Vừa mở cửa liền nhìn thấy trượng phu sắc mặt trắng bệch khó coi đứng đấy, không ít người vây quanh hắn chỉ trỏ, thậm chí còn chỉ trích. Người lão Kiều gia cũng đứng ở cửa.
Úc Uyển Chi nhìn thấy tình huống này, trong lòng sinh ra loại dự cảm không tốt. Lại có chút hối hận, không nên mở cửa ra xem. Nếu không phải Lục Thanh Vinh còn ở cửa ra vào, nàng đã muốn trực tiếp đóng cửa lại.
Nàng suy nghĩ một chút mở miệng nói: “Phu quân, chàng đã trở về, mau vào đi.” Trượng phu bị người lão Kiều gia cuốn lấy, phải để cho hắn thoát khỏi.
Lục Thanh Vinh lập tức nói: “Được, ta đến ngay.”
Lúc này hắn đã không quan tâm gì khác, chỉ muốn nhanh chóng về nhà trốn nhưng hiển nhiên hắn nghĩ quá đơn giản. Kiều Đại Ngưu và Kiều Nhị Ngưu vẫn luôn không buông cánh tay hắn ra, không cho hắn vào cửa.
Kiều lão thái thái nhìn thấy Úc Uyển Chi đi ra, ánh mắt sáng lên, giống như sói nhìn thấy thịt tươi vậy.
Úc Uyển Chi bị nhìn trong lòng sợ hãi, muốn lui về phía sau nhưng còn chưa kịp làm như vậy.
Kiều lão thái thái liền vọt tới trước mặt nàng ta. Trực tiếp bắt lấy búi tóc của nàng ta, sau đó một bàn tay tát vào mặt của nàng ta.
“Ngươi tiện nhân hồ mị tử này, cũng dám khi dễ cháu gái ta, muốn xúi giục chúng ta đi gây mâu thuẫn với Lục gia. Lại càng mỗi ngày đều nghĩ biện pháp hại cháu rể ta, ngươi là mẹ kế cùng bà bà ác độc nhất. Lão nương đánh chết ngươi con độc phụ này.”
Trước đó bà ta bị tóm đánh, cơn tức bị nghẹn lại còn chưa tan, bây giờ nhìn thấy người chán ghét liền muốn bắt đầu. Nha đầu chết tiệt kia nếu biết bà ta xử lý hồ ly tinh Úc Uyển Chi này xong, khẳng định sẽ hài lòng.
Úc Uyển Chi căn bản không nghĩ tới Kiều lão thái thái sẽ nổi điên tới đánh mình. Bị nắm tóc, lại bị vả một cái, nàng ta đau đến thét chói tai: “A, ngươi thả ta ra!” Lão thái bà đê tiện này cũng dám động thủ với nàng ta, ăn gan hùm mật báo.
Kiều lão thái thái tiếp tục vung bàn tay xuống, không ngừng vả miệng Úc Uyển Chi.
“Buông cái rắm, lão nương hôm nay tát chết ngươi, tiện nhân không biết xấu hổ này. Trước khi thành thân mình không kiểm điểm, có tư tình với Lục Thanh Vinh. Sau khi kết hôn lại cùng Lục Thanh Vinh yêu đương vụng trộm sinh ra hai đứa con hoang. Sau khi vào cửa, còn đuổi cháu rể của ta đi, muốn cho ngươi hai đứa con hoang thế chỗ. Ngươi nghĩ làm sao mà đẹp như vậy chứ? Cháu gái ta là người mà độc phụ ngươi có thể khi dễ sao? Còn có chuyện trước đó ngươi sai Úc gia đến xúi giục nhà chúng ta, hôm nay cũng chưa xong.” Bà ta vừa mắng, vừa đánh.
Lần trước đánh Úc lão thái bà xong, bà ta vẫn luôn tiếc nuối không có cơ hội tiếp tục ra tay. Hiện tại bắt tiện nhân này, nghĩ đến nghiện luôn rồi, đánh càng hăng.
Úc Uyển Chi chẳng những bị đánh đến ngơ ngác, còn nghe đến thẩn thờ. Lão thái bà chết tiệt này đang nói gì vậy? Lại còn nói nàng ta và Lục Thanh Vinh có tư tình, sau khi kết hôn còn yêu đương vụng trộm sinh ra hai đứa con hoang. Hiện tại có nhiều người nhìn như vậy. Nếu tin lời lão thái bà chết tiệt này, sau này bà ta còn làm người thế nào? Thanh danh phu thê bọn họ, còn cần nữa hay không?
Gần đây Úc Uyển Chi đều giả bệnh. Cho nên không có ra ngoài, cũng không nghe nói chuyện xảy ra ở cửa Huyện Học. Hiện tại mới có thể ngơ ngác như vậy. Nàng ta vừa giãy dụa, vừa khóc thương xót: “Ngươi thả ta ra, ngươi đừng nói hươu nói vượn giội nước bẩn, chúng ta mới không có.”
Lại khóc lóc nhìn khắp nơi một chút xin giúp đỡ: “Mọi người đừng tin bà ta, mau tới cứu ta!”
Đổi thành trước kia, bộ dáng đáng thương chật vật này của nàng ta, bị người qua đường hàng xóm nhìn thấy sẽ đồng tình.
Hàng xóm khẳng định cũng sẽ tiến lên hỗ trợ, kéo Kiều lão thái thái ra, sau đó khuyên can nhưng lúc này mọi người nhìn bộ dáng này của nàng, lại chỉ có một cảm giác, đáng đời.
Loại tiện phụ không tuân thủ nữ tắc này, không đưa đi trầm đường đã không tệ rồi, bị đánh hạ tính là gì. Bọn họ làm sao có thể còn đi hỗ trợ, đây không phải là cũng liên lụy thanh danh sao. Hơn nữa nhìn bộ dáng này, bị đánh khóc, ánh mắt cùng thanh âm kia đều làm ra vẻ không chịu nổi, đây là lại muốn câu dẫn ai đây?
Lục Châu Lam thấy mẹ nàng ta bị đánh, đầu tiên là ngẩn người. Sau đó nghe Kiều lão thái thái nói, sắc mặt đại biến. Nàng ta lập tức tiến lên hỗ trợ: “Bà già này, đừng giội nước bẩn lung tung, mẹ ta mới không có. Có phải Kiều Diệp bảo ngươi tới hại nhà chúng ta hay không? Có phải nàng ta muốn huyên náo đến nhà chúng ta không được bình yên mới hài lòng hay không? Sao nàng ta có thể ác độc như vậy?”
Nhất định là nha đầu chết tiệt để người của lão Kiều gia đến phá hoại thanh danh của nàng ta, chính là không muốn để cho nàng gả vào nhà quý nhân, quá xấu xa.
Nàng ta nắm lấy cánh tay Kiều lão thái thái kéo về phía sau nhưng nàng thường xuyên giả bộ nhu nhược, ngoại trừ lúc Lục lão thái thái còn ở huyện thành phải làm việc ra, bình thường đều là được nuôi dưỡng như tiểu thư. Chẳng những không kéo được Kiều lão thái thái, còn bị đối phương trở tay liền cho nàng ta một cái tát.
“Con ranh nhà ngươi cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Chẳng qua chỉ là con gian sinh, con hoang, cũng muốn cưỡi đến trên đầu lão nương. Ngươi cũng không soi mặt vào nước tiểu, so về ác độc, cháu gái ta nào có độc như tiểu hồ ly ngươi. Ngươi chính là giống như mẹ ngươi, hồ ly quyến rũ này, vừa lẳng lơ vừa xấu xa. Hôm nay lão nương sẽ dạy cho ngươi cách làm người.”
Hừ, chỉ hai mẹ con làm ra vẻ nhu nhược này, dù thêm một người nữa bà ta cũng có thể đánh ngã. Kiều lão thái thái ở trong thôn từ lúc còn trẻ chính là đàn bà chanh chua, đánh nhau từ trước đều là hảo thủ.
Tuy rằng đánh không lại Lục lão thái thái nhưng thu thập mẹ con Úc gia lại quá đơn giản, vì thế Lục Châu Lam tự mình đưa đầu vào miệng cọp, bị lão thái bàt lấy tóc, cũng liên tiếp tát vài cái.
Úc Uyển Chi nhìn thấy nữ nhi bị đánh, dĩ nhiên muốn đi hỗ trợ nhưng mà nàng ta vừa đi kéo, Kiều lão thái thái lại tát nàng ta.
Hai mẹ con căn bản không làm gì được Kiều lão thái thái. Thậm chí cũng không cần dùng đến mấy con dâu của Kiều lão thái thái, chỉ một mình bà ta giải quyết.
Mặc dù mấy con dâu cũng rục rịch, hận không thể đi theo tát. Đặc biệt là mẹ kế của Kiều Diệp, càng là sắp không khống chế nổi nhưng nhìn thấy bà bà tát hồ mị tử như vậy, nàng ta cảm thấy quá sảng khoái.
Lục Thanh Vinh nhìn thấy ái thê và ái nữ bị đánh như vậy, không khỏi nóng nảy “Dừng tay, Kiều lão thái thái ngươi dừng tay cho ta.”
Nhưng Kiều lão thái thái đã đánh đến máu lên tới não rồi, căn bản là không dừng được, không để ý tới hắn.
Lục Thanh Vinh gấp đến độ không chịu được, bản thân cũng bị kiềm chế không có cách nào đi lên hỗ trợ. Đương nhiên, hắn cảm thấy mình đi lên, cũng là bị đánh.
Tâm tư vừa chuyển, hắn lại nói với Kiều lão thái thái: “Ngươi thả bọn họ ra, chúng ta vào nhà nói chuyện, có việc dễ thương lượng. Bằng không hôm nay các ngươi nếu tiếp tục náo loạn nữa, đừng hòng đạt được một phần chỗ tốt từ nhà chúng ta.”
Ngoại trừ phải cứu thê nữ ra, hắn cũng thật sự là không muốn đứng ở bên ngoài, bị người chỉ trỏ mắng như vậy, thật sự là quá mất mặt.
Kiều lão thái thái nghe nói như thế, lập tức lại thừa cơ quăng hai người mấy bạt tai, lúc này mới chưa thỏa mãn thu tay lại. Dù sao mục tiêu trọng điểm của bọn họ là tiền, đánh người là thứ yếu. Bà ta đánh mặt hai người kia sưng lên. Nếu nha đầu chết tiệt kia biết, hẳn là có thể hài lòng chứ? Bà ta cũng quá khổ mà, náo loạn gây sự còn không nhịn được nghĩ nha đầu chết tiệt kia có thể hài lòng hay không.
Kiều lão thái thái gật đầu: “Được, vậy chúng ta vào nhà nói. Dù sao cũng là thông gia, ta cho ngươi mặt mũi này.”
Lục Thanh Vinh: “…” Biết là thông gia, sao ngươi không sớm cho ta mặt mũi? Lão thái bà chết tiệt này thật sự là quá không biết xấu hổ, cùng một cái đức hạnh với nha đầu chết tiệt kia.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi vào.”
Sau đó cả người liền bị Kiều Đại Ngưu và Kiều Nhị Ngưu kiềm chế vào cửa.
Tóc của Úc Uyển Chi và Lục Châu Lam rối tung, hai mặt đều sưng phồng lên, quần áo cũng bị xé rách có chút loạn. Bộ dáng này sớm không còn ôn nhu như trước kia, chỉ khiến người ta nhìn không đành lòng nhìn thẳng.
Hai người bụm mặt khóc lóc chạy vào cửa. Hôm nay thật sự là quá mất mặt. Bị nhiều người nhìn thấy dáng vẻ bọn họ bị đánh như vậy, về sau còn ra cửa gặp người thế nào? Mặt lại càng nóng rát đau đến lợi hại, hai người là vừa hận lại có chút sụp đổ. Gặp phải lão thái thái chanh chua như Kiều lão thái thái, trừ phi giá trị vũ lực mạnh hơn bà ta, nếu không cái gì cũng vô dụng. Cho nên hai người mới có thể bị thu thập thành như vậy.
Mẹ con Úc Uyển Chi chạy về hậu viện, một lần nữa thu thập một phen. Nhìn thấy khuôn mặt đã sưng đến nhìn không ra bộ dáng, hai người đều hận không thể xách đao đi chém Kiều lão thái thái.
“Nương, thù này chúng ta nhất định phải báo. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng bị đánh và bắt nạt như vậy.”
Lục Châu Lam nhào tới trong ngực Úc Uyển Chi khóc lớn.
Úc Uyển Chi ôm nữ nhi trấn an, trong mắt đầy độc ác: “Yên tâm, ta nhất định phải làm cho lão thái bà này chết không có chỗ chôn.”
Lục Châu Lam kinh ngạc khóc hỏi: “Chúng ta còn đi ra ngoài sao?”
Úc Uyển Chi suy nghĩ một chút: “Không đi ra ngoài, cha ngươi sẽ ứng phó.” Sau khi ra ngoài, Kiều lão thái thái lại làm một lần nữa thì biết làm sao chứ?
Mẹ con bọn họ không chịu nổi đòn hiểm thứ hai. Về phần trượng phu còn ở bên ngoài, nàng ta cũng không quản được.
Nàng ta tin tưởng hắn có thể trấn an người Kiều gia dễ dàng dỗ đi.
Chính sảnh.
Lục Thanh Vinh trước tiên để cho người lão Kiều gia ngồi xuống. Nguyên bản muốn chờ thê tử thu thập xong đi ra, để nàng cùng Kiều lão thái thái đàm luận. Ai ngờ đợi nửa ngày, thê tử cũng không đi ra. Điều này làm cho trong lòng hắn sinh ra một chút không thoải mái và bất mãn.
Hắn nhìn người Kiều gia, lạnh lùng nói: “Nơi này không có người ngoài, nói thẳng đi, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Kiều lão thái thái ngang ngược mở miệng: “Đương nhiên là bồi thường tiền. Các ngươi châm ngòi Úc lão lục để chúng ta đối phó Lục gia, cuối cùng để cho con ta còn bị con dâu ngươi đánh một trận. Ngươi phải bồi thường tiền thuốc. Còn phải bồi thường phí tổn thất của nhà chúng ta. Trước đó ở cửa Huyện học, ngươi còn đẩy ngã ta, ta phải đi y quán xem kỹ một chút, số tiền này ngươi cũng phải đền.”
Lục Thanh Vinh biết ngay, đám lưu manh này là đến đòi tiền, chỉ là lý do đòi tiền này, quả thực gượng ép cùng không biết xấu hổ.
Hắn không khỏi nhìn về phía Kiều Nhị Ngưu: “Ngươi cũng bị Kiều Diệp đánh?”
Chữ “cũng” này dùng cũng rất linh hoạt. Kiều Nhị Ngưu hiển nhiên cũng nghe ra. Xem ra nha đầu chết tiệt kia không có lừa bọn họ, Lục Thanh Vinh trước đây thật sự bị nàng đánh. Hắn trầm mặt nói: “Là bị đánh nhưng đây cũng là bị các ngươi làm hại. Ta nghe nàng nói, ngươi cũng từng bị nàng đánh. Chúng ta đều cùng bị đánh.”
Lục Thanh Vinh: “…” Ai cùng với ngươi chứ.
Nha đầu chết tiệt kia quá không phải thứ tốt, đánh mình lại còn nói cho người Kiều gia. Chẳng những đánh cha chồng, ngay cả cha ruột cũng không buông tha, quả thực vô pháp vô thiên.
Hắn tức giận mà cười: “Cho nên ngươi không tìm nàng, ngược lại tới tìm ta gây sự? Chúng ta đều bị đánh, chẳng lẽ không nên nhất trí đấu với nàng sao? Ngươi không muốn báo thù khi bị đánh sao?”
Hắn muốn xúi giục người lão Kiều gia, đi tìm nha đầu chết tiệt kia gây phiền phức. Hôm nay người Kiều gia đến phá hỏng thanh danh của hắn đòi tiền. Nếu như không phải nha đầu chết tiệt giở trò quỷ sau lưng, hắn đổi sang họ Lục luôn.