Kiều Diệp cũng ngồi trong sân.
Nhìn hai người tiến đến, mấy người Lục lão đại vội vàng hỏi nàng: “Hỏi thế nào rồi?”
Lục lão tứ ngồi xuống rồi nói: “Thôn trưởng nói cũng không biết giá cả, phải ngày mai đi huyện nha hỏi một chút. Ngũ Lang nói ngày mai vừa vặn phải đi đưa nhang muỗi, nến cho huyện lệnh, cùng đi với trưởng thôn. Mảnh đất ở cửa thôn kia đều là đất hoang toàn là đá nhỏ, thôn trưởng ngược lại là có thể làm chủ bán cho chúng ta năm lượng bạc.” Đây cũng là thôn trưởng lợi dụng chức quyền, đưa ra giá thấp nhất.
“Chúng ta muốn mua vài mẫu, ngày mai có thể trực tiếp đi huyện thành sang tên.”
Hắn dừng một chút lại nói: “Đất xây nhà dưới chân núi hoang, cũng dựa theo giá này bán cho chúng ta. Dù sao nơi đó không ai khai hoang trồng trọt, hoang vu cũng là hoang vu thôi.”
Vùng đất hoang ở cửa thôn kia có diện tích gần hai mươi mẫu, một mảnh dưới chân núi kia cũng không khác là bao.
Kiều Diệp cảm thấy giá tiền này quả thật hợp lí, thậm chí coi như là rẻ.
“Được, vậy thì mua hết.” Mua hết cũng chỉ có mười lượng bạc.
Đề nghị này, người của Lục gia đều không có dị nghị. Tiếp theo lại tự mình tiếp tục làm việc.
Huyện thành, trong nhà của ngũ phòng.
Lục Thanh Vinh đón lão thái thái về nhà, liền an bài cho lão thái thái và hai cháu gái ở một gian phòng. Hai đứa cháu trai ở riêng một phòng.
Lão thái thái có chút mệt mỏi, trước tiên nghỉ ngơi ngủ một giấc. Chờ sau khi thức dậy, liền bắt đầu lăn qua lăn lại. Bà nói với Lục Nha: “Ngươi đi gọi Úc thị tới hầu hạ ta. Ta nghe nói tức phụ của đại hộ nhân gia đều phải hầu hạ mẹ chồng rời giường mặc quần áo đấy.”
Trong câu chuyện Kiều Diệp kể, bà nghe qua không ít điệu bộ của mẹ chồng nhà giàu.
Lục Nha đối với Ngũ thẩm cũng không thích, lập tức nói: “Vâng, bà nội.” Tiếp theo vui sướng chạy đến chính sảnh phía trước gọi người.
Lúc này một nhà Úc Uyển Chi cũng vừa nghỉ ngơi xong, đang ngồi ở phòng trước, thương lượng làm sao đối phó với mấy người lão thái thái.
Ý của Lục Thanh Vinh là Nếu như lão thái thái có trách móc quá đáng gì, thì bảo bọn họ nhất định phải nhẫn nhịn. Bao gồm cả hắn cũng phải nhẫn. Cần phải dỗ dành lão thái thái mấy ngày nay, mục đích là dụ ra công thức.
Kỳ thật coi như hắn không căn dặn, ba mẫu tử Úc Uyển Chi cũng quyết định làm sao cũng phải nhẫn nhịn lão thái bà chết tiệt kia.
Dù sao công thức quan trọng nhất, có tức giận một chút cũng không có gì.
Huống chi nha đầu chết tiệt kia có thể châm ngòi ly gián. Dỗ dành lão thái thái, bọn họ cũng có thể, cho nên nhao nhao đáp ứng, ngoài miệng đều nói phải hiếu kính lão thái thái, không khiến Lục Thanh Vinh bị làm khó. Mấy người vừa nói xong, Lục Nha đã tới gọi người.
Úc Uyển Chi nghe lão thái bà muốn nàng ta hầu hạ, trong lòng biệt khuất vô cùng, lại không có cách nào, đứng dậy đi qua.
Sau đó trong tiếng mắng chửi của lão thái thái, giúp lão thái thái mặc quần áo và chải đầu. Chải đầu không cẩn thận nặng thêm mấy cái, còn bị lão thái thái trở tay vỗ vào mu bàn tay nàng ta. Lão thái thái đã quen làm việc, lại cố ý, cho nên mu bàn tay của Úc Uyển Chi đều bị đánh đỏ lên.
Nàng ta khéo léo nhắc nhở lão thái thái nhưng lão thái thái chẳng những không thu tay lại, còn khóc lóc om sòm nói nàng ta cố ý không hầu hạ cho tốt, nói nàng ta bất hiếu, muốn đi ra ngoài nói với hàng xóm.
Úc Uyển Chi chỉ có thể giận mà không dám nói gì. Chờ thu dọn xong, Úc Uyển Chi lại đỡ lão thái thái đi tiền sảnh, hầu hạ lão thái thái uống nước. Lạnh bị mắng, nóng cũng bị mắng.., thật vất vả dằn vặt đến giờ nấu cơm.
Lão thái thái lại chỉ tay bảo Úc Uyển Chi và Lục Châu Lam đi nấu cơm. Đương nhiên Úc Uyển Chi sẽ xuống bếp, dù sao khi còn ở nhà làm cô nương cũng không thể chạy thoát được việc bếp núc. Nhưng sau khi gả vào Chu gia có đầu bếp chuyên nấu, sau khi gả cho Lục Thanh Vinh, ban đầu cũng có đầu bếp nữ, sau đó vì để mẹ nàng ta đến, nàng ta đã từ chối đầu bếp nữ. Cũng bởi vậy nàng ta đã thật lâu không có xuống bếp, mười ngón tay nhiều năm nay không dính nước xuân.
Bây giờ lão thái thái tới ở, nàng ta không dám để mẹ nàng ta lại tới, chỉ có thể biệt khuất dẫn theo con gái đi vào phòng bếp nấu cơm.
Lục Châu Lam vẫn luôn được nuông chiều như tiểu thư, làm sao biết làm cái này, cho nên cũng không giúp đỡ được gì.
Chờ Úc Uyển Chi luống cuống tay chân làm xong đồ ăn, bưng lên bàn, lão thái thái vừa nhìn, lập tức trầm mặt mắng một trận. Đây là làm đồ ăn gì, thức ăn cho heo cũng không bằng, vân vân….
Lục Thanh Vinh khuyên bảo, ngược lại bị lão thái thái mắng một trận, nói hắn không biết dạy nương tử.
Chờ mắng xong, nếm thử đồ ăn, lão thái thái nhịn không được lại mắng một trận. Nói Úc Uyển Chi làm đồ ăn, khó ăn đến heo chó cũng sẽ ghét bỏ, còn lấy Úc Uyển Chi so sánh với Kiều Diệp, khoa trương trù nghệ Kiều Diệp lên tận trời, đem Úc Uyển Chi so sánh với hầm cầu. Khiến Úc Uyển Chi tức giận gần chết, lại không dám cãi lại.
Lão thái thái mắng xong, đột nhiên nhớ tới Kiều Diệp nói, mẹ chồng nhà giàu, lúc ăn cơm đều bắt con dâu đứng ở một bên hầu hạ, gọi là chia thức ăn gì đó, vì vậy để Úc Uyển Chi đứng ở bên cạnh, gắp thức ăn cho bà. Bà đã quen chịu khổ, càng không thể lãng phí, tuy khó ăn nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng một chút.
Úc Uyển Chi hận không thể đi lên cào lão thái thái mấy cái. Bà già chết tiệt là một lão bà nông thôn, khoản đảo cũng rất lớn, thế mà lại bảo nàng ta chia đồ ăn. Nhưng mặc kệ là ngại hiếu đạo hay là dỗ dành để lấy công thức, nàng ta chỉ có thể tức nghẹn đứng lên gắp thức ăn.
Vừa gắp thức ăn cho lão thái thái, vừa bị lão thái thái ghét bỏ mắng, thật vất vả chờ lão thái thái ghét bỏ cơm nước xong, nàng ta ngồi xuống mệt đến ná thở, cũng không có khẩu vị ăn. Đặc biệt là gắp mấy miếng thức ăn, quả thật có chút khó nuốt xuống, liền không động đũa nữa.
Lão thái thái vừa thấy, lại mắng nàng ta là cố ý nấu khó ăn, cho nên chính mình không ăn, có phải là muốn ăn vụng hay không. Lại càng nhìn chằm chằm nàng ta, nhất định phải bắt nàng ta cùng một đôi nhi nữ ăn sạch đồ ăn trên bàn mới được.
Lục Thanh Vinh đau lòng khuyên bảo lão thái thái, chẳng những vô dụng, ngược lại còn bị mắng một trận. Cuối cùng một bữa cơm này khiến cho cả nhà Lục Thanh Vinh mệt mỏi. Chờ bọn họ cố nén, nuốt xuống tất cả đồ ăn, lão thái thái liền lấy bánh ngọt mang đến, mang theo cháu trai cháu gái bắt đầu ăn.
Một khối cũng không cho một nhà bọn họ, bao gồm tiểu nhi tử bảo bối trước kia của bà. Khiến bốn người Lục Thanh Vinh tức giận không nhẹ. Càng cảm thấy lão thái thái làm như vậy, khẳng định là nha đầu chết tiệt giật dây. Bằng không làm sao có thể biết được chuyện chia thức ăn linh tinh kia chứ.
Cơm nước xong, lão thái thái liền mang theo cháu trai cháu gái ra ngoài tản bộ tiêu cơm.
Cùng mấy lão thái thái làm quen trước đó tụ tập lại tán gẫu. Trời sắp tối mới trở về.
Úc Uyển Chi còn chưa nghỉ ngơi tốt, đã bị gọi đi hầu hạ lão thái thái rửa mặt và rửa chân.
Hầu hạ vắt khăn rửa mặt, Úc Uyển Chi cũng nhịn nhưng lão thái thái lại muốn nàng ta rửa chân giúp bà.
Úc Uyển Chi thật sự muốn sụp đổ. Bởi vậy nàng ta nhịn không được nói: “Nương, người để Lục Nha giúp người rửa chân đi, con sợ hầu hạ không tốt.”
Sắc mặt lão thái thái lập tức trầm xuống. Trực tiếp nói với Lục Nha: “Ngươi đi gọi ngũ thúc ngươi tới đây, bây giờ đưa ta về trong thôn đi. Con dâu bất hiếu như vậy, ta không sai sử được. Chúng ta lại thuận tiện nói với các hàng xóm, ta bị con dâu khi dễ đuổi về, lúc này mới bị ép phải về thôn.”
Úc Uyển Chi: “…” Lão thái bà chết tiệt này trả đũa. Nếu về thôn muộn như vậy, lại nói với hàng xóm như vậy, thanh danh của nàng ta ở chỗ này còn cần nữa hay không? Bà lão chết tiệt kia cố ý uy hiếp nàng ta.
Trong lòng nàng ta vẫn luôn mặc niệm “công thức” “công thức”. Niệm không biết bao nhiêu lần, mới kiên trì nói: “Rửa, con giúp người rửa.”
Rửa chân cho lão thái thái xong, còn bị lão thái thái cố ý giẫm lên nước, dính nước rửa chân vào mặt của nàng ta. Khiến nàng ta không nhịn được, đứng dậy chạy đến cửa nôn khan, thật là buồn nôn, nàng ta sắp chịu không nổi nữa rồi.
Lục Thanh Vinh nghe thấy động tĩnh lập tức chạy đến an ủi lão thái thái một hồi, lại bị lão thái thái đá đổ chậu nước rửa chân, cũng đổ đầy người hắn. Tiếp theo hắn cũng bị mắng một trận, nói hắn ngay cả thê tử cũng dạy không tốt.
Lục Thanh Vinh chỉ có thể chống đỡ tiếng mắng chửi của lão thái thái, tự mình cầm khăn lau chân cho lão thái thái. Hắn chưa bao giờ biết, thì ra nương hắn có thể giày vò như vậy. Đây đều là học từ ai vậy!
Tiếp tục như vậy, có thể lấy được công thức hay không còn chưa biết, vợ chồng bọn họ sợ là sắp điên.
Đặc biệt là vợ hắn, thân thể yếu đuối này, làm sao chịu đựng được mẹ nàng giày vò.
Rửa chân xong, lão thái thái nhìn Úc Uyển Chi đỏ mắt, hiển nhiên vừa rồi cúi đầu khóc.
Tức giận đến không chịu được: “Ngươi, ả Tang Môn Tinh này có thể câm miệng hay không? Động một chút lại tè ra quần, ngươi xui xẻo như vậy, có phải cố ý suy bại con trai ta thi không đậu cử nhân hay không?”
Mấy người con dâu của bà, không ai không giống như cái loại này, động một chút lại khóc, quá xui xẻo. Nhìn liền thấy phiền.
Úc Uyển Chi là cố ý, nàng ta vốn muốn cố ý khóc, để lão thái thái phiền chán nàng ta liền để nàng ta rời đi. Vì thế nàng ta vẫn khóc ròng nói: “Nương, con không có, con không cố ý.”
Khó chịu đến mức khiến lão thái thái cũng muốn động thủ đánh người nhưng nghĩ đến lời tức phụ Ngũ Lang dặn trước khi ra khỏi cửa, càng nhìn càng cảm thấy đây là Hồ Mị Tử cố ý.
Bà hít sâu một hơi, quát: “Khóc cái rắm, còn không tới hầu hạ ta mang tất, hầu hạ ta ngủ. Như thế này mà còn bảo mẹ chồng gọi, ngươi làm sao mà làm con dâu được?” Bà đối với mấy con dâu khác mặc dù hung dữ nhưng xưa nay không giày vò như vậy.
Đối với Úc Uyển Chi là thực sự nhìn không vừa mắt, hơn nữa giống như tức phụ Ngũ Lang nói, bọn họ vì mục đích mới đón bà đến thị trấn tận hiếu.
Nàng nếu không giày vò, thì có lỗi với tính kế của một nhà bốn người này. Huống chi, hồ ly tinh này khắp nơi làm bại hoại thanh danh của bà, ám chỉ bà là Ác bà bà. Tức phụ Ngũ Lang nói rất đúng, đương nhiên bà không thể gánh cái tội này.
Như vậy bà sẽ giúp đối phương toại nguyện, làm một ác bà bà. Đương nhiên, cũng có liên quan đến việc bà vô cùng vô cùng không vừa mắt với Úc Uyển Chi.
Hừ, đối phương càng muốn tránh, bà liền càng muốn giày vò.