Mục lục
Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thiều và Kiều Diệp ở trong thôn mười ngày. Giao phân xưởng và núi cho người tin cậy trông nom.

Kiều Diệp còn thừa dịp trong khoảng thời gian này, dùng thực vật trên núi tinh luyện không ít nguyên dịch, mang về làm dầu gội đầu. Cây mầm và hạt giống dược liệu cũng mang theo không ít trở về kinh để trồng.

Người Lục gia và người Kiều gia cũng thu thập xong, liền mang theo hai đại gia nhân cùng nhau lên kinh.

Lần này Lục Thiều còn dẫn theo vài người của Lục thị nhất tộc, rõ ràng là muốn nâng đỡ người trong tộc, cũng triệt để an lòng tộc trưởng, tộc lão cùng tộc nhân. Để bọn họ về sau trói buộc tốt hơn tộc nhân. Lục Thiều chỉ có một tháng nghỉ thăm người thân, giờ đã không thể chậm trễ thêm nữa.

Cùng ngày lên đường, người cả thôn đều đến tiễn bọn họ. Rời khỏi huyện thành lại có rất nhiều người tới tiễn, ví dụ như đám người Kỷ Tùng Bách có quan hệ tốt với Lục Thiều.

Trên đường hồi kinh, lại gặp hai lần chặn giết, không thể không nói, phản tặc bây giờ đối với vợ chồng Kiều Diệp không phải hận thấu xương bình thường.

Lúc trở về, bọn họ chẳng những ám sát thất bại, lại tổn thất một thủ lĩnh cùng một ít nhân vật trung cao tầng.

Khẩu khí phản tặc này nuốt không trôi, cho nên nhóm người Kiều Diệp hồi kinh gặp phải hai lần chặn giết này, quy mô đều rất lớn, còn phái ra rất nhiều tử sĩ tinh anh, cũng khiến cho người Lục gia cùng người Kiều gia bị dọa đến không nhẹ.

Khi sát thủ đến, bọn họ đều bị tập trung đứng trên một mảnh đất trống, được một vòng thị vệ vây quanh ở giữa bảo vệ.

Lục Thiều và Kiều Diệp tự thân ra trận giết địch, chính vì vậy bọn họ tận mắt chứng kiến Lục Thiều tuấn nhã ôn nhuận, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị mà bọn họ chưa từng thấy bao giờ, từng sát thủ thi nhau ngã xuống giữa lúc vung kiếm.

Kiều Diệp cũng rất mạnh, giơ tay kéo một tên sát thủ lên, trực tiếp giơ lên ném ra, một phát có thể đập trúng mấy tên sát thủ khác. Hay là một cước đạp bay người ta ra ngoài mấy trượng.

Sát thủ càng ngày càng nhiều, nàng từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm. Nơi kiếm kia đi qua, cũng là từng sát thủ ngã xuống đất.

Lần này Kiều Diệp trở về, cũng dẫn theo Tiểu Hắc, Tiểu Bạch cùng Tiểu Thanh.

Đại Hắc Ngưu đột nhiên lao về phía sát thủ, giơ móng lên là có thể đá bay người. Nếu ai bị nó húc đến, càng là trực tiếp thổ huyết bay ra ngoài. Nếu Tiểu Bạch không dùng đuôi rắn quật bay người thì toàn bộ thânmãng xà quấn lấy người, ám vệ lập tức tiến lên một đao một người.

Tiểu Thanh mỗi lần đều bay lên không trung, Lao xuống dưới tất nhiên có thể cào mù mắt sát thủ. Nơi nó đi qua, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Tiếp theo liền bị ám vệ cùng bọn thị vệ thu hoạch đầu người.

Người Lục gia cùng người Kiều gia thấy cảnh này, tất cả đều mắt choáng váng. Hoàn toàn không ngờ thú cưng mà vợ chồng Lục Thiều nuôi đều trâu bò hung hãn như vậy. Người và sủng vật đều là sát thần!

Người lão Kiều gia càng không nhịn được nuốt nước bọt, nghĩ mà sợ không thôi. Xem ra trước kia Kiều Diệp thu thập bọn họ, thật sự là lưu thủ. Hiện tại cả người đầy sát khí lăng lệ, xông vào trong tay sát thủ giống như là Câu Hồn sứ giả. Ngay cả đám sát thủ hung thần ác sát xông lên giết nàng, tất cả đều bị nàng một kiếm sờ cổ. Nếu không thì đạp bay thổ huyết. Thân thể nhỏ bé này của bọn họ, làm sao có thể là đối thủ của nàng.

