(*) Bát tuấn đồ: tranh vẽ 8: con ngựa.
Lục Thiều ghi nhớ yêu cầu của hai người: “Nến mà Kỷ bá bá và Kỷ huynh muốn làm, ta nhớ rồi.”
Hắn hỏi: “Làm xong một cái liền đưa tới, hay là làm xong toàn bộ lại cùng nhau đưa tới?”
Kỷ lão gia và Kỷ Tùng Bách trăm miệng một lời nói: “Làm xong nến của ta đưa tới trước đi.”
Tiếp theo hai người đối mặt: “Cha/ Con trai, ta đang chờ đòi đây.”
Lục Thiều nhìn hai người ăn ý nói lại lời tương tự, không khỏi mỉm cười. Từ điểm này có thể nhìn ra, quan hệ của hai cha con này thật tốt.
Trong lòng hắn ngược lại không sinh ra hâm mộ, dù sao hắn đã sớm qua tuổi cần phụ thân rồi.
Đối với phụ thân càng từ kỳ vọng đến thất vọng, rồi lại đến lạnh lùng vô cảm.
Kỷ lão gia quay đầu nói với Lục Thiều: “Đừng nghe hắn, phiền nương tử trước tiên làm hoa cúc tím cho ta, ta phải chờ tặng cho người ta. Trong vòng bảy ngày có thể làm xong không? Người ta muốn tặng còn ở lại huyện thành ước chừng bảy tám ngày.”
Lục Thiều suy nghĩ một chút: “Cái này ta không thể xác định, phải trở về hỏi nương tử ta một chút. Nếu như có thể, chúng ta sẽ tận lực làm xong trong vòng bảy ngày.”
Nhìn ra được người Kỷ lão gia muốn tặng Hoa cúc tím rất quan trọng. Tiếp theo hắn nhớ tới buổi sáng nhận được tin tức, đoán ra đối phương muốn tặng ai.
Một vị lão gia tử thích hoa cúc, còn không phải là vị đại nho kia.
Kỷ lão gia cười nói: “Vậy liền làm phiền vợ chồng các ngươi.”
Hắn nghĩ nghĩ nhắc nhở: “Hai ngày trước huyện thành có mấy người lai lịch bất phàm tới, có một vị lão gia tử mang theo học sinh du lịch đến đây. Nếu ngươi có lòng, có thể tìm cơ hội xem có thể tiếp xúc hay không, đối với con đường khoa cử của ngươi chắc chắn sẽ có trợ giúp không nhỏ: “ Hắn vẫn rất coi trọng Lục Thiều, chỉ là hắn muốn tiếp xúc vị lão gia tử kia, còn phải cần người khác hỗ trợ dẫn tiến, mà đến bây giờ cũng còn không có nhìn thấy người.
Sau khi nhìn thấy được cây nến mẫu đơn, lúc này mới nghĩ đến việc đặt một cây nến khác thường để đưa đi thử xem có thể biến thành gạch đập cửa hay không ( có phương tiện, lý do để đến nhà), cho nên hắn cũng chỉ có thể nhắc nhở một hai, cũng không giúp đỡ được cái gì.
Thật ra Lục Thiều không ngờ Kỷ lão gia lại nhắc nhở hắn chuyện này. Hắn ôm tay cười nói: “Đa tạ Kỷ bá bá nhắc nhở.”
Kỷ lão gia vốn đã làm xong tư tưởng Lục Thiều sẽ hỏi lão gia tử kia là ai. Ai ngờ Lục Thiều chỉ cảm ơn lời nhắc nhở của hắn, cũng lập tức phản ứng lại, cười ra tiếng nói: “Xem ra ngươi đã biết chuyện vị lão gia tử kia đến huyện thành.”
Lục Thiều cũng không che giấu: “Sáng nay mới nghe nói.”
Kỷ lão gia phát hiện mình trước đó vẫn là xem nhẹ Lục Thiều. Chuyện vị lão gia tử kia tới, mặc dù không tính là quá bí ẩn nhưng có thể nhận được tin tức cũng không có mấy nhà.
Hắn không liên tưởng đến việc Lục Thiều tự tra được mà đoán có thể là Huyện thái gia báo cho Lục Thiều. Nghĩ thầm Lư huyện lệnh quả nhiên rất coi trọng Lục Thiều. Con trai hắn cũng giao hảo với Lục Thiều, quả nhiên cũng có tầm nhìn như hắn.
Hắn và Lục Thiều lại trò chuyện vài câu, có chuyện thì rời khỏi.
Chờ sau khi hắn đi, Kỷ Tùng Bách cười nói với Lục Thiều: “Nếu hôm nay ngươi không đến, ta cũng chuẩn bị ngày mai đi Lục gia tìm ngươi đây. Nghe nói vị đại nho kia thu đồ đệ không câu nệ thân phận, chỉ xem có duyên hay không. Thiên tài như ngươi, ta cảm thấy vẫn có chút cơ hội.”
Đây không phải là hắn lừa Lục Thiều mà là thật sự cảm thấy Lục Thiều có chút cơ hội, cho nên chuẩn bị truyền tin cho Lục Thiều.
Hai ngày trước vị lão gia tử kia mới đến, người nghe mùi đến cửa rất nhiều, đều bị cự tuyệt, cho nên mấy ngày nay cũng không phải là thời gian thích hợp để tìm cơ hội.
Cha hắn muốn làm cây nến đưa đi cho lão gia tử, hy vọng có thể bái phỏng thành công, cũng là muốn thử xem hắn có cơ hội bái sư hay không. Nhưng hắn cảm thấy hy vọng xa vời, thật ra cha hắn cũng không ôm hy vọng nhưng cho dù không thể bái sư, có thể được lão gia tử chỉ điểm một hai cũng tốt.
Lục Thiều mỉm cười: “Ta nghe nói vị lão gia tử kia đã sớm không thu đồ đệ, cho nên có bái sư hay không, cũng phải xem cơ duyên. Có được là may mắn trong đời ta, cứ thuận theo dĩ nhiên đi.”
Hắn nhận được tin tức, quả thật muốn tìm cơ hội tiếp xúc với vị đại nho kia. Nếu có thể bái sư dĩ nhiên là tốt nhất, kiếp trước hắn cũng rất ngưỡng mộ vị đại nho này. Nếu như bỏ lỡ cơ hội, hắn cũng sẽ không cảm thấy tiếc hận. Chuyện này còn phải xem duyên phận, không cần cưỡng cầu, cứ thuận theo dĩ nhiên là được.
Kỷ Tùng Bách cười vỗ vai Lục Thiều: “Ta chính là thưởng thức sự rộng rãi này của Thiều đệ.”
Lục Thiều trò chuyện với y vài câu rồi cáo từ.
Kỷ Tùng Bách cười nói: “Vội vã trở về như vậy làm gì? Nếu không cùng nhau dùng bữa tối, ta cho người đưa ngươi trở về.”
Hắn rất thích nói chuyện phiếm với Lục Thiều.
Lục Thiều bật cười: “Hôm nào đi, hôm nay nương tử ta cũng tới huyện thành, ta muốn cùng nàng về nhà.”
Kỷ Tùng Bách vừa nghe liền cười nói: “Thì ra là muốn trở về cùng đệ muội, Thiều đệ quả nhiên là trượng phu tốt. Được, vậy hôm nay ta sẽ không giữ ngươi lại.” Hắn tự mình đưa Lục Thiều ra ngoài.
Sau khi Lục Thiều rời khỏi Kỷ gia, lại tới huyện lệnh phủ một chuyến.
Trước đó có nha dịch nhắn với đại lang, nói Lư huyện lệnh bảo hắn hai ngày này tới một chuyến. Quả nhiên, Lư huyện lệnh cũng tiết lộ tin tức vị đại nho kia tới cho Lục Thiều nghe. Để chính hắn nhìn xem, có thể tìm cơ hội tiếp xúc hay không.
Lư Huyện lệnh mặc dù là Huyện lệnh nhưng đi bái kiến cũng bị từ chối ở ngoài cửa, cho nên không dẫn dắt giúp Lục Thiều được.
Lục Thiều đương nhiên cảm ơn một phen, lại hàn huyên với Lư huyện lệnh về một số việc xảy ra gần đây ở huyện thành, làm tham mưu.
Tính toán thời gian rời đi, đầu tiên là đi một chỗ, mới đi tìm đám người Kiều Diệp.
Hắn đến chỗ xe bò trước một bước. Chờ đến khi nhìn thấy Kiều Diệp đỡ lão thái thái đi tới, đầu tiên hắn ngẩn người. Rất nhanh đã phản ứng lại, mục đích tiểu tức phụ đưa lão thái thái về nhà.
Hắn từ trên xe bò đi xuống, cười chào hỏi lão thái thái: “Bà nội!”
Tiếp theo trên mặt mang theo vẻ quan tâm hỏi: “Ngài sao gầy vậy?”
Đây cũng là học từ tiểu tức phụ, thật sự quan tâm hay không thì nói sau trên mặt phải biểu thị ra. Như vậy mới có thể hoàn toàn kéo tâm tư của lão thái thái đến chỗ bọn họ.
Đối với người của Lục gia, hắn chưa bao giờ oán hận, bởi vì đã từng không có tình cảm gì. Hiện tại hắn cũng chỉ là bởi vì tiểu tức phụ, mới thử dung nhập Lục gia. Cho nên đối với đám người lão thái thái, vẫn không có cảm tình gì đáng nói nhưng hắn lại nguyện ý thay đổi vì tiểu tức phụ. It nhất bề ngoài hắn sẽ là một cháu trai tốt và cháu nội tốt.
Quả nhiên, lão thái thái nhìn cháu trai này cũng càng ngày càng thuận mắt. Nghe được loại lời này, chỉ cảm thấy cao hứng, nói rõ cháu trai quan tâm bà.
Bà cười mở miệng nói: “Kế mẫu của ngươi nấu cơm quá khó ăn, ta gần đây đều không có khẩu vị. Cũng may có tức phụ của ngươi, thường xuyên để cho bọn Đại Lang mang thức ăn cho ta. Nếu không ta còn gầy hơn.”
Lục Thiều đi qua đỡ lấy bên kia của bà: “Bà nội chịu khổ rồi, chờ sau khi về nhà, mời tam thẩm làm thêm chút đồ ăn ngon, bồi bổ cho ngài.” Trời nóng như vậy, không thể nhọc tiểu tức phụ xuống bếp.
Lão thái thái cười vỗ vỗ tay hắn: “Vẫn là các ngươi hiếu thuận, so với cha và mẹ kế ngươi mạnh hơn nhiều.”
Lục Thiều mỉm cười không tiếp lời. Lão thái thái có thể mắng cha và mẹ kế hắn, hắn lại không tiện nói chuyện thị phi.
Đoàn người ngồi xe bò trở về.
Sau khi về nhà, vợ chồng Lục Thiều ăn ý nhìn nhau, hiển nhiên hai người đều có lời muốn nói với nhau, vì thế lấy cớ muốn nghỉ ngơi liền cùng nhau trở về phòng.