Nha đầu chết tiệt này liên tiếp phá hư kế hoạch của bọn họ, quả thực đáng chết, lại nhịn không được thầm mắng Nhị thủ lĩnh và phế vật Tiêu thị. Một người là ám sát bị phản sát. Một người là nghĩ biện pháp để Kiều Diệp dùng phù dung cao nhưng đến bây giờ vẫn không thành công. Nha đầu chết tiệt này tiếp tục giữ lại, về sau sợ là sẽ thành họa lớn. Phải nói với chủ tử một chút, xem có thể nghĩ biện pháp mượn đao giết người, giết vợ chồng Kiều Diệp hay không.
Đám người Kiều Diệp đi vào, quản sự không thể không bắt đầu đổi cho từng người.
Giang Dực Lân là người đầu tiên, nhìn thấy ngân phiếu sòng bạc chuẩn bị, Giang Dực Lân khoát tay nói: “Chúng ta không cần ngân phiếu.”
Quản sự ngẩn người: “Vậy các ngươi muốn cái gì?”
Giang Dực Lân trả lời: “Muốn bạc, đưa bạc cho chúng ta hết.”
Quản sự trợn tròn mắt: “Sòng bạc chúng ta không có nhiều bạc như vậy!”
Tên tiểu hỗn đản này có phải có bệnh hay không, ngân phiếu rất tiện lợi thế mà không cần, lại đòi bạc.
Kiều Diệp nói: “Nếu không có nhiều bạc như vậy, vậy đi đổi đi, chúng ta chờ.”
Quản sự không hiểu hỏi: “Vì sao các ngươi đều muốn bạc?”
Giang Dực Lân nhíu mày: “Đương nhiên là để khoe khoang. Để mọi người trong kinh thành nhìn xem, chúng ta từ sòng bạc các ngươi thắng bao nhiêu bạc, rất có mặt mũi. Nhanh đi đổi bạc, không nên ở chỗ này lôi thôi.”
Quản sự: “……”
Đây là cố ý muốn để sòng bạc bọn họ bêu xấu, tới làm náo động, còn cố ý giày vò bọn họ đi đổi bạc. Quá ghê tởm.
Vẻ mặt hắn ta khó xử: “Bạc này không dễ đổi. Nếu không các ngươi chấp nhận đi.”
Còn không đợi Giang Dực Lân nói chuyện, Lận Hạo liền hung dữ nói: “Đừng kiếm cớ, nếu không tiểu gia liền dẫn người đập sòng bạc.” Lần trước phá rạp hát rất thoải mái, còn muốn làm một lần nữa.
Quản sự: “……”
Những tên hoàn khố Kinh thành này cũng nên quản một chút, một người so một người kiêu ngạo ương ngạnh hơn. Hắn còn muốn giãy dụa nữa nhưng một gã sai vặt từ trên lầu đi xuống, kề tai nói vài câu với hắn.
Quản sự lúc này mới để cho bọn người Giang Dực Lân chờ, hắn dẫn người đi đổi bạc. Chẳng những đổi bạc, còn muốn không cái rương. Tiếp theo nhìn thấy từng rương bạc trắng bóng được chuyển lên xe bò, trong lòng đám người quản sự đều đang rỉ máu.
Dùng ngân phiếu còn không rõ ràng như vậy, cũng chỉ là vài xấp nhưng đổi thành bạc, lại có nhiều hòm như vậy, cảm xúc liền tương đối sâu. Chờ sau khi đám người Giang Dực Lân đổi xong, bọn họ cũng không đi, mà là nhìn chằm chằm sòng bạc cũng đổi bạc cho những người khác, lúc này mới buông tha quản sự.
Những người khác cũng không rêu rao giống như bọn họ, nhận ngân phiếu.
Chờ sau khi đổi xong, bọn Giang Dực Lân đánh xe bò, đi từng nhà đưa bạc.
Người kéo xe tất nhiên là Tiểu Hắc thích góp vui. Ngưu Vương hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang kéo một xe bạc, từ đường phố náo nhiệt nhất kinh thành đi qua. Hoàn toàn muốn lóe mù mắt mọi người, từng người nhìn xe bò mà nó kéo đều hai mắt tỏa sáng. Càng làm cho tiểu Hắc đắc ý ngẩng đầu ưỡn ngực, đi một hồi liền rất bá khí kêu “Mu mu”.
Thanh âm của nó rất vang dội, một tiếng gọi càng khiến nhiều người vây xem hơn.
Mấy người Giang Dực Lân bắt đầu nói với mọi người, đây đều là muội phu bọn họ trúng Hội Nguyên, bọn họ thắng bạc từ sòng bạc. Sau đó được người ta hâm mộ và tán dương một trận.
Kiều Diệp thấy thế đều cảm thấy danh tiếng này quá mức nổi bật, còn có chút xấu hổ, vì vậy kéo Lục Thiều ra đằng sau, để mấy người Giang Dực Lân rêu rao. Không thể không nói, đám người Giang Dực Lân lại chơi như vậy. Thật nhiều người chạy tới vây xem không nói, còn đem tin tức truyền ra ngoài. Từng người nhìn đống bạc trên xe bò đều chảy xuống nước bọt hâm mộ.
