Khuôn mặt Mã Truy Nhật ửng đỏ, triều thần đều nhìn về phía hai người đang đấu khẩu này. Hiện tại tình thế xem ra Chung Sơn này thật sự coi trời bằng vung, dám ở trong triều khiêu chiến hình pháp Thiên triều? Không muốn sống chăng? Nhưng về mặt khác, chúng triều thần cũng hứng thú, theo công tích Chung Sơn lúc trước có thể thấy được người này suy nghĩ cực kỳ kín đáo, sao có thể phạm sai lầm cấp thấp này.
- Mật ta lớn hay không, chờ ta bẩm báo cho Thánh Thượng xong rồi nói!
Chung Sơn lạnh nhạt nói với Mã Truy Nhật.
Quay đầu, Chung Sơn lại lần nữa nhìn Cổ Thần Thông, vẻ mặt không sợ hãi nói:
- Khải bẩm Thánh Thượng. Lúc kế hoạch Thiên Băng bắt đầu, thần mượn Thánh Thượng năm tỷ linh thạch thượng phẩm để thực hiện kế hoạch, Thánh Thượng khẳng khái. Mượn sáu tỷ linh thạch thượng phẩm, phải trả lại mười lăm tỷ linh thạch thượng phẩm. Vận tác chiến trường Đại Vũ đế triều, lúc đầu cướp đoạt linh thạch mấy trăm tỷ, nhưng sau đó đại bộ phận dùng để mua Tu Di thạch tiếp tục kế hoạch Thiên Băng, cho nên cuối cùng chỉ còn lại mười sáu tỷ linh thạch. Thần lấy một tỷ làm quân lương, còn lại mười lăm tỷ theo thần áp giải đi, giao cho mấy tên thân vệ khác nhau dùng vòng tay trữ vật để cất giữ. Đây là tiền của triều đình, Chung Sơn không dám vọng động, cũng phi thường cẩn thận, chỉ đợi trở về trả cho triều đình. Ngày ấy Mã đại nhân mang theo một đám cường giả, xông thẳng vào quân doanh của ta. Lúc ấy căn bản không đưa ra thân phận, một đám người xông thẳng về thân vệ vận chuyển linh thạch. Thần vì bảo đảm của cải triều đình không bị hao tổn, thân vệ vận chuyển linh thạch không bị bắt mới hạ lệnh dùng vạn tên bắn đuổi tiểu nhân đến xâm phạm.
Năm tỷ? Sáu tỷ? Vài trăm tỷ? Mười sáu tỷ? Chúng triều thần nghe xong đều một trận cảm thán, bổng lộc của mình đều tính bằng hàng nghìn, mà Chung Sơn nói chuyện hồi lâu, đơn vị tính không ngờ đều là tỷ. Khó trách khẩn trương như vậy, khó trách Mã Truy Nhật muốn cướp.
- Ngươi ngậm máu phun người. Ta khi nào muốn cướp linh thạch?
Mã Truy Nhật vẻ mặt phẫn nộ nói.
- Nhưng lúc ấy phương hướng các ngươi xông tới chính là linh thạch quân ta. Chung Sơn vì bảo vệ của cải triều đình, tự nhiên là đối với kẻ đến xâm phạm giết không tha. Dạy cho Mã đại nhân một bài học nhỏ, Mã đại nhân không ngờ không biết cảm ơn, ngược lại đổ tội cho ta?
Chung Sơn trừng mắt nói.
- Ta là mệnh quan triều đình, sao có thể làm ra loại chuyện này?
Mã Truy Nhật cả giận nói.
Mã Truy Nhật xem như bị Chung Sơn cuốn vào, đổi lại người thông minh tuyệt đối không đem đề tài dây dưa lên người, sẽ không nhắc tới linh thạch nữa, mà hẳn là nói đến khâm phạm A Đại. Nhưng Mã Truy Nhật này hồ đồ, ôm tâm tư tẩy trừ tội danh của mình, cắn chặt đề tài linh thạch không rời, nhưng càng tẩy, lại càng lún sâu.
- Nguyên nhân chính vì là mệnh quan triều đình, nếu là cướp linh thạch mới càng đáng sợ, càng ghê tởm, càng đáng hận, Chung Sơn tự nhiên chiếu sát không lầm, tuyệt không thỏa hiệp.
Chung Sơn lạnh lùng nhìn chằm chằm Mã Truy Nhật nói.
Mã Truy Nhật bi ai, hiện tại lại há mồm nói không nên lời.
Dây dưa hồi lâu, tội bao che tội phạm của Chung Sơn, mưu sát mệnh quan triều đình ngược lại đổi thành một tiếng khen ngợi trầm trồ.
- Mã Truy Nhật trở về vị trí!
Thánh Thượng nói.
- Dạ!
Mã Truy Nhật lập tức đáp, thấp thỏm lo lắng đứng ở một bên.
- Mười lăm tỷ linh thạch thượng phẩm? Tốt!
Cổ Thần Thông gật đầu nói.
- Khải bẩm Thánh Thượng! Thần có việc muốn tấu!
Chung Sơn bỗng nhiên tiến lên nói.
- Nói!
Cổ Thần Thông nói.
- Thần nguyện ý dùng tất cả quân công ở tiền tuyến chất áp nơi Thánh Thượng, đổi lấy một lần nói chuyện với người chết, cho người sống một cơ hội giải oan.
Chung Sơn vô cùng thành khẩn nói.
- Ồ?
Cổ Thần Thông nhìn về phía Chung Sơn.
Mà triều thần lại đều giương mắt nhìn về phía Chung Sơn. Dùng quân công để làm chất áp? Nói chuyện với người chết, giải oan cho người sống?
- Khải bẩm Thánh Thượng. Thần vừa trở về, nghe được một tin tức. Anh Ninh quận chúa bất hạnh gặp hại, thần biểu lộ sự đau lòng sâu sắc, manh mối chỉ rõ là Thiên U Công chúa. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, không có gì đáng nghi. Nhưng, thần biết rõ phẩm tính Công chúa, Thánh Thượng cũng biết rõ phẩm tính của Công chúa. Công chúa tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, nhưng sự thật đã bày ra, người và tang vật đều có, Công chúa muốn biện hộ cũng không được, bị tù ở phủ Công chúa, tội danh sắp thành lập. Nhưng sự thật là như thế sao? Có khi tận mắt nhìn thấy cũng không nhất định là chân tướng. Chung Sơn ngu dốt, nguyện lấy tất cả quân công đảm bảo sự trong sạch của Công chúa, xin Thánh Thượng cho hạ thần cơ hội tra rõ việc này, cho Thiên U Công chúa một cơ hội biện bạch, cũng cho Anh Ninh quận chúa cơ hội tìm ra hung phạm.
Chung Sơn nói.
Chung Sơn nói xong, triều thần lại ồ lên lần nữa. Việc Thiên U Công chúa gần đây đã trở thành một cấm kỵ, ai cũng không dám hỏi, cũng không dám nhắc tới. Chỉ cần nói đến, sẽ khiến Thánh Thượng tức giận, làm tức giận hoàng thân quốc thích. Ai cũng không dám mở miệng.
Chung Sơn không ngờ dùng toàn bộ công lao làm chất áp, chỉ đổi lấy một cơ hội tra rõ?
Tề Thiên hầu ở một bên trợn mắt nhìn, Đại Huyền vương đầu mày khẽ nhíu, Chính Nhất vương thần thái y như trước.
- Đáng giá sao?
Cổ Thần Thông thản nhiên hỏi.
- Công chúa đối với thần, có ân tri ngộ. Ngày trước ở Đại Vũ đế triều bị Cự Lộc Vương đuổi giết, lại xả thân cứu Chung Sơn. Không có Công chúa, Chung Sơn hôm nay không có khả năng đứng ở nơi này.
Chung Sơn không trả lời thẳng câu hỏi.
Tuy rằng trả lời như vậy nhưng lại càng thêm biểu lộ quyết tâm của Chung Sơn.
Ánh mắt chúng thần đồng loạt nhìn về phía Thánh Thượng. Bởi vì trước kia cũng có người đề cập tới, nhưng mỗi lần Thánh Thượng đều trợn mắt nhìn, đến tận giờ, đã không còn ai dám nói đến.
Thánh Thượng sẽ tỏ thái độ gì?
Chung Sơn nhìn Thánh thượng, Tề Thiên hầu nhìn Thánh Thượng. Huyễn Đồ Long nhìn Thánh Thượng, hai thái tử đều nhìn về phía Thánh Thượng.
- Được. Liên cho ngươi cơ hội, quân công chất áp. Một tháng thời gian, Liên cho ngươi mượn Thánh kiếm, mệnh là khâm sai, hiệp đồng Hình bộ chuyên xử án này.
- Một tháng sau, tại Thái cổ Thánh điện cho Liên một câu trả lời với thiên hạ!
Cổ Thần Thông nói.
- Tạ ơn Thánh Thượng!
Chung Sơn lập tức thi lễ nói.
- Thánh Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Chúng thần lập tức đồng thời bái.
Tuy rằng Cổ Thần Thông chỉ hạ một mệnh lệnh, nhưng mệnh lệnh này lại đi ngược mệnh lệnh trước, cho nên cả triều trịnh trọng, cả triều rung động, cả triều cúng bái!
Lúc này, một thái giám nâng một cái khay có một thanh trường kiếm màu tím đến trước mặt Chung Sơn. Trường kiếm nằm trong vỏ kiếm, vỏ kiếm vô cùng xa hoa nhưng chuôi kiếm lại cực kỳ bình thường.
Thánh kiếm, bội kiếm của Thánh Thượng! Pháp bảo cửu phẩm!
Chung Sơn cung kính tiếp nhận, nắm vào trong tay, rất bình thường. Nhưng Chung Sơn biết uy lực mạnh mẽ của nó, càng biết ý nghĩa đại biểu. Khâm sai! Thái cổ Thánh đô. Ngoại trừ nơi của Thánh Thượng, còn lại đều thông suốt.
- Bãi triều!
Thánh Thượng nói.
- Bãi triềuuuuuu~~~
Thái giám bên cạnh hô dài.
- Thánh Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Triều thần đồng loạt cung bái.
Thánh Thượng đứng dậy, chân dậm một cái, biến mất trước mắt mọi người.
Lúc này chúng triều thần mới đều cử động, không ngừng đi ra khỏi Thái cổ Thánh điện. Ai cũng không nói gì thêm với Chung Sơn. Hai Thái tử không, Huyễn Đồ Long không, đều đồng loạt ra ngoài, chỉ có Tề Thiên hầu đợi đến cuối cùng.
- Chung Sơn!
Tề Thiên hầu nhìn chăm chú Chung Sơn nói.
- Tề Thiên hầu? Có gì chỉ giáo?
Chung Sơn hỏi.
- Ta biết ngươi muốn thay Thiên U tẩy tội, nhưng người Thiên U giết là muội muội ruột của ta. Cừu giết em không đội trời chung. Ngươi tốt nhất không cần dính vào vũng nước đục này. Nếu không, tự gánh hậu quả!
Tề Thiên hầu nhìn chằm chằm vào Chung Sơn nói.
Chung Sơn nâng Thánh kiếm lên nói:
- Tề Thiên hầu. Ngươi có thể uy hiếp ta, cũng có thể tìm người uy hiếp ta. Nhưng, ngươi phải nhớ kỹ, ta nhận lệnh của Thánh Thượng, các ngươi có thể giữ im lặng, nhưng mỗi một câu nói của các ngươi, ta đều sẽ ghi lại, tương lai sẽ trở thành lời chứng trước triều đình!
- Hừ!
Chung Sơn căn bản không để ý tới Tề Thiên hầu, quay đầu bước đi ra Thái cổ Thánh điện.
Tề Thiên hầu nguyên bản hẳn phải tức giận mặt đỏ thở dốc, nhưng trong nháy mắt Chung Sơn bước ra Thái cổ Thánh điện, khóe miệng hắn lộ ra một tia cười khinh miệt.
***
Dưới Thái cổ sơn, Chích Hỏa lang tướng kiên nhẫn chờ bên ngoài Hoàng thành.
- Đại soái!
Chích Hỏa lập tức kêu lên.
- Cầm lấy. Trong khoảng thời gian này, ngươi ở bên người ta, thời khắc cẩn thận người tới xâm phạm. Đây là Thánh kiếm, nếu thực sự có người dám ám sát, chiếu sát không lầm.
Chung Sơn đưa Thánh kiếm vào trong tay Chích Hỏa nói.
- Dạ!
Chích Hỏa lập tức đáp, vẻ mặt tò mò nhìn Thánh kiếm trong tay.
Thánh kiếm, pháp bảo cửu phẩm a! Chích Hỏa cũng là lần đầu tiên cầm loại đồ vật cao cấp này, vẻ mặt thật là hiếu kỳ.
- Đi. Tới phủ Thiên U Công chúa!
Chung Sơn nói.
- Dạ!
Chích Hỏa lập tức đáp.
Kế đó, hai người bay về phía phủ Thiên U Công chúa.
Đúng tại lúc này, một gian tửu lâu gần hoàng cung đã truyền ra một ít lời đối đáp trên triều đường.
Đông Phương hầu Chung Sơn, cái tên này cũng được vô số người nhớ kỹ, và ấn thật sâu vào trong đầu. Một lần, lại một lần.
Trạng Nguyên Đại La Thiên triều? Người nhớ không nhiều lắm. Thống soái quân đội mấy ngày trước bị bọn đạo chích cướp là ai, cũng không ai chú ý, nhiều lắm xem như một chuyện cười.
Nhưng, Chung Sơn này lại thật sự làm người ta bắt đầu nhớ kỹ,và còn không ngừng đào móc ra truyền kỳ của người này. Không phải truyền kỳ bình thường – là quá truyền kỳ.
Lấy trí tuệ một con người, trong mười lăm năm diệt hai đế triều? Điều… Điều này không có khả năng!
Cái gì, lấy một thiên văn chương, dẫn đến Thiên lôi đánh xuống, thiên địa không dung? Không có khả năng.
Cái gì? Mười lăm tỷ linh thạch? Mấy trăm tỷ linh thạch, hắn như thế nào có thể có nhiều linh thạch như vậy? Đùa ta à, vậy ta đây về sau cũng không cần làm gì, chỉ cần tu luyện là được rồi. Còn có thể câu dẫn nhiều đạo lữ cùng tu hành.
Đông Hải Long cung, điều khiển Long Tộc đánh giặc cho mình? Không thể nào! Cái gì?! Kế hoạch Thiên Băng là cái gì? Thiên Băng nhất trọng thiên? Thiên Băng nhị trọng thiên? Thiên Băng tam trọng thiên? Thiên Băng tứ trọng thiên? Đó là cái gì?
Phong thủy đại trận? U Phủ Chuyển Luân điện? Đó là cái gì?
Rất nhiều công lao Phong công tước, tiến lên tam phẩm thị lang không ngờ bỏ đi không cần? Chỉ vì làm bộ khoái một tháng? Đầu hắn có phải bị lừa đá không? Thật hay giả?
Chuyện xưa của Chung Sơn bắt đầu lan tràn ở Thái cổ Thánh đô.
Đây chỉ là một cái bắt đầu, chỉ là một cái bắt đầu mà thôi. Tiếp theo, dân chúng khẳng định còn có thể tìm được chứng cớ những truyền kỳ này của Chung Sơn. Tuyệt không phải hư cấu!
Đại Vinh thương hội, Vận Lai khách **** chính thức bắt đầu khởi động tuyên truyền Chung Sơn, tạo thế cho Chung Sơn, vì Chung Sơn làm ra một truyền kỳ nhất!
Hết thảy đều được tiến hành gọn gàng từng bước, mà bản thân Chung Sơn mang theo Chích Hỏa đi tới phía ngoài phủ Thiên U Công chúa.
Đứng trước phủ Thiên U Công chúa, Chung Sơn hít sâu một hơi.
Trước phủ rất nhiều thị vệ hình bộ canh gác, mỗi người đều đeo đao kiếm, bảo vệ xung quanh.
- Người nào?
Một quan viên Hình bộ mặc đồ đen lập tức kêu lên.
- Nhận chỉ Thánh Thượng chuyên xử lý án Thiên U Công chúa. Thánh kiếm làm chứng.
Chung Sơn nói.
Chích Hỏa lập tức đưa Thánh kiếm ra.
Quan viên kia nhướng mày, tiếp đó dùng thần thức thăm dò Thánh kiếm.
- A~~
Người nọ bỗng ôm đầu hét thảm một tiếng.
- Đại nhân.
Bên cạnh lập tức rất nhiều cấp dưới vây lại, một đám người đao kiếm vung lên muốn bắt người đánh lén đại nhân.
- Đứng yên.
Quan viên kia ôm đầu kêu lên.
- Ách!?
Đám cấp dưới nghi hoặc một hồi.
- Thánh Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Quan viên kia vô cùng cung kính bái nói.
Quan viên kia cúi đầu, những người khác cũng lập tức cúi xuống, hô to:
- Thánh Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Chung Sơn cũng không để ý đến bọn họ, mang theo Chích Hỏa đi vào phủ Thiên U Công chúa.
Vào bên trong, Chung Sơn hít sâu một hơi.
Phủ Thiên U Công chúa trở nên thật tiêu điều, tôi tới không còn một ai, lạnh lùng vắng vẻ.
Thần thức tìm hiểu, ở trong một tòa cung điện cách đó xa xa, A Đại, A Nhị đang đứng chờ.
- Công chúa, thật sự là tiên sinh!
A Nhị hưng phấn kêu lên, chạy tới cửa, trong mắt tràn ngập chờ đợi và kích động.
Chung Sơn mang theo Chích Hỏa đi nhanh tới.
- Ta biết tiên sinh nhất định sẽ tới!
A Đại kích động nắm tay hưng phấn nói.
A Nhị cũng hưng phấn nhìn Chung Sơn.
Mà Thiên U Công chúa lại cái gì cũng không nói, chỉ lộ ra một tia mỉm cười, một tia an lòng.
- Công chúa, ta đã trở về!
Chung Sơn nhìn chằm chằm Thiên U Công chúa nói.
- Ta biết, ngươi sẽ tới!
Trên mặt Thiên U Công chúa lộ ra vẻ vui mừng cười nói.
A Đại, A Nhị và Chích Hỏa phi thường biết điều, lập tức rời khỏi đại điện. Nơi này đã không cần sự có mặt của họ.
Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Thiên U Công chúa, thân hình gầy yếu, nụ cười thê lương, trong lòng Chung Sơn không tự giác thấy đau. Giờ khắc này, Chung Sơn mới phát hiện hóa ra nội tâm kiên định của mình đã sớm có thêm một Thiên U Công chúa, chỉ là trước đây không từng để ý, thẳng đến giờ này, Chung Sơn có thể khẳng định cảm giác này.
Thật sự, ở trong lòng thật sự là có nàng.
Nếu đã hiểu được lòng mình, Chung Sơn cũng không kiêng dè nữa.
Nhẹ nhàng, Chung Sơn đưa bàn tay sờ gương mặt Thiên U Công chúa, dịu dàng nói:
- Nàng gầy thật nhiều!
Chung Sơn giơ tay, Thiên U Công chúa không có kiêng dè, thậm chí còn có chút chờ mong, chờ đợi bàn tay ấm áp đặt lên khuôn mặt mình, nụ cười vui mừng ban đầu đã sớm hóa thành kích động, khoảnh khắc Chung Sơn nói câu “Nàng gầy thật nhiều!” hai mắt Thiên U Công chúa trào nước mắt.
Thiên U Công chúa ôm cổ Chung Sơn, nhảy vào trong lòng hắn, nước mắt chảy như mưa.
Trong lòng Chung Sơn cảm giác được một phần yêu, Thiên U cũng cảm xúc đến phần yêu trong lòng mình, không phải hôm nay, mà là cảm nhận trước đó vài ngày.
Chỉ có sau khi suy sụp mới có thể tỉnh lại chính mình. Chỉ có sau thương cảm mới có thể cảm ngộ chân tình!
Anh Ninh bị chết, mình bị nhốt, coi như trong nội bộ dòng họ Cổ, mỗi người phỉ nhổ. Đám người trước kia lấy lòng nịnh bợ bỗng nhiên biến thành lạnh lùng đối chọi. Ngay cả Thánh Thượng cũng tức giận không để ý tới, thậm chí phụ vương của mình cũng đối xử lạnh nhạt rất nhiều.
Nhân tìnhlạnh lùng, coi như toàn bộ thế giới đều rời khỏi mình, ai cũng không giúp mình, giống như một người đứng trong núi rừng trống rỗng, yên tĩnh đáng sợ, vô cùng cô độc. Một loại bi ai mãnh liệt, đau lòng tràn ngập trong lòng. Lúc này, duy nhất nghĩ dến là Chung Sơn, Chung Sơn mà mình có thể tuyệt đối tín nhiệm, Chung Sơn đối xử tốt với mình hơn cả dòng họ Cổ. Thật sự muốn, muốn Chung Sơn lập tức xuất hiện trước mặt mình, thật muốn nhào vào trong lòng được Chung Sơn ôm chặt. Như vậy có thể khiến chính mình không hề để ý tới bất kỳ gió táp mưa sa bên ngoài. Lúc này, Thiên U Công chúa mới phát hiện mình yêu Chung Sơn đến nhường nào, một loại khao khát như sông lớn chảy chồm.
Chung Sơn xuất hiện, giống như trong tưởng tượng, ôm chặt Thiên U Công chúa.
Cái gì cũng chưa nói, cứ vậy ôm chặt.
Mà Thiên U Công chúa trong nháy mắt trầm tĩnh lại, sắc mặt lộ vẻ mỉm cười thỏa mãn, nữ nhân mạnh mẽ dĩ vãng đã sớm biến mất, hiện tại chỉ là một nữ nhân nhỏ bé ở trong lòng Chung Sơn, một nữ nhân được bảo hộ. Cái gì khác cũng không nghĩ tới, bên ngoài gió thổi bao nhiêu cũng không sợ nữa. Bởi vì có cái cảng tránh gió, một cảng tránh gió ấm áp nhất thiên địa.
Trong lòng Chung Sơn đồng dạng ấm áp vô cùng, nhìn Thiên U Công chúa trong lòng, một bàn tay ôm, tay kia thì âu yếm phủ lên mặt nàng. Mà chỉ mới chưa bao lâu, Thiên U Công chúa không ngờ ngủ trong lòng Chung Sơn.
Đường đường là cường giả Hoàng Cực Cảnh, khóc một hồi liền ngủ?
Chung Sơn trìu mến cười, ôm Thiên U Công chúa đi vào đại điện, nhẹ nhàng đặt trên giường ngọc, đắp chăn tơ tằm cho nàng.
Thiên U Công chúa chìm trong ngủ say mặt mỉm cười, Chung Sơn không tự chủ được vuốt ve khuôn mặt nàng.
Xem ra, mấy ngày này Thiên U Công chúa chịu đựng áp lực và oan ức lớn cỡ nào, toàn thân đều tiều tụy rất nhiều, tâm thần lo âu vẫn rất khẩn trương. Tâm thần tiêu hao quá lớn, cũng chỉ có giờ khắc này Chung Sơn xuất hiện mới bỗng nhiên thả lỏng, mệt mỏi ngủ đi.
Thiên U Công chúa rất mệt mỏi, giấc ngủ này tròn một ngày.
Khi Thiên U Công chúa tỉnh lại, phát hiện Chung Sơn vẫn ngồi bên cạnh giống như đang suy nghĩ cái gì, nhưng bàn tay vẫn cầm tay của mình, một chút không buông.
Cảm giác ấm áp trong tay Chung Sơn, Thiên U Công chúa đỏ mặt, khả năng là động tác tỉnh lại đã đánh thức Chung Sơn.
- Tỉnh rồi?
Chung Sơn hỏi.
- Vâng!
Thiên U Công chúa như có chút ngượng ngùng gật gật đầu.
Chung Sơn cũng là lần đầu tiên nhìn vẻ mặt này của Thiên U Công chúa, bình tĩnh dĩ vãng, gặp biến cố không sợ hãi đã sớm tiêu tan trên mặt nàng.
- Được rồi. Thời gian một tháng, một ngày đã qua. Chúng ta nói chuyện vụ án đi!
Chung Sơn thở sâu nói.
- Một tháng?
Thiên U Công chúa hỏi.
- Đúng vậy. Thánh Thượng cho ta một tháng thời gian, tra rõ vụ án của nàng!
Chung Sơn nói.
- Vụ án rành rành như thế, trong triều ai cũng không dám dây vào, ngay cả Thánh Thượng trước đây vẫn sủng ái ta cũng tức giạn không ngừng, thậm chí không cho người nói đến.
Thiên U Công chúa nói.
- Ha ha. Không, theo ta thấy, trong triều người quan tâm đến nàng nhất chính là Thánh Thượng.
Chung Sơn thở sâu nói.
- Thánh Thượng?
Thiên U Công chúa nghi hoặc nói.
- Đúng. Án này vô cùng phức tạp, chứng cớ vô cùng xác thực, không phải ai cũng đều có thể tẩy tội cho nàng. Nếu là tra rõ án này, không thể tẩy tội danh của nàng, như vậy nàng sẽ càng ở địa vị bất lợi. Thánh Thượng cũng vì bảo hộ nàng, mới làm như vậy. Sau khi ta thỉnh cầu Thánh Thượng,Thánh Thượng tại triều đáp ứng, cho ta mượn Thánh kiếm, toàn quyền tra án.
Chung Sơn nói.
- Vậy ngươi dùng cái gì để ngăn chặn miệng chúng triều thần?
Thiên U Công chúa hỏi.
- Một mảnh mây bay.
Chung Sơn cười nói.
- Cái gì mây bay?
Thiên U Công chúa hỏi.
- Quân công ta có!
Chung Sơn nói.
Thiên U Công chúa không nói thêm lời cảm kích gì, cũng không nói lời thề thốt gì, chỉ một tiếng “ừ” nhỏ, mắt nhìn về phía Chung Sơn có thêm một phần kiên định. Giống như trong lòng làm một quyết định gì đó, ánh mắt có chút si mê.
- Nói đi, rốt cục là làm sao. Ta cần tường trình tỉ mỉ vụ án, lúc ấy rốt cục xảy ra cái gì, một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ sót!
Chung Sơn nói.
- Ngày đó…
Một tháng trước khi Chung Sơn về triều, phủ quận chúa Anh Ninh, vì chúc mừng, Anh Ninh bày yến tiệc trong một đại viện, mời rất nhiều quan viên quen biết trong triều. Trong đó bao gồm Thiên U Công chúa, Tề Thiên hầu, Mã Truy Nhật.
- Chúc mừng quận chúa, được Thiên lão hứa thu làm đệ tử.
Mã Truy Nhật nâng chén cười nói.
- Cậu, người không nên nói đùa, còn chưa chính thức thu nhận đây!
Anh Ninh cười ní, cũng uống cạn chén rượu kia.
- Nhanh thôi. Lời Thiên lão vẫn là nói một không hai, hơn nữa một khi được Thiên lão thu làm đệ tử, Thánh Thượng khẳng định có thể thăng tiến ngươi làm Công chúa, về sau chúng ta sẽ xung hô ngươi là Anh Ninh Công chúa.
Mã Truy Nhật cười nói.
- Thiên U Công chúa. Thiên lão chọn giữa nàng và Anh Ninh, cuối cùng Anh Ninh được chọn, nàng sẽ không ghen tị chứ!
Tề Thiên hầu ở bên cạnh bỗng nhìn về phía Thiên U Công chúa.
Tề Thiên hầu lớn mật hỏi, tất cả mọi người đều lặng đi.
- Làm sao lại vậy chứ, ta còn muốn chúc mừng Anh Ninh. Chúc mừng!
Thiên U Công chúa phi thường rộng lượng nói, nâng chén với Anh Ninh.
- Cảm ơn Thiên U tỷ tỷ!
Anh Ninh lập tức vui vẻ uống một chén.
Tiệc rượu tiến hành khí thế hừng hực, tất cả mọi người bắt chuyện với nhau. Tới khi tiệc rượu được một lúc, Anh Ninh bỗng nhiên kéo tay Thiên U Công chúa.
- Thiên U tỷ tỷ, đi theo ta!
Anh Ninh nói.
Thiên U không để ý, buông chén rượu theo Anh Ninh rời khỏi tiệc. Ở trong phủ Anh Ninh, rẽ ngang rẽ dọc rốt cục đi tới trong một tiểu viện xa xa, bốn phía không một bóng người.
- Kéo ta tới đây làm gì?
Thiên U Công chúa nghi hoặc hỏi.
- Ta nghe nói, tỷ tỷ là thân thể Tốn Đỉnh, có thật hay không?
Anh Ninh mắt mở lớn hỏi.
- Ngươi nghe ai nói, như thế nào có khả năng?
Thiên U Công chúa nhướn mày, lập tức cười hỏi.
- Nhưng có người cho ta biết, Thiên U tỷ tỷ. Tỷ đừng hỏi nữa, ta đã sớm nghe nói thần kỳ của thân thể cửu đỉnh, tỷ tỷ cho ta xem nhé.
Anh Ninh vẻ mặt chờ mong nói.
- Xem? Xem như thế nào?
Thiên U Công chúa nhướn mày nói.
- Dùng cái này.
Anh Ninh lập tức nói, và từ trong một góc tiểu viện lấy ra một cái túi, từ trong lấy ra một trường cung màu xanh ngọc trạm đủ loại đồ đằng.
- Phong Thần Cung?
Thiên U Công chúa kinh ngạc nói.