Mục lục
Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục lão thái thái và Lục đại lang không ngờ sẽ xuất hiện loại chuyện này. Ánh mắt nhìn về phía hai thiếu niên, liền cảm giác đang nhìn cái gì tuyệt thế bại gia tử.

Mua một con trâu tốn năm trăm lượng, hai người này có phải điên rồi không? Càng làm cho bọn họ bất ngờ là, tức phụ Ngũ Lang còn không bán, cũng không biết là ai điên nữa. Chỉ là bọn họ bây giờ đều hiểu tính tình của Kiều Diệp, nàng không muốn bán, ai cũng đừng nghĩ miễn cưỡng.

Bọn họ càng không thể chủ động bán trâu, cho dù đây chỉ là một con trâu, bán được năm trăm lượng, nhìn thấy liền cảm giác giống như nằm mơ.

Thiếu niên áo tím kịp phản ứng đầu tiên. Hắn không nhịn được chỉ chỉ Tiểu Hắc nói: “Nó có thể nghe hiểu được lời ngươi nói sao?”

Kiều Diệp gật đầu: “Đúng vậy.”

Thiếu niên áo tím bán tín bán nghi nói: “Vậy ngươi bảo nó lui về phía sau đi.”

Kiều Diệp nhìn ra được đối phương thật hiếu kỳ, không phải có ý xấu gì.

Nàng quay đầu nói với tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, lui về phía sau.”

Mặc dù Tiểu Hắc không hiểu vì sao chủ nhân muốn mình lui về phía sau nhưng vẫn rất ngoan ngoãn lui về phía sau mấy bước. Sau khi lui xong, còn hỏi Kiều Diệp “Mu mu” như thể đang hỏi thăm có thể chứ?

Kiều Diệp khẽ cười nói: “Lui thêm vài bước.”

Bởi vì muốn để Đại Hắc và Tiểu Hắc kéo xe, cho nên trước sau trái phải, tiến lên lui về phía sau chờ, nàng đã sớm huấn luyện qua bọn chúng. Tiểu Hắc nghe xong lại lui về phía sau mấy bước.

Sau đó Kiều Diệp để nó đi sang trái, nó liền đi sang trái, gọi phải thì sang phải.

Kiều Diệp cuối cùng đưa tay vẫy nó: “Tới đây thân mật.”

Tiểu Hắc vui sướng từ nơi không xa nhảy tới, thân mật cọ cọ vào tay Kiều Diệp. Quả nhiên nhận được một viên mật hoàn khen thưởng, mà một màn này chẳng những làm mấy người thiếu niên áo tím ngây người, mà còn làm mấy người lão thái thái ngây người.

Trước đó lão thái thái nghe đại lang nói hai con trâu thông minh như thế nào, còn không có cảm giác gì. Nghĩ lại dù thông minh hơn nữa, đó còn không phải là hai con trâu thôi sao?. Nhưng bây giờ Tiểu Hắc thông minh lại lật đổ nhận thức của bà.

Hai người thiếu niên áo tím cũng vậy, thật sự không ngờ con trâu này thông minh thông minh này lại có nhân tính đến mức độ này.

Lần này ngay cả thiếu niên áo lam cũng không nhịn được, ánh mắt hiếu kỳ lại nóng bỏng nhìn về phía Tiểu Hắc.

Thiếu niên áo tím nhịn không được đưa tay chỉ chỉ Tiểu Hắc: “Bé ngoan, tiến lên đây.”

Ai biết hắn vừa nói xong, Tiểu Hắc liền mất hứng đối với nó lộ ra bộ dáng “Mu mu mu” rất hung dữ.

Thiếu niên áo tím nuôi không ít trâu, nghe tiếng nó vừa kêy liền có thể cảm giác được dã tính và hung hãn của nó. Hắn không khỏi ngẩn người, tiếp theo ánh mắt sáng hơn: “Quả nhiên là trâu tốt.”

Hắn hỏi Kiều Diệp: “Trừ ngươi ra, bọn họ có thể khiến con trâu này nghe lời không?”

Kiều Diệp còn chưa trả lời, đại lang đã mở miệng trước một bước: “Không thể, toàn bộ trong nhà, chỉ có ngũ đệ muội ta có thể sai khiến được con trâu này, nó cũng chỉ nghe lời của nàng.” Cho nên bọn họ đều hâm mộ muốn chết.

Thiếu niên áo tím lộ ra một bộ thần sắc quả nhiên là thế.

Hắn nghe nói có trâu rất có linh tính nhưng cũng rất khó bị thuần phục khống chế, không nghĩ tới ở huyện thành nhỏ này lại có thể nhìn thấy, còn có người có thể thuần phục trâu có linh tính như vậy.

Điều này cũng nói rõ, cho dù hắn thật sự mua con trâu này, cũng rất khó thuần phục nó.

Hắn thu ngân phiếu vào: “Quân tử không đoạt yêu thích của người khác. Nếu đây là ngươi nuôi như con trai, vậy ta cũng không cưỡng cầu.”

Kiều Diệp thấy thế thầm nghĩ, hai người này quả nhiên không phải loại người ép mua ép bán. Tổ truyền nhà nàng xem tướng biện bệnh, ít nhiều cũng có thể thông qua tướng mạo một người, đại khái nhìn ra được đối phương tốt hay xấu. Hai thiếu niên này, xem tướng mạo liền không phải là hoàn khố tính tình ác liệt tàn nhẫn.

Nàng cười cười: “Đã như vậy, các ngươi có thể tránh ra không?”

Thiếu niên áo tím không lập tức tránh ra, mà là tò mò hỏi: “Ngươi có phải biết thuần phục trâu hay không?”

