Mục lục
Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên Ôn Hương Liên nhất định phải điều tra rõ ràng.

Kiều Diệp hỏi Lục Thiều: “Cha trước của chàng xuất hiện ở kinh thành, người của chàng phát hiện chưa?”

Lục Thiều ôm nàng trả lời: “Có, ta hôm nay cũng muốn nói với chàng chuyện này. Hắn vừa tiến vào kinh thành, người của ta liền phát hiện ra. Nhưng bên cạnh hắn thường xuyên có người đi theo, tính cảnh giác còn rất mạnh, cho nên bọn họ không dám quá chặt chẽ. Hắn đi gặp Úc Uyển Chi nói cái gì, người của ta cũng không rõ ràng lắm. Không chỉ là hắn tới, Lục Châu Cẩn cũng đi theo hắn tới kinh thành. Hai cha con này đều đang làm việc cho phản tặc.”

Hắn ta híp mắt nói: “Như vậy cũng tốt, bọn họ tới kinh thành, mấy người khác cũng muốn tác yêu tác quái theo, đến lúc đó cùng thu thập.” Thù kiếp trước, đâu có thể nào cứ như vậy mà bỏ qua.

Kiều Diệp gật đầu: “ Câu ‘cùng nhau thu thập’ này, ta thích nghe. Hiện tại chỉ còn thiếu người Kiều gia. Vốn dĩ ta định trở về một chuyến, xem xem bà nội bọn họ, lại mang người lão Kiều gia đến kinh thành. Ai biết quá nhiều chuyện, vẫn không có thời gian rảnh. Ôn Hương Liên đã đổi chỗ, Vũ gia cũng không cần bọn họ đi náo loạn. Tháng sau là Tết, cũng không tiện để bọn họ lập tức đến kinh thành.”

Người lão Kiều gia ở trong thôn rất hoành hành bá đạo phách lối nhưng lại không dám một mình lên kinh. Cộng thêm bây giờ phản tặc nhảy nhót vui vẻ như vậy. Nếu phát hiện người lão Kiều gia lên kinh, cũng không biết trên đường có gây sự hay không, cho nên nàng phải tự về một chuyến hoặc là để Lục Thiều phái người hộ tống.

Lục Thiều nói: “Tiếp qua tháng Ba ta sắp phải thi hội. Sau khi ta thi đậu tiến sĩ, trước khi làm quan là có nghỉ thăm người thân, muốn về quê tế tổ. Cho nên đến lúc đó nàng theo ta trở về, chúng ta lại mang người lão Kiều gia đến.”

Kiều Diệp gật đầu: “Như vậy cũng không tệ.”

Như vậy Ôn Hương Liên hẳn là cũng ở Tiêu gia đứng vững gót chân, người lão Kiều gia đi náo vừa thích hợp.

Tiếp theo hai người lại nói chuyện rồi nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai.

Vốn dĩ Kiều Tiểu Liên còn nghĩ làm sao để đi tìm Tống Thiếu Dương nhưng hắn chủ động đến hậu viện nhìn nàng. Là nghe nói hôm qua nàng đi gặp Kiều Diệp, cho nên tới thăm nàng.

Kiều Tiểu Liên làm nũng với Tống Thiếu Dương: “Công tử, ta nhìn trúng một bộ trang sức, đặc biệt thích, ngươi hôm nay đi mua với ta, có được không.”

Tiếng ỏn ẻn làm nũng, làm cánh tay Tống Thiếu Dương nổi da gà, không ít nữ nhân ở hậu viện của hắn sẽ cố ý nói chuyện. Trước kia hắn còn cảm thấy bình thường, nghe cũng mềm mại nhưng tiếp xúc nhiều với Kiều Diệp, nghe nàng chưa bao giờ cố ý bóp tiếng, giọng nói thanh linh như suối dễ nghe. Hắn không thích nữ nhân đối với mình ỏn ẻn như vậy nữa. Nếu Kiều Diệp bảo hắn đi mua trang sức, hắn tuyệt đối không chút do dự đồng ý nhưng đối với Kiều Tiểu Liên, hắn không có hứng thú bồi tiếp nhưng hắn vẫn hào phóng với nữ nhân, vì vậy lấy từ trong ngực ra ba tấm ngân phiếu đưa cho Kiều Tiểu Liên.

“Liên Nhi, hôm nay ta còn có việc, ngươi dẫn nha hoàn tự đi mua đi. Về sau có thời gian rảnh rỗi, ta đi cùng ngươi.” Nói xong liền muốn chạy.

Kiều Tiểu Liên thầm mắng trong lòng, nàng cũng không phải mắt mù, làm sao không nhìn ra được hắn không muốn ở cùng mình. Nhưng nể tình hắn cho mình ba trăm lượng, nàng cũng lười so đo với hắn.

Nàng nhận lấy ngân phiếu nhét vào trong hà bao, đưa tay ôm lấy cánh tay Tống Thiếu Dương, dùng đầu cọ vào bả vai của hắn.

Âm thanh ỏn ẻn nói: “Không đượccc…, người ta chính là muốn ngươi bồi thôi hàaaa.”

Tống Thiếu Dương: “……”

Lần này toàn thân đều nổi da gà.

Hai gã thân thị đi theo bên cạnh hắn cũng không khỏi rùng mình một cái. Diễm phúc như vậy, cũng chỉ có công tử chịu được.

Tống Thiếu Dương vừa định đẩy Kiều Tiểu Liên ra, nàng đã ôm lấy hắn, chui vào trong lòng ngực hắn.

Sau đó dùng âm thanh rất nhẹ chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được nói: “Kiều Diệp nhờ ta nói cho ngươi biết chuyện rất quan trọng.”

Sau khi nàng nói xong, tựa vào trong ngực Tống Thiếu Dương tiếp tục quấn lấy: “Công tử, ngươi đi cùng người ta đi mà.”

Vừa rồi Kiều Tiểu Liên ôm Tống Thiếu Dương giọng nói vô cùng nhỏ, vừa vặn đưa lưng về phía hai gã thân thị của Tống Thiếu Dương, giữa hai bên còn cách nhau một khoảng cách, cho nên hai người không phát hiện và nghe được. Nếu không phải Tống Thiếu Dương có thính lực không tệ, thiếu chút nữa nghe không rõ.

Hắn phản ứng cũng rất nhanh, ôm eo Kiều Tiểu Liên, mặt bất đắc dĩ nói: “Được rồi, hôm nay gia đi mua với ngươi.”

Kiều Tiểu Liên vui vẻ chọc vào ngực hắn, nháy mắt với hắn ta: “Công tử thật tốt.”

Tống Thiếu Dương cũng không chịu được diễm phúc như vậy, giãy thoát cái ôm của Kiều Tiểu Liên.

Hắn nắm lấy cánh tay Kiều Tiểu Liên, phòng ngừa nàng lại quấn lên: “Đi thôi, sau khi mua xong, ta còn phải đi làm việc.”

Kiều Tiểu Liên rất muốn trợn trắng mắt, tên khốn này thế mà ghét bỏ mình, thật không có ánh mắt. Nhưng lại vô cùng vui vẻ mà nói: “Được. Công tử, ta và Ôn Thu Mai là đồng hương, có thể dẫn nàng ấy đi cùng không? Cũng để cho nàng nhìn xem, ta được ngươi sủng ái nhiều biết bao.” Ý tứ chính là muốn khoe khoang với Ôn Thu Mai.

Tống Thiếu Dương là người thông minh, suy đoán Ôn Thu Mai này cũng có ích lợi gì đó. Vì vậy cười gật đầu: “Được, ngươi vui vẻ thì cứ vui vẻ.”

Sau đó Kiều Tiểu Liên đi gọi Ôn Thu Mai cùng ra ngoài, còn cố ý khoe khoang một hồi ở hậu viện, Tống Thiếu Dương chẳng những cho nàng ba trăm lượng, còn muốn đích thân đi mua trang sức.

Mạnh mẽ kéo một đợt giá trị cừu hận ước ao ghen tị ở hậu viện xong mới cùng Tống Thiếu Dương đi ra ngoài.

Tiêu thị rất nhanh đã nhận được tin tức. Vốn còn đang suy nghĩ Kiều Tiểu Liên sao hôm qua lại từ bên Kiều Diệp trở về, hôm nay phải gọi Tống Thiếu Dương ra ngoài. Nhưng nghe được người báo, nói chuyện Kiều Tiểu Liên khoe khoang nên không có để ở trong lòng.

Kiều Tiểu Liên là nữ nhân ngu xuẩn, chắc chắn sẽ nhờ vào chút tâm tư của Tống Thiếu Dương với Kiều Diệp, quấn lấy hắn đi mua trang sức. Cố ý khoe khoang cho nàng ta cùng những nữ nhân khác ở hậu viện xem. Nếu không phải còn có chút tác dụng, nàng ta đã để Kiều Tiểu Liên chết bất ngờ, ví dụ như không cẩn thận rơi vào trong hồ hoặc là chết đuối trong giếng.

Nàng ta cũng không sợ hai người ra ngoài nói chuyện. Bởi vì bên người Tống Thiếu Dương phát sinh chuyện gì, nàng ta rất nhanh sẽ biết.

Mẹ của Tống Thiếu Dương có một ngân lâu của hồi môn, hắn dẫn Kiều Tiểu Liên hai người đi ngân lâu xem trang sức. Mua cho hai người một bộ, Kiều Tiểu Liên đứng bên cửa sổ có thể nhìn thấy hậu viện.

“Công tử, ta muốn đi dạo trong hoa viên, ngươi đi cùng chúng ta đi.”

Trên mặt Tống Thiếu Dương cố ý lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Bây giờ thời tiết hoa viên này, có gì đẹp mắt?”

Sở dĩ như vậy, là bởi vì lúc Kiều Tiểu Liên ngồi trong xe ngựa với hắn, nhẹ giọng dặn dò bên tai hắn, nói không thể để cho thân thị của hắn nghe được, không thể để cho bọn chúng biết bọn họ đi ra là vì nói chuyện.

Kiều Tiểu Liên cố ý chỉ vào một gốc hồng mai đang nở rộ trong hoa viên: “Bên kia có một cây mai, Kiều Diệp thích nhất hoa mai, ta muốn hái mấy cây, ngày mai đi đưa nàng ấy.”

Quả nhiên nghe được cái này, Tống Thiếu Dương thay đổi vẻ không kiên nhẫn trước đó, cười nói: “Nếu Kiều Diệp thích, vậy ta cùng ngươi đi hái mấy nhánh đưa nàng đi.”

Còn chủ động dẫn theo hai người Kiều Tiểu Liên đi hái hoa mai.

Vừa mới vào hoa viên, Kiều Tiểu Liên liền đưa ra ý muốn uống trà ăn chút tâm thưởng mai.

Tống Thiếu Dương liền nhân cơ hội này phân phó hai gã thân thị, một người đi chuẩn bị bếp lò pha trà, một người khác đi mua điểm tâm.

Hai gã thân thị thấy Kiều Tiểu Liên đối với Ôn Thu Mai, lộ ra thần sắc đắc ý khoe khoang, biết rõ đây là trò vặt tranh giành tình cảm giữa nữ nhân. Trong lòng còn mắng Kiều Tiểu Liên là xấu xí, thật tác quái, lại thấy không rõ mình. Thiếu gia nguyện ý sủng ái như vậy, chính là vì Kiều Diệp sau lưng nàng, cũng bởi vậy hai người không hoài nghi, liền đi chuẩn bị.

Tống Thiếu Dương dẫn hai người đi đến dưới cây hoa mai, nơi này rất trống trải, gần đây càng không có người. Bọn họ nói chuyện không có khả năng bị ai nghe được.

Tống Thiếu Dương hỏi: “Kiều Diệp bảo ngươi nói cho ta biết cái gì?”

Lại phải cẩn thận đến mức này, ngay cả người bên cạnh hắn cũng không cho nghe. Trong lòng nghĩ, có thể là Kiều Diệp nghĩ nhiều. Để Kiều Tiểu Liên làm nhiều chuyện như vậy, chỉ vì đề phòng thân tín bên cạnh hắn, chính hắn cảm thấy thân thị hẳn là không có vấn đề nhưng nếu Kiều Diệp đã hoài nghi, vậy hắn cũng sẽ thử thăm dò.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK