Nàng đã gặp vị nữ tử này ở phủ thành, chính là nữ nhân trước đó vợ chồng Vũ Chí Hành và Hồ Học Nghĩa muốn nhét cho tiểu tướng công nhà nàng.
Kiều Diệp giả bộ như chưa từng thấy đối phương, xách bánh ngọt muốn đi.
Nữ tử lại chủ động tới gần nàng mở miệng: “Chào Kiều tiểu nương tử!”
Kiều Diệp nhìn về phía nàng với vẻ khó hiểu: “Ngươi là? Ngươi biết ta?”
Nàng ta mỉm cười giới thiệu: “Ta tên Mẫn Tú, đến từ phủ thành.”
Kiều Diệp lắc đầu: “Ta không biết ngươi.”
Mẫn Tú không ngoài ý muốn với nàng: “Ta có chuyện rất quan trọng, muốn nói với ngươi một chút. Là về tướng công của ngươi, còn có Quan Dũng bá phủ và Hồ công tử.”
Kiều Diệp nhướng mày, lúc này mới cố ý nói rõ: “Nói như vậy, ta ước chừng đoán được thân phận của ngươi.”
Đối phương nói như vậy, cho dù trước đó chưa thấy qua, nàng cũng có thể đoán ra thân phận của đối phương.
Mẫn Tú lần này ngẩn người, cười nói: “Kiều tiểu nương tử quả nhiên thông minh.”
Nàng ta hỏi: “Vậy ngươi có hứng thú, nghe chuyện ta muốn nói sao?”
Nàng ta thật sự không ngờ rằng Kiều Diệp lại đoán được thân phận của nàng ta nhanh như vậy.
Quả nhiên giống như trong tình báo nói, nữ nhân này rất thông minh phản ứng nhanh.
Kiều Diệp cười cười: “Được thôi, vừa vặn ta không có việc gì, vậy nghe một chút đi.”
Sau đó nữ tử cũng mua một phần bánh ngọt, dẫn theo Kiều Diệp cùng đi một gian trà lâu gần đó. Gọi một phòng bao, nữ tử đẩy đơn trà tới trước mặt Kiều Diệp: “Kiều tiểu nương tử, ngươi xem muốn uống trà gì.”
Kiều Diệp cũng không khách sáo, cầm lấy danh sách nhìn nhìn. Khi nhìn thấy một góc đồ án của đơn trà, nàng kinh ngạc nhưng lại không có biểu lộ ra chút nào. Cái đồ án này, chính là đồ án trên lệnh bài nhỏ của đầu lĩnh phản tặc. Xem ra trà lâu này và hí lâu sau lưng đều là phản tặc mở ra!
Tâm tư vừa chuyển, vị Mẫn Tú này dẫn nàng đến nơi đây. Vậy nói rõ đây là địa bàn đối phương quen thuộc. Nàng không khỏi sinh ra vài phần hoài nghi, cho nên người này kỳ thật mặt ngoài là Vũ Chí Hành cùng Hồ công tử tìm đến, trên thực tế lại cùng phản tặc có quan hệ?
Kiều Diệp bất động thanh sắc xem xong đơn trà, gọi một bình. Nữ tử gọi thêm mấy khay trà bánh, để tiểu nhị đi chuẩn bị.
Chờ cửa phòng đóng lại, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mẫn Tú biết Kiều Diệp thông minh, cho nên cũng không đi vòng vèo.
Nàng ta đi thẳng vào vấn đề nói: “Kiều tiểu nương tử, trước đó ta đã gặp qua tướng công của ngươi. Cũng không biết ngươi có từng nghe hắn nói hay không. Tại một quán rượu trong phủ thành, ta…”
Sau đó nàng ta kể lại chuyện ngày đó gặp được Lục Thiều và bị ngã sấp xuống. Thứ nhất là biểu thị thành ý. Thứ hai cũng là muốn thăm dò xem Lục Thiều đối với Kiều Diệp có phải thật sự tình cảm và thâm tình như lời đồn bên ngoài hay không. Nếu tình cảm vô cùng tốt, vậy bình thường lúc ở nhà nói chuyện phiếm, sẽ nói ra chuyện xảy ra bên người.
Kiều Diệp nghe được thăm dò của nàng: “Quả nhiên nữ tử ngày đó là ngươi. Nói như vậy, ngươi thật ra là cố ý tiếp cận tướng công của ta?”
Nàng quét mắt nhìn Mẫn Tú: “Xác thực giống như là hắn nói, dấu vết ngươi bắt chước ta rất nặng.”
Đối phương đi thẳng vào vấn đề, vậy nàng cũng nghiêm túc. Như vậy cũng cố ý triển lộ với đối phương, vợ chồng bọn họ cũng không ngốc, cũng có nghĩa là ngày đó Lục Thiều đã nhìn ra Mẫn Tú và Hồ Học Nghĩa đang chơi trò hề.
Quả nhiên, Mẫn Tú bật cười: “Xem ra ngày đó Lục công tử đã nhìn ra vấn đề. Khó trách hắn nhanh nhẹn tránh né ta như vậy, còn phản tướng Hồ công tử một quân. ”
Đôi vợ chồng này, giống như trong tình báo nói, đều không phải đèn đã cạn dầu. Lục Thiều trở về còn kể chuyện ngày đó với Kiều Diệp và nghi ngờ nàng ta. Xem ra đôi vợ chồng này bình thường tình cảm rất tốt, còn đến mức không có gì giấu nhau. Nhưng lúc này mới càng có khiêu chiến không phải sao?
Lục Thiều càng thông minh càng thâm tình, nàng ta càng hứng thú. Chinh phục nam nhân như vậy, mới càng thú vị và cảm giác thành tựu.
Kiều Diệp ý vị thâm trường nói: “Vừa rồi ngươi muốn nói chuyện của Quan Dũng bá và Hồ công tử.”
Nàng lại hỏi thẳng: “Vậy có phải đại biểu, ngươi sở dĩ muốn giả trang bắt chước ta để câu dẫn tướng công ta, sau lưng là bọn họ sai sử hay không?”
Xem ý của Mẫn Tú, chính là cố ý nói ra việc này với nàng. Nàng đến trước mở ra, chiếm cứ quyền chủ động, xem thử đối phương đến cùng muốn chơi trò xiếc gì.
Mẫn Tú có chút không thích ứng với cách nói chuyện thẳng thắn của Kiều Diệp. Đặc biệt là nói nàng ta bắt chước câu dẫn Lục Thiều, nghe quái quái lại khiến lòng nàng ta không thoải mái nhưng không có biểu hiện ra ngoài, nàng ta thở dài: “Đúng, ngươi rất thông minh, tất cả đều đoán được.”
Lúc này, tiểu nhị gõ cửa đem trà và trà bánh đưa vào.
Sau khi đám người rời đi, Kiều Diệp chủ động rót cho Mẫn Tú một ly trà, cũng đưa cho đối phương: “Hôm nay ngươi tới tìm ta, hẳn không chỉ là muốn nói cho ta biết chuyện này chứ?”
Lại bổ sung một câu: “Ta là người không thích đi vòng vèo, ngươi nói thẳng mục đích đi.”
Mẫn Tú nhận lấy chén trà cúi đầu thổi, che giấu vẻ không vui trong mắt đi. Loại cảm giác quyền chủ động hoàn toàn bị đối phương khống chế này, thật sự là rất kém cỏi.
Vốn dĩ nàng ta muốn ném ra từng chút một việc này, dẫn dắt Kiều Diệp suy nghĩ, cũng đi theo suy nghĩ của mình. Trước khi đến nàng ta đã nghĩ kỹ phải làm sao nắm giữ quyền chủ động. Ai ngờ, mỗi lần nàng ta nói, đều có thể bị Kiều Diệp vạch trần. Nữ nhân này thật sự là thông minh làm cho người ta chán ghét vô cùng!
Nhưng đã đến bước này rồi, nàng ta cũng chỉ có thể tiếp tục. Rất nhanh nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Diệp, cười khổ nói: “Bởi vì ta cũng là người bị hại. Sở dĩ ta đến kinh thành, đều là bọn họ bức ta.”
Nàng ta lại bổ sung: “Mẹ ta và muội muội ta đang ở trong tay bọn họ.”
Kiều Diệp nhíu mày: “Vậy ngươi tới tìm ta làm gì? Không phải là muốn ta phối hợp với ngươi, để tướng công ta bị ngươi câu dẫn chứ? Nói thật, ta cũng không có rộng lượng như vậy.”
Trong mắt nàng nhiều thêm vài phần sắc bén: “Nếu ai thật sự muốn đánh chủ ý lên tướng công ta, ta sẽ ra tay không khách khí. Tướng công ta càng không có khả năng sau lưng ta cấu kết làm bậy với nữ tử nào.”
Lại cố ý nói: “Nếu hắn dám làm như thế, ta liền đá hắn.”
Mẫn Tú: “……”
Nữ nhân này thật đúng là cọp cái, loại lời này thế mà cũng có thể nói ra miệng. Nam nhân tam thê tứ thiếp không phải rất bình thường sao? Đặc biệt là người nam nhân tuấn tú vô song lại có bản lĩnh như Lục Thiều. Dựa vào cái gì chỉ chuyên nhất một thôn phụ như Kiều Diệp?
Nàng ta cũng nghe ra, Kiều Diệp đang cảnh cáo nàng ta. Ý là bảo nàng ta đừng mơ ước Lục Thiều. Nếu không sẽ không khách khí với nàng ta.
A, nàng ta vẫn coi trọng Lục Thiều. Nàng ta cũng muốn xem xem, nếu Lục Thiều ở cùng mình, Kiều Diệp có nỡ đá hắn không
Vĩnh An quận chúa và Vũ An hầu trước đây còn không phải một đôi vợ chồng ân ái khiến người ta hâm mộ trong kinh thành. Vũ An Hầu cũng hứa hẹn với Vĩnh An quận chúa, tuyệt đối sẽ không nạp thiếp. Cuối cùng quả thật không nạp thiếp, lại làm ra một Nhị phu nhân, còn rất thiên vị.
Nàng ta vẫn cho rằng, nam nhân nào có ai không ăn vụng. Nam nhân không ăn vụng, chỉ là chưa gặp được người hắn muốn ăn vụng mà thôi.
Nàng ta không tin Lục Thiều sẽ là ngoại lệ. Đương nhiên loại ý nghĩ này, nàng ta khẳng định không thể nói ra, vì vậy vẻ cười khổ trên mặt càng đậm, còn sợ Kiều Diệp hiểu lầm mà giải thích: “Kiều tiểu nương tử, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm. Ta không có ý gì với Lục công tử. Ta sở dĩ tới tìm ngươi mà không đi tìm hắn, chính là muốn giữ khoảng cách với hắn, không ảnh hưởng tình cảm vợ chồng của các ngươi.”
Nàng ta lại gọn gàng dứt khoát nói: “Lần này ta tới tìm ngươi, là muốn hợp tác với các ngươi.”