Kiều Diệp tỉnh lại lần nữa, cảm giác trên người không ngừng bị người dùng sức kéo nhéo nhéo, tiếng khóc chói tai vang vọng bên tai.
“Tam Nha, ngươi chết thật thảm. Nương nhất định sẽ không bỏ qua người hại con. Lục Ngũ Lang, cho dù ngươi không muốn cưới Tam Nha, ngươi cũng không thể đẩy nàng xuống sông, hại mạng của nàng được! Ngươi trả mạng của Tam Nha nhà chúng ta đi.”
Kiều Diệp có ký ức của nguyên thân, cũng đại khái hiểu được là chuyện gì xảy ra. Người nói chuyện là mẹ kế Hồ thị của nguyên thân. Người này mỗi ngày tra tấn nguyên thân, hiện tại đây chính là mèo khóc chuột giả từ bi, nghe đều là giả.
Nguyên thân rơi xuống nước lúc năm tuổi, sau khi cứu được liền choáng váng, nhưng trời sinh khí lực lớn, từ nhỏ đã bị người một nhà cực phẩm đè ép làm việc. Thức dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, ăn còn kém hơn heo, làm việc nhiều hơn trâu. Lục Ngũ Lang trong miệng mẹ kế là đối tượng hôm nay nguyên thân muốn thành thân Lục Thiều.
Cha nguyên thân lúc trước ở trên đường, gặp được cha Lục Thiều bị say nắng, đưa tới y quán. Thế là cha Lục nói muốn để con trai lấy nguyên thân để báo đáp ân tình này. Về phần tại sao cha Lục lại muốn con trai cưới kẻ ngốc làm vợ, giống như nguyên thân, có mẹ kế là có cha dượng.
Hôm nay hai người thành thân, nhưng tân lang còn chưa tới, nguyên thân đã bị đường tỷ đường ca dụ dỗ đi bờ sông bắt cá. Sau khi đến bờ sông, mấy người ồn ào chỉ vào nơi nào đó trong sông nói nơi đó có cá, để cho nguyên thân đi xuống bắt, cường điệu rằng chỉ cần bắt lên liền nướng cho nàng ăn, nguyên thân liền xuống sông, lại không biết bơi chết đuối.
Bây giờ mẹ kế đổ hết trách nhiệm lên người Lục Thiều, chính là cố ý vu oan hãm hại. Nàng giãy dụa muốn mở mắt ra, tiếp theo một giọng nam vang lên: “Lục Ngũ Lang ngươi giết muội muội ta, phải chịu trừng phạt.”
Kiều Diệp đã dung hợp tất cả ký ức của nguyên thân, thoáng cái liền nghe ra đây là đại đường ca Kiều Hữu Phúc của nguyên thân. Lúc ấy lừa gạt giật dây nguyên thân, chủ yếu là chủ ý của vị đại đường ca này, cho nên gia hỏa này mới là đầu sỏ gây nên, lúc này lại không biết xấu hổ vừa ăn cướp vừa la làng.
Tiếp theo lại lục tục vang lên mấy đạo thanh âm phụ họa: “Chúng ta đưa Lục Ngũ Lang đến từ đường Lục thị tìm tộc trưởng, cũng không thể bỏ qua cho hắn.”
“Đúng đúng, đưa hắn đến từ đường.”
Lúc này còn có không ít thôn dân chạy tới vây xem la hét bắt tội phạm giết người lại. Những người này nói xong liền muốn động thủ, muốn bắt thiếu niên trầm mặc một mực cúi đầu.
Lục Thiều không ngờ hắn lại trở về, trở lại bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời. Chỉ là lại chậm một bước, lúc hắn trở về đã ở trong nước, nhưng vẫn cứu Kiều Diệp lên bờ. Quả nhiên, vừa lên bờ liền gặp người Kiều gia vu hãm, nói hắn không muốn cưới kẻ ngốc làm vợ, cho nên cố ý đẩy Kiều Diệp xuống nước. Còn một mực chắc chắn, khi bọn họ chạy tới tìm Kiều Diệp, vừa vặn ở cách đó không xa tận mắt thấy hắn đẩy người.
Hắn quét mắt nhìn trong góc, chỉ thấy một thân tỷ tỷ đang gạt nước mắt. Khóe môi hắn cong lên một đường cong châm chọc. Hắn đi đến Kiều gia đón dâu, tỷ tỷ đột nhiên đuổi theo nói nghe người báo tin tân nương chạy tới bờ sông, kéo hắn cùng đi bờ sông tìm, vừa vặn nhìn thấy Kiều Diệp nhảy xuống nước. Hắn không do dự nhảy xuống sông cứu người. Ai biết cứu người lên, Kiều Diệp đã không còn. Tiếp theo, đón nhận người Kiều gia chỉ trích và vu hãm.
Đột nhiên hắn nhìn Lục Mai mở miệng: “Tỷ tỷ, ngươi nói cho bọn họ, ta có đẩy Kiều Diệp xuống sông hay không?”
Lục Mai đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo khóc lắc đầu: “Ta, ta, không phải, không phải như vậy…” Chính là nghẹn ngào nói không nên lời tiếp theo
Lúc này người Kiều gia nhân cơ hội nói: “Xem đi, tỷ tỷ hắn cũng không thể che giấu lương tâm nói hắn không có đẩy. Chúng ta tận mắt nhìn thấy, chính là ngươi đẩy Tam Nha xuống sông. Lục Ngũ Lang, ngươi đừng ngụy biện nữa, càng đừng hòng giải vây, đi gặp tộc trưởng các ngươi.”
Đầu óc Lục Thiều không ngừng xoay chuyển, bây giờ bị người Kiều gia vu khống, tỷ tỷ của hắn mơ hồ không rõ. Đến trước mặt tộc trưởng và tộc lão, nàng còn khóc lắc đầu, cuối cùng nói nàng không nhìn thấy gì cả, khiến hắn hết đường chối cãi. Nhiều nhân chứng như vậy, muốn rửa sạch hiềm nghi trên người cũng không dễ dàng. Hắn đã từng bất ngờ bị bọn họ hãm hại, ô uế thanh danh như vậy. Sau đó cha hắn đại nghĩa diệt thân, chủ động mời tộc trưởng trục xuất hắn ra khỏi Lục thị nhất tộc, chỉ có thể đi xa tha hương, càng chặt đứt con đường thi khoa cử làm quan.
Sau đó hắn rời khỏi nơi này, vượt qua một đoạn tuế nguyệt rất gian nan, mới tìm được cơ hội thay đổi một thân phận khác. Đồng thời mưu đồ từng bước, báo thù cho mình. Người thiết kế và hãm hại hắn, ai cũng không có kết cục tốt. Có thể làm lại, trở về lúc này, hắn dĩ nhiên sẽ không lại để cho những người kia đạt được mục đích.
Lục Thiều lạnh nhạt nói: “Ta không đẩy Kiều Diệp xuống nước, càng không giết người, cho nên chúng ta trực tiếp đi gặp quan đi.”
Cha hắn và kế huynh đều phải tiếp tục khoa khảo. Đi gặp quan, nếu hắn bị phán tội, đối với bọn họ cũng có ảnh hưởng không nhỏ. Cho nên bọn họ chỉ có thể bịt mũi để người Kiều gia đổi giọng, vớt hắn ra. Nếu thật sự không được, chỉ có thể dùng một phương pháp khác. Hắn biết nhược điểm của huyện lệnh, chỉ là nếu như vậy, sẽ tương đối mạo hiểm. Dân không đứng lên, quan không truy xét, như thế nào cũng không thể đi trong tộc, như vậy sẽ lâm vào hoàn cảnh trước kia. Dù sao cha ruột chủ động muốn trục xuất hắn khỏi tông tộc, những người khác không có cách nào giúp hắn. Hắn hiện tại cũng rất khó phản kháng hiếu đạo cùng lực lượng tông tộc, cho nên hiện tại chỉ có một con đường gặp quan là có thể đi.
