Người phàm thấy vậy không khỏi quỳ xuống đất cầu xin, mà tu giả không khỏi ngưng trọng nhìn trời, thương thiên phía trên, một cổ ý bi thương xông thẳng vào trong lòng mọi người.
Trời giáng huyết vũ, huyết vũ rơi xuống đất, phía trên cả vùng đất, cũng đột nhiên dâng lên huyết vụ nhè nhẹ, vô số sương đỏ tươi quỷ dị toát ra từ cả vùng đất, để cho mọi người vốn là đã kinh hoảng lại càng thêm e ngại.
Chuyện gì xảy ra? Thiên địa vì sao xuất hiện huyết sắc như thế? Mây máu? Huyết vũ? Huyết vụ?
Trường Sinh giới.
Thần Nha Đạo Quân ngẩng đầu nhìn trời, hai mắt dần dần nheo lại. Phía sau có mấy người hắc bào đi ra
- Chư vị trưởng lão, đây cũng là hiện tượng giống với Thánh nhân vẫn lạc ở trong ghi chép của Trường Sinh giới?
Thần Nha Đạo Quân trầm giọng hỏi.
- Đại thế giới, không ngừng phân tranh a, lại có một Thánh nhân vẫn lạc!
Một người phía sau thở dài nói.
Thần Nha Đạo Quân gật đầu, trong mắt đều là một cổ mờ mịt mênh mông.
Thái Tuế Thiên triều, cung điện của Liệt Thiên Thái tử.
- Chủ thượng, đây là chuyện gì xảy ra? Trời giáng huyết vũ? Đất phun ra huyết vụ?
Vong Trần ngờ vực nhìn Liệt Thiên Thái tử đang ngưng trọng.
Liệt Thiên Thái tử nhìn vậy, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh nói:
- Tốt, tốt, lại có một Thánh nhân vẫn lạc, thiên địa đồng bi, ha ha!
Trong mắt Liệt Thiên Thái tử đều là có chút hả hê, phảng phất giống như có cừu hận rất lớn với thánh nhân của đại thế giới.
Đại Tần Thiên triều, Hàm Dương Thánh Địa, trong hoàng cung.
Triều hội dừng lại, Doanh đi ra khỏi đại điện. Ngẩng đầu nhìn trời.
Lý Tư cung một đám người quan trọng của Đại Tần đi theo phía sau.
- Thánh thượng, đây là Thánh nhân của đại thế giới vẫn lạc?
Lý Tư cau mày nói.
- Không sai, Thánh nhân vẫn lạc, thiên địa đồng bi!
Doanh trịnh trọng nói.
- Thánh nhân? Thánh nhân không phải là bất tử bất diệt đấy sao? Làm sao lại vẫn lạc?
Lý Tư lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
- Bất tử bất diệt? Không có gì có thể bất tử bất diệt? Ngay cả thiên, đều có cuối, huống chi Thánh nhân? Thánh nhân thì như thế nào? Trường sanh dễ dàng, bất tử khó khăn!
Doanh lắc lắc đầu nói.
- Trường sanh dễ dàng, bất tử khó khăn?
Lý Tư hiểu ra lời nói của Doanh.
- Thánh thượng, thần tin chắc, tương lai Đại Tần ta chắc chắn trường sanh, sẽ không chết, Đại Tần ta nhất định trường sanh bất tử!
Lý Tư lập tức trịnh trọng nói.
- Đại Tần ta nhất định trường sanh bất tử!
Một đám những quan viên khác phía sau rối rít hô lên.
- Ừm!
Doanh gật đầu.
Trong một tòa sơn cốc không biết tên, một gã nam tử tóc trắng áo bào trắng ngồi khoanh chân, nam tử luôn luôn nhắm mắt. Hai tay làm thành thủ ấn hình hoa sen, phảng phất giống như tiến vào trạng thái nào đó, người này chính là Cung chủ Sáng Thế Thần Cung mà Chung Sơn quen biết, Huyền Nguyên.
Một thoáng kia khi trời giáng huyết vũ, Huyền Nguyên liền mở mắt.