Không chỉ là Kiều Diệp, bọn họ khiếp sợ nhất là võ công của Lục Thiều tốt như vậy, giết sát thủ không chớp mắt. Nhìn qua giống như sát tinh sát tinh sát thần, đáng sợ, thật đáng sợ. Thật ra người của Lục gia cũng bị Lục Thiều chấn động. Bọn họ thật sự không ngờ, võ công Ngũ Lang lại cao cường như vậy.

Bọn họ vừa rồi nhìn thấy những sát thủ kia xuất hiện, chân đều mềm nhũn, còn tưởng rằng Ngũ Lang cũng sẽ được bảo hộ giống như bọn họ. Ai biết Ngũ Lang so với sát thủ còn bưu hãn hung tàn hơn. Người Lục gia cũng kinh hồn bạt vía. Ánh mắt đám tiểu bối Đại Lang nhìn Lục Thiều và Kiều Diệp càng thêm sùng bái bội phục.

Sát thủ bị phái tới ám sát cũng không nghĩ tới, mục tiêu bọn họ muốn giết, giá trị vũ lực thế mà còn lợi hại hơn thị vệ cùng ám vệ bảo vệ. Bọn họ tử thương nhiều người như vậy, trong đó có ít nhất ba phần mười đều là bị đôi vợ chồng này cùng sủng vật của bọn họ giết chết. Đối với Kiều Diệp, bọn họ biết nha đầu chết tiệt này trời sinh thần lực, quả thật có chút bản lĩnh. Nhưng Lục Thiều, thư sinh yếu đã nói đâu? Ngươi, con mẹ nó động thủ so với bọn họ những sát thủ này càng có sát chiêu cùng sát khí hơn. Thất sách, thật sự là thất sách.

Người dẫn đầu muốn rút lui nhưng đổi lại là đám Lục Thiều không cho phép, mạnh mẽ ngăn người lại, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại trực tiếp giết, còn lại đều bắt được.

Hai lần ám sát, lại hao tổn một nhóm tinh anh phản tặc. Đám người đại đầu lĩnh ở phía sau tức giận muốn chết, hận không thể tự mình ra trận, bóp chết vợ chồng Kiều Diệp.

Trải qua hai lần ám sát, thái độ của người lão Kiều gia đối với vợ chồng Kiều Diệp, càng dịu dàng ngoan ngoãn như từng con cừu non. Đặc biệt là Kiều Diệp, để cho bọn họ đi hướng đông, bọn họ tuyệt đối không dám đi hướng tây. Trong lòng đều có chút hối hận, lần này có phải không nên đi theo Thượng Kinh hay không. Về sau không thể làm trái lời nha đầu chết tiệt này. Nếu không, với lòng dạ độc ác của đôi vợ chồng này, bọn họ tuyệt đối không có kết cục tốt. Về phần giở trò gì đó, thật sự là một chút xíu cũng không dám nghĩ nữa.

Tiếp theo dọc đường liền bình tĩnh lại.

Người trong kinh thành dĩ nhiên cũng nhận được tin tức. Từng người đều chấn động với chiến lực của vợ chồng Lục Thiều và thú cưng của họ, phát hiện đôi vợ chồng này thật khó đối phó. Khó trách là một đôi trời đất tác hòa, những người khác cũng thật không xứng với sự hung hãn của bọn hắn. Thế là không ít trưởng bối trong nhà ở kinh thành đều dặn dò tiểu bối, bảo bọn họ gặp Lục Thiều hay Kiều Diệp đừng chủ động trêu chọc. Nếu không, gây ra nhiễu loạn gì, bọn họ cũng không giúp đỡ được.

Tòa nhà Hoàng đế ngự ban không nhỏ, sau khi hồi kinh, phu thê Kiều Diệp mang hai nhà về nhà trước. Người hai nhà chưa từng tới kinh thành, đều tràn ngập mới lạ đánh giá chung quanh, cũng phát hiện kinh thành phồn hoa náo nhiệt hơn rất nhiều so với tưởng tượng, chuyến này đến đáng giá.

Ngày hôm sau Kiều Diệp dẫn theo nữ quyến hai nhà đi dạo một vòng mấy con phố náo nhiệt. Lục Thiều dẫn nam nhân tới Thiên Tiên Lâu ngồi đợi. Khiến cho người hai nhà đều được mở rộng tầm mắt.

Lại qua vài ngày, những người Lục gia muốn vào phân xưởng cùng cửa hàng làm thì tiếp tục ở lại kinh thành. Các cô nương cũng được Kiều Diệp giữ lại. Những người khác thì dựa theo ý nguyện của bọn họ, đi đến thôn trang. Đối với đám người Lục lão đại mà nói, bọn họ vẫn thích giao tiếp với người trong thôn trang hơn.

Người lão Kiều gia ngược lại muốn ở lại kinh thành hưởng phúc nhưng một người cũng không để lại, đều bị Kiều Diệp đuổi đi thôn trang.

Chẳng những để người Lục gia nhìn chằm chằm, Lục Thiều bên kia cũng phái người nhìn chằm chằm.

Lại qua mấy ngày, Lục Thiều kết thúc nghỉ thăm người thân, đi Hàn Lâm viện báo danh.

Kiều Diệp cũng dẫn theo nữ quyến Lục gia đi tham gia mấy lần ngắm hoa yến, giúp bọn họ chậm rãi dung nhập sinh hoạt ở kinh thành.

Cứ như vậy bình an vô sự lại qua hai tháng.

Kiều Vũ và sứ thần đoàn Đại Dần phái đi đàm phán bên này cùng nhau trở về kinh thành. Đầu tiên là tiến cung gặp Hoàng đế.

Sau khi xuất cung, Kiều Vũ thấy Lục Thiều và Kiều Diệp đứng cách cửa cung không xa, chỉ liếc mắt một cái, vành mắt của hắn đã đỏ lên. Còn tốt, còn có thể nhìn thấy muội muội, bọn họ cùng nhau tới.

Kiều Diệp nhìn thấy ca ca, chẳng những vành mắt đỏ lên, nước mắt cũng rơi xuống.

Cả người vọt tới: “Ca!”

Kiều Vũ đưa tay ôm lấy Kiều Diệp: “Diệp Diệp, huynh muội chúng ta rốt cuộc gặp mặt.”

Mặc dù mấy ngày nay bọn họ đều luôn duy trì thư từ qua lại nhưng vẫn không giống với gặp mặt.

Kiều Diệp khóc thật chặt ôm lấy cậu: “Ca, muội rất nhớ ca.” Tiếp theo mới buông hắn ra.

Kiều Vũ cũng buông muội muội ra, đưa tay thân mật vuốt vuốt đầu của nàng, cưng chiều nói: “Ca cũng rất nhớ muội.”

Huynh muội liếc nhau, tiếp theo nín khóc mà cười. Chết qua một lần, còn có thể sống ở thế giới này cũng gặp lại, là may mắn của bọn hắn, bọn hắn phải quý trọng.

Lục Thiều đi tới, chờ hai huynh đệ ổn định cảm xúc, lúc này mới chào hỏi Kiều Vũ: “Chào đại ca!”

Giữa bọn họ còn tính là quen thuộc, trước đó Lục Thiều đi biên cương đã gặp Kiều Vũ, giữa hai bên cũng thường xuyên có liên lạc qua lại. Kiều Vũ cũng không phải loại người đó, ai cưới muội muội, ca ca liền nhìn không ưa kẻ đó, hoặc là còn phải khảo nghiệm muội phu.

Hắn tin tưởng ánh mắt của muội muội. Nếu muội muội chọn trúng Lục Thiều, vậy chứng tỏ Lục Thiều là người tốt. Hắn yêu thương muội muội nhưng cũng biết muội muội có cuộc sống của mình, thuộc về một nam nhân khác.

Hắn sẽ không ghen tị Lục Thiều, cũng sẽ không cố ý bày ra dáng vẻ đại cữu ca, ngược lại ở chung với Lục Thiều rất tốt, chỉ hy vọng đối phương đối xử tốt với muội muội của mình. Đương nhiên nếu Lục Thiều dám có lỗi với muội muội hắn, hắn sẽ không bỏ qua.

Kiều Vũ cũng cười chào hỏi Lục Thiều: “Đã lâu không gặp!”

Lục Thiều cười nói: “Chúng ta về nhà trước đi.”

Hai huynh muội cũng biết nơi này không phải chỗ nói chuyện, vì thế gật gật đầu cùng nhau lên xe ngựa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK