Hắn cười nói: “Đúng vậy, vốn phản vương phải tìm cơ hội và mượn cớ bắt người. Bọn họ đã chủ động đưa tới cửa.”
Trước đó Tiêu Cảnh Thần bắt Thủy Nguyên Kính, liên hợp với Phi Long vệ dùng rất nhiều thủ đoạn cũng không có làm cho đối phương khai ra. Sau đó tra được mấy năm nay Thủy Nguyên Kính lại dùng A Phiến khống chế không ít người. Thế là Tiêu Cảnh Thần gậy ông đập lưng ông, để Thủy Nguyên Kính nếm thử phù dung cao đại bổ. Chờ Thủy Nguyên Kính không cai được, lúc này mới dùng Phù Dung Cao treo lên, để đối phương cung khai, mà Thủy Nguyên Kính trước đó chịu đựng qua các loại thủ đoạn đều không khai ra, ở dưới uy lực “Pháp bảo” của chính bọn họ phun ra. Khai hết những gì hắn biết, cho nên Tiêu Cảnh Thần bọn họ mới biết được, phản tặc tổng cộng có sáu đại thủ lĩnh.
Hiện tại Nhị thủ lĩnh bị Kiều Diệp phản sát, Ngũ thủ lĩnh Thủy Nguyên Kính và Tam thủ lĩnh bị bắt, còn có một tên Tứ thủ lĩnh trước đó bị Tiêu Cảnh Thần bắt.
Trước mắt còn thừa lại đại thủ lĩnh và lục thủ lĩnh. Căn cứ theo lời dặn dò của Thủy Nguyên Kính, Lục thủ lĩnh chuyên môn phụ trách liên hệ với địch quốc. Trước đó hoạt động ở biên cương, liên thủ địch quốc muốn hố chết tướng sĩ Đại Dần nhưng bởi vì Kiều Vũ đột nhiên xuất hiện và quật khởi, phá vỡ kế hoạch của bọn họ. Tam thủ lĩnh cũng là Thủy Nguyên Kính khai ra.
Mặc dù là người phụ trách sòng bạc và tổ chức sát thủ kinh thành bên này nhưng chủ yếu phụ trách vơ vét của cải và âm thầm bồi dưỡng tư quân ở Giang Nam.
Lúc Thủy Nguyên Kính bị bắt, Tam thủ lĩnh còn chưa lên kinh, cũng vẫn cho rằng, Tam thủ lĩnh còn ở Giang Nam, cho nên Tiêu Cảnh Thần trước đó mới không lập tức ra tay với sòng bạc.
Lần này sòng bạc phái ra nhiều sát thủ chặn giết vợ chồng Lục Thiều như vậy. Tiêu Cảnh Thần mới suy đoán ra kế hoạch giết phu thê Lục Thiều ở sòng bạc của Tam thủ lĩnh ở kinh thành chính là mệnh lệnh của Tam thủ lĩnh. Sau đó bố trí, thật sự bắt được người.
Sau khi Tam thủ lĩnh bị bắt, cũng bị dùng phương pháp tương tự, làm cho đối phương phun ra một ngụm. Khẩu cung không khác biệt lắm với lời khai của Thủy Nguyên Kính nhưng mà có thêm một cái, sau khi mưu kế của lục thủ lĩnh ở biên cảnh thất bại, chạy tới vùng Phúc Châu, cụ thể đi làm cái gì, Tam thủ lĩnh cũng không biết, mà đại thủ lĩnh thần bí nhất, mỗi lần gặp ai chẳng những đeo mặt nạ, thanh âm cũng tận lực thay đổi qua, mà mấu chốt nhất chính là, vị đại thủ lĩnh này là đầu lĩnh chân chính của phản tặc.
Thủy Nguyên Kính và Tam thủ lĩnh đều chỉ biết, đại thủ lĩnh là huyết mạch hoàng thất tiền triều. Nếu lật đổ bản triều, vị đầu lĩnh này chính là người thượng vị. Nhưng đại thủ lĩnh xưa nay như thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả những cao tầng như bọn họ cũng không biết thân phận chân chính của đối phương.
Tiếp theo Tiêu Cảnh Thần thẩm vấn quan hệ giữa Bát hoàng tử cùng bọn họ. Khẩu cung của hai thủ lĩnh đều rất thống nhất, nói Bát hoàng tử bị bọn họ thuyết phục hợp tác.
