Mục lục
Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bát hoàng tử gấp đến độ ngoài miệng cũng mọc đầy mụn nước. Gần đây hắn chẳng những gặp phải đám người Thất hoàng tử, mà còn bị khoe khoang cộng thêm đả kích vài câu, còn bị Ngũ hoàng tử thúc giục, để hắn nghĩ biện pháp vãn hồi sinh ý.

Việc làm ăn bị cướp, người đến xem hí kịch ít, chẳng những tiền ít, mấu chốt là tình báo liền không dễ thu thập. Bất kể là tiền, hay là tình báo, đoạt đích đều không thể thiếu những thứ này,ccho nên ở hệ Ngũ hoàng tử, mọi người đều ngầm nói năng lực của hắn không được.

Trước đó người được dùng có vấn đề, hiện tại người được dùng cũng là phế vật. Hiện tại hí viện kinh doanh kiếm tiền, còn chưa đủ chi tiêu, cũng tương đương với kịch viện chẳng những không kiếm được tiền mà còn bắt đầu lỗ vốn.

Bát hoàng tử còn bị người mang đi so với Kiều Diệp, dĩ nhiên là bên bị so sánh. Nghe ý tứ của người khác, hắn ngay cả một nữ nhân cũng không bằng. Khiến Bát hoàng tử tức giận tàn nhẫn, chỉ là hắn xưa nay đều điệu thấp cùng nhường nhịn quen rồi, chỉ là ghi khắc những người này ở trong lòng, chuẩn bị về sau cùng nhau thu thập một lượt.

Thế là cùng quản sự mới, để gánh hát biên tập thêm một số vở mới nhưng khách nhân đều bị cướp gần hết, cộng thêm hí kịch của bọn họ tình tiết quá cũ kỹ, cho nên cho dù có người nghe nói có kịch mới đến xem, sau khi xem xong cũng đa số là đánh giá kém. Đặc biệt hiện tại đi kịch viện của Kiều Diệp xem kịch, càng trở thành một loại trào lưu ở kinh thành, cho dù là ngại mặt mũi Ngũ hoàng tử, cũng không thích đến hí viện cổ động.

Dù sao một nhà kịch viện khác có chỗ dựa là Thất hoàng tử Tần Vương, bọn họ cũng không sợ người của Ngũ hoàng tử trả thù. Cũng bởi vậy, hí viện trong tay Bát hoàng tử đã thử không ít thay đổi và sáng tạo cái mới nhưng không thể vãn hồi bao nhiêu khách.

Thậm chí cuối cùng cửa viện có thể giăng lưới bắt chim, sinh ý lãnh đạm không nỡ nhìn. Không chỉ là một hệ Ngũ hoàng tử có chút sốt ruột, phản tặc càng gấp hơn. Dù sao nơi này là cứ điểm quan trọng của bọn họ ở kinh thành, cũng là nơi tốt để che giấu việc bọn họ truyền tin tức. Nơi này mọi người đều không tới, bọn họ nếu tới liên hệ người quá thường xuyên, cũng không thuận tiện. Nhưng những chỗ khác lại không có chỗ nào thích hợp hơn để truyền tin tức. Cho nên chỉ có thể tạm thời như cũ, chỉ là theo dòng chảy lớn, giảm bớt số lần đến hí viện.

Nhưng bọn họ còn không biết, nơi này đã bị Tiêu Cảnh Thần để mắt tới. Làm ăn kém như vậy nhưng luôn có một số người cố ý thường xuyên đến xem kịch, hoặc là mời đến phủ hát hí khúc. Trừ phi là người thật sự thích xem loại hí kịch này, còn lại đều bị theo dõi. Quả nhiên nhìn ra không ít đại thần, gia quyến và con cháu đại thần có vấn đề.

Tiêu Cảnh Thần cũng thông qua cái này, lấy được một phần danh sách người cấu kết với nhân vật phản diện. Từ việc diễn hí kịch mà theo dõi cũng là cách Lục Thiều và Tiêu Cảnh Thần thương lượng ra.

Phản tặc thật là không biết, nếu không thể nào cũng tức hộc máu, mất cả chì lẫn chài.

Chỉ chớp mắt đã đến thời gian thi hội. Thảo luận và bát quái ở kinh thành, cũng đều nhao nhao biến thành thi hội. Suy đoán ai sẽ có thể trở thành Hội Nguyên cùng mười vị trí đầu của lần thi Hội này. Các sòng bạc lớn cũng bắt đầu đặt cược.

Người được mọi người coi trọng nhất là Tống Thiếu Dương, hắn ta là người được chọn là hội nguyên nhiều nhất, cho nên tỉ lệ đặt cược hắn thi đậu Hội Nguyên là thấp nhất. Cũng có không ít người xem trọng Lục Thiều nhưng đều cho rằng hắn có thể thi đậu Tiến sĩ nhưng e là không có khả năng được Hội Nguyên.

Dù là nghe nói hắn đã gặp qua là không quên được, thiên phú đọc sách rất trâu bò, chính là loại Văn Khúc Tinh hạ phàm kia nhưng đều cho rằng hắn quá trẻ tuổi, trước kia lại chỉ là một nông gia tử, cho dù được Tần đại nho dẫn theo dạy bảo nhưng cũng chưa tới mấy năm, tích lũy sợ là không đủ. Hơn nữa hắn từ khi thi tú tài bắt đầu một đường bay cao, còn chưa từng rớt bảng. Kinh nghiệm có khiếm khuyết, tâm tính cũng không biết có thể ổn định hay không. So sánh với Tống Thiếu Dương là con cháu thế gia có đủ vốn liếng, vẫn kém một chút. Vì vậy người không quen Lục Thiều cơ bản không đặt hắn trúng Hội Nguyên.

Kiều Diệp đương nhiên phải ủng hộ tiểu tướng công nhà mình. Trực tiếp vung tay lên áp giải mười vạn lượng bạc, cược hắn có thể trúng Hội Nguyên, hơn nữa còn có chút thất đức, sòng bạc là một cứ điểm phản tặc mà Tiêu Cảnh Thần vừa mới đào ra.

Ngoại trừ lôi kéo đại thần ra, lôi kéo tam giáo cửu lưu khống chế kinh thành cũng rất quan trọng. Sòng bạc và thanh lâu chính là nơi tiếp xúc tốt nhất với những người này.

Sòng bạc này, cũng là một trong tam đại sòng bạc của kinh thành, bối cảnh tài chính sung túc. Trước đó Kiều Diệp đập hí viện, làm hương quân, mở kịch viện, dù sao danh tiếng cũng nổi bật, thanh danh cũng phô trương, cho nên lần này nàng không có cố ý khiêm tốn nữa.

Nàng xem trọng tiểu tướng công nhà mình, vì hắn mà ném vạn kim, chính là tùy hứng như vậy. Mượn cao điệu phô trương, mấu chốt là muốn hố phản tặc nhổ lông dê.

Tỷ lệ đặt cược cho Lục Thiều trúng Hội Nguyên thấp nên bồi thường tiền cao. Chỉ cần hắn trúng Hội Nguyên, Kiều Diệp có thể tăng lên mấy chục vạn lượng. Nếu không phải mười vạn lượng đã rất rêu rao, bằng không nàng cũng muốn trực tiếp ném hai ba mươi vạn lượng.

Hiện tại có mấy cái xưởng, chia hoa hồng từ Miêu Phi Vũ và kịch viện, Kiều Diệp căn bản không thiếu tiền. Sở dĩ đặt như vậy, ngoại trừ không thiếu tiền, cho dù thật sự là lỗ, nàng cũng bồi được. Đương nhiên, nàng cũng sẽ không vì hố phản tặc mà làm ẩu. Nếu thật sự bồi thường, đây chẳng phải là tiện nghi cho đối phương sao, cho nên quan trọng nhất là Lục Thiều rất tự tin với việc bắt được Hội Nguyên. Chẳng những ủng hộ nàng đi nhổ lông dê phản tặc. Bản thân Lục Thiều cũng cho người âm thầm tách ra mua cược hắn trúng ba hạng đầu, tổng cộng cược mười vạn lượng bạc, chỉ cần hắn thi đậu Hội Nguyên, phu thê bọn họ cùng nhau nhổ lông dê, sòng bạc phản tặc kia phải bồi thường trăm vạn lượng bạc cho bọn họ.

Đè ép như vậy, ngoài tự tin của Lục Thiều ra còn có một nguyên nhân khác. Lần thi Hội này, Hoàng đế vô cùng chú ý, mấy phen dặn dò phải công bằng công chính. Quan chủ khảo hắn chọn là một đại thần trung lập, tính tình vừa thối vừa cứng lại vừa chính trực. Ba phó giám khảo, cũng đều là điệu bộ thanh liêm công chính, cho nên sẽ không thiên vị bất cứ một phái nào, tương đối công bằng. Hơn nữa Lục Thiều hiểu rất rõ phong cách yêu thích của mấy vị phó giám khảo này, cho nên mới nắm chắc như vậy.

Tin tức Kiều Diệp giàu xổi ném mười vạn lượng, cược tướng công nhà mình được Hội Nguyên, rất nhanh truyền ra ngoài. Khiến nàng lại phát hỏa một phen ở kinh thành, không ít người đều nhịn không được chế nhạo sau lưng, cảm thấy nàng đây là có chút tiền liền tiêu xài bữa bãi cũng có cảm thán nàng không hổ là kim oa oa, tùy tiện ra tay chính là mười vạn lượng.

Rất nhiều người đều chờ, nhìn nàng bồi thường mười vạn lượng này. Ví dụ như đám người Ôn Hương Liên, Úc Uyển Chi và Lục Thanh Vinh đang âm thầm cắn răng. Cũng có người hâm mộ Lục Thiều, chẳng những có một thê tử có tiền, còn nguyện ý vì hắn mà tiêu tiền như vậy. Đương nhiên cũng có người đồng tình với Lục Thiều, sao lại cưới một nương tử phá sản chứ. Nếu Lục Thiều không trúng Hội Nguyên, mười vạn lượng sẽ không còn! Bọn họ đều cảm thấy đau thịt.

Ngoại trừ Kiều Diệp, Lục lão tam và đám người Lục gia cũng tự tin như Lục Thiều. Từng người lấy ra toàn bộ tiền riêng của mình, đặt cược Lục Thiều trúng Hội Nguyên.

Giang Dực Lân càng phách lối, trực tiếp ném hai mươi vạn lượng vào mấy sòng bạc đặt cược Lục Thiều trúng Hội Nguyên. Đương nhiên, nơi đặt cược chủ yếu cũng là sòng bạc do phản tặc mở.

Vệ Phong Hoa cũng cược mười vạn lượng. Theo lời Giang Dực Lân, em rể hắn thi hội, bọn họ đương nhiên phải ủng hộ. Thắng thua không phải mấu chốt, trọng điểm là bọn họ tiêu tiền mua một cái vui vẻ. Dù sao mẹ con bọn họ nhiều tiền, cho dù thật sự thua, đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là mưa bụi. Không thể không nói, tên Giang Dực Lân này rất biết chèn ép người, làm tức giận không ít người, cũng làm cho không ít người ghen tị muốn chết.

Cảm thán tiểu vương bát đản này thật sự là người thắng cuộc đời (), chẳng những có Hoàng đế cùng Thái hậu sủng ái, ngoại công là Quốc Công, ca ca về sau cũng là Quốc Công. Ra biển lại không biết kiếm lời bao nhiêu tiền, nghe nói ở hải ngoại còn có mấy mỏ vàng, bạc cùng quặng sắt. Trở lại kinh thành nằm yên làm công tử bột, về sau cũng là Hầu gia. () người thắng cuộc đời: có nghĩa là một người mạnh mẽ trong cuộc sống, đã đạt đến đỉnh cao của hạnh phúc và mãn nguyện, với mọi thứ như tài chính, gia đình và công việc đều hoàn hảo. Nó cũng đơn giản có nghĩa là tìm được một cặp đôi hoặc người yêu tuyệt vời

Nghe nói hiện tại Vũ An Hầu phủ đều nằm trong khống chế của hắn. Lão hầu gia cùng Võ An Hầu hiện tại muốn dùng tiền, còn phải thông qua hắn đồng ý mới được. Thử hỏi con cái, cháu trai nhà ai, có thể quản đến trên đầu cha ruột cùng gia gia ruột thịt? Cũng chỉ có tên tiểu hỗn đản này.

Sau khi cùng Kiều Diệp hợp tác mở kịch viện, chẳng những hắn kiếm tiền, còn thường xuyên gây náo động.

Trong lúc nhất thời, Giang Dực Lân trở thành con cháu thế gia mà mọi người hâm mộ nhất trong thế hệ trẻ. Đương nhiên, cũng có không ít người hâm mộ Lục Thiều, cưới một phúc tinh kim oa oa như vậy làm vợ.

Người có giao hảo với vợ chồng Lục Thiều cũng có đặt cược cho Lục Thiếu trúng Hội Nguyên.

Thất hoàng tử cũng muốn ném vạn kim cược Lục Thiều trúng Hội Nguyên nhưng bị Thái tử ngăn cản. Mẹ con Giang Dực Lân và Kiều Diệp bọn họ ném vạn kim còn nói được, mọi người cũng chỉ coi như chuyện cười mà thôi nhưng nếu Thất hoàng tử Tần Vương cũng làm như vậy, có thể sẽ bị người ta nói xấu Lục Thiều. Đặc biệt nếu Lục Thiều thi đậu Hội Nguyên, chắc chắn sẽ có người dùng cái này làm cớ, vu oan giội nước bẩn, nói là Tần Vương giúp Lục Thiều ngầm thao tác, hỗ trợ thu mua quan chủ khảo gì đó. Không chừng còn có người đến bên tai Hoàng đế xúi giục, nói Thái tử và Tần Vương vì lôi kéo phu thê Lục Thiều, ngay cả đi sòng bạc hào phóng vạn kim đặt cược cũng làm ra được, cho nên vì tốt cho Lục Thiều, cũng vì tốt cho bọn họ, đặt cược này người khác có thể đặt, bọn họ không thể.

Thất hoàng tử lúc này mới nhịn xuống xúc động, rất là tiếc nuối nhưng vì đám Kiều Diệp và Giang Dực Lân đã tạo một đợt phong trào, sau đó lần lượt có người ôm thái độ thử một lần đặt cược Lục Thiều.

Mà Tiêu Cảnh Thần thấy thế, dĩ nhiên cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.Âm thầm làm cho người ta lấy tiền đặt cược Lục Thiều gần mười vạn lượng ở sòng bạc của phản tặc. Cái lông dê này, hắn cũng nhất định phải nhổ!

Hắn còn đang suy nghĩ, nếu Lục Thiều thực sự không thi đỗ hạng nhất, trước khi công bố thành tích, hay là hắn lén lút đi tìm hoàng đế, đẩy Lục Thiều lên. Hãm hại phản tặc một phen thật tốt. Đương nhiên, cũng chỉ là suy nghĩ như vậy. Bản thân hắn vẫn cực kỳ coi trọng Lục Thiều trúng Hội Nguyên.

Bởi vì biết đức hạnh của đôi vợ chồng kia, chỉ có bọn họ nhổ lông dê của người khác, hố người khác, không có khả năng còn đưa tiện nghi tới cửa cho phản tặc. Cho nên chắc Lục Thiều nắm chắc, hắn cũng đi theo ăn ít thịt.

Lục Thiều biết Tiêu Cảnh Thần âm thầm cược nhiều như vậy, còn nói cho Kiều Diệp. Kiều Diệp cũng không khỏi vì phản tặc mà đốt một cây nến.

Chờ đặt cược kết thúc, sau khi sòng bạc phản tặc thống kê ra, đoán chừng đều sẽ giật mình. Sao nhiều người mua Lục Thiều như vậy, cộng lại tiền đặt cược lại nhiều như vậy, mà bọn họ mở là sòng bạc lớn kinh thành, sau lưng còn cùng mấy đại thần làm chỗ dựa. Cộng thêm người đặt cược có tiểu bá vương mềm không được cứng không xong như Giang Dực Lân, muốn quỵt nợ hoặc chạy trốn là chuyện không thể nào, cho nên chỉ cần Lục Thiều thi đậu Hội Nguyên, phản tặc tuyệt đối phải bồi tiền đến phát khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK