Mục lục
Trường Sinh Bất Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ads Không chỉ Tiên Tiên, vô số cường giả nơi này cũng có ý tưởng này, Nam Cung Thắng vì sao không rời khỏi? Không nên ở lại chỗ này, nếu lại tới một cường giả, hoặc thế lực một phương nữa thì sao?

Cho dù tiên nhân, đến quấy rầy nhiều thì cũng đủ phiền rồi, hơn nữa, người dám đánh chủ ý tới hắn, người nào không phảilà cường giả kinh thiên, tay cầm Pháp bảo cường thế? Dù sao, cho dù cường giả Thiên Cực Cảnh, ở trước mặt tiên nhân cũng không thấm vào đâu a.

Tựa như lúc trước, Diệp Khuynh Thành ở trong Thiên Cực Cảnh cũng coi như là cao thủ cường thế, cứ như vậy, một cao thủ cường thế, còn nhờ Lục Tiên Kiếm cường đại mới được.

Nam Cung Thắng vì sao không đi? Là có âm mưu gì sao? Tin tức lúc trước Nam Cung Thắng đạt được Địa Thư, là ai để lộ ra đi? Chẳng lẽ là chính hắn? Nếu là chính hắn, vậy hắn không đi vậy cũng rất có khả năng, nhưng mà từ thái độ đối đãi với Bất Lão Giới vừa rồi mà xem thì tin tức này rõ ràng không phải Nam Cung Thắng để lộ ra ngoài, khẳng định có kẻ khác âm thầm ra tay.

- Nguyên nhân Nam Cung Thắng không rời khỏi nơi này, ta có lẽ biết!

Thi tiên sinh bỗng nhiên nói.

- Ồ?

Mọi người cùng nhau nhìn về phía Thi tiên sinh.

- Địa Thư, không phải dễ học như vậy, nghe đồn có người chiếm được 1 bộ Địa Thư, nhưng mà cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ là một quyển sách trống, căn bản chữ gì cũng không có. Mở Địa Thư ra, cần phải có phương pháp đặc thù, mỗi bản địa thư lại không giống nhau! Nam Cung Thắng ở chỗ này, có lẽ chính vì muốn mở Địa Thư chăng?

Thi tiên sinh ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

- Mỗi bản địa thư? Cái gì mà mỗi bản địa thư?

Dần Lạc Nhật kinh ngạc nhìn về phía Thi tiên sinh.

Dần Lạc Nhật kinh dị nhìn về phía Thi tiên sinh, mỗi bản địa thư? Chẳng lẽ còn có rất nhiều sao? Nhưng mà Thi tiên sinh cũng không trả lời.

- Nhìn kia, kia là cái gì?

Tiên Tiên bỗng nhiên chỉ vào bầu trời kêu lên.

Mọi người theo hướng Tiên Tiên nhìn về phía bầu trời, bởi vì bầu trời vừa rồi chiến đấu, trăm vạn dặm đã trở nên không mây.

Trong bầu trời sáng sủa, hiện ra vô số tinh tú, đương nhiên, mọi người đều biết, cái gọi là tinh tú kỳ thật đều ở đại thế giới. Những cái này đều là do đại thế giới chiếu tới mà thôi.

Hãy nhìn kia đầy trời tinh tú, mọi người lập tức phát hiện chỗ kỳ dị, lại có tinh tú, lại nhiều như vậy. Có một ít tinh tú lại ảm đạm đi nhiều.

Hơn nữa, những tinh tú này lại quỷ dị ảm đạm, sau lại sáng ngời một hồi, lúc tối lúc sáng, hết sức kỳ lạ. Mấy chục năm, Chung Sơn cũng chưa phát hiện tinh không lại có biến hóa quỷ dị như vậy. Vậy chỉ có thể nói rõ, hiệu quả thị giác nhìn sao trên trời cao so với chỗ của nó khác nhau?

Đây là người làm ra!

Nghĩ đến đây, mọi người đột nhiên cả kinh, rất rõ ràng, đây khẳng định là Nam Cung Thắng gây nên, hắn đang kết nối tinh tú lực?

- Ta nhớ ra rồi, vô số hải đảo trong Trầm phù huyết hải, có phải tựa như sao trên bầu trời hay không? Một cái hải đảo hạ xuống, một ngôi sao chợt ảm đạm. Một cái hải đảo nổi lên, một ngôi sao tỏa sáng.

Cổ Thiên U bỗng nhiên kinh ngạc nói.

- Nam Cung Thắng mượn địa hình đặc thù của Trầm phù huyết hải, kết nối tinh tú lực của đại thế giới, dùng để phá giải Địa Thư?

Chung Sơn hít sâu một hơi nói.

Chung Sơn nói xong, mọi người đều trầm mặc.

Này, này quá khoa trương rồi?

Mọi người trầm mặc một lúc, vẫn là Cổ Thiên U lên tiếng trước:

- Trình độ trận pháp của Nam Cung Thắng, đương kim đệ nhất thiên hạ, không người nào có thể sánh bằng, cho dù trong lịch sử, cũng không có người nào đạt tới trình độ trận pháp như hắn. Hắn nghiên cứu trận pháp, có thể nói là biến thái!

Cổ Thiên U cảm thán, mọi người đều đồng ý, sáng tạo một cái trận pháp Chính Ta, dẫn ra một cái Thiên Kiếp, những cái này đã khiến cho mọi người rung động. Nhưng mà chỉ bằng một cái trận pháp, lại kết nối tinh tú lực đại thế giới, trình độ trận pháp này, đã không thể dùng cường hãn để hình dung nữa, mà là yêu nghiệt! Quá yêu nghiệt.

- Chúng ta làm sao bây giờ?

Tiên Tiên nhìn về phía Chung Sơn hỏi.

- Hai đại Thiên triều, hai đại Thánh địa, bốn thế lực khổng lồ trong âm phủ, vừa tới chỉ là một cái Bất Lão Giới mà thôi, khẳng định còn có thế lực lớn mạnh hơn!

Dần Lạc Nhật nói.

- Ừ, chúng ta chờ một chút! Có lẽ còn có biến cố!

Chung Sơn nói.

Chung Sơn 1 câu, tự nhiên mọi người nhao nhao gật đầu.

Rầm rộ như thế, há có thể bỏ lỡ? Cho dù không chiếm được gì, thì lần này chứng kiến, nghe thấy cũng khiến cho mọi người thỏa mãn, hơn nữa cường giả chiến đấu, nhất định thu hút vô số người.

Chung Sơn mang theo mọi người đứng bên ngoài vòng vây. Đồng thời nhìn cường giả bốn phía.

Cường giả vô số, tuy nhiên Chung Sơn cũng không có mạo muội chọn mượn sức người nào đó. Dù sao, tình báo chưa chắc đã là thật.

Chỉ là lúc này, Tiên Tiên lại phát hiện hơn mười tên lang tướng khác. Dưới Lang Vương Kinh Thiên Tứ, hơn nữa hơi thở còn có mệnh cách của Tiên Tiên, cả đám lang tướng nhao nhao bái phục, dưới sự cường thế của Tiên Tiên, chỉ có thể ngoan ngoãn ký huyết kế tuyên thệ!

Đến lúc này, đá nhận Tiên Tiên là Chí Tôn Lang tộc, Chí Tôn âm phủ.

Đương nhiên, Tiên Tiên muốn trở thành chính là Chí Tôn Lang tộc, cũng không cần mỗi lang nhân đều phải ký kết, chỉ cần ký với thủy tổ mỗi mạch lang là được rồi. Giống như Thi Ban Lang Vương Kinh Thiên Tứ, có nó ký huyết kế tuyên thệ, nhất mạch của Kinh Thiên Tứ tự nhiên chờ đợi Tiên Tiên sai khiến.

Thế lực của Tiên Tiên điên cuồng mở rộng.

Mọi người chờ một mạch lại là hai mươi ngày, bỗng nhiên, lão già nát rượu mày nhướng lên, mí mắt bên phải liên tục giật lên.

- Không, không tốt!

Lão già nát rượu bỗng nhiên kinh ngạc nói.

- Chuyện gì vậy?

Chung Sơn ngưng trọng nhìn về phía lão già nát rượu.

- Ta cảm thấy điềm xấu, có điềm xấu, đại hung hiện ra!

Lão già nát rượu lập tức nói.

- Đại hung hiện ra?

Chung Sơn trong lòng căng thẳng.

- Chưa từng mãnh liệt như vậy, đại hung hiện ra, so với Thực Não Thú lần trước còn khủng bố hơn!

Lão già nát rượu lại lần nữa nói.

- So với Thực Não Thú còn khủng bố hơn?

Chung Sơn ánh mắt căng thẳng.

Đây cũng không phải là chuyện tốt, Thực Não Thú? Lần trước đối mặt với Thực Não Thú chính là cửu tử nhất sinh, cuối cùng mới thoát được kiếp nạn, bây giờ không ngờ so với Thực Não Thú còn khủng bố hơn? Vậy mức độ nguy hiểm kế tiếp có thể nghĩ mà biết?

- Bệ hạ, chúng ta làm sao bây giờ?

Lão già nát rượu nhìn thẳng Chung Sơn hỏi.

Hiển nhiên, đối với đại hung hiện ra, lão già nát rượu cũng tràn ngập sợ hãi.

Hít thật sâu một hơi, Chung Sơn suy nghĩ một lúc, nhìn lại Cổ Thiên U và Tiên Tiên. Nhị nữ tự nhiên nghe theo Chung Sơn.

Nhìn lại nhị nữ, Chung Sơn trở nên kiên định.

- Toàn bộ các ngươi hồi triều! Mau!

Chung Sơn nói.

- Hồi triều? Vậy còn ngươi?

Cổ Thiên U lo lắng nói.

- Ta? Ta ở lại!

Chung Sơn khẳng định nói.

- Nhưng......!

Cổ Thiên U vẻ mặt lo lắng.

- Thiên hạ to lớn, ai có thể ngăn được ta?

Chung Sơn nhìn thẳng Cổ Thiên U.

Thật là mạnh miệng, khẩu khí của Chung Sơn khiến Dần Lạc Nhật và 1 đám lang tướng Lang Vương nghe được đều lộ ra vẻ kinh nghi, này cũng quá mạnh miệng đi, trước mắt trừ Nam Cung Thắng ra, chắc là không có ai dám mạnh miệng như vậy.

Nhưng mà Chung Sơn lại nói vậy, mà đám người thân tín của Chung Sơn cũng trầm mặc, hình như ngầm thừa nhận.

Dần Lạc Nhật ngạc nhiên nhìn lại Chung Sơn, người trước mặt này thật sự mạnh như vậy? Lúc trước quả nhiên mình đoán là sự thật, hắn khẳng định còn có thủ đoạn tiếp theo.

Chung Sơn tự tin? Chung Sơn tự nhiên tự tin, tạm không nói đến lực công kích của ảnh thân, lại nói phòng ngự của ảnh thân, ảnh thân cũng không thèm quan tâm tới trận pháp giam cầm, có thể độn địa, có thể ẩn nấp vào trong bóng dáng của người khác, chỉ bằng thủ đoạn này, ai có thể đả thương hắn?

- Ừ!

Cổ Thiên U gật gật đầu.

- Chung Sơn, ngươi phải cẩn thận!

Tiên Tiên cũng lên tiếng.

- Ừ, vậy các ngươi mau mau thối lui! Dần Chí Tôn, ngươi thì sao?

Chung Sơn bỗng nhiên nhìn về phía Dần Lạc Nhật.

Nếu Dần Lạc Nhật cùng mọi người trở về, Chung Sơn tự nhiên yên tâm, có Dần Lạc Nhật, đoạn đường này được đảm bảo an toàn tuyệt đối. Tuy rằng Kinh Thiên Tứ, lão già nát rượu đều là Đế Cực Cảnh, Thi tiên sinh cũng có Cương thi Thiên Cực Cảnh trong tay, an toàn đã không thành vấn đề, nhưng nếu có thêm Dần Lạc Nhật, Chung Sơn sẽ bỏ qua sao? Đương nhiên sẽ không.