Bọn họ hứa hẹn chỉ cần Bát hoàng tử hợp tác với bọn họ, về sau có thể giúp Bát hoàng tử thoát khỏi Ngũ hoàng tử, cũng trợ giúp hắn leo lên ngôi vị hoàng đế. Bát hoàng tử mặt ngoài là chó trung thành bên người Ngũ hoàng tử, kỳ thật đã sớm bị đè nén đến không chịu nổi nhưng số lần hợp tác giữa bọn họ cũng không nhiều.
Bọn họ là muốn giữ lại Bát hoàng tử làm đại sự, cho nên cũng rất ít dùng tới đối phương. Hơn nữa Bát hoàng tử làm việc rất cẩn thận, cũng không lưu lại chứng cứ gì cùng bọn họ lui tới.
Ngay cả Thủy Nguyên Kính được sắp xếp vào hí viện làm người chủ sự chân chính, bọn họ cũng không phải thông qua Bát hoàng tử, mà là dùng Phù Dung cao khống chế biểu huynh của Bát hoàng tử đạt thành.
Lục Thiều lại nói: “Hiện tại chỉ còn lại hai thủ lĩnh, vị đại thủ lĩnh kia vô cùng thần bí, Phản Vương đào lâu như vậy cũng không có chút manh mối nào về thân phận của hắn. Ngược lại là vị lục thủ lĩnh kia, ta đoán hẳn là đi khu vực Phúc Châu tác quái.”
Có tin tức gì, Lục Thiều sẽ nói cho Kiều Diệp trước, cho nên Kiều Diệp cũng biết rõ tình báo hiện tại Tiêu Cảnh Thần đang nắm giữ.
Nàng nhíu mày: “Ý chàng là lục thủ lĩnh kia đi Phúc Châu, có khả năng đi cấu kết ngoại tặc gây sự?”
Thủy quân Đại Dần chủ yếu ở vùng duyên hải Phúc Châu, phòng ngự và chống lại giặc Oa và ngoại địch.
Phản tặc thích gây sự như vậy, kế hoạch biên cương thất bại, đột nhiên chạy đến Phúc Châu, vậy khẳng định cũng là làm chuyện tương tự. Mục đích chính là muốn làm cho Đại Dần loạn lên.
Lục Thiều gật đầu: “Nương tử thông minh.”
Tiểu tức phụ nhà hắn phản ứng vẫn nhanh như trước. Nếu đổi thành những người khác, cho dù là đại thần triều đình, nghe nói lục thủ lĩnh đi Phúc Châu, cũng chưa chắc có thể liên tưởng hoặc đoán ra mục đích của đối phương.
Sở dĩ Kiều Diệp liên tưởng đến chuyện này trước tiên, dĩ nhiên là biết lịch sử của một thế giới song song khác.
Nàng bĩu môi: “Tiền triều bị diệt, ngoại trừ lý do phức tạp lại sưu cao thuế nặng, hoàng đế chỉ biết sống phóng túng, chính sách tàn bạo, lại nhu nhược. Muốn đoạt lại giang sơn, vẫn phải mượn dùng ngoại lực.”
Nàng châm chọc nói: “Ngoại lực dễ mượn như vậy sao? Đến lúc đó tuyệt đối là dẫn sói vào nhà, bị cắn ngược một cái. Có một câu bọn họ mãi mãi không hiểu, không phải tộc ta, lòng dạ ắt khác, lòng dạ đáng chém.”
Ngoại tộc nào có hảo tâm giúp ngươi như vậy, chỉ tiếc phản tặc bị che mờ hai mắt, Chỉ muốn mượn thế trả thù, không nghĩ hậu quả, cũng có thể là có nghĩ tới nhưng lại cảm thấy có thể khống chế hoặc là không quản được nhiều như vậy. Người như vậy đáng hận nhất, chính là điển hình của giặc bán nước. Bọn họ không bị lật đổ thì ai bị lật đổ đây?
Lục Thiều cũng rất ghét phản tặc: “Nếu như bọn họ thành công, bách tính vùng duyên hải sẽ gặp tai ương.”
