Mục lục
Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Diệp dựa vào tường, khoanh tay nhìn về phía hai người “Các ngươi chẳng những bị đùa bỡn, còn bị bọn họ dắt mũi đi.”

Nàng cố ý đâm tim, tiếp tục nói với Kiều Nhị Ngưu “Từ đầu đến cuối mẹ tiện nhân kia của ta đều xem thường ngươi, ghét bỏ thân phận của ngươi thấp kém, chán ghét sự thô bỉ của ngươi. Chỉ vì ngươi dễ nắn bóp, hơn nữa vì vội vã tìm người làm cha đổ vỏ, mới ủy khuất gả cho ngươi. Nếu không với tư sắc và thủ đoạn của nàng ta, muốn gả vào nhà có chút tiền trong huyện thành cũng không khó. Làm sao có thể sẽ coi trọng ngươi, một thôn hán cái gì cũng không biết này. Mặc dù sinh hai đứa bé với ngươi nhưng hai đứa bé này lại không phải huyết mạch của người nàng ta yêu thương. Cho nên trong lòng nàng ta cũng rất ghét bỏ chúng ta.”

Ánh mắt nữ nhân trong trí nhớ nhìn huynh muội bọn họ rất phức tạp. Mặt ngoài rất dịu dàng dễ gần, đối với bọn họ không tính là kém, cho nên huynh muội nguyên thân rất thích ỷ lại người mẹ này. Nhưng từ góc độ quan sát ký ức bàng quan của nàng lại có thể phát hiện, thực tế đối phương là có chút cố ý xa cách.

Có lẽ nữ nhân kia đã sớm nghĩ kỹ, nếu có một ngày nam nhân kia trở về đón nàng ta, không có tình cảm sâu đậm với huynh muội nguyên thân, rời đi sẽ càng không có nỗi lo về sau.

Mặt ngoài đối với bọn họ là người ôn nhu nhất Kiều gia, lại có thân phận mẹ ruột, huynh muội nguyên thân cũng sẽ không hoài nghi hoặc là hận nàng ta. Nàng ta đem những việc này tính toán kỹ lưỡng, khiến nàng có chút bội phục thủ đoạn của nàng ta. Còn có chút tò mò, đối phương hiện tại sống thế nào, có phải rất tốt hay không.

Nàng lại nhún nhún vai với Kiều Nhị Ngưu: “Đương nhiên, nàng ta ghét bỏ chúng ta, vẫn là bởi vì ngươi. Bởi vì ngươi vừa ngu vừa mềm yếu lại vô dụng, trong lòng nàng ta khinh bỉ chán ghét ngươi. Cho nên sau khi gian phu kia trở về tranh được gia nghiệp, cưới thê tử mà lại chết, một lần nữa chạy về gặp nàng ta, muốn đón nàng ta sống những ngày lành phú quý. Nàng ta tự nhiên sẽ vứt bỏ tên phế vật vô dụng, không cho ta nàng cuộc sống phú quý này. Ngay cả hai huynh muội có huyết mạch của ngươi, cũng thành sỉ nhục của nàng ta trong quá khứ. Người đàn ông kia chắc chắn có một cái gai đối với sự tồn tại của ngươi và chúng ta. Cho nên bà ngoại kia của ta mới nói với các ngươi, muốn đánh chết huynh muội chúng ta thì đánh chết, bọn họ sẽ không quản. Còn cố ý xúi giục, nói lúc trước nàng ta và ngươi hòa ly, đều là bởi vì huynh muội chúng ta. Chẳng những khiến mẹ tiện nhân kia của ta biến thành hoa sen trắng vô tội. Cũng để cho các ngươi nhìn huynh muội chúng ta chán ghét, không chừng lúc nào đó liền thật ngược đãi chết. Chúng ta chết rồi, gian phu của mẹ tiện nhân kia của ta, trong lòng cũng không có bài xích như vậy. Nương tiện nhân kia của ta nói không chừng còn có thể bán thảm một đợt, khiến nam nhân kia càng thương tiếc cưng chiều nàng ta. Mà các ngươi quả thật không để bọn họ thất vọng, ngược đãi ta thật, làm hại ta kém chút rơi xuống sông chết. Đưa ca ca ta đến chiến trường, bây giờ có lẽ cũng đã chết rồi.”

Nàng dùng một loại biểu tình nghiêm túc nhìn Kiều Nhị Ngưu. Lời nói ra lại có ý châm chọc mười phần: “Ngươi nói ngươi vừa ngu vừa độc ác vừa nhát gan, lại càng là phế vật vô dụng. Trước kia là tự tin từ đâu tới, lại cho rằng nàng ta là bởi vì coi trọng ngươi, mới có thể gả cho ngươi?”

Cha cặn bã cùng mẹ tiện nhân kia, kỳ thật cũng là trời sinh một đôi. Đều là tàn nhẫn như nhau.

Trong lòng phụ thân cặn bã vẫn luôn đổ lỗi khiến nữ nhân kia hòa ly lên người huynh muội bọn họ, nhìn bọn họ không vừa mắt. Cố ý xem nhẹ chính hắn mới là nguyên nhân mấu chốt khiến đối phương rời khỏi. Cho nên hắn chẳng những phóng túng người Kiều gia bắt nạt bọn họ như vậy, nếu như hắn ở bên ngoài hoặc là ở nhà chịu tức giận gì, còn có thể lấy huynh muội bọn họ ra trút giận.

Người như vậy tuy rằng làm cha rất khổ cực nhưng lại không đáng đồng tình đáng thương, chỉ khiến người ta cảm thấy đáng đời.

Kiều Diệp quả nhiên thành công đâm trúng lòng tự trọng của Kiều Nhị Ngưu. Đâm thủng tim hắn ta từng lần một đến mức thủng trăm ngàn lỗ. Hắn tức giận đỏ cả mắt, không nhịn được đưa tay tát Kiều Diệp. Nha đầu chết tiệt này thật sự là lật trời, cũng dám hạ thấp châm chọc hắn như vậy.

Hắn vốn bởi vì chân tướng lựa chọn của nữ nhân kia mà sụp đổ, nàng còn không ngừng đâm đao vào tim hắn, nhưng tay còn chưa chạm vào mặt Kiều Diệp, đã bị nàng trực tiếp đạp bay ra ngoài.

Kiều Nhị Ngưu bất ngờ không kịp đề phòng bay ra ngoài, theo bản năng kêu thảm một tiếng. Ma sát trên mặt đất một đoạn mới dừng lại.

Hắn cảm giác toàn thân đều đau đớn, đặc biệt là ngực giống như là muốn nát. Hắn che ngực, không thể tin được nhìn về phía Kiều Diệp: “Ngươi, ngươi dám động thủ với ta.”

Kiều Diệp liếc hắn một cái: “Đừng nói là ngươi, ngay cả Lục Thanh Vinh ta cũng từng đánh rồi. Hắn vẫn là tú tài đấy, ngươi chẳng qua là một tên phế vật, có cái gì mà không dám tin chứ.”

Kiều Nhị Ngưu lần nữa ngây ngốc, hiển nhiên không nghĩ tới nàng sẽ nói ra loại lời này. Ánh mắt hắn lần nữa trừng lớn: “Ngươi ngay cả Lục Thanh Vinh cũng từng đánh? Thiệt hay giả?”

Lục Thanh Vinh trong lòng hắn chính là một tồn tại rất lợi hại, cũng là loại đối tượng mà hắn luôn ghen tị ghen ghét.

Kiều Diệp nhíu mày: “Ngươi có chỗ nào đáng để ta lừa? Đối với các ngươi, những kẻ cặn bã. không thức thời này, lại động một chút là muốn động thủ đánh nữ nhân, ta không động thủ, chẳng lẽ còn mời các ngươi ăn tiệc?”

Kiều Nhị Ngưu: “……”

Nha đầu chết tiệt này càng ngày càng tùy ý kiêu ngạo, nhưng trong lòng hắn cũng sinh ra mấy phần sợ hãi, thực sự là khí lực của nàng quá lớn.

Dáng người hắn ở trong thôn tương đối cao lớn khỏe mạnh, ngày cả nam nhân biết võ trong tiêu cục huyện thành, cũng không có khả năng một cước đá hắn bay xa như vậy. Nhưng nha đầu chết tiệt này lại làm được một cách dễ dàng.

Hắn vẫn biết nha đầu chết tiệt này từ nhỏ đã khỏe hơn người thường nhưng lại không ngờ đã lớn đến mức này. Tiếp theo hắn nhịn không được hỏi: “Hắn nhịn sao?” Với tính tình của Lục Thanh Vinh, cũng không giống như là sẽ nhường nha đầu chết tiệt kia.

Kiều Diệp cười nhạo: “Bằng không thì sao? Hiện tại Lục gia đều đứng về phía ta, hắn lại đánh không lại ta, dĩ nhiên không nhảy nhót nổi. Hơn nữa trước đó hình như ta quên nói cho các ngươi biết. Ta không chỉ khỏe mạnh, hơn nữa còn có bệnh.”

Nàng ý vị thâm trường nhìn Kiều Nhị Ngưu trên mặt đất nói: “Nếu ai chọc ta tức giận, ta sẽ phát bệnh, một khi phát bệnh sẽ đánh người. Cho nên sau này tốt nhất các ngươi đừng chọc ta tức giận. Nếu không ta không khống chế được sẽ đánh các ngươi. Nếu như bị đánh chết, các ngươi cũng đừng trách ta. Nếu như không tin, các ngươi có thể đi hỏi người Lục gia.”

Kiều Nhị Ngưu: “……”

Lần đầu tiên nghe người có bệnh lại có thể nói ra lẽ thẳng khí hùng như vậy. Nha đầu chết tiệt này thật sự không phải người bình thường.

Hắn bán tín bán nghi nhưng quả thật không dám động thủ nữa. Dù sao ai biết nàng có phải thật sự sẽ phát bệnh hay không. Nếu như bị đánh chết, hắn đi tìm ai khóc?

Tiếp theo nhịn không được tự an ủi mình, ngay cả loại người lợi hại như Lục Thanh Vinh, cũng bị nha đầu chết tiệt kia dạy dỗ qua. Hắn bị nàng lừa và bị đánh, có vẻ như mới là bình thường.

Kiều lão thái cũng không nghĩ tới nha đầu chết tiệt kia dám đánh cha ruột. Nhìn con thứ hai bay ra xa như vậy, kêu thảm như vậy, sắc mặt bà ta đều trắng bệch. Hơn nữa nàng ngay cả cha chồng cũng đánh qua, Lục gia còn không dám quản.

Bà ta nhịn không được lo lắng đề phòng, sợ nha đầu phát bệnh đánh luôn cả bà ta, vì vậy run run rẩy rẩy mở miệng: “Các ngươi là cha con, nào có kẻ thù qua đêm, chúng ta nói chuyện cho tốt, đừng động thủ.”

Lần này cuối cùng cũng thấy rõ và hiểu rõ, nha đầu chết tiệt kia không còn là kẻ ngốc bị bọn họ bắt nạt giày vò nữa.

Kiều Diệp liếc mắt: “Ai cùng hắn là cha con, ta trước đó đã nói rõ ràng, cùng các ngươi đoạn tuyệt quan hệ.”

Nàng nhìn chung quanh, nhặt lên một tảng đá dùng sức bóp bóp. Tảng đá trực tiếp bị bóp nát, lại cầm lấy một cây củi thô to bằng cánh tay của Kiều Nhị Ngưu, nhẹ nhàng bẻ một cái, củi liền thành hai đoạn.

Kiều lão thái và Kiều Nhị Ngưu bị dọa nhảy dựng lên. Nha đầu chết tiệt này khí lực lớn đến đáng sợ.

Kiều Diệp lại bóp bóp nắm tay, cười như không cười nhìn về phía Kiều lão thái thái hỏi: “Bà nội trước, bà cảm thấy ta nói đúng không? Các ngươi nếu còn dám bắt quàng thân thích, thì đừng trách nắm tay của ta không bị khống chế.”

Ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên, đề nghị: “Thật ra các ngươi muốn ta về nhà, bây giờ ta nghĩ nghĩ, cũng không phải là không thể được. Vừa vặn lúc ta phát bệnh đặc biệt muốn đánh người, hơn nữa chỉ có đánh người, mới có thể tốt. Các ngươi đã đưa tới cửa, vậy thì đúng luc rồi, không bằng ta đi theo các ngươi về Kiều gia đi.”

Lại nhìn hai người một cái thật sâu, cảm thán: “Chỉ hy vọng các ngươi có thể sống lâu thêm vài năm. Nếu không cũng không đủ cho ta chơi.”

Kiều lão thái: “……”

Lần đầu tiên thấy cháu gái uy hiếp bà nội, kiêu ngạo ương ngạnh như vậy. Đổi thành nha đầu chết tiệt trước kia, hoặc là cháu gái khác, bà ta đã tát một cái rồi. Nhưng bây giờ lại không dám, bà ta cũng không muốn bị đạp bay, bị đánh chết.

Bà ta ngượng ngùng nói: “Ngươi nói cái gì thì là cái đó đi. Nếu ngươi không muốn về nhà mẹ đẻ, vậy cũng không cần trở về.”

Bà ta lại bổ sung thêm: “Yên tâm, lần này về sau chúng ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng ngươi.”

Cháu gái như vậy, bà ta cũng không dám nhận. Đây nào phải là cháu gái phúc tinh gì, rõ ràng là sát tinh đòi mạng.

Đi về nhà, vậy người nhà bọn họ còn có thể sống bao lâu? Thôi thôi, tuy rằng tiền rất quan trọng nhưng mạng quan trọng hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK