Nàng lại hỏi: “Ngươi không sợ hợp tác với chúng ta bị bọn họ biết được, sau đó gây bất lợi cho thân nhân của ngươi sao?”
Mẫn Tú đã nghĩ ra phải trả lời như thế nào: “Nếu ta làm không tốt, bọn họ mới càng phải hại thân nhân của ta.”
Tiếp theo trên mặt lộ ra vài phần hận ý: “Hơn nữa cha ta và ca ca chính là bị bọn họ hại chết. Bọn họ nhìn trúng ta, cảm thấy khí chất bề ngoài của ta có chút giống ngươi. Rồi hại chết cha ta và ca ca ta, đẩy ta đi làm người chủ sự trong nhà, để cho ta xuất đầu lộ diện làm ăn.”
Nàng ta nắm chặt nắm đấm, trong mắt cũng lộ vẻ phẫn nộ: “Ta ngoại trừ muốn cứu mẹ và muội muội của ta ra, ta còn muốn báo thù rửa hận cho cha và ca ca.”
Kiều Diệp thấy diễn xuất trước đó của Mẫn Tú còn được, chỉ là phía sau có chút cảm giác dùng sức quá nhiều.
Nàng thở dài, nhìn về phía Mẫn Tú trên mặt nhiều hơn mấy phần đồng tình cùng thương hại: “Nếu có thù giết cha, vậy quả thật phải báo.”
Mặc dù chưa từng diễn xuất nhưng bây giờ chính là thời điểm phải diễn.
Nàng vuốt vuốt nắp chén hỏi: “Ngươi muốn hợp tác như thế nào?”
Mẫn Tú thở phào nhẹ nhõm: “Ta muốn kết giao bằng hữu với ngươi, chúng ta thường xuyên đi lại một phen. Còn có thể cùng làm ăn, ví dụ như cửa hàng bên ta lấy đồ trong xưởng của ngươi ra bán. Sau đó ngẫu nhiên tiếp xúc với tướng công ngươi, làm bộ đã tiếp cận được hắn.”
Chính là muốn để người kinh thành đều nhìn thấy, nàng ta và Kiều Diệp càng đi càng gần, quan hệ rất tốt.
Nàng ta bổ sung một câu: “Ngươi yên tâm, ta đối với tướng công ngươi khẳng định không có ý tưởng gì, cũng không muốn làm gì đối với hắn. Chỉ đơn thuần là muốn diễn một màn kịch với các ngươi, cho Quan Dũng bá cùng Hồ công tử xem. Sau đó ta nghĩ cách, cứu mẹ và muội muội ta ra.”
Kiều Diệp nhíu mày: “Vậy hợp tác như vậy, đối với chúng ta có chỗ tốt gì?”
Mẫn Tú câm nín, sao nữ nhân này không có chút lòng đồng tình? Thế mà nghĩ đến chỗ tốt trước tiên. Quan tâm một chút, không phải là giúp nàng ta cứu người sao?
Nàng ta mím môi nói: “Ta có thể làm việc cho các ngươi. Ví dụ như làm bộ thành công hoàn thành nhiệm vụ bọn họ dặn dò, mà giúp các ngươi bắt thóp bọn họ.”
Nàng ta tin chắc Kiều Diệp sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Dù sao những người ở kinh thành kia không biết nhưng nàng ta lại từ trong tình báo biết được, Bá phu nhân bị bỏ kia chính là nương của Kiều Diệp. Vũ Chí Hành năm đó thiếu chút nữa hại chết Kiều Diệp. Nàng ta cũng không tin Kiều Diệp sẽ không muốn báo thù.
Nhưng Kiều Diệp làm sao có thể đi theo con đường Mẫn Tú đã an bài. Nàng bật cười: “Vậy thì không cần phải nói. Dù sao ta cùng bọn họ lại không có thù lớn gì, tại sao phải bắt thóp bọn họ? Ngươi bắt được thóp của bọn họ, sau đó để cho ta chủ động xuất thủ trả thù….”
Nàng cười như không cười nhìn Mẫn Tú rồi lại nói: “Chẳng phải ta trai cò tranh chấp với bọn họ, ngươi ngư ông đắc lợi à? Mẫn tiểu thư, ngươi cho ta là kẻ ngu sao?”
Nàng dám khẳng định chỉ cần mình đồng ý hợp tác, Mẫn Tú không bao lâu nữa là có thể cho nàng một ít nhược điểm liên quan tới Vũ Chí Hành và Hồ Học Nghĩa.
Sau đó Mẫn Tú muốn mượn tay nàng, để nàng chủ động đi xử lý Vũ Chí Hành, Hồ gia, ngược lại rất phù hợp với tác phong của phản tặc, thích châm ngòi ly gián, nhưng tại sao nàng lại bị lừa?
Phản tặc sau lưng Mẫn Tú Hòa thích mượn đao giết người, chẳng lẽ nàng thích chơi bóng thẳng?
Vũ Chí Hành đã có Ôn Hương Liên đi bắt chó cắn chó, hơn nữa nàng nghe tiểu tướng công nói, sau này lão phu nhân Bá phủ, hẳn là sẽ ra tay với Vũ Chí Hành. Độc dược mãn tính gì đó sẽ hầu hạ, để cho Vũ Chí Hành về sau bệnh nằm trên giường. Vậy tại sao nàng lại phải ngu ngốc chủ động xông lên làm?
Về phần Hồ Học Nghĩa, dĩ nhiên cũng có biện pháp đào hố đối phó. Có cần hợp tác với Mẫn Tú không?
Mẫn Tú bị Kiều nói thẳng ra lại mang theo vài phần châm chọc, khiến nụ cười trên mặt cứng đờ.
Nàng ta không ngờ Kiều Diệp nhanh như vậy đã nghĩ ra mưu kế của bọn họ, còn nói ra. Nhiệm vụ của nàng ta ngoại trừ châm ngòi quan hệ vợ chồng giữa Kiều Diệp và Lục Thiều, nếu có thể bắt được Lục Thiều là tốt nhất. Còn có một nhiệm vụ, chính là mươn tay Kiều Diệp và Lục Thiều, trực tiếp đối đầu với Quan Dũng bá và Hồ gia. Tốt nhất là kéo các gia tộc như phủ Trấn Quốc Công xuống nước, mấy phe thường xuyên tranh đấu.
Bọn họ cần chính là quấy đục nước ở kinh thành, càng đục càng loạn là tốt nhất. Ai biết Kiều Diệp lại nhìn ra điểm ấy.
Nàng ta ngượng ngùng nói: “Kiều tiểu nương tử hiểu lầm, ta không muốn lợi dụng các ngươi. Ta chỉ đơn thuần nghĩ, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu. Chúng ta hợp tác cùng nhau đối phó bọn họ mà thôi.”
Kiều Diệp cong môi: “Nhưng những gì ngươi nói, tất cả đều có lợi cho ngươi. Ra tay lại là chúng ta. Nếu đây còn không phải là lợi dụng, vậy cái gì mới là lợi dụng?”
Nàng ý vị thâm trường cường điệu: “Mẫn tiểu thư, trên đời này cũng không chỉ có một mình ngươi là người thông minh.”
Đối phương đoán chắc nàng sẽ đồng ý hợp tác, vậy nàng liền không đồng ý. Nàng chính là thích nhìn bộ dáng bọn họ tức giận đến giơ chân. Muốn dùng phu thê bọn họ như đao, thật sự là suy nghĩ nhiều.
Nàng sở dĩ đi theo nghe, chủ yếu là muốn xem Mẫn Tú có chủ ý gì. Ai ngờ chẳng những hiểu dụng ý của đối phương, còn ngoài ý muốn phát hiện một manh mối quan trọng. Vậy cũng không cần phải lá mặt lá trái nữa.
