Trăm thắng liên tiếp, giống như vô cùng dễ dàng, nhưng muốn làm thì cực kỳ khó khăn, dù sao, tham gia Kỳ Hồn Tái Tuyển cũng không phải là người tài trí bình thường, mười tàn cục đã nói lên tất cả.
Tư Mã Thiên Quân? Tư Mã? Chung Sơn nhấm nuốt cái tên này.
- Vô liêm sỉ, ngươi không phải nói ngươi có thể thắng sao? Làm sao lại thua?
Trong đám người truyền đến một tiếng nữ nhân quát lên.
Nữ nhân hiển nhiên vô cùng buồn bực.
- Quận chúa, Tư Mã đại nhân kỳ nghệ đã tiến vào ý cảnh, thuộc hạ không bằng cũng!
Một tên nam nhân ai oán từ bên trong truyền đến.
- Ta đây dùng ngươi làm gì? Ngươi nói kỳ nghệ của ngươi rất cao, ta đặc biệt để Thánh Vương cho ngươi một cái thiên địa nghiệp vị Trung vị, ta nuôi ngươi để làm gì? Ta muốn loại môn khách như ngươi thì có ích lợi gì? Tức chết ta, tức chết ta!
Bên trong truyền đến tiếng nàng kia phẫn nộ.
Lúc này, Chung Sơn cũng chen vào đám người, thấy được cái gọi là Quận chúa kia.
Đó là một nữ nhân tuyệt sắc người mặc quần áo màu đỏ như lửa, không, tuyệt mị nữ nhân, một đôi mắt dụ dỗ, đôi môi dụ dỗ, lỗ tai dụ dỗ, cái mũi dụ dỗ. Trong nháy mắt nhìn mặt nàng, Chung Sơn trong lòng đặt cho nàng ba từ Hồ ly tinh.
Trong số những người Chung Sơn biết, có lẽ có thể so sánh sắc đẹp với nàng chỉ có Nô Thanh Huệ.
Tuyệt đối hại nước hại dân, tuyệt đối khuynh quốc khuynh thành, tuyệt đối hồ ly yêu mị.
Thật đẹp, thế cho nên một đám kỳ sĩ nơi này ra vẻ đạo mạo, có rất nhiều người tâm thần đều bị nàng câu dẫn, toàn bộ nhìn chằm chằm nữ nhân áo đỏ.
Ở Thanh Khâu, hồ ly tinh rất nhiều, nữ nhân xinh đẹp, nam nhân tuấn tú cũng quá nhiều, nhưng không có một người nào có thể cùng nàng so sánh.
Ánh mắt những kỳ sĩ ra vẻ đạo mạo này chính là lời nói rõ nhất.
- Quận chúa, không thể trách ta à, Tư Mã đại nhân đã đạt tới Ý cảnh, thuộc hạ căn bản không địch nổi!
Một nam nhân áo xanh, vẻ mặt đầy chán nản nói.
- Địch không nổi? Trước kia ngươi nói với ta như thế nào? Làm môn khách đứng đầu quý phủ ta? Chỉ có một chút ấy cân lượng? Cút cho ta, cút!
Nữ nhân một cước đá vào người hắn.
Người kia căn bản không dám nói nữa, hấp ta hấp tấp chạy trốn.
- Tức chết ta!
Quận chúa nhất chống nạnh rất mạnh mẽ nói.
Nhưng mà, cho dù mạnh mẽ, nhưng lại bị tuyệt mỹ nữ nhân dụ dỗ thi triển ra, cũng trở nên tuyệt đẹp khiến người ta hưởng thụ. 1 cái nhăn mày đều gợi cho người ta vô cùng mơ màng.
Mà ở bên kia bàn cờ, giờ phút này đang ngồi một gã nam nhân vô cùng tuấn lãng.
Nam nhân một đầu tóc xanh dài, trong mắt hiện lên vẻ tự đắc, đồng thời mang theo ánh mắt chiếm hữu mờ nhạt nhìn về phía Quận chúa. Người này chắc là người vừa rồi có người hô to: Tư Mã Thiên Quân.
- Cửu Vĩ Quận chúa? Tên môn khách này của ngươi cũng không được tốt lắm a?
Tư Mã Thiên Quân mờ nhạt cười tà nói.
- Hừ, ngươi đừng đắc ý quá sớm, Thanh Khâu người đạt tới ý cảnh còn có rất nhiều.
Cửu Vĩ Quận chúa lạnh lùng nói.
- Nhưng mà ta có thể lập tức trảm trăm tướng. Ta lập tức có tư cách tiến vào Yên Hải, mà phủ Cửu Vĩ Quận chúa ngươi cũng không tư cách đi!
Tư Mã Thiên Quân đả kích nói.
Theo Tư Mã Thiên Quân, nữ nhân không thể luôn luôn lấy lòng, lúc thích hợp phải đả kích mới biểu hiện ra mình cường đại. Mới có thể chinh phục nữ nhân. Tư Mã Thiên Quân đã sớm nhìn chằm chằm vào đóa hoa cực phẩm đầy gai của Thanh Khâu này. Đồng thời hạ quyết tâm, nhất định phải ngắt được đóa hoa này. Dụ dỗ như thế, cho dù ở Thanh Khâu cũng tìm không thấy người thứ hai à.
- Ngươi? Ngươi ngày hôm nay không thể thắng được trăm trận, cũng đừng ở trước mặt ta khoe khoang!
Cửu Vĩ Quận chúa giọng căm hận nói.
- Vậy còn không đơn giản à, còn ai thì đi ra?
Tư Mã Thiên Quân lập tức nhìn về phía mọi người.
Ý cảnh, kỳ đạo Tư Mã Thiên Quân đạt tới ý cảnh, ai còn dám lên? Trăm thắng liên tiếp, đó chính là khó như lên trời, các kỳ sĩ nhìn lại chiết bài của mình, nhưng mà cũng không hy vọng mình lại trở về con số 0.
Cùng cao thủ ý cảnh quyết đấu, đúng là muốn chết.
- Người chết hết rồi à? Còn có người nào đến không?
Tư Mã Thiên Quân ánh mắt trừng mắt nói.
Đám kỳ sĩ không khỏi về phía sau, ai tới? Những tuyệt thế cao thủ chân chính, mấy chục năm trước đã sớm lấy được tư cách. Ai lại ở lại cho tới bây giờ làm gì? Cũng chỉ có Tư Mã Thiên Quân vừa mới ngộ được Ý cảnh không lâu, cho nên tới bây giờ mới đại sát tứ phương.
- Nếu không có ai đến, ta liền chỉ ra, ta chỉ vào ai, người đó nhất định phải theo ta đánh, nếu không, Tư Mã Thiên Quân ta sẽ cho các ngươi biết lợi hại!
Tư Mã Thiên Quân trầm giọng nói.
Đám kỳ sĩ không khỏi buồn bực, nhao nhao rút đi.
- Ai cũng không được đi!
Tư Mã Thiên Quân quát.
Đám kỳ sĩ dừng chân, đồng thời trong lòng thầm hô không hay. Tư Mã Thiên Quân, một cái thiếu gia quan trọng của Tư Mã gia tộc, ai dám đắc tội? Sớm biết như thế thì không tới xem rồi.
Trong lúc mọi người khẩn trương, trong đám người bỗng nhiên truyền đến một thanh âm.
- Tư Mã Thiên Quân?
Chung Sơn khẽ quát.
- Ai?
Tư Mã Thiên Quân ánh mắt lạnh lùng.
- Ta đến tiếp ngươi!
Chung Sơn đạp bước đi ra.
Thấy có người đi ra, các kỳ sĩ nhao nhao nhường đường, để cho Chung Sơn đi, thật tốt quá, rốt cục cũng có chim đầu đàn.
Cửu Vĩ Quận chúa cũng ngạc nhiên nhìn về phía Chung Sơn.
- Ngươi là ai?
Tư Mã Thiên Quân thản nhiên nói.
- Là người thắng ngươi!
Chung Sơn nói thẳng.
- Được! Thắng hắn.
Cửu Vĩ Quận chúa lập tức kêu lên.
- Hừ, thật mạnh miệng, không sợ bị cắt lưỡi sao?
Tư Mã Thiên Quân lạnh lùng nói.
- Cắt lưỡi hay không, còn không phải ngươi định đoạt.
Chung Sơn lắc đầu đi tới.
Chung Sơn rất ung dung, mọi người đều cảm giác Chung Sơn rất ung dung, nhưng mà, ung dung hữu dụng sao? Vừa rồi tên kỳ sĩ kia không phải cũng rất ung dung sao, còn không phải bị Tư Mã Thiên Quân đả bại sao?
Ý cảnh, đó chính là cảnh giới kỳ đạo trong truyền thuyết. Phàm là người đạt tới ý cảnh, kỳ đạo đều đi lên đỉnh phong.
Chung Sơn ngồi xuống, nhìn xuống bàn cờ vây, trong mắt hiện lên hiểu rõ, đúng vậy, Tư Mã Thiên Quân trước mắt là 1 nhân vật lợi hại.
Tuy nhiên, chính vì loại nhân vật lợi hại này, ngược đãi hắn mới có cảm giác.
- Ngươi đã muốn chết, vậy đến đây đi!
Tư Mã Thiên Quân cười tà nói.
Tư Mã Thiên Quân cắm chiết bài của mình vào trong cái lỗ kia, trên bàn cờ chậm rãi chồi lên hai chữ 99.