Người Kiều gia vốn là oan uổng Lục Thiều, nhắc tới quan lại cũng sợ hãi, nào dám đi gặp quan. Kiều Hữu Phúc phô trương thanh thế nói: “Đi từ đường Lục thị trước, tộc trưởng các ngươi nếu như nói muốn gặp quan, chúng ta lại đi nha môn.” Lại một bộ suy nghĩ cho mọi người nói: “Hắn giết người, nếu đi nha môn bị phán tội, sẽ liên lụy đến thanh danh thôn chúng ta. Mọi người mau bắt hắn lại, trước áp giải đi gặp tộc trưởng.”
Người Kiều gia và thôn dân vây xem nghe có lý lập tức tiến lên bắt Lục Thiều, muốn áp giải hắn đi từ đường.
Ánh mắt Lục Thiều lạnh lùng sâu thẳm, lúc này như trở về thung lũng tối tăm nhất cuộc đời, vẫn cô lập không có sự giúp đỡ. Ngay lúc Lục Thiều định phản kháng, Kiều Diệp nằm trên đất, đột nhiên mở to mắt, chống đỡ thân thể ngồi dậy.
Nàng mở miệng nói: “Không phải hắn đẩy ta.”
Nàng dĩ nhiên không thể để cho hung thủ chân chính ung dung ngoài vòng pháp luật, để cho người vô tội bị oan uổng. Trong trí nhớ, Lục Thiều là người không tệ, mặc dù là bị cha ruột đè ép cưới nguyên thân nhưng không có kỳ thị hoặc giận chó đánh mèo nguyên thân. Có một ngày nguyên thân bị đường tỷ giật dây đi tìm Lục Thiều, cũng ngu ngốc gọi hắn là tướng công, Lục Thiều rất bất đắc dĩ nói: ngươi cũng là người đáng thương, sau này ta sẽ coi ngươi như muội muội. Từ điểm đó có thể thấy được, Lục Thiều bị ép cưới nguyên thân. Mặc dù không thật sự coi nguyên thân là vợ nhưng cũng chuẩn bị xem như muội muội chăm sóc. So với những người nhà cực phẩm hút máu nguyên thân kia, tốt hơn nhiều.
Kiều Diệp đột nhiên mở to mắt nói chuyện, hù dọa mọi người xung quanh: “Ah, xác chết vùng dậy rồi!”
Lục Thiều nhìn thẳng về phía Kiều Diệp, nàng sống lại? Điều này sao có thể.
Vừa rồi sau khi lên bờ đặt nàng xuống đất, hắn vẫn là dò xét mũi của nàng đã ngừng, giống như kiếp trước, chết đuối.
Có cùng ý tưởng giống vậy, còn có đám người Hồ thị. Bọn họ vừa phát hiện Tam Nha đã tắt thở, sao lại sống lại được?Từng người sợ tới mức đứng lên lui về phía sau mấy bước. Kiều Hữu Phúc đầu tiên là giật nảy mình, rất nhanh kịp phản ứng. Hắn đưa tay chỉ Kiều Diệp, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi là yêu quái từ đâu tới, lại nhập vào người muội muội ta. Vừa rồi rõ ràng nàng đã tắt thở, mọi người mau bắt yêu quái này lại hoặc là đốt đi.”
Hắn đã từng thấy người chết đuối giống như là đã chết nhưng không bao lâu sau lại sống lại, đại phu nói quả thật sẽ có trường hợp như vậy, là giả chết gì đó, rất có thể Tam Nha chính là tình huống này. Nhưng hôm nay bất kể thế nào cũng phải chứng thực chuyện Lục Thiều giết người, cho nên cũng chỉ có thể xin lỗi vị đường muội này. Dù sao một kẻ ngu sống cũng không có ý nghĩa, còn không bằng thành toàn bọn họ.