Về phần làm bộ hợp tác với đối phương, căn bản không nằm trong suy nghĩ của nàng. Đồng ý hợp tác, tất nhiên phải để Mẫn Tú và tiểu tướng công làm bộ tiếp xúc. Nàng hoàn toàn tin tưởng tiểu tướng công nhưng sẽ không cố ý lấy loại chuyện này đi thăm dò. Hơn nữa. Nếu phát hiện Mẫn Tú rất có thể là người của phản tặc. Nàng càng không thể cùng đối phương lui tới mật thiết, kết giao bằng hữu gì. Đây không phải tương đương dẫn sói vào nhà sao.
Bọn họ cũng không phải Tiêu Cảnh Thần, tự mình giả bộ nhân vật phản diện để điều tra chuyện phản tặc. Nếu sau này thân phận Mẫn Tú lộ ra ánh sáng, đến lúc đó bị người ta trèo lên cắn, nói vợ chồng bọn họ thông đồng với địch bán nước, đó mới là được không bù mất.
Dù sao muốn hợp tác, đoạn thời gian tiếp theo cùng Mẫn Tú đi lại là rất cần thiết. Có miệng cũng nói không rõ, bọn họ và phản tặc không có lui tới. Hơn nữa nếu thật sự hợp tác, nói không chừng cũng không cần người khác dính líu vào và cắn. Chờ thời cơ thích hợp, có lẽ nữ nhân này hoặc là người sau lưng nàng ta, liền tự mình lộ thân phận, lấy cái này đến uy hiếp bọn họ. Dù sao đã hợp tác với phản tặc, lên thuyền giặc còn có thể xuống được sao? Cho dù bọn họ đi xuống, ai tin chứ?
Cho nên hợp tác đối với bọn họ mà nói là hại nhiều hơn lợi, thậm chí cũng không có lợi, nàng ngu ngốc mới đồng ý. Vừa vặn nàng cũng muốn nhìn một chút, sau khi nàng cự tuyệt, những phản tặc này lại muốn dùng chiêu số gì.
Kiều Diệp nói khiến sắc mặt Mẫn Tú thay đổi, đáy mắt càng là ngoài ý muốn. Nàng ta không ngờ Kiều Diệp lại từ chối. Càng không kìm được cảm xúc, sắc mặt trầm xuống: “Có phải ngươi quá lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử hay không?”
Kiều Diệp cười nhạo: “Ngươi đây tự xưng là quân tử? Ngươi xứng sao? Muốn lợi dụng vợ chồng chúng ta, còn đặt mình ở một bên chính nghĩa, mặt mũi ngươi làm sao lớn như vậy chứ? Ngươi tới hợp tác với ta, chẳng những muốn lợi dụng ta, muốn mượn ta, mượn Vĩnh An quận chúa cùng Trấn Quốc công phủ sau lưng ta, còn muốn buông lỏng cảnh giác của ta đối với ngươi, mà nghĩ biện pháp chia rẽ quan hệ của ta và tướng công ta. Tất cả mọi người đều là nữ nhân, cảm giác trong lòng rất chuẩn.”
Nàng lại nhướng mày: “Ngươi ngoài miệng nói không hứng thú đối với tướng công ta, tuyệt đối không có ý tưởng. Nhưng ánh mắt của ngươi, lại không phải nói như vậy.”
Vừa rồi nhắc tới tiểu tướng công, nàng nhạy bén cảm giác được Mẫn Tú chợt lóe lên hưng phấn. Đó là một loại chờ mong đi săn có khiêu chiến. Cũng chính là Mẫn Tú coi Lục Thiều như con mồi, muốn bắt hắn vào lồng của mình.
Nữ nhân này chẳng những muốn lợi dụng nàng, đoạt nam nhân của nàng, còn muốn đem nàng làm bàn đạp. Rõ ràng rất chán ghét không thích nàng, còn làm ra bộ dáng muốn giao hảo với nàng, muốn làm khuê mật. Có phải cảm thấy thiên hạ chỉ nàng ta thông minh nhất, bọn họ đều là kẻ ngốc hay không? Thật hài.
Nàng quả thật không thích đi vòng vèo, cho nên liền đi thẳng vào vấn đề. Sau này nữ nhân này cũng không còn mặt mũi sáp đến bên cạnh mình nữa
Da mặt thật dày như vậy, nàng liền tiếp tục xé mặt đối phương, hừ.