- Ta? Ta muốn xem đến tột cùng, là đại hung gì hiện ra?

Dần Lạc Nhật nhìn lại lão già nát rượu, ánh mắt hiện ra vẻ cổ quái.

Đây là tu Vận sao? Đoạn hung cát? Tuy rằng Dần Lạc Nhật và Cổ Thiên U tiếp tục khế ước, nhưng cũng không phải thần phục Cổ Thiên U, thật giống như Đế Huyền Sát và Chung Sơn ký khế ước vậy, hai người quan hệ ngang nhau, tự nhiên không có ước thúc lớn gì.

Thấy Dần Lạc Nhật không chịu đi, Chung Sơn mặt nhăn mày nhíu, chỉ có thể bất đắc dĩ.

Nhìn lại mọi người, Thi tiên sinh, lão già nát rượu, Tiên Tiên, Cổ Thiên U, Kinh Thiên Tứ, còn có 20 tên lang tướng.

Hít sâu một hơi, Chung Sơn trầm giọng nói:

- Các ngươi lập tức hồi triều, nhớ kỹ, chuyến này hồi triều, tất cả để Cổ Thiên U sai khiến, ai cũng không được trái lệnh!

- Vâng! Bệ hạ!

Mọi người lập tức đáp.

Đây là hạ lệnh, tự nhiên nghiêm túc chấp hành.

Trong những người này, Cổ Thiên U là có trí tuệ cao nhất, Chung Sơn tự nhiên giao nhiệm vụ làm thủ lĩnh cho Cổ Thiên U.

Cổ Thiên U gật gật đầu, đang định mang theo mọi người rời đi thì.

- Thiếu gia, là hắn, là tên phản đồ kia.................!

Bỗng nhiên một tiếng vui mừng truyền tới, hướng thanh âm truyền tới, vừa vặn chính là phương hướng chỗ Chung Sơn. Người còn chưa đi phiền toái đã tới rồi.

Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại.

- Người Thiên gia?

Lão già nát rượu trong lòng cả kinh kêu lên.

Người tới có gần 50 người, từng người một thân áo trắng, quanh người tản phát ra ánh sáng trắng dịu dàng, mặt đầy ngạo khí, chỗ ngực trái có thuê một chữ Thiên nhỏ màu vàng.

50 người vẻ mặt không giống nhau, trong đó một người vẻ mặt đầy ngạc nhiên vui mừng chỉ thẳng lão già nát rượu. Những người khác cũng nhìn lại đây.

Mà lúc này, Chung Sơn nhìn thấy cũng nhướng mày, bởi vì trong đám người này, có hai người dễ làm người ta chú ý nhất.

Một người trong đó nhìn qua vô cùng trẻ tuổi, tay cầm một cây ba toong màu xanh biếc, nhìn qua vô cùng nho nhã, tóc sau chải chuốt, vô cùng tiêu sái, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, mặt dường như còn chút ủ rũ, hình như còn chưa tỉnh ngủ, mặt đầy vẻ biếng nhác, chỉ là trong mắt, ngẫu nhiên bắn ra một cỗ linh trí. Tuy rằng nhìn như bình thường, nhưng lại có 1 cổ khí độ quỷ dị, hoặc là nói là quý khí, có một loại quý khí kẻ bề trên mới có.

Tên chỉ vào lão già nát rượu, chính là nói với nam nhân này, hiển nhiên, nam nhân này, chính là người mà tên kia gọi là thiếu gia Thiên gia.

Trong đoàn người cũng chính là tên thiếu gia Thiên gia này cầm đầu, chỉ riêng vẻ phong độ của hắn đã che mờ mọi người. Khiến những người khác đều có vẻ ảm đạm thất sắc.

Đây là người đầu tiên, người... còn lại khiến Chung Sơn chú ý, không phải hắn chói mắt bao nhiêu, mà là Chung Sơn biết mặt hắn, một tên mà quen biết ở dương gian, chính là người mà hắn và mình có quan hệ sâu đậm.

Tiêu Vong! Người kia chính là trượng phu của Như Yên và Kiếm Hồng, Tiêu Vong!

- - - - - oOo- - - - -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK