình, mà chính là đang bồi dưỡng mình.
- Khởi bẩm đại soái, địa giới với Đại Quang đế triều càng ngày càng tăng thêm cho chúng ta, tổng cộng có sáu lộ đại quân, chỉ là chỉ có bốn lộ có thể tiếp tục tới.
Triệu Truyện nói.