Có người trong thôn đến hỏi thăm, Kiều Diệp sẽ căn cứ tình huống trong nhà đối phương, hỗ trợ đưa ra đề nghị tốt.
Ví dụ như tức phụ nhà nào làm bánh bao ngon, thì bày quầy bánh bao, bánh bao bột mì cùng các loại bánh bao ngũ cốc
Nhà nào biết làm bánh thì có thể làm bánh bán, bên trong có nhân rau hoặc thịt, còn có thể bán bột gạo, mì sợi các loại. Ngoại trừ bán đồ ăn ra, còn có thể bán chút dây đeo gì đó.
Lúc Kiều Diệp đi học, có đoạn thời gian trong trường học lưu hành các loại đan dây, ví dụ như thắt các loại dây kết, dây buộc tóc, dây đeo tay, vân vân… Sau đó lại lưu hành đan khăn quàng cổ sợi len gì đó.
Nàng cũng tham gia náo nhiệt theo. Cho nên đều biết làm, vì vậy nhìn mọi người nói: “Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ ở nhà xưởng dạy mọi người làm các loại dây kết, bện dây buộc đầu, dây đeo tay.” Những đồ trang sức nhỏ thời cổ đại này rất dễ bán.
“Thẩm thẩm, tẩu tử cùng các cô nương có hứng thú, có thể tới học. Bên này sẽ có không ít người của thương nhân chạy tới xưởng của chúng ta lấy hàng. Nếu như các ngươi tạo ra được sợi dây buộc tóc và dây đeo tay, bọn họ nhất định sẽ mua.”
Đến lúc đó để cho các cô nương trong nhà cảm thấy hứng thú cũng có thể học chung, bán được tiền coi như tiền riêng tự mình tiêu.
Đối với Lục gia, nàng không có quá nhiều yêu cầu, chỉ cần đồng tâm hiệp lực phát tài, đừng kéo chân sau của nàng là được. Chỉ cần bọn họ nghe lời, chỗ tốt nên cho, nàng đương nhiên đều sẽ cho. Nàng nghĩ sau này mỗi một phòng và mỗi người, trong tay đều có thể có chút tiền, muốn mua cái gì đều tự mình mua.
Lời này khiến các đại thẩm và các cô nương trong thôn đều vui vẻ kích động không thôi. Bọn họ đương nhiên cảm thấy hứng thú muốn học. Coi như tiền kiếm được phải giao về nhà nhưng sau khi học được chính là một loại bản lĩnh của mình. Đặc biệt là tiểu cô nương, sau này học được sau này đi nhà chồng cũng có thể thẳng lưng hơn.
Kiều Diệp nghĩ nghĩ, quét mắt nhìn người trong thôn một lần, nói: “Học đan dây kết, dây cột tóc,… các loại việc này. Ta hi vọng sau khi người học bán đi đổi tiền, đều có thể giữ lại một bộ phận để làm tiền riêng. Ta dạy mọi người học cái này, cũng là hy vọng cô nương chưa lập gia đình trong thôn, trong tay mình có thể tích lũy chút tiền, tương lai sau khi lập gia đình mình cũng có sức mạnh hơn. Các nương tử các nhà, trong tay cũng có thể có chút tiền riêng. Ta hi vọng thôn chúng ta về sau từng nhà đều có thể sống tốt nhưng lại không muốn đến nhà nào lại có chuyện khắt khe với con dâu, con gái, cháu gái xảy ra. Nếu như bị ta biết, vậy sau này ta có biện pháp gì có thể kiếm tiền, liền không dẫn theo nhà bọn họ. Đương nhiên, nếu ai bị tra tấn ngược đãi, cũng có thể đi tìm thôn trưởng cùng tộc trưởng, tin tưởng bọn họ đều biết làm chủ cho các ngươi.”
Hình dây kết
Lại cường điệu: “Mà người ngược đãi tra tấn các ngươi, về sau cũng không cần đi theo chúng ta cùng nhau làm giàu nữa.”
Nàng hy vọng có thể giúp đỡ các cô nương nâng cao địa vị trong nhà, cải thiện cuộc sống. Chỉ nói là vô dụng, còn phải xuất phát từ lợi ích mới được. Người trong thôn cơ bản đều có tật xấu trọng nam khinh nữ. Gia đình bình thường đối với nữ nhi có thể không tính là thương yêu nhiều lắm nhưng cũng sẽ không cố ý giày vò đánh đập nhưng cũng không thể thiếu được một số gia đình khắt khe, tra tấn cô nương cùng tức phụ.
Nhà họ Kiều là một trong số đó. Cho nên nàng liền mượn buổi họp hôm nay, nói lập trường cùng yêu cầu của mình, vì các nữ tử trong thôn mà cố gắng hết sức nhỏ bé của mình..
Lời Kiều Diệp nói khiến các thôn dân đều ngây ngốc. Trưởng bối cùng nam đinh cũng không hiểu rõ lắm, tại sao nàng phải quản loại chuyện này.
Con dâu và các cô nương ở nhà không được sủng ái, bị khắt khe, tra tấn, cả đám đều cảm kích nhìn Kiều Diệp. Nghĩ thầm tức phụ Ngũ Lang thật sự là người đẹp tâm thiện, đối với bọn họ thật tốt. Trong nhà chỉ cần muốn tiếp tục đi theo tức phụ Ngũ Lang kiếm tiền, khẳng định không còn dám khắt khe la đánh bọn họ như trước nữa.
Quả nhiên, người thích khắt khe con dâu, nữ nhi và cháu gái trước đó, nghe nói như thế sắc mặt đều thay đổi. Mặc dù trong lòng không vui nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, còn nghĩ sau này không thể làm như vậy nữa. Nếu không Kiều Diệp nhất định nói được làm được. Nhìn xem, Kiều gia bây giờ bị tộc nhân xa lánh, cái gì có thể kiếm tiền đều không có phần nhà bọn họ liền biết.
Thôn trưởng và tộc trưởng dồn dập mở miệng biểu thị ủng hộ, còn cảnh cáo mọi người một lần nữa, làm người ngàn vạn lần không thể quên ân. Nói chuyện xong mọi người liền tản đi.
Sáng sớm hôm sau.
Có thôn dân động tác tương đối nhanh chạy đến khu đất trống ở cửa thôn đối diện bày quầy hàng bán bánh bao, hoa màu. Bán rẻ hơn so với trên trấn cùng huyện thành một chút. Dù sao không cần phí quầy hàng, hoa màu cũng là tự trồng.
Người bán rong, người tới làm gia công, nhìn thấy bánh bao nóng hầm hập lại rẻ, không ít người đều bỏ tiền ra mua. Không bao lâu, bánh màn thầu hấp ra thế mà đều bán hết rồi.
Khiến cho người nhà này đều rất bất ngờ cũng không chuẩn bị nhiều, nghĩ thầm ngày mai phải nhồi thêm bột. Không ít thôn dân khác chạy tới vây xem, phát hiện bán nhanh như vậy đều rất giật mình. Từng người cũng bởi vậy mà giống như được tiêm máu gà.
Tức phụ Ngũ Lang không hổ là phúc tinh được thần sông đại nhân che chở, nói chuyện làm ăn này có thể làm, thật đúng là có thể. Có người quyết định ngày mai sẽ bắt đầu bán bánh và mì.
Trước cửa nhà xưởng dựng bếp lò và nồi, nấu nước rễ tranh, ai muốn uống thì tự mình lấy. Khiến cho tất cả mọi người nhịn không được khen Kiều Diệp nghĩ chu đáo, uống nước nóng cũng ấm áp theo. Giữa trưa, mấy người Lục tam tẩu cũng làm hai chậu lớn Thịt heo hầm rau cải, lại chưng mấy thùng cơm bày ra ngoài bán.
Một chén cơm lớn, phía trên có một lớp rau cải và sáu miếng thịt, đưa một bát canh trứng, bán năm văn tiền. Giá cả này so với giá hàng ở huyện thành, xem như rẻ hơn.
Mùi thơm kia vừa truyền ra, không ít người đều bị dẫn tới.
“Thịt hầm rau cải? Chưa từng nghe qua cũng chưa từng ăn. Thịt này nhìn thật là thơm đấy! Nào, cho ta nếm thử một phần.”
Lúc này, không ít người bán rong đến đây chuẩn bị lấy lương khô ra ăn nhưng ngửi thấy mùi thì không muốn gặm lương khô nữa. Ngoại trừ người thật sự không nỡ ăn, những người khác đều đi qua mua một phần.
Bên này đất trống lớn, Kiều Diệp sai người dựng mười mấy cái bàn gấp, không bao lâu thế mà ngồi đầy, từng người vùi đầu ăn đến miệng đầy mỡ.
“Thịt này ăn cũng quá ngon đi, vừa vào miệng đã tan. Ta chưa bao giờ ăn món thịt ngon như thế, cho ta thêm một phần. A, sao lại không có? Các ngươi làm vậy cũng quá ít, ta còn muốn nếm thử.”
Không đến nửa canh giờ, hai chậu lớn thịt hầm rau cải và cơm đều bán sạch.
Người ăn uống thoải mái, có người trực tiếp ăn hai phần. Cả đám đều bị mùi thơm của mai trừ thịt thuyết phục.
Những người liên kết gia công đều không nhịn được mà muốn nếm thử một phần, cũng có không ít người còn đang do dự nhưng chờ đến khi bọn họ quyết định muốn nếm thử, lại được thông báo là hết rồi. Cả đám đều có chút hối hận, trong lòng càng muốn ăn hơn, vì vậy mọi người đều bảo mấy người Lục tam tẩu làm nhiều một chút.
Mấy người Lục tam tẩu đều mặt mày hớn hở. Bọn họ vốn muốn chuẩn bị nửa chậu nhưng tức phụ Ngũ Lang bảo bọn họ cứ việc làm hai chậu. Thịt thơm như vậy, mọi người lại chưa từng ăn qua, khẳng định dễ bán. Coi như giữa trưa bán không hết, buổi chiều cũng có thể tiếp tục bán.
Bọn họ đối với tức phụ Ngũ Lang có sự tin tưởng giống như mê muội, liền làm hai chậu. Nhưng thật không ngờ lại bán tốt như vậy, giữa trưa thôi mà đã bán hết sạch. Ngày mai phải chuẩn bị gấp đôi.
Ban ngày Kiều Diệp ở trong xưởng dạy mọi người đan dây kết, dây buộc tóc, vòng tay, hai phần ba phụ nhân cùng cô nương trong thôn đều tới học.
Nàng đem kiểu dáng cùng phương pháp đan tương đối đẹp trong ấn tượng, đều dạy cho mọi người. Những thứ khác để mọi người phát tán tư duy, tự mình đi nghiên cứu sáng tạo cái mới.
Có người cùng ngày đã đi vào huyện thành mua chỉ cần dùng đến, chuẩn bị chờ con dâu cùng cô nương trong nhà học xong liền đan ra cửa thôn bán.
Ngày hôm sau, đối diện nhà xưởng có thêm không ít quầy bán đồ ăn, còn có bán trứng gà, gà, rau quả cùng dây kết,……
Bán rẻ hơn huyện thành, người đến nhận gia công không ít người đều sẽ mang một ít về. Những người bán hàng rong nhìn thấy những cái dây mới lạ và đẹp mắt này, dây buộc tóc và dây đeo tay, cũng đều thu lại, còn có người vì giành mua mà tranh chấp.
Những thôn dân khác còn đang quan sát, thấy thế càng không hề do dự vội vàng đi đặt mua chỉ, muốn nhanh chóng dựng sạp hàng lên.
Nhà người kiếm được tiền, cả đám đều mặt mày hớn hở. Chẳng những trong miệng cảm tạ Kiều Diệp, còn chạy tới Lục gia ngươi đưa chút trứng gà, ta đưa chút rau dưa.
Cứ như vậy, trên đất trống ở cửa thôn đối diện nhà xưởng Lục gia, chậm rãi tạo thành một con phố ăn vặt. Chủng loại bán ra càng ngày càng nhiều, chẳng những hấp dẫn người bán hàng rong, còn có người trên trấn và huyện thành, cũng có không ít người nghe danh mà đến.
Thịt heo hầm rau cải của Lục gia và cơm gà hầm, thanh danh càng lan xa, có người cố ý chạy tới ăn.
Tộc trưởng Lục gia và một tộc khác ở thôn kết phường xây một khách sạn, sinh ý cũng rất không tệ. Sau đó nhà trưởng thôn cũng mở một khách sạn, cũng khiến cho trong thôn càng ngày càng náo nhiệt, trở thành một đặc sắc của huyện Ma Du.
Trong thôn ngoại trừ một số ít nhà, những nhà khác cũng bởi vậy mà sinh hoạt càng ngày càng tốt.
Thôn Trường Bình càng trở thành thôn mà các cô nương thôn khác muốn gả nhất. Bởi vì nơi này nhà nào cũng không có chuyện cố ý khắt khe giày vò con dâu.
Tiểu tử ở ngoài thôn cũng muốn cưới cô nương của thôn Trường Bình. Bởi vì các nàng rất có năng lực, chẳng những học tay nghề có thể kiếm tiền, còn có không ít tiền riêng. Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Bên này bày sạp, kéo theo sự phát triển của thôn. Huyện lệnh bên kia cũng nhận được tin tức, lần nữa cảm thán Kiều Diệp không đơn giản, vì thế nhân lúc Lục Thiều còn chưa rời khỏi, sai người đưa bái thiếp đến thôn. Mời Lục Thiều dẫn vợ tới nhà làm khách.