Sau khi đến chỗ nhà Lận Hạo, người trong nhà nghe nói liền đi ra xem. Sau đó chỉ thấy bọn người hầu của Lận Hạo, từng rương từng rương bạc chuyển vào nhà. Các đường ca đường đệ trước đó cười nhạo Lận Hạo đều trợn tròn mắt. Nước miếng chua như chanh chảy xuống. Mặc dù bọn họ là công tử thế gia nhưng trong nhà nhiều người chi tiêu liền lớn. Trong tay có hơn vạn lượng bạc đều là con cháu được sủng ái, ví dụ như Lận Hạo. Người không được sủng ái lắm, bạc xoay vòng trong tay có thể có một hai ngàn cũng không tệ rồi. Trên người con vợ lẽ cũng chỉ có mấy trăm lượng, thậm chí chỉ có mấy chục lượng. Cho nên đối với loại người có được hơn mười vạn lượng như Lận Hạo, đó là một loại ước ao ghen tị. Càng hối hận sớm biết như vậy nên đi theo tiểu hỗn đản này mua.
Tình huống như vậy cũng xuất hiện trong mấy nhà khác.
Đường huynh đường đệ của Miêu Phi Vũ thấy hắn chuyển nhiều bạc như vậy hồi phủ, ai nấy đều ê răng. Từ khi gia hỏa này có Kiều Diệp hỗ trợ mở cửa hàng trang sức kia, sinh ý đến bây giờ vẫn còn rất đông khách. Mỗi tháng nghe nói kiếm được rất nhiều. Bây giờ vì nhân tình mà ủng hộ Lục Thiều, sau khi đặt cược lại kiếm được nhiều như vậy. Cả nhà này ngay cả cha của bọn họ, hiện tại đều sợ không có tiền như Miêu Phi Vũ. Sớm biết vậy bọn họ trước đó cũng chủ động đi kết giao với vợ chồng Kiều Diệp.
Bọn Giang Dực Lân còn cố ý đi đường vòng đưa bạc, khiến cho toàn bộ kinh thành đều biết bọn họ cược thắng nhiều bạc như vậy. Danh tiếng này không phải lớn bình thường, cũng khiến cho rất nhiều con cháu quý tộc thế gia thích náo động, hâm mộ lợi hại. Nhao nhao sáp đến bên cạnh Giang Dực Lân, bảo hắn sau này còn có loại chuyện tốt này nhất định phải kêu bọn họ.
Tiền lời, danh tiếng nổi lên, thật là người thắng cuộc đời mà!
Tin tức này rất nhanh đã truyền đến trong cung. Có người cố ý ở trước mặt Hoàng đế mách lẻo, ý tứ Giang Dực Lân bọn họ quá phô trương. Lục Thiều mới lên hội nguyên mà cũng làm ra danh tiếng như vậy, đúng là không ổn trọng. Chủ yếu là muốn để lại ấn tượng xấu về Lục Thiều ở chỗ Hoàng đế. Chờ đến khi thi đình, Hoàng đế đương nhiên sẽ không coi trọng Lục Thiều nữa. Nhưng hiển nhiên bọn họ đã đánh giá sai tình yêu thương của hoàng đế đối với vợ chồng Lục Thiều, cùng thiên vị Giang Dực Lân. Chẳng những không có mất hứng, còn nói tuổi như vậy làm chuyện như vậy rất bình thường, có nhiều sức sống. Lại bảo đại thần tới mách lẻo, tâm nhãn đừng nhỏ như vậy, chỉ là một đám tiểu bối gây náo động, đến mức nhìn không vừa mắt sao?
Khiến những người này nhịn không được thầm mắng trong lòng, Hoàng đế thật sự càng ngày càng bất công. Đây cũng không phải chuyện tốt, chỉ là bọn họ cũng không có cách nào, ai bảo lòng hoàng đế lệch đi. Xưa nay luôn thiên vị Vệ Phong Hoa và hai đứa con trai nàng, giờ lại thiên vị vợ chồng Lục Thiều.
Bây giờ chỉ hy vọng Lục Thiều thất bại trên thi đình, trực tiếp rơi khỏi Nhất giáp.
Bên kia.
Sau khi làm náo động, Giang Dực Lân về phủ nghỉ ngơi nửa ngày. Sai người đi đổi một rương bạc thành mấy rương tiền đồng. Tiếp theo để Tiểu Hắc lôi kéo, hắn mang theo một đám hoàn khố đi Thiên Tiên Lâu uống rượu. Vừa đi, vừa từ trên xe bò cầm lấy tiền đồng vung khắp nơi.
Hắn vừa rắc, vừa cười nói: “Tới đây, muội phu ta hôm nay trúng Hội Nguyên, tiểu gia lại thắng rất nhiều bạc. Hôm nay vui vẻ cũng làm tán tài đồng tử một lần.”
Mọi người cũng đặc biệt cổ động: “Thế tử uy vũ, ngài chính là tán tài đồng tử trên trời phái tới.”
Từng lời khen ngợi không lặp lại: “Ngươi vung tiền thế này, giống như là tiên nhân hạ phàm…”
Giang Dực Lân vừa vui vẻ, vung tiền càng vui vẻ.
Loại tiện nghi này, ngoại trừ người có thân phận địa vị, những người khác làm sao có thể không chiếm, vì thế nhao nhao đi theo nhặt tiền đồng. Những người khác sau khi nghe nói, càng từ bốn phương tám hướng chạy tới.
Giang Dực Lân còn để thị vệ trông chừng, chỉ cho phép giành tiền pcủa hắn, không cho phép cướp của người khác, càng không cho phép bắt nạt ai. Nếu không sẽ bị ném ra ngoài, cũng bởi vậy mà có không ít trẻ con nhà nghèo, ỷ vào thân hình nhỏ bé linh hoạt, nhặt được không ít tiền đồng. Ai nấy đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Giang Dực Lân, muốn trở thành nhân vật phong lưu tiêu sái như vậy.
Đám người Thất hoàng tử nghe xong, cả đám đều hâm mộ lợi hại. Mẹ nó, nếu nói làm náo động như thế nào, vẫn là Giang Dực Lân biết chơi.