Kiều Diệp cũng không ngoài ý muốn vấn đề của hắn. Vừa rồi sở dĩ để Tiểu Hắc biểu hiện như vậy, chính là muốn câu cá. Cái này không phải cá đã mắc câu rồi sao.

Nàng gật đầu nói: “Biết một chút.”

Thiếu niên áo tím hứng thú: “Con trâu này là trâu rừng sao? Ngươi mua hay là tự mình đi bắt về thuần dưỡng?”

Kiều Diệp trả lời: “Tự trên núi ta bắt được thuần dưỡng.”

Thiếu niên áo tím nhìn Kiều Diệp gầy còm từ trên xuống dưới, có chút không tin nói: “Lưu hoang rất hung hãn, chỉ như ngươi cũng có thể lên núi bắt trâu rừng thuần dưỡng?”

Hắn nuôi nhiều trâu như vậy, cũng biết trâu rừng dã tính khó thuần. Mấu chốt nhất là, bất kể thuần phục liệt mã hay là trâu rừng, đều phải có thực lực mới được. Bộ dáng này của nàng, nhìn thế nào cũng không giống như nữ nhân có thể bắt có thể bắt trâu rừng thuần phục.

Kiều Diệp bật cười: “Tin hay không thì tùy.”

Nàng nói xong liền kéo Tiểu Hắc, gạt thiếu niên áo tím chặn đường ra, đi về phía trước.

Điều này càng làm cho thiếu niên áo tím không buông tha mà đi theo.

Hắn hỏi: “Cô nương, ngươi thật có thể lên núi bắt trâu rừng thuần phục? Nhà các ngươi có phương pháp thuần dưỡng tổ truyền nào không?”

Kiều Diệp liếc hắn một cái: “Ta đã thành hôn, cho nên xin ngươi đừng gọi ta là cô nương. Nhà chúng ta cũng không có phương pháp thuần dưỡng tổ truyền gì.”

Nàng giơ nắm đấm lên, nói: “Ta có thể thuần phục trâu rừng, chủ yếu dựa vào nắm đấm.”

Thiếu niên áo tím không nghĩ tới sẽ nhận được loại trả lời này.

Thiếu niên áo lam không nhịn được cười ra tiếng: “Tiểu nương tử, ngươi khoác lác đi.”

Kiều Diệp biết bọn họ không tin, vì thế cô nhặt một hòn đá ven đường lên.

Nắm ở trong tay dùng sức bóp bóp, sau khi buông ra tảng đá liền nát, cũng làm cho hai thiếu niên trợn tròn mắt.

“Thật hay giả vậy?” Thiếu niên áo lam vẫn không thể tin được, vì thế tự mình ngồi xổm xuống nhặt một tảng đá, dùng sức bóp bóp, không có phản ứng.

Hắn đưa cho Kiều Diệp nói: “Ngươi thử cái này xem.”

Kiều Diệp nhận lấy, nắm tay dùng sức nhéo nhéo, mở ra trong tay tất cả đều là đá vụn. Thiếu niên áo lam thấy thế không nhịn được nuốt nước miếng: “Ngươi thật trâu bò.”

Lần này hắn ngược lại là tin tưởng, nữ tử này là dựa vào nắm đấm thuần phục trâu rừng. Thiếu niên áo tím cũng giống vậy. Thế là hai người vẫn đi theo bên cạnh.

Thiếu niên áo tím nhịn không được tiến tới bắt chuyện: “Tiểu nương tử, ngươi tên gì? Ngươi có thể giúp ta bắt một con trâu rừng để thuần dưỡng hay không? Giá tiền thương lượng.”

Dạng trâu tốt này, nuôi lớn rồi, so với những Ngưu Vương ở kinh thành kia khẳng định càng lợi hại hơn. Cho nên hắn thật sự rất muốn nuôi một con.

Kiều Diệp lại lắc đầu: “Nếu ngươi muốn bắt trâu rừng để thuần dưỡng kéo xe hoặc làm thú cưng, ta cũng có thể giúp việc này. Nhưng dùng để đấu trâu, thì thôi.”

Trâu có linh tính, nuôi đi đấu để cho người ta xem hoặc là đánh bạc, loại chuyện này nàng cũng không thích.

Thiếu niên áo tím vừa nghe liền hiểu được ý tứ của nàng. Hắn ngượng ngùng cười cười: “Ta cũng không phải thích đấu trâu cho lắm, chỉ là trước đó nhìn thú vị kích thích, lúc này mới nuôi mấy con đi đấu. Loại đấu trâu mà chúng ta chơi kia, cũng không phải sinh tử đấu. Cho nên tiểu cô nương cũng không nên hiểu lầm. Bất quá ta thật ưa thích loại trâu rừng này, nuôi để kéo xe làm sủng vật cũng được. Ngươi giúp ta bắt một con thuần dưỡng ngoan, ta cam đoan không mang đi đấu trâu.”

Trước đó kinh thành lưu hành đấu trâu, hắn cũng chính là theo trào lưu thôi. Nhưng trâu hắn nuôi, xưa nay không đi tham gia sinh tử đấu, chỉ là hai con trâu so đấu, ai lợi hại hơn thì con đó thắng. Mặc kệ sau khi tỷ thí thắng thua, trâu cũng sẽ được nuôi cho thật tốt.

Lúc trước hắn nuôi trâu là vì chơi nhưng mà nuôi rồi, thật đúng là có chút thích nuôi trâu. Đặc biệt là loại trâu uy vũ hùng tráng dã tính lại linh tính mười phần này, mang ra ngoài thật phong cách, có thể khoe khoang một phen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK