Vệ Phong Hoa rất tin tưởng bọn họ, bình thường nói chuyện cũng không giống như chủ tử và thị nữ đơn thuần.
Ánh mắt nàng có chút mơ hồ: “Ta không muốn gặp hắn, cũng tạm thời không muốn hồi kinh. Phản vương muốn đưa ta đến biên cảnh, vậy chúng ta cùng hắn diễn một vở kịch.” Thật thật giả giả thú vị biết bao.
Mối thù một kiếm kia, nàng như thế nào cũng phải báo lại.
“Về phần Giang Dực Dương, để hắn từ từ tìm ta đi, để hắn bôn ba bôn ba nhiều hơn. Nếu ta đã không thoải mái, vậy hắn cũng đừng nghĩ thoải mái.”
Nàng muốn tách Giang Dực Dương ra, sai người đi thăm dò một số việc, sau đó lại hồi kinh kết thúc, lại tăng thêm ngữ khí: “Hắn đã không đáng để ta đặt ở trong lòng nữa.”
Vệ Xuân kinh ngạc không thôi nhưng lại có chút cao hứng: “Chủ tử, ngài sớm nên như vậy.”
Từ khi Vũ An Hầu cưới nhị phu nhân, càng ngày càng chiếu cố thiên vị nhị phòng, chủ tử càng ngày càng không vui. Có đôi khi thậm chí còn ngồi ngẩn người trước cửa sổ từng ngày.
Nàng không nhìn thấy chủ tử lộ ra nữa, nụ cười rạng rỡ kia.
Vệ Phong Hoa nghe nói như thế thì ngây người một lúc, một lúc lâu sau đột nhiên cười nhẹ một tiếng, cười một chút nước mắt liền chảy ra: “Hóa ra ngay cả các ngươi cũng nhìn ra không đáng, ta thật sự là ngốc vài chục năm.”
Trước kia nàng rất yêu Giang Ký An, cũng rất che chở hắn.
Mặc dù người của nàng bất bình thay nàng nhưng lại không dám nói lời như vậy. Nhưng cho dù có nói, nàng cũng sẽ không nghe vào. Dù sao nàng đã từng hãm sâu trong đoạn tình cảm kia không ra được, không nỡ buông tay. Bị vứt bỏ đâm một đao, sau khi chết một lần, nàng mới chính thức đại triệt đại ngộ. Quả nhiên, vẫn là người ngoài nhìn rõ ràng.
Vệ Xuân mắng Vũ An Hầu trong lòng, để chủ tử nhà nàng thương tâm như vậy, nam nhân kia thật đáng chết.
Nàng vội vàng tiến lên nói: “Chủ tử, ngài còn có quốc công cùng hai vị công tử mà”
Vệ Phong Hoa lấy tay lau nước mắt: “Đây là lần cuối cùng ta khóc vì hắn. Ngươi không cần lo lắng, ta đã nghĩ thông suốt.” Cũng may có Kiều Diệp nói mấy câu lúc nàng hôn mê.
Nàng lau khô nước mắt, mặc quần áo vào để Vệ Xuân vịn ngồi xuống ghế: “Để Vệ Nhất vào đi.”
Rất nhanh, nam tử canh giữ ở cửa đi vào.
Hắn hành lễ trước: “Chủ tử!”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, bộ dáng suy yếu, không thể không hỏi: “Ngài không sao chứ?”
Vũ An Hầu thật đáng chết, làm hại chủ tử được nuông chiều chịu khổ như vậy.
Vệ Phong Hoa xua tay: “Không có việc gì. Vệ Xuân ngươi đi tìm giấy bút, ta viết mấy phong thư. Vệ Nhất, ngươi sai người đưa đi kinh thành cho Thái hậu, Hoàng đế cùng tỷ tỷ ta. Lại đi biên cảnh, đưa cho cha ta cùng Kỳ Nhi một phong thư.”
Về phần tiểu nhi tử, trước đó chạy ra biển còn chưa có trở về, tìm không thấy người đưa tin.
Nàng muốn báo bình an cho bọn họ, cũng nói chuyện ngày đó nàng bị nữ nhân nhị phòng làm hại bị bắt cóc, bị Giang Ký An từ bỏ, lại bị đâm nhảy sông suýt chút nữa chết, được Kiều Diệp cứu lên.
Hiện tại nàng đã triệt để lạnh nhạt với Giang Ký An, đương nhiên sẽ không giúp hắn giấu diếm chuyện hắn lựa chọn từ bỏ nàng, suýt chút nữa đã hại chết nàng.
Nàng còn không muốn hồi kinh, chuẩn bị ở chỗ này một đoạn thời gian, cũng để cho Hoàng Đế phối hợp với người của nàng, diễn một màn kịch cho Phản Vương xem. Xem có thể bắt được một ít người quan trọng hay không.
Vệ Xuân nhanh chóng tìm được giấy bút, Vệ Phong Hoa chống tay viết mấy phong thư.
Sau khi giao cho Vệ Nhất, nàng lại nói: “Điều tra kỹ càng một chút người cứu ta có vấn đề hay không, cùng với tất cả mọi chuyện của nàng ta.”
Mặc dù tin tưởng Kiều Diệp hẳn là trong lúc vô tình cứu nàng, cũng không có liên quan gì đến người của phản vương nhưng vẫn phải tra một chút, nàng mới có thể hoàn toàn yên tâm giao hảo với đối phương hơn. Hơn nữa nàng cũng muốn biết cô nương tính tình rõ ràng, sảng khoái như vậy, có quá khứ như thế nào.
Vệ Nhất cung kính nói: “Vâng!”
Bên kia.
Sau khi Kiều Diệp và Lục Thiều về thôn, đã thấy mười mấy cỗ xe ngựa đang đỗ ở cửa xưởng.
Nàng bảo bá mẫu mấy phòng dẫn theo nữ quyến vội vàng làm một nhóm khẩu trang và găng tay.
Nàng dẫn người chọn ra những thứ có thể trồng được, sau đó đưa đến ngọn núi hoang đã được quy hoạch từ trước trồng xuống.
Trước đó nàng đã thuê người trong thôn khai khẩn ra tất cả những nơi cần trồng trọt trên núi hoang, còn đốt không ít phân bón tưới qua.
Các thôn dân không biết đốt cây làm phân bón này, nàng cũng tiện thể dạy bọn họ. Hạt giống còn lại chất thành một đống, nàng đã cho người xây dựng xưởng ở hạ lưu dòng sông tương đối vắng vẻ.
Trước đó nàng và Lục Thiều có làm dùng giấy, giờ thì cuối cùng cũng dùng giấy mình làm. Sau này nơi đó còn có thể chuyên môn dùng để tẩy keo chế keo.
Ở hạ du dòng sông, nàng để cho người đào một cái mương, đặt nước vào trong mấy cái ao lớn được xây bằng xi măng.
Chất thải cũng không phải đổ trong sông, mà là vận chuyển đến đất hoang cách xa thôn trồng trọt, rồi lại đổ đi. Mặc kệ là làm giấy hay là tẩy keo, như vậy sẽ không ô nhiễm đến nước sông cùng thổ địa phụ cận.
Nàng bận rộn chuyện Ngân Giao Cúc.Lục Thiều trừ việc phải tới thăm, thì ở nhà điêu khắc ngựa và nếncon trâu nhỏ. Ngọn nến Kiều Diệp cũng đã làm xong, chỉ còn thiếu hắn điêu khắc.
Cứ như vậy qua hai ngày, trưởng thôn tới chơi.
Nói với Lục Thiều và Kiều Diệp: “Hôm nay đột nhiên có người của một gia đình giàu có, mua nhà của Kiều Phú Quý ở thôn chúng ta. Còn tìm người đến sửa chữa, nói qua mấy ngày nữa phải chuyển đến ở.”
Trước kia Kiều Phú Quý là người giàu có nhất thôn bọn họ, cũng xây một nhà ngói gạch xanh hiếm có trong thôn. Sau đó cả nhà dọn đến huyện thành ở, nhà trong thôn liền trống không.
Trước kia nói là để đó tương lai trở về dưỡng lão, hiện tại thế mà bán. Trưởng thôn cũng có chút lo lắng, quý nhân ở đây có thể ảnh hưởng đến thôn hay không. Bây giờ hắn rất coi trọng vợ chồng Lục Thiều. Cho nên suy nghĩ một chút liền đến tìm hai người nói việc này.
Đầu tiên Lục Thiều ngẩn người, tiếp đó đoán xem quý nhân là ai.
Hắn cười nói: “Quý nhân này hẳn là không ở được bao nhiêu, trưởng thôn không cần lo lắng. Nói không chừng đối với trong thôn mà nói, còn là chuyện tốt.”
Nghe hắn nói như vậy, trưởng thôn liền yên lòng, ngồi một lúc liền rời đi.
Chờ sau khi hắn đi, Kiều Diệp nói với Lục Thiều: “Có phải Hầu phu nhân mua không?”
Nàng về thôn ba ngày, đối phương cũng không có tin tức. Nàng còn tưởng rằng đối phương dưỡng dưỡng thân xong sẽ hồi kinh.
Lục Thiều nói: “Tám chín phần là nàng. Sáng nay ta vừa nhận được một tin tức, Vũ An Hầu dẫn người đuổi theo hướng biên cảnh. Ta đoán là Hầu phu nhân làm ra thủ thuật che mắt. Cho nên nàng hiện tại trong thời gian ngắn sẽ không trở về kinh.”
Kiều Diệp cũng không có bao nhiêu kinh ngạc. Theo trực giác của nàng, Vệ Phong Hoa cũng không phải là nữ tử đơn giản, trước kia chỉ là trói buộc ở bên trong hầu phủ
Nàng suy nghĩ một chút nói: “Nàng muốn chuyển đến trong thôn ở, vậy hẳn là hướng về phía ta.”
Lục Thiều nói: “Hẳn là vậy. Nàng không muốn hồi kinh, khẳng định còn tra xét chuyện của chúng ta.”
Nếu không tra bọn họ, vậy ngược lại không bình thường. Người lớn lên trong cung, không có khả năng một chút lòng phòng bị cũng không có. Đổi thành hắn cũng sẽ tra, cứu người đến cùng thật sự là ngoài ý muốn, hay là cố ý.
Hắn lại nói: “Nàng đối với ngươi có thể sinh ra hứng thú. Cho nên mới lựa chọn đến trong thôn ở một đoạn thời gian. Vừa vặn còn có thể tránh đi một số người truy tra. Ai có thể ngờ được Hầu phu nhân đã quen với cuộc sống phú quý, sẽ chạy đến một sơn thôn nghèo ở tạm chứ.”
Kiều Diệp cười cười: “Tới thì tới đi, ta và nàng ấy còn nói chuyện rất hợp ý.”
Lại đùa giỡn nói: “Nếu ở chung tốt, nói không chừng nàng còn có thể trở thành bắp đùi vàng của ta.”
Lục Thiều gật đầu: “Có thể giao hảo với nàng ấy, rất tốt.”
Hắn lại nói với thâm ý: “Sau này đối mặt với mẹ ruột của ngươi, còn có một chỗ dựa không tệ.”
Kiều Diệp suýt chút nữa quên mất chuyện này: “Đúng vậy, ta còn có một người mẹ ruột ở kinh thành chờ đấy. Qua một đoạn thời gian nữa, cũng nên để người nhà lão Kiều đi hoạt động một chút. ”
Nàng có chút tò mò hỏi: “Đúng rồi, Ngũ phòng huyện thành hiện tại thế nào?”
Gần đây bận quá nên quên chú ý một nhà Thúc thúc cặn bã.