Ngẩng đầu nhìn trờim trong mắt Huyền Nguyên xuyên suốt ra một cổ tinh quang.
- Đại thế giới vừa đại loạn? Thánh nhân vẫn lạc? Hy vọng không nên liên lụy tới hàng ngàn tiểu thế giới này!
Huyền Nguyên thản nhiên nói. Nói xong, nhắm mắt tu luyện lần nữa, phảng phất giống như Thánh nhân chết không thể khiến cho trong lòng hắn gợn sóng chút nào
...
Một đám cao thủ nhìn trời trầm tư. Một Thánh nhân vẫn lạc, tác động tâm của toàn bộ người thiên hạ, không chỉ đại thế giới, hàng ngàn tiểu thế giới cũng là như thế.
Rốt cuộc là người nào đã chết?
Âm phủ, ở ngoài biển máu chìm nổi, Chung Sơn quay đầu nhìn về phía ba Hắc bào nhân nói chuyện.
Chính là ba người này nhắc tới Thánh nhân vẫn lạc, thiên địa đồng bi!
- Dần Chí Tôn, ngươi có nghe nói qua Thánh nhân?
Chung Sơn hỏi Dần Lạc Nhật bên cạnh.
- Thánh nhân? Ở trong điển tịch của Hổ tộc ta thật giống như có đề cập tới, là cường giả bất tử bất diệt trong đại thế giới, bất quá huyết vũ huyết vụ giống như trước mắt kia, ở bên trong ghi chép của Hổ tộc ta, cũng từng có một hiện tượng thiên văn tương tự, chẳng qua là không có ở đại thế giới, không rõ hàm nghĩa mà thôi.
Dần Lạc Nhật cũng không có giấu diếm, nói.
- Từng có một lần? Đó chính là hai Thánh nhân vẫn lạc?
Chung Sơn cau mày.
Thánh nhân, lúc tuổi còn trẻ Chung Sơn đã nghe nói qua, thiên địa bất nhân, tất cả vạn vật chỉ là cỏ khô, Thánh nhân bất nhân, lấy dân chúng làm cỏ khô! Thánh nhân này, chính là Thánh nhân mà ba Hắc bào nhân nhắc tới sao?
Thiên Hiểu cùng Tinh Thái Đấu cũng là ngẩng đầu nhìn trời, sau khi nhìn, chân mày hai người cũng là hơi nhíu. Tiếp theo, Thiên Hiểu nhìn Ngũ Hành kỳ trận bên cạnh một chút.
- Thánh thượng Đại Diễn, đa tạ, Thiên Hiểu tạ ơn!
Thiên Hiểu trịnh trọng nói.
Thiên Hiểu không có nửa phần giễu cợt, dù sao, bàn về thực lực chân thật, chính mình căn bản không phải đối thủ của Tinh Thái Đấu, chẳng qua là mưu lợi mà thôi, hơn nữa trước đó đã thiết kế bẫy rập.
Tinh Thái Đấu mang theo một tia cổ quái nhìn nhìn Thiên Hiểu, trong mắt âm tình bất định.
- Làm sao? Thánh thượng Đại Diễn còn muốn quỵt nợ sao?
Sắc mặt Thiên Hiểu trầm xuống.
Quỵt nợ? Đối với một người đứng đầu mà nói, thì lời đã nói ra chính là sự thật, nhất ngôn cửu đỉnh, quân vô hý ngôn, há có thể quỵt nợ? Nếu là người đứng đầu quỵt nợ, đó chính là sáng nắng chiều mưa, vận triều của hắn cũng sẽ không lâu dài.
- Cũng không phải là ta không thừa nhận, chỉ là ta cũng không làm chủ được!
Tinh Thái Đấu lắc đầu, lộ ra một nụ cười khổ.
Tinh Thái Đấu nói xong, Thiên Hiểu sợ hãi nhìn ra bốn phương, ai có thể để cho Tinh Thái Đấu không làm chủ được?