Kiều Diệp suy nghĩ một chút nói: “- Đúng vậy, cho nên nhanh truyền tin tức cho Tiêu Cảnh Thần, để hắn tốt nhất đề cập việc này với hoàng đế. Để thủy quân ven biển bên kia, không bị lợi dụng sơ hở. Trên biển không chỉ có giặc Oa, còn có không ít quốc gia phương Tây khoát áo hải tặc, muốn nhân cơ hội đánh cướp. Đại Dần ở trong mắt bọn họ chính là thịt mỡ. Nếu có thể xâm lược, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
Lục Thiều tán đồng gật đầu: “Ta một hồi liền sai người đi truyền tin tức cho hắn. Chỉ hy vọng Vinh quốc công bên kia đừng có xảy ra đường rẽ gì.”
Nếu phản tặc muốn liên hợp quốc gia khác trên biển đối phó Đại Dần, vậy Vinh quốc công dẫn dắt thủy quân chính là mục tiêu của những người đó.
Kiều Diệp suy nghĩ một chút nói: “Tốt nhất để phản vương tra xét phủ Vinh Quốc Công một chút. Vinh quốc công cùng phản tặc cấu kết khả năng không lớn nhưng con nối dõi hoặc là người thân của hắn thì không nhất định.”
Sở dĩ nói như vậy, chủ yếu là vì Tiêu phu nhân là con gái mà Vinh quốc công cưng chiều. Nghe nói Vinh quốc công đối với cháu ngoại cũng rất sủng ái. Tiêu tiểu công tử lại bị Ôn Hương Liên dùng Phù Dung cao khống chế. Nếu Vinh quốc công là người phản tặc, hẳn không đến mức để người ta hại cháu ngoại của hắn. Nhưng những người khác thì không nhất định.
Lục Thiều cũng nghĩ đến điều này: “Ừm, ta sẽ cùng nhắc nhở hắn.”
Ngoại trừ nhắc nhở ra, những việc khác bọn họ không giúp được.
Kiều Diệp suy nghĩ một chút nói: “Bát hoàng tử cũng không thể để hắn dễ chịu. Nếu Tống Thiếu Dương đã bảo Kiều Tiểu Liên đưa tin cho chúng ta, vậy người đứng sau màn sẽ không phải là Ngũ hoàng tử. Hắn là bị Bát hoàng tử ném ra cõng nồi.”
Nàng híp mắt nói: “Hắn đã tính kế chúng ta như vậy, chúng ta không trả lại một phần đại lễ, thì thật quá tệ rồi.”
Lục Thiều ôm Kiều Diệp cười khẽ: “Ta và nương tử nghĩ giống nhau thật. Ta đã sửa sang lại khẩu cung của sát thủ, để người ta đưa đi kinh thành cho Ngũ hoàng tử. Cũng tiện để cho hắn biết, trên người có thêm một cái nồi lớn như vậy.” Không có cách nào, vợ chồng bọn họ chính là lòng dạ hẹp hòi như vậy.
Kiều Diệp quay đầu hôn Lục Thiều thật mạnh một cái: “Vẫn là chàng hiểu ta.”
Cũng để Ngũ hoàng tử nhìn cho kỹ, “đệ đệ tốt” bên cạnh thân tín theo hắn nhiều năm như vậy là bộ mặt gì.
Lục Thiều thuận thế hôn lên môi nàng: “Cũng chỉ có nương tử hiểu ta.”
Phu thê bọn họ vĩnh viễn đều tâm ý tương thông, còn lòng dạ hẹp hòi như nhau.
Mà lúc này ở Lục gia.
Lục Thanh Vinh chạy tới Lục gia trước, ngăn cản Lục lão thái thái đang khoe khoang muốn về nhà. Sau đó vô cùng đau đớn quỳ gối trước mặt Lục lão thái thái, khóc lóc nói mình sai rồi, muốn được mẹ ruột tha thứ, còn nói hiện tại hắn làm ăn rất có tiền nhưng lại không nhịn được nhớ tới mẹ ruột cùng mấy ca ca, cũng biết trước kia làm sai, muốn bù đắp tiếc nuối, còn trực tiếp lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong ngực, có hơn vạn lượng, cũng trực tiếp đưa cho Lục lão thái thái, nói là hiếu kính bà, còn đề xuất muốn đón Lục lão thái thái đến kinh thành, sau này do ông ta phụng dưỡng.