Thấy Úc Uyển Chi đi đến bàn trang điểm, đánh lên cho chính mình không ít phấn Hắn suy nghĩ một chút nói: “Cũng thoa cho ta một ít phấn đi.” Như vậy sắc mặt của hắn càng tái nhợt không có chút máu, ngồi một lúc liền kiếm cớ quá suy yếu để tiễn khách.
Úc Uyển Chi cũng muốn giả bệnh, nghe hắn nói như vậy, chính mình đắp một lớp thật dày, cũng đứng dậy giúp hắn đắp một lớp. Những người nhà quê kia chưa thấy qua việc đời, rất không có khả năng nhìn ra bọn họ thoa phấn. Cất xong nàng liền đỡ Lục Thanh Vinh đi đến chính sảnh.
Hai người đi vào, Lục Thanh Vinh trước tiên yếu ớt chào hỏi mấy người tộc trưởng, lại nhìn về phía Lục lão thái thái: “Nương, sao các người lại tới đây?”
Tiếp theo cố ý hỏi: “Có phải nghe nói ta bệnh rất nặng. Cho nên tới thăm hay không?”
Bộ dáng hiện tại của hắn, nhìn qua rất suy yếu bệnh trạng.
Trước kia chỉ cần hắn sinh bệnh, nương hắn đều sẽ rất đau lòng, các ca ca cũng sẽ càng nhường hắn. Cho nên vừa thấy mặt, hắn liền muốn đánh bài tình cảm.
Nhìn thấy sắc mặt tiểu nhi tử tái nhợt không có huyết sắc như vậy, trong lòng Lục lão thái thái đột nhiên có chút khó chịu. Sao lại bệnh thành như vậy?
Bà còn chưa nói chuyện, Kiều Diệp ngồi bên cạnh đã mở miệng trước.
Cha chồng, ngài và mẹ chồng sau đây là đắp bao nhiêu phấn? Bị Huyện Học đuổi ra, thanh danh lại hỏng, ngươi sẽ không phải vì không thi khoa cử được, phải đi hát hí kịch với mẹ chồng sau kiếm sống chứ?”
Nàng ghét bỏ phẩy phẩy mũi lại nói: “Mùi son phấn của các ngươi cũng quá nặng đi, phấn trên mặt rơi xuống từng lớp từng lớp, sẽ dọa đến khách nhân.”
Nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra hai người đắp không ít phấn. Mũi nàng thính, ngửi mùi phấn còn có chút ngấy.
Lời này khiến mọi người ở đây đều ngây ngốc.
Hiển nhiên không nghĩ tới đôi vợ chồng này trước khi tới đây, lại còn thoa phấn. Khó trách hai người nhìn qua đều trắng như vậy, trên mặt không có một tia huyết sắc.
Lục lão thái thái quá tức giận đến không chịu được, bà nhịn không được vỗ vỗ bàn.
“Ngươi tên nghiệt tử này, càng ngày càng không tưởng nổi. Trước đó tức phụ ngươi giả bệnh muốn hại tức phụ Ngũ Lang, ta còn chưa tính sổ với các ngươi. Bây giờ ngay cả ngươi cũng giả bệnh muốn lừa chúng ta. Hai vợ chồng các ngươi cho rằng chỉ có các ngươi thông minh nhất, người khác cũng không nhìn ra sao?” Mặc dù bọn họ không nhìn ra nhưng mắt Ngũ Lang phụ bén bao nhiêu.
Tộc trưởng cũng trầm mặt xuống: “Thanh Vinh, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn từ bỏ việc đọc sách, muốn đi gánh hát hát hí khúc?”
Ở trước mặt trưởng bối thoa phấn giả bệnh, đây là không muốn tiếp đãi bọn họ, quá kỳ cục.
Lục Thanh Vinh: “……”
Thất sách, hắn vốn chỉ muốn làm cho mình nhìn qua khí sắc càng kém, để nương hắn và các huynh đệ mềm lòng, để đám người tộc trưởng không tiện lại tóm lấy hắn không tha. Ai mà nghĩ chết nha đầu vậy mà liếc mắt một cái, liền nhìn ra bọn họ đắp phấn.
Hắn che miệng ho khan vài tiếng nói: “Tộc trưởng, nương, các người hiểu lầm rồi. Ta là thật sinh bệnh, sợ các ngươi lo lắng. Cho nên liền đắp chút phấn muốn tăng khí sắc.”
Kiều Diệp nhíu mày: “Cha chồng, tăng khí sắc không nên thoa phấn, mà là phải thoa má hồng. Ngươi không biết cái này, người thường xuyên trang điểm như mẹ chồng sau cũng không biết sao?”
Nàng lại nhìn hắn cười cười: “Khí sắc của ngươi bây giờ, tăng đến mức có thể đi hát quỷ hí.”
Lục Thanh Vinh: “……”
Nha đầu chết tiệt này chẳng những châm chọc bọn họ, còn nguyền rủa hắn. Hắn tức giận đến không chịu được: “Ngươi là một vãn bối, trưởng bối nói chuyện có phần cho ngươi xen mồm sao? Ngươi không nói lời nào, không ai sẽ coi ngươi là người câm. Chống đối trưởng bối, hiếu đạo của ngươi đâu?”
Hiện tại hắn thống hận nhất, chính là cái miệng của nha đầu kia. Vừa rồi vào cửa nhìn thấy nha đầu chết tiệt cũng ở đây, kỳ thật đầu của hắn đã bắt đầu đau rồi. Cho nên vội vàng lấy hiếu đạo đè qua.
Kiều Diệp không trả lời hắn, mà là ủy khuất nhìn về phía lão thái thái: “Bà nội, con chỉ nói thật thôi, cha chồng con lại hung dữ vớicon. Nói thật thì có quan hệ gì đến hiếu đạo? Hắn chính là chướng mắt ta như vậy, không dung được ta.” Cha chồng tệ bạc lấy bối phận đè nàng, vậy nàng liền đáp lễ qua.
Quả nhiên, lão thái thái đưa tay vỗ nhẹ lên tay Kiều Diệp trấn an: “Hắn đây là giả bệnh bị ngươi vạch trần nên chột dạ rồi. Ngươi là đứa trẻ không biết nói dối, không giống cha chồng ngươi theo hồ ly tinh học hết lời nói dối. Người lớn như vậy, ngay cả trẻ con cũng không bằng, còn giả bệnh.”
Đứa con trai này thật sự là tâm nhãn càng ngày càng nhiều, còn chơi giả bệnh đến lừa bọn họ mềm lòng, quá đáng giận.
Lục Thanh Vinh muốn phát điên, càng ủy khuất không chịu được: “Nương, con thật sự bị bệnh, con không có giả vờ.”
Mẹ hắn mới là bị nha đầu chết tiệt tiểu hồ ly tinh này mê hoặc đấy. Bộ dạng yếu ớt hữu khí vô lực của hắn, nơi nào giống như là giả vờ? Nhưng cũng có chút hối hận, vừa rồi làm điều thừa như vậy.
Lão thái thái đã không tin tiểu nhi tử. Bà trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi cho rằng mắt chúng ta mù sao? Giả bệnh muốn gạt chúng ta, không có cửa đâu. Còn nữa, ngươi tên nghiệt tử này, sao lại không dung được nhi tử cùng con dâu như vậy chứ? Nàng chẳng qua là nói thật, ngươi cũng phải hắt cho nàng một bát nước bẩn bất hiếu. Đây cũng là chúng ta nhìn thấy và nghe được, biết không phải lỗi của nàng. Nếu không thấy được, chẳng phải tức phụ Ngũ Lang sẽ bị ngươi cha chồng này làm hỏng thanh danh sao. Ta thấy lòng dạ ngươi bây giờ so với lỗ kim kia còn nhỏ hơn.”
Lục Thanh Vinh tức giận đến ngực đau. Mẹ nhà mình không giúp con trai bị bệnh, vậy mà giúp đỡ một ngoại nhân, trước mặt mọi người chê trách hắn, cái này giống lời nói của người làm mẹ sao?
Mẹ thật sự là càng ngày càng không thể nói lý nhưng còn không đợi hắn phản bác, lão thái thái lại đổi đề tài, chủ động đề xuất chính sự: “Được, ngươi đã không dung được Ngũ Lang cùng nàng dâu, vậy thì đem bọn họ làm con thừa tự cho lão Tam đi. Vừa vặn gần đây cha ngươi mỗi ngày báo mộng cho ta và Tam ca ngươi, để ngươi quá kế Ngũ Lang cho hắn.”
Lục Thanh Vinh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo trừng to mắt không thể tin được nhìn về phía lão thái thái.
“Nương, người biết ngài đang nói gì không? Ta chỉ có một đứa con trai ruột như vậy, ngài lại muốn ta đem hắn làm con thừa tự cho Tam ca?” Có phải nương hắn điên rồi không?
Đồng thời, rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao người Lục gia sẽ cùng đám người tộc trưởng đi tìm hắn.
Hắn vốn cho là chuyện huyện thành truyền đến trong thôn, bọn họ đến mắng hắn. Căn bản không nghĩ tới, mục đích của bọn họ lại là muốn để cho hắn cho làm con thừa tự. Sao lại như vậy được?
Bất kể nói thế nào, hắn thật sự chỉ có một đứa con trai ruột này, hơn nữa bây giờ thanh danh của hắn bị bại hoại kém như vậy, hắn càng muốn bắt lấy đứa con trai có thể sẽ có tiền đồ này.
Lão thái thái nói: “Không phải ta muốn để ngươi nhận Ngũ Lang làm con thừa tự cho lão Tam, mà là cha ngươi nhất định phải bảo đấy. Cha ngươi mỗi ngày báo mộng tìm ta, nói nếu ngươi không cho Ngũ Lang làm con thừa tự lão Tam, về sau Lục gia chúng ta liền sẽ nhà không yên. Ta trước kia nghe lời cha ngươi nhất, bây giờ hắn nằm dưới đất, hiếm khi báo mộng cho ta yêu cầu, ta sao có khả năng không thỏa mãn hắn chứ.”
Lục Thanh Vinh: “……”
Mẹ hắn mới thật sự coi hắn và người ở đây là kẻ ngốc, chuyện báo mộng cũng nói bừa ra.
Hắn ngoài cười nhưng trong không cười hỏi lại: “Vậy tại sao hắn không báo mộng cho ta?”
Lục lão thái thái liếc mắt nhìn hắn: “Còn không phải ngươi bất hiếu, tức phụ ngươi đẩy ta, chống đối ta, ngươi còn che chở. Cha ngươi lúc còn sống yêu nhất là ta, nhìn thấy ngươi có thê tử quên nương. Chỉ muốn đánh ngươi đứa con bất hiếu này, sao có thể tới tìm ngươi báo mộng?”
Nói xong bà thật sự khổ sở, hai mắt đỏ lên, cầm khăn lau khóe mắt: “Nếu cha ngươi còn sống, làm sao có thể để phu thê các ngươi cưỡi đến trên đầu của ta.” Lúc lão đầu tử còn sống, đối với bà rất tốt, cái gì cũng nghe bà.
Lục Thanh Vinh: “……”
Đích thật là không hợp thói thường, nương tự mình học hành động không hợp thói thường đến thành tài luôn rồi rồi