- Phụ soái, vừa rồi Triệu Sở Hướng dẫn dắt Thiết Thương Doanh, đã ra ngoài nghênh địch nhân Âm Thi Đế triều, bây giờ đã rời khỏi Vũ Phiến Thành!
Tiêu Nguyên Phong chạy vào đại điện hưng phấn nói.
Trong đại điện, Tiêu Vong ngồi trên soái án, hai bên có rất nhiều tướng sĩ đang đứng.
Nghe được tin tức này, hai hàng tướng lãnh xoa xoa tay, hình như muốn lập tức xuất binh vậy.
- Chủ soái, mạt tướng nguyện làm tiên phong, tấn công Vũ Phiến Thành!
Một người nói.
- Mạt tướng nguyện đi!
Lại một tướng lĩnh kêu lên.
...............
Nửa năm sau một phen nhục nhã, khiến các tướng lĩnh Thiên Mạch Đế triều đều bị nghẹn khuất, bất cứ lúc nào cũng muốn rửa sạch sỉ nhục.
- Phụ soái, hạ lệnh đi!
Tiêu Nguyên Phong kêu lên.
Tiêu Vong nhẹ nhàng xoa xoa soái án, mày nhăn lại.
- Chờ một chút, cẩn thận có trá!
Tiêu Vong trầm giọng nói.
- Phụ soái, còn muốn chờ cái gì?
Tiêu Nguyên Phong lo lắng nói.
- Chờ ba tên trinh sát cuối cùng trở về!
Tiêu Vong kiên quyết nói.
Một tháng sau, bên trong đại điện.
Mọi người đều đang đợi, Tiêu Vong ngồi trên soái án, trước mặt là một nam nhân áo vải.
- Thế nào rồi?
Tiêu Vong hỏi.
- Canh ba ba ngày trước tiểu nhân gặp được, mười người chùm áo bào đen từ cửa thành phía nam lặng lẽ đi ra ngoài. Lúc ấy xuất môn có đưa lệnh bài ra, trong nháy mắt nhìn thấy lệnh bài, thành thủ bỗng nhiên quỳ lạy, tiếp đó lại bị một áo bào đen ngăn cản lại, bọn họ lặng lẽ đi ra ngoài.
Trinh sát mặc bố y nói.
- Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Tốt!
Tiêu Vong hơi hơi kích động nói.
- Thấy rõ là ai không?
Tiêu Nguyên Phong hỏi.
- Không có, căn bản không nhìn thấy!
Trinh sát trả lời.
- Không nhìn thấy là được rồi!
Tiêu Vong càng ngày càng khẳng định.
- Phụ soái, rốt cuộc là ai?
Tiêu Nguyên Phong nghi hoặc nói.
Chúng tướng cũng cùng nhau nhìn về phía Tiêu Vong.
- Là Thủy Kính tiên sinh, là hắn, khẳng định là hắn!
Tiêu Vong tự tin nói.
- Thủy Kính? Trên thành lâu còn cắm đại kỳ của hắn mà?
- Đó chỉ làm cho chúng ta xem!
Tiêu Vong cười lạnh nói.
- Nhưng, phụ soái, có thể là Thủy Kính giở trò hay không? Triệu Sở Hướng đã đi ra ngoài!
Tiêu Nguyên Phong nghi hoặc nói.
- Sẽ không, Triệu Sở Hướng ứng phó không được.
- Ô?
- Lần này không chỉ có riêng Âm Thi Đế triều, ta còn liên hệ Đế triều khác, một Đế triều đến xâm phạm, Triệu Sở Hướng có thể đỡ được, hai cái, trong thời gian ngắn tuyệt đối không được, Thủy Kính không đi tới, vậy sẽ có nhiều thành trì Đại Tranh bị chiếm mất, một khi những thành trì kia thất thủ, Vũ Phiến Thành trước mắt, làm sao có thể giữ được đây. Cho nên Thủy Kính phải đi ra ngoài!
Tiêu Vong vô cùng khẳng định nói.
Tuy rằng không nghe hiểu, nhưng chúng tướng đều ý thức được điều gì, không khỏi quỳ xuống nói.
- Mạt tướng nguyện làm tiên phong, đoạt Vũ Phiến Thành vào tay!
Chúng tướng đều nhao nhao lên tiếng.
Tiêu Nguyên Phong cũng kích động, rốt cục có thể báo được nỗi nhục nhã trong lòng, mười năm, làm mười năm làm con rùa, rốt cục cũng hóa thành hùng long trỗi dậy rồi.
- Chư tướng chỉnh quân, hai canh giờ sau, lấy quần áo nữ nhân Thủy Kính đưa tới tuyên thệ trước chúng quân sĩ trước khi xuất binh, theo ta công thành!
Tiêu Vong ngạo khí quát.
- Rống...................!
Chư tướng hưng phấn dài rống một tiếng.
- - -
Mười ngày sau.
- Oanh.....................!
Cửa thành Vũ Phiến Thành bị phá.
- Giết.....................!
Tướng lãnh Thiên Mạch Đế triều rốt cục công phá được Vũ Phiến Thành, tiến thẳng vào trong thành.
Vào trong thành, chuyện thứ nhất chính là thu những nơi quan trọng.
Tiêu Vong mang theo vài tên tướng lãnh, cùng bước vào trong thành, nhìn Vũ Phiến Thành bị đánh hạ, mọi người đều thở phào một hơi.
- Con bà nó, không có Thủy Kính, không có Triệu Sở Hướng, tòa thành này còn khó công như vậy!
Một tên tướng lãnh hùng hùng hổ hổ nói.
- Bởi vì hắn là Thủy Kính, cho dù đã rời đi, thì cũng an bài thích hợp cho tòa thành này.
Tiêu Nguyên Phong ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Vũ Phiến Thành, rốt cục đánh hạ Vũ Phiến Thành!
Tiêu Vong hít một hơi thật sâu nói.
- Thủy Kính? Thủy Kính cũng chẳng ra sao cả, chờ hắn trở về nhìn thấy trên Vũ Phiến Thành đã cắm soái kỳ chủ soái, không biết hắn sẽ có biểu tình gì?
- Ha ha ha ha......!
Các tướng lĩnh không khỏi hưng phấn.
Soái kỳ? Tiêu Vong đồng tử co rụt lại.
- Không tốt, chúng ta trúng kế! Mau bỏ đi!
Tiêu Vong bỗng nhiên cả kinh kêu lên.
- Phụ soái, cái gì trúng kế?
Tiêu Nguyên Phong nghi hoặc nói.
- Giết.....................!
Ngoài thành truyền tới tiếng hô rung trời.
- Chủ soái, việc lớn không tốt, bốn cửa thành lớn, cửa thành bỗng nhiên xuất hiện đại trận, khiến mọi người không thể lui ra ngoài! Người bên ngoài lại có thể đi vào trong.
Một tên trinh sát sợ hãi hô lên.
- Chủ soái, việc lớn không tốt, ngoài thành xuất hiện soái kỳ chữ Triệu!
Lại một trinh sát kêu sợ hãi hô lên.
- Chủ soái, việc lớn không tốt, thành lâu bốn phía phủ thành chủ mở ra đại trận vây lại............
Tin dữ đột kéo tới khiến mọi người đều kinh hoảng.
Tiêu Vong biết trúng kế, không chút do dự nói:
- Theo ta đi!
- Rống.....................!
Chúng quân rất nhanh thu liễm, theo Tiêu Vong cùng tiến thẳng tới phủ Thành chủ, khi đến phù đảo Thành chủ. Bên dưới phủ Thành chủ không biết khi nào đã xuất hiện lượng lớn quân đội. Bên ngoài, đại quân Triệu Sở Hướng cũng nhanh từ ngoài giết vào, nội ứng ngoại hợp bao vây đại quân Tiêu Vong lại.
Trận pháp ngoài phủ đảo triệt hồi, người bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong.
Dưới phù đảo, Tiêu Vong lộ ra nụ cười thê lương nhìn về phía phù đảo trên vùng trời. Nhìn thấy đám người bên trong, Tiêu Vong biết, lần này mình thực sự trúng kế rồi. Hảo độc kế, không ngờ ngay cả mình cũng lừa được.
Trên phù đảo, Thủy Kính tiên sinh phe phẩy quạt lông đứng một bên, phía sau là quan viên, đứng đầu tiên, không ngờ là Chung Sơn một thân áo bào đen.
Chung Sơn? Thì ra là Chung Sơn?
Tâm tình hai quân không giống nhau, đại quân Tiêu Vong vẻ mặt đầy bi tráng. Mà đại quân Chung Sơn lại vô cùng hưng phấn, thắng bại đã định, thắng bại đã định!
Bay lên một chút, hai người cách không nhìn nhau.
Trầm mặc một hồi, hai quân cũng chưa xung đột vũ trang, cũng vì chủ soái chưa hạ lệnh mà đánh giết lẫn nhau.
Tiêu Vong nhìn chằm chằm Chung Sơn, Chung Sơn nhìn Tiêu Vong, lại nói tiếp, Tiêu Vong khi còn sống rất giống Chung Sơn, chỉ tiếc, số phận hai người khác nhau, cũng tạo thành một trời một vực.
Tiêu Vong mặc dù ở trước mặt Thiên Hiểu Tử khen Chung Sơn, nhưng mà cũng như Chung Sơn, có một loại ngạo khí, loại ngạo khí không phục bất kỳ ai. Ở sâu trong nội tâm cũng không cho rằng kém hơn Chung Sơn. Đồng dạng, từ rất lâu trước, Tiêu Vong đã khát vọng đánh với Chung Sơn một trận, muốn hoàn toàn đánh bại Chung Sơn.
Nhưng mà trước mắt!
- Chung Sơn!
Tiêu Vong trầm giọng kêu lên.
- Tiêu Vong!
Chung Sơn trả lời.
- Vì muốn đả bại ta, ngươi thà rằng mất đi Vũ Phiến Thành thậm chí 21 tòa thành trì phía sau sao?
Tiêu Vong nhíu mày kêu lên.
- Ồ? Ngươi dựa vào gì thấy được?
Chung Sơn hỏi.
- Thủy Kính không đi tới tiền tuyến thì cũng thôi, đại quân Triệu Sở Hướng không ngờ cũng mai phục xung quanh núi, chẳng lẽ ngươi không quan tâm hai đại Đế triều kia tấn công sao?
Tiêu Vong không hiểu kêu lên.
- Mười năm, Đại Tranh ta người tài vô số, chẳng lẽ mười năm vẫn luôn ở trong này?
Chung Sơn cười nói.
Tiêu Vong mày nhướng lên, hình như ý thức được điều gì.
- Âm Thi Đế triều, năm năm trước đã về tay ta!
Chung Sơn chi tiết nói.
Tiêu Vong đồng tử co rụt lại.
- Thì ra đây chỉ là vở tuồng, diễn cho ta xem, Triệu Sở Hướng căn bản không cần đi tiền tuyến, mà Đế triều kia đột kích, có Âm Thi Đế triều ngăn cản, ha ha ha! Tính kế thật hay, tính thật hay, không ngờ ta không nhận ra, ha ha ha ha!
Tiêu Vong mang theo vẻ phức tạp và khó tin cười lớn.
- Chờ đợi 10 năm ở Phiến Vũ thành, rốt cuộc đã khiến ngươi kích động!
Chung Sơn hít sâu một hơi nói.
Tiêu Vong bỗng nhiên nhìn thẳng Chung Sơn, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, giờ khắc này, Tiêu Vong rốt cục thấy được sự đáng sợ của Chung Sơn, mười năm, này kế này không ngờ dự trù lâu như vậy, chỉ là khiến cho mình kích động? Chỉ là chờ cho mình kích động trong thời gian ngắn sao?
Tiêu Vong cũng tự xét lại người, bất luận kẻ nào cũng không thể né tránh loại cảm xúc cố nén kia, nhưng trí giả mỗi một thời gian lại thu dọn những cảm xúc không tốt của mình.
Mà ngay lúc Tiêu Vong kích động, còn chưa kịp dọn dẹp, không ngờ Chung Sơn nắm chắc trong thời gian ngắn ngủi này, đưa váy nữ nhân tới làm nhục mình, khiến cho cỗ kích động của mình hoàn toàn bùng nổ, trong thời gian ngắn che mờ ánh mắt Tiêu Vong, tiếp đó làm ra phán đoán sai lầm.
Một phán đoán sai lầm, một cái phán đoán trí mạng.
Vì phán đoán này mà vạn kiếp bất phục! Thật là đáng sợ, Chung Sơn, người này thật là đáng sợ, thật là quá đáng sợ khi làm đối thủ của hắn, trong chiến trường, hắn có thể thao túng tâm lý tướng địch, thao túng đối thủ, còn có lý gì mà không thắng nữa đây? Thật là đáng sợ! Trong nháy mắt, Tiêu Vong chôn xuống hạt giống trong lòng 'Chung Sơn không thể địch nổi', một cái hạt giống 'Tuyệt không thể đối địch với Chung Sơn'.
Thu lại bảo kiếm trong tay, thở phào một hơi, Tiêu Vong hình như mệt mỏi đi rất nhiều.
- Được làm vua thua làm giặc, ta thúc thủ chịu trói, chỉ mong ngươi có thể những huynh đệ này của ta ra.
Tiêu Vong chỉ chỉ các tướng lĩnh phía sau nói.
- Chủ soái.....................!
Chúng tướng bi tráng cùng nhau quỳ xuống, trong mắt trào ra nước mắt.
- Phụ soái, chúng ta liều mạng, liều mạng!
Tiêu Nguyên Phong bi tráng quát.
- Liều mạng.....................!
Chúng tướng bi tráng quát.
- Câm mồm.....................!
Tiêu Vong gào lên một tiếng. Thanh âm chúng tưởng ngừng lại, nhưng trong mắt đầy bi tráng, nước mắt không thể ngừng chảy ra được.
Quát đại quân ngưng lại, Tiêu Vong ngẩng đầu nhìn về phía Chung Sơn. Chờ đợi Chung Sơn quyết định.
Nhìn Tiêu Vong, ánh mắt Chung Sơn lộ ra vẻ tán thưởng, vung tay lên. Đại quân Triệu Sở Hướng nhanh chóng mở ra một con đường.
- Tiêu Nguyên Phong nghe lệnh!
Tiêu Vong quát.
- Phụ soái!
Tiêu Nguyên Phong ánh mắt hiện lên một cỗ bi tráng hô lên.
- Tiêu Nguyên Phong dẫn dắt ba quân, lui về giữ Đồ Long Thành!
Tiêu Vong quát.
- Phụ soái.................!
- Chủ soái.....................!
Chúng tướng cũng không chịu đi.
- Đây là quân lệnh!
Tiêu Vong trừng mắt.
- Tuân lệnh!
Tiêu Nguyên Phong mang theo vẻ không cam lòng không nỡ và bi tráng rời đi.
Tiêu Nguyên Phong thề bảo vệ tốt Đồ Long Thành, bởi vì chỉ có bảo vệ tốt Đồ Long Thành, có lẽ mới có thể cứu được chủ soái.
Dưới quân lệnh, đại quân chậm rãi rút khỏi Vũ Phiến Thành.
- - - - - oOo- - - - -