Chung Sơn đem chiết bài cắm vào lỗ, trên bàn cờ cũng trồi lên một chữ, nhìn thấy chữ này, gần như mọi người đều trợn tròn mắt.
0!
0? Có cần khoa trương như vậy hay không? Trong lòng mọi người đều vẽ lên 1 tấm bi kịch cho Chung Sơn.
Một bên Cửu Vĩ Quận chúa cũng vô cùng buồn bực, nhưng nhìn lại Tư Mã Thiên Quân, lại vô cùng phẫn hận, phẫn hận đến mức nhất định phải nhìn hắn thất bại.
Tư Mã Thiên Quân tay áo vung lên, quân cờ trên bàn cờ lại phân làm hai, Tư Mã Sách cầm trắng, Chung Sơn cầm đen.
- 0? Ha ha ha! Chỉ bằng ngươi cũng muốn đối chiến bổn thiếu gia? Ta cho ngươi đi trước!
Tư Mã Thiên Quân khinh thường nói.
- Vậy từ chối thì bất kính!
Chung Sơn không có từ chối.
Ngón trỏ bốc lên 1 con cờ đen, vô cùng trịnh trọng đặt lên bàn cờ.
- Cạch!
Quân cờ đen hạ xuống, gần như mọi người đều ngẩn ngơ.
- Thiên Nguyên? Hắn hạ quân cờ Thiên Nguyên?
Một tên kỳ sĩ bỗng nhiên cả kinh kêu lên.
Mọi người nhìn lại, quả nhiên, Chung Sơn đặt con đầu tiên, chính là dừng ở vị trí trung ương của bàn cờ, đó là điểm độc nhất vô nhị.
- Hắn làm sao đặt con đầu tiên lại ở Thiên Nguyên? Hắn điên rồi?
- Con đầu tiên dùng để bày binh bố trận, nhưng mà con đầu tiên lại đặt ở Thiên Nguyên thì vô dụng, hắn có biết chơi cờ hay không?
- Điên rồi, điên rồi, cho tới bây giờ không ai dám đặt con đầu tiên ở Thiên Nguyên, đầu hắn hư rồi sao? Hắn như vậy phải thua không thể nghi ngờ!
...................
Các kỳ sĩ tranh nhau quở trách Chung Sơn ầm ĩ cả lên, mà Chung Sơn lại sừng sững không hề nhúc nhích.
- Thiên Nguyên? Ngươi là cố ý nhường ta? Hay là tự nhận thua rồi?
Tư Mã Thiên Quân cười lạnh nói.
- Ta đánh cờ, con đầu tiên phải đặt ở Thiên Nguyên!
Chung Sơn trầm giọng nói.
Đây là sự thật, Chung Sơn và Nam Cung Thắng đánh cờ, Chung Sơn cho tới bây giờ con đầu tiên chi đặt ở Thiên Nguyên, đó chính là vị trí trung ương bàn cờ. Con đầu tiên chưa bao giờ đặt chỗ khác.
Bởi vì Chung Sơn chơi cờ khác những người khác, Chung Sơn hạ chính là 'Đế Vương kỳ', Đế Vương kỳ, con đầu tiên gọi là 'Đứng trên thiên hạ'.
Mà chỗ Thiên Nguyên đúng là phải đặt con đầu tiên.
- Hừ hừ, ngươi đã muốn chết, vậy trách không được ta!
Tư Mã Thiên Quân cười lạnh nói.
- Cạch!
Tư Mã Thiên Quân hạ cờ.
- Cạch, cạch, cạch!
Hai người đều hạ cờ, nhưng mọi người đều không xem trọng Chung Sơn, bởi vì Chung Sơn hạ cờ rất không theo lẽ thường, theo lý thuyết, Tư Mã Thiên Quân hạ cờ, Chung Sơn hẳn là phải đi theo mới đúng, nhưng mà Chung Sơn lại tự đi theo ý mình, ngẫu nhiên mới có theo một hai con.
Tư Mã Thiên Quân càng đánh càng khinh thường, người này thật sự không biết chơi cờ sao?
Trong lúc Tư Mã đi tới con cờ thứ 30, chiếm cứ 1 vị trí rất có lợi, phảng phất như đại cục đã định vậy, cười lạnh nhìn về phía Chung Sơn nói:
- Đến ngươi, không thể tưởng được ngươi kém như vậy cũng có thể kiếm được chiết bài.
Chung Sơn không trả lời hắn, quân cờ đen trong tay hơi tạm dừng trên không trung, trịnh trọng nhấn xuống một cái.
Dưới một cái nhấn, từ phương hướng bàn cờ quỷ dị thổi ra một cơn gió nhẹ.
Gió nhẹ thổi tới, khiến cho mọi người giật mình một cái, giống nhau, Chung Sơn hạ quân cờ đen.
