Hắn ghét cái loại rụt rè sợ hãi, hoặc là tâm nhãn nhiều nhưng lại không dám để ra ngoài sáng. Khó trách xú nha đầu có thể hợp ý với hung bà nương.
Hắn thu hồi vài phần hững hờ nói: “Ta muốn nói, ta là tới bảo vệ ngươi, ngươi tin không?”
Kiều Diệp im lặng: “Chính ngươi chính là phiền toái lớn, bảo hộ ta như thế nào? Ngươi đừng có hại ta nữa.”
Lại mang theo vài phần ghét bỏ nói: “Cho nên ta cám ơn ngươi, ta không cần.”
Con hàng này đối với thân phận phản vương của mình, một chút tự mình hiểu lấy cũng không có.
Tiêu Cảnh Thần: “……”
Sống lớn như vậy, ngoại trừ bị hung bà nương ghét bỏ, đây là người thứ hai ghét bỏ hắn như vậy. Hai mẹ con này thật là tốt.
Những người khác cũng bị cách nói chuyện của Kiều Diệp hù dọa. Tứ Lang và Lục Lang càng bội phục Kiều Diệp. Dám nói chuyện với phản vương như vậy, lá gan của tức phụ Ngũ Lang không phải lớn bình thường, không hổ là nàng.
Tiêu Cảnh Thần dùng roi ngựa nhẹ nhàng gõ tay nói: “Không, ngươi cần. Ngươi phá hỏng kế hoạch quan trọng và lợi ích của người khác, cho nên đừng nhìn ngươi bây giờ sống có tư có vị nhưng lại rất nguy hiểm.”
Lại bổ sung một câu: “Nếu không phải gần đây bản vương rất nhàm chán, trước đó lại thiếu hung bà nương một nhân tình, mới lười đến chõ mõm vào.”
Kiều Diệp nhìn bộ dáng của hắn, hình như không phải là lấy cớ. Cảm giác với tính tình tùy ý bừa bãi của hắn, là khinh thường nói dối.
Nàng hỏi: “Ngươi nói là, có người muốn giết ta?”
Tiêu Cảnh Thần gật đầu: “Đúng.”
Hắn lại nói: “Chính xác mà nói là muốn lôi kéo ngươi, không lôi kéo được thì phải diệt trừ ngươi.”
Kiều Diệp nghe hắn nói như vậy, suy nghĩ một chút hỏi: “Phu thê Quan Dũng hầu sao?”
Tiêu Cảnh Thần nhíu mày: “Được rồi, tiểu nha đầu phản ứng thật đúng là nhanh. Nhưng chỉ đoán đúng một nửa. Bọn họ quả thật cũng có ý này nhưng bọn họ còn chưa có tư cách kinh động ta tự mình đến.”
Kiều Diệp cũng nhíu mày: “Vậy ngươi tới đây vì ai?” Ngoại trừ đôi vợ chồng kia, còn có ai sẽ muốn diệt trừ chính mình?
Tiêu Cảnh Thần mỉm cười: “Ngươi đoán xem.”
Kiều Diệp: “……”
Nàng nhìn ra được, đối phương sẽ không chủ động nói với mình, lại nghĩ nghĩ hỏi: “Lôi kéo hoặc là diệt trừ ta, Ngũ hoàng tử?”
Lần này trên mặt Tiêu Cảnh Thần lộ ra một tia ngoài ý muốn: “Ngươi biết cũng không ít.”
Còn biết Quan Dũng Hầu là người của Ngũ hoàng tử. Chẳng lẽ là do hung bà nương nói? Nhưng hung bà nương những năm qua chỉ biết một mẫu ba phần đất của Vũ An Hầu phủ, hẳn không sẽ không quan tâm để ý điều này.
Hắn nói: “Đây cũng là ngươi vừa rồi đoán được một nửa trong đó, cho nên không đúng.”
Kiều Diệp tức giận nói: “Đoán không được, không đoán.”
Ngoại trừ những người này, nàng thật sự không đoán được. Muốn diệt trừ nàng, ngoại trừ mẹ ruột bên kia, khả năng cũng chỉ có một nhà Liêm gia cùng cặn bã ngũ thúc. Nhưng hiển nhiên người sau còn chưa có tư cách kinh động vị này tới, cũng nói rõ, có khả năng còn có một thế lực tiềm ẩn nguy hiểm.
Tiêu Cảnh Thần thấy nàng nói xong, liền xoay người.
Hắn không khỏi nói: “Ngươi không tiếp tục hỏi?”
Kiều Diệp quay đầu: “Ta hỏi rồi, ngươi sẽ nói sao?”
Tiêu Cảnh Thần lắc đầu: “Không thể nào.”
Kiều Diệp liếc hắn một cái: “Vậy không phải là xong rồi sao, vậy ta còn hỏi cái gì?”
Nàng lại nói rất có thâm ý: “Còn nữa, ngươi chắc hẳn chủ yếu là hướng về những người kia mà đến. Cho nên bảo hộ ta cái gì, cũng chỉ là mánh lới mà thôi.”
Tiêu Cảnh Thần phát hiện trước đó mình vẫn đánh giá thấp nha đầu này thông minh lanh lợi. Đây chính là tiểu yêu nghiệt a. Mấy câu liền đoán được mục đích thực sự của hắn.
Hắn cảm thán: “Ngươi thật đúng là người thông minh. Nhưng bảo vệ cũng không phải mánh lới, mà là kèm theo.”
Dù sao cũng là con gái nuôi mà bà nương hung dữ để ý, hắn có đủ khả năng, bảo vệ một chút cũng là có thể. Lần trước bị người lợi dụng sơ hở, mượn dùng thân phận của hắn, giả truyền mệnh lệnh của hắn, bắt hung bà nương còn ý đồ diệt khẩu đã dẫm lên ranh giới cuối cùng của hắn. Hắn lợi dụng dễ vậy sao?
Lười biếng lâu như vậy, hắn cũng nên đi ra hoạt động gân cốt một chút. Trước hết cứ chém móng vuốt của đối phương đi, cho nên nói phải bảo vệ xú nha đầu, cũng không phải lừa nàng. Đương nhiên, đây cũng là do tính tình và trí tuệ của nàng rất hợp khẩu vị của hắn. Nếu không, cho dù là con gái nuôi của hung bà nương, hắn nhìn mà không thích, cũng lười nhúng tay quản.
Kiều Diệp vừa rồi nếu nhìn thấy hắn liền hoa si thẹn thùng, nói chuyện cũng che che lấp lấp. Thậm chí còn không nhìn thấu hắn cố tình bắt chuyện, ngốc nghếch không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn. Vậy hắn cũng không định đến thôn Trường Bình ở tạm, mà là xuống xe rời đi khi đến huyện thành. Nhiều nhất là nể mặt Hung bà nương, phái vài tên ám vệ bảo vệ. Về phần cuối cùng sống hay chết, nàng liền tự cầu nhiều phúc đi.
Kiều Diệp cười cười: “Không có cách nào, quá ưu tú.”
Chủ tớ Tiêu Cảnh Thần: “……”
Kiều Diệp nghe xong lời của hắn, đột nhiên phản ứng lại một vấn đề.
Nàng hỏi: “Ngươi bây giờ vẫn là Thần Vương?”
Tiêu Cảnh gật đầu: “Đương nhiên.”
Xú nha đầu thật sự là tiểu yêu nghiệt, nhanh như vậy đã phản ứng lại, phục bút trong lời nói của hắn lúc trước.
Kiều Diệp ý vị thâm trường nhìn hắn cười cười: “Khó trách ngươi kiêu ngạo nghênh ngang như vậy, liền đi ra khắp nơi lắc lư.”
Một phản vương, thế mà không bị tước đoạt tước vị, cái này có chút không hợp thói thường. Nếu không thì Hoàng đế chính là bao cỏ, không nghĩ tới vấn đề quan trọng này. Nếu không thì trong đó có cong cong quẹo quẹo rất lớn. Nhưng Hoàng đế cũng không phải là bao cỏ, đó chính là quan hệ giữa phản vương cùng Hoàng đế, khẳng định không phải như mặt ngoài. Nếu như không phải Tiêu Cảnh Thần chủ động nhắc tới, người bình thường cũng sẽ không suy nghĩ, tước vị trên người một Phản Vương còn ở đó hay không.
Mặc dù hoàng thất không có chủ động tuyên bố nhưng tiềm thức mọi người đều có một loại nhận thức, gia hỏa này đã bị khai trừ hoàng tịch. Nhưng không, hai thân phận này cũng làm cho người ta nghiền ngẫm, mà Tiêu Cảnh Thần vừa rồi giống như bị mình kích thích tùy ý đáp lại một câu, lại chôn một thâm ý như vậy.
Thứ nhất là muốn thăm dò phản ứng và có thông minh của mình hay không, thứ hai cũng là truyền đạt ý tứ cho mình, hắn không phải là địch nhân.
Tiêu Cảnh Thần nheo mắt, cười hỏi: “Cho nên khách viện nhà các ngươi, bản vương có thể ở nhờ một đoạn thời gian không?” Cùng người thông minh giao thiệp chính là không mệt mỏi.
Kiều Diệp nhíu mày: “Đương nhiên không.”
Đầu óc nàng có cục u, mới có thể đem đại phiền toái như vậy mời đến ở nhà.
Tiêu Cảnh Thần: “……”
Hắn thu hồi câu nói vừa rồi. Giao tiếp với người quá thông minh, quá khó lừa gạt.
Tiêu Cảnh Thần thở dài: “Thật sự là nha đầu nhẫn tâm. Thôi vậy, ta sẽ đến những nhà khác trong thôn các ngươi ở nhờ dưỡng sức, không đi quấy rầy nhà các ngươi.”
Chủ yếu là nha đầu thối này khẳng định không cho, hắn cũng không tự tìm mất mặt.
Kiều Diệp cười cười: “Ngươi còn rất tự mình hiểu lấy.”
Tiêu Cảnh Thần nhún nhún vai: “Không có cách nào, ai bảo ta cũng quá ưu tú chứ.”
Kiều Diệp: “……”
Tên này cũng là loại không biết xấu hổ. Hai người ngươi tới ta đi giao phong xong, ba người khác trong xe bò còn có chút như lọt vào trong sương mù. Đặc biệt là Tứ Lang và Lục Lang, hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ ở trong lòng ra sức cảm thán, đúng là là tức phụ Ngũ Lang!