Vô số cường giả bên ngoài cũng là lộ ra vẻ kinh hãi, ai làm cho Tinh Thái Đấu cũng không làm chủ được? Hắn chính là Thánh thượng Thiên triều a, một loại người cường đại nhất ở hàng ngàn tiểu thế giới này, ai còn có thể chế ước hắn?
Bành!
Đột nhiên, một đạo lam quang vô cùng khổng lồ từ bên trong Ngũ Hành kỳ trận phun ra, xông lên tận trời.
Lam quang khổng lồ bay thẳng đến chân trời, nhất thời tách ra huyết vũ vô tận, vọt tới mây máu phía trên, lam quang vừa xông ra, mây máu tứ phương đột nhiên giải tán, trời cao xa xôi kia, trong mây máu mênh mang đột nhiên xuất hiện một cái lỗ thủng to
Xuyên thấu qua động mây máu khổng lồ này, mọi người thấy được tinh không xa xôi, trên trời sao trên trời sao, vô số ngôi sao lóng lánh vô cùng chói mắt. Ngôi sao lóe sáng, từng đạo quang mang màu xanh biếc từ ngôi sao xa xôi phía trên bắn thẳng đến Ngũ Hành kỳ trận. Trực tiếp bắn vào bên trong!
Năm người giữ gìn Ngũ Hành kỳ trận nhất thời bị một cổ thần ánh sao khổng lồ này đánh sâu vào làm cho vỡ tan tành.
Tinh thần lực? Dẫn tinh thần lực?
Vô số cường giả kinh hãi nhìn một màn này, cơ hồ tất cả mọi người ý thức được một trọng điểm. Chính là Nam Cung Thắng bên trong, căn bản là không có bị Ngũ Hành kỳ trận giam cầm, căn bản không có, thừa thời cơ này, Nam Cung Thắng tiếp tục phá giải Địa Thư?
- Nam Cung Thắng căn bản không có bị quản chế? Hắn lừa dối để phá giải Địa Thư?
Dần Lạc Nhật kinh ngạc nói.
- Không chỉ có như thế, Nam Cung Thắng còn phá khai ở giây phút cuối cùng rồi!
Chung Sơn vô cùng ngưng trọng, nói.
- Trận Pháp Đại sư đệ nhất thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền, muốn dùng trận pháp giam cầm hắn, quả thực chính là vọng tưởng!
Dần Lạc Nhật nuốt nước miếng, thở dài nói.
Khi nhìn thấy Nam Cung Thắng phá vỡ Địa Thư, cường giả tứ phương cũng sôi trào, Nam Cung Thắng, quả nhiên là truyền kỳ bất hủ nhất thế giới này, quá mạnh mẻ, Tiên khí Ngũ Hành kỳ trận, không ngờ cũng không làm gì được hắn, lại càng mượn trận chiến đấu của hai người mạnh nhất, bận rộn chuyện của mình.
Thân hình Tinh Thái Đấu quay lại, vừa muốn di động, Thiên Hiểu lại lập tức chắn trước mặt Tinh Thái Đấu.
- Thánh thượng Đại Diễn, không nhọc ngươi nhúng tay!
Thiên Hiểu bay lên trời cao ngăn cản Tinh Thái Đấu.
Thiên Hiểu đang muốn bay đi giữ gìn Ngũ Hành kỳ trận, bỗng nhiên, ở trước mặt Ngũ Hành kỳ trận, đột nhiên xuất hiện ba thân ảnh hắc bào.
Ba người cũng là có một người chống thủ trượng cao, trong gió nhẹ, y phục tôn lên thân thể xương cốt.
- Tinh Thái Đấu, ngươi có ý gì? Đây là người của Đại Diễn ngươi, chẳng lẽ còn muốn lật lọng?
Thiên Hiểu trừng mắt nói.
Ba Hắc bào nhân, một người cầm đầu, hai người đứng ở phía sau, Thiên Hiểu kêu to hết sức, một người Hắc bào nhân phía sau quay đầu nhìn về Thiên Hiểu, một cổ khí tức đen nhánh bao phủ bốn phía Hắc bào nhân.
- Các ngươi là ai?
Thiên Hiểu lập tức kêu lên.
Giờ khắc này, Thiên Hiểu cũng hiểu được, người này căn bản không phải thuộc hạ của Tinh Thái Đấu.
- Ngủ!
Một Hắc bào nhân phía sau bỗng nhiên hô lên một thanh âm nguyền rủa quỷ dị hướng về phía Thiên Hiểu, tiếp theo, cả người Thiên Hiểu cũng bị hắc khí bao phủ.
- Thiếu gia!
Đại lượng đệ tử Thiên gia đánh tới nơi này.
Bành!
Một trận lam quang nổ bắn ra, Thiên Hiểu dùng Tiên khí thủ trượng trong tay giải khai hắc khí bao phủ, vẻ mặt kinh hãi nhìn về Hắc bào nhân.
- Vu... Vu tộc?
Thiên Hiểu kinh ngạc nhìn về phía ba Hắc bào nhân.
- Tinh Thái Đấu, ngươi, ngươi thật to gan, ngươi dám làm trái với minh ước? Ngươi dám cấu kết với người của đại thế giới?
Vẻ mặt Thiên Hiểu phẫn nộ nhìn về Tinh Thái Đấu.
Đại thế giới, Vu tộc?
Mọi người bên ngoài nghe được lời của Thiên Hiểu, không khỏi nhướng mày, cùng nhau nhìn về phía ba Hắc bào nhân kia, ba người kia là người của đại thế giới? Bọn họ vào bằng cách nào? Tinh Thái Đấu cấu kết với thế lực của đại thế giới?
Thiên Hiểu còn chưa có nói xong, Hắc bào nhân lúc trước kia bỗng nhiên lộ ra một ngón trỏ, nhẹ nhàng điểm một cái về phía Thiên Hiểu, bên trong hư không, từ đầu ngón tay hắn, tạo ra một vòng rung động.
Bành!
Thiên Hiểu nhanh chóng dùng Sinh Mệnh Chi Trượng trong tay che ở trước ngực, nhưng là Hắc bào nhân kia thực lực quá mạnh mẻ, dưới một ngón tay, Thiên Hiểu bay ngược ra, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt nhất thời trở nên đen nhánh.
- Thiếu gia!
Một đám người Thiên gia nhanh chóng tiếp được Thiên Hiểu.
Trùng kích cường đại, khiến cho một đám người tiếp được Thiên Hiểu cũng phun máu ra theo. Có hai người trực tiếp bị xung kích ngất đi.
Sắc mặt Thiên Hiểu vô cùng đen, hai mắt mê ly, hiển nhiên ở trước mặt hắc bào nhân này, căn bản không có chút lực phản kháng nào, cố nén bất tỉnh.
- Đệ tử Thiên gia nghe lệnh!
Thiên Hiểu suy yếu nói.
- Thiếu gia!
Mọi người lập tức đáp.
- Trong lúc ta hôn mê, do Tiêu Vong dẫn đầu, mọi người phải phục tòng Tiêu Vong, có người dám vi phạm, lấy tội phản nghịch Thiên gia để luận xử!
Thiên Hiểu suy yếu nói.
- Vâng!
Một đám đệ tử Thiên gia, mặc dù không phục ngoại nhân như Tiêu Vong, nhưng là thiếu gia đã hạ lệnh, ai cũng không dám làm trái.
Nói xong, Thiên Hiểu nhắm mắt bất tỉnh, hiển nhiên Hắc bào nhân kia quá mạnh mẻ. Một ngón tay điểm ra, trực tiếp khiến Thiên Hiểu bất tỉnh.
Thiên Hiểu, Thiên Cực Cảnh, đây chính là Thiên Cực Cảnh a, một ngón tay? Chỉ có một ngón tay, đã điểm bất tỉnh? Vô số cường giả bên ngoài đều cảm thấy sợ, người của đại thế giới mạnh mẻ như thế? Vu tộc? Mới vừa rồi đây là thủ pháp gì? Vì sao chúng ta không có hiểu được Thiên Hiểu vì sao lại bị chấn bất tỉnh?