- Cạch.
Quân cờ đen hạ xuống, trong nháy mắt kia thanh âm hình như đập vào trong lòng mọi người vậy, gần như mọi người đều dường như nhìn thấy một cỗ mây tím từ chỗ Chung Sơn dâng lên.
Rất nhiều người đều lắc lắc đầu, còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi.
Đế Vương mây tím trong Đế Vương kỳ! Chung Sơn vừa hạ xuống giống như hạ xuống bụi.
Trên toàn bộ bàn cờ, thế cục đại biến, vốn là cục diện Tư Mã Thiên Quân thắng dễ dàng, trong nháy mắt biến thành đại bại.
Bàn cờ kia, hình như cờ đen từ trên cao nhìn xuống nhìn quân cờ trắng vậy.
- Tốt! Cờ hay!
Tư Mã Thiên Quân giọng căm hận nói.
Tư Mã Thiên Quân sơ suất, giờ khắc này, Tư Mã Thiên Quân rốt cục biết người trước mắt căn bản không phải rác rưởi gì, mà là một cao thủ bố cục chân chính.
- Cạch!
- Cạch!
Không ngừng hạ cờ, nhưng mà càng hạ cờ, trên trán Tư Mã Thiên Quân mồ hôi càng nhiều.
- Thiên Nguyên? Thiên Nguyên vừa đặt xuống kia, không ngờ có thể trợ giúp tứ phương?
- Không đúng, Thiên Nguyên dường như là một Thống soái, Thống lĩnh bàn cờ thiên hạ, tồn tại của nó, làm cho quân cờ trắng vĩnh viễn không thể xoay người!
- Thật là khéo, rất khó tin, một nước Thiên Nguyên này, thật sự là thần kỳ, có một nước này, Tư Mã Thiên Quân chỉ có thể bại, căn bản không thể thắng.
Kỳ sĩ vây xem nhao nhao sùng bái kêu lên.
Mà giờ phút này, Tư Mã Thiên Quân lại thấu nhập tâm thần vào trong đó, trong mắt tràn ngập kinh hãi, Tư Mã Thiên Quân cả người đẫm mồ hôi, Tư Mã Thiên Quân cảm giác, mình chỉ cần đặt xuống, sẽ gọi tới hàng vạn hàng ngàn đại thương cuồng thứ, 1 thương 1 thương toàn bộ đâm vào trong lòng mình.
Bị đè nén, lần đặt xuống một con đều bị đè nén. Căn bản không thể nào xuống tay, hình như hạ xuống là liên tiếp bại lui, toàn bộ bàn cờ đã biến thành trước mắt người thiên hạ, mặc hắn rong ruổi, mặc hắn khoa trương, chính mình không ngờ bị ngược đãi.
Vì sao lại như vậy? Vì sao lại như vậy? Tư Mã Thiên Quân muốn phát cuồng. Bị ngược đãi tới mức phát cuồng không thôi.
Không thể thua, không thể thua, đây là một ván cuối cùng, trăm thắng liên tiếp ngay lúc này, một khi thua thì sẽ trở về 0, không thể thua, ý chí cường đại bắt buộc Tư Mã Thiên Quân không ngừng bị nội tâm ngược đãi.
Nhưng, nhìn quân cờ trắng từng bước từng bước bị ăn. Tư Mã Thiên Quân tuyệt vọng phát hiện, cho dù có pháp thuật xoay chuyển trời đất thì cũng không cứu được ván cờ của mình.
- Cạch!
Chung Sơn hạ xuống con cuối cùng.
- Ngươi đã thua!
Chung Sơn mờ nhạt nói.
Một nước này hạ xuống, Tư Mã Thiên Quân phát hiện, mình thật sự đánh bại, nhìn quân cờ trắng của mình, giờ phút này hình như đã không trở lại là màu trắng, mà lại lây nhiễm đầy trời máu tươi, máu chảy đầm đìa. toàn bộ bị đánh bại.
- Nhìn kia, đó là cái gì?
Một tên kỳ sĩ cả kinh kêu lên.
Mọi người lại lần nữa nhìn kỹ hướng bàn cờ, giờ khắc này, mọi người quỷ dị phát hiện, trên toàn bộ bàn cờ, cờ đen của Chung Sơn không ngờ trong lúc vô tình mạnh mẽ sắp xếp ra hai chữ. Quân cờ trắng xoay quanh quân cờ đen, hình thành rõ ràng hai chữ, cho tới tận khi bụi bặm hoàn toàn biến mất, lúc này mới nhìn ra hai chữ?
- Quá yếu!
- Quá yếu? Đây là đang làm nhục Tư Mã Thiên Quân quá yếu?
Mọi người đều ngây người.
- - - - - oOo- - - - -