Kiều Diệp đứng cách đó không xa nhìn vào, cảm giác hiện tại hắn rất giống một bài thơ miêu tả.
‘Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy, lang diễm độc tuyệt, tuyệt thế vô song. Lập như chi lan ngọc thụ, cười như trăng sáng váo len.’
Tên này tương lai nếu có thể thi đậu tam giáp, cưỡi ngựa đi dạo phố, không biết sẽ mê chết bao nhiêu tiểu cô nương.
Còn trong lòng Lục Thiều lúc này đều là Kiều Diệp. Nàng cao lên, dáng người cũng không còn gầy yếu như trước, làn da trắng nõn rất nhiều, tóc cũng không còn khô vàng, mà là vừa đen vừa sáng. Nàng lười biếng tựa vào cạnh cửa nhà xưởng, mặt mày mỉm cười nhìn mình, mang theo loại cảm giác tươi đẹp linh động. Khiến trong lòng hắn sinh ra loại vui mừng không nói ra được.
Lục Thiều trở về, mọi người trong thôn đều tới xem. Cả đám đều tán thưởng hắn càng ngày càng có khí độ, giống như là quý nhân.
Đến cửa phân xưởng, Lục Thiều xuống ngựa. Đuôi lông mày hắn nhuộm lên một tầng ý cười nồng đậm nhìn Kiều Diệp, giọng nói mang theo ý tình cảm: “Nương tử!”
Kiều Diệp tiến lên vài bước đi đến trước mặt hắn, cười tươi như hoa nói: “Ngươi đã về rồi!”
Nàng lại nói: “Chúng ta về nhà trước đi.”
Người ở đây quá nhiều, nếu không Lục Thiều cũng muốn dắt tay nàng đi. Thế là hắn kéo ngựa, Kiều Diệp đi ở bên cạnh, hai người sóng vai cùng nhau về nhà.
Trước kia không ít người cảm thấy Kiều Diệp không xứng với Lục Thiều, lúc này lại nhìn hai người sóng vai đi cùng nhau, đã sinh ra loại cảm giác ‘nên như thế’, bọn họ là trời sinh một đôi.
Lục Thiều trở về, người Lục gia cũng rất vui vẻ. Lục tam tẩu lập tức dẫn theo nữ nhi đi phòng bếp làm đồ ăn hắn thích ăn.
Kiều Diệp theo Lục Thiều về phòng trước. Vừa đóng cửa lại, Lục Thiều đột nhiên ôm lấy Kiều Diệp, vùi đầu vào vai nàng. Giọng nói trong trẻo như ngọc của hắn vang lên bên tai Kiều Diệp: “Nương tử, ta rất nhớ nàng.”
Kiều Diệp thả lỏng dựa về phía sau, hào phóng đáp lại: “Ta cũng rất nhớ chàng.”
Điều này cũng khiến Lục Thiều siết chặt tay nàng.
Hai người không nói gì thêm, cứ ôm nhau như vậy một lát mới buông ra. Sau đó Lục Thiều tắm rửa thay quần áo, ra ngoài phân phát quà. Mỗi phòng đều có, trưởng bối sẽ nhiều hơn một chút.
Hắn cũng mang đến rất nhiều lễ vật cho Kiều Diệp, mà điều khiến Kiều Diệp tương đối ngạc nhiên lẫn vui mừng chính là hắn còn mang đến một con Hải Đông Thanh còn nhỏ. Nàng nhìn Hải Đông Thanh ánh mắt sắc bén trong lồng sắt, lại mang theo phòng bị, hỏi Lục Thiều: “Chàng bắt?” Thứ này không dễ bắt.
Lục Thiều mỉm cười trả lời: “Không phải bắt, ta mua. Lúc ở biên cảnh, ta trong lúc vô tình nhìn thấy một người trên thảo nguyên đang bán nó. Lần đầu tiên ta đã cảm thấy nương tử có thể sẽ thích, cho nên liền mua.”
Kiều Diệp cười đầy mắt: “Vẫn là chàng hiểu ta.”
Nàng thật sự rất thích cái này, chỉ là kiếp trước Hải Đông Thanh là động vật bảo hộ cấp một, nàng thích nhưng không thể nuôi. Đúng lúc này, đột nhiên một con đại mãng leo lên bả vai Kiều Diệp, vừa cọ đầu nàng vừa căm thù nhìn chằm chằm váo len sắt. Tiếp theo, một con trâu đen lớn cũng từ một bên khác chen tới, vừa cọ cánh tay Kiều Diệp, vừa phòng bị nhìn chằm chằm váo len sắt.
Một mãng một ngưu rất có linh tính và thông minh, nhất trí chán ghét kẻ tới sau muốn tranh sủng này. Trong lồng sắt, Hải Đông Thanh cũng là thù địch phòng bị nhìn chằm chằm chúng nó.
Một màn này khiến người Lục gia cảm thấy kỳ lạ không thôi.
“Ái chà, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đây là lại muốn tranh thủ tình cảm rồi. Hai con vật này thật sự là quá thông minh.”
“Đúng vậy, trâu rừng và đại mãng biết chăn thả dê bò cũng chỉ có bọn chúng. Nói đến đây, gần đây thương nhân đến nhà xưởng đều thường xuyên cảm thán với ta, nói quá thần kỳ, thế mà có thể nhìn thấy cảnh trâu rừng và đại mãng chăn thả dê bò. Trước kia bọn họ còn không tin tức phụ Ngũ Lang từng phụng dưỡng Hà Bá đại nhân, hiện tại ai cũng tin hơn ai hết.”
Nếu không có kỳ ngộ như vậy, sao tức phụ Ngũ Lang có thể làm được loại chuyện này. Trâu rừng khó thuần phục, chớ nói chi là loại mãng xà có linh tính này. Đổi một người khác thử xem, không bị giẫm chết hoặc là quấn chết đã là không tệ rồi, sao có khả năng sẽ nghe tiếng người như vậy.
Kiều Diệp nhìn lướt qua hai “Hộ pháp” một trái một phải chen qua, có chút dở khóc dở cười. Trước đó Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cả ngày đều thích dính ở bên cạnh nàng. Nàng cảm thấy chúng nó quá rảnh rỗi, liền dạy chúng nó đi đuổi dê bò. Học xong, đuổi tốt liền có ban thưởng, cũng bởi vậy hai con học rất nhanh, đuổi dê bò còn rất tốt. Sau đó bị thôn dân cùng thương nhân nhìn thấy, cả đám đều bị chấn kinh, kỳ diệu không thôi. Thậm chí gần đây còn có người đặc biệt chạy tới thôn, lên núi xem bọn chúng đuổi dê bò. Dùng trâu rừng và đại mãng đuổi dê bò, toàn bộ Đại Dần quốc cũng chỉ có Kiều Diệp.
Trước đó ngay cả ba người Tiêu Cảnh Thần nhìn thấy cũng cảm thấy quá khó tin, lại nhìn thấy hai con sủng vật của Kiều Diệp giở các loại tranh thủ tình cảm, đều cảm thấy quá thú vị, còn khơi dậy tâm tư và xúc động mọi người muốn có được trâu rừng cùng với đại mãng. Thậm chí có thương nhân còn chủ động tìm Kiều Diệp, muốn bỏ tiền ra mua, cũng làm cho Tiểu Hắc Tiểu Bạch bây giờ cũng rất nổi danh.
Ngoại trừ Hải Đông Thanh, Lục Thiều còn mua cho Kiều Diệp rất nhiều da, da hồ ly, lông chồn. Cùng với dọc theo đường đi ngang qua có đồ vật gì đặc sắc, đều sẽ mua cho nàng một phần, còn cùng thương nhân Tây Vực bên kia mua một ít khăn lụa cùng trang sức dị vực phong tình.
Kiều Diệp thử một chút, cười nói: “Ánh mắt chàng thật không tệ.” Nàng mặc vào đều rất đẹp.
Hai người đã phát xong lễ vật trở về phòng. Lục Thiều đứng bên cạnh nàng cười khẽ: “Chủ yếu vẫn là nương tử đẹp, cho nên mặc cái gì cũng đẹp.”
Kiều Diệp nghiêng người đưa tay bóp bóp khuôn mặt tuấn tú của hắn: “Miệng chàng càng ngày càng ngọt.” Tên này càng ngày càng biết nói chuyện, càng biết làm nàng vui vẻ.
Lục Thiều cười nói: “Đều là nương tử dạy tốt.”
Sau đó nhớ tới một chuyện quan trọng. Hắn từ túi tiền chưa bao giờ rời khỏi người, lấy một tờ giấy đưa cho Kiều Diệp: “Đây là ca ca nàng bảo ta mang đến cho nàng.”
Kiều Diệp nhận lấy tờ giấy mở ra, trong mắt lộ vẻ kinh hỉ: “Ca ca ta còn sống, thật sự là quá tốt.”
Trên tờ giấy dùng bút than viết mấy đoạn chữ đơn giản. Ý tứ đại khái chính là hắn không chết, về sau cùng đi xem Cực Quang, hắn càng lập công lớn, sau đó sẽ đi kinh thành nhận thưởng, cũng để cho nàng chờ hắn trở về. Nếu có cơ hội, hắn sẽ xin về quê thăm người thân.
Lục Thiều thấy tiểu nương tử rất ít khi lộ ra cảm xúc kích động vui mừng như vậy. Xem ra quan hệ của hai huynh muội quả nhiên rất tốt, hơn nữa hẳn là đều có lai lịch đặc thù.
Sau khi ở chung với đại cữu ca, hắn phát hiện trên người đối phương cũng có loại cảm giác rất đặc biệt, giống với tiểu nương tử Đều biết được rất nhiều thứ
Lục Thiều nói: “Bây giờ ca của nàng đã đi kinh thành. Nếu như cấp trên cho phép hắn thăm người thân, các ngươi hẳn là không bao lâu nữa là có thể gặp mặt.”
Kiều Diệp gật đầu: “Đúng vậy, rốt cuộc cũng sắp gặp mặt.”
Nàng có chút tò mò hỏi: “Chàng nói với công tích của ca ca ta, sẽ lên tới vị trí nào?”
Lục Thiều trả lời: “Lần này hắn lập được mấy chiến công. Lại chém giết tướng lãnh đối phương, giúp cho quân ta thu phục một thành đã mất, đây càng là một công lớn. Cộng thêm có Trấn Quốc Công che chở, không có gì bất ngờ xảy ra, ca ca nàng lần này hẳn là có thể phong làm tướng quân tam phẩm gì đó. Về sau nếu như tiếp tục lập chiến công, nếu có thể thu hồi toàn bộ thành trì tiền triều bị mất, phong hầu đều có hi vọng.”
Anh vợ là người rất có mưu trí, chẳng những tinh thông binh pháp, còn có thể rất nhiều vũ khí kiểu mới cùng phương pháp tác chiến. Hắn có một loại cảm giác, chỉ cần cho đối phương thời gian cùng ủng hộ, tương lai những thành trì bị mất của tiền triều sẽ bị đối phương thu hồi lại.
Kiều Diệp mắt sáng rực lên: “Quả nhiên ca ca ta vẫn lợi hại như vậy.”
Anh của nàng chẳng những là tổng tài bá đạo, bản thân là một Cơ Giới Sư, ở trên phương diện kinh doanh cùng máy móc chế tạo rất lợi hại, còn cùng bạn bè làm một công ty trò chơi, tự mình tham dự nghiên cứu phát minh mấy trò chơi. Trong đó có hai trò chơi kiểu bùng nổ chiến tranh, ca ca của nàng còn chơi thành đại thần khu đó. Hiện tại đi làm tướng quân, cũng khẳng định có trợ giúp không nhỏ.
Sau khi cùng xuyên qua, anh của nàng quả nhiên tài hoa không bị mai một. Nàng tin tưởng tương lai hắn thật sự có thể kiếm về một Hầu tước. Nhìn thấy tiểu tức phụ lấy đại cữu ca làm vinh. Mặc dù Lục Thiều không ghen tị nhưng lại muốn có một ngày nàng kiêu ngạo vì mình. Cũng tốt, qua hết năm sau, liền để hắn ra sân.
Bên kia.
Giang Dực Lân và Tiêu Thất cũng về